Chương 6: Trừng phạt thích đáng (2)

Tạ Dung Khanh sáp lại gần: “Cần ta giúp ngươi huỷ hết ấn linh lực trên đó không?”

Tư Nhiên nói: “Vậy phiền ngài rồi.”

Tạ Dung Khanh rất nhanh liền huỷ đi hết mấy dấu linh lực phía trên những đồ trừ vật này.

Có điều quá trình huỷ đi linh lực này, cần phải dùng linh lực của bản thân để sử dụng linh thức, một khi linh thức tiến vào túi trữ vật, khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy những món đồ bên trong.

Vì thế Tạ Dung Khanh buồn bã nói: “Ngươi thật có tiền.”

Tư Nhiên: “…”

Lời nói bình dân bậc này, Tư Nhiên nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

“Cũng tạm đi?” Tư Nhiên nghĩ nghĩ xem túi trữ vật của mình có những gì, đơn giản chỉ là mấy món đan dược cơ sở linh thạch linh khí linh ta linh tinh, đều là đồ của Luyện Khí, Trúc Cơ, trước mặt đại lão Kim Đan kỳ, căn bản không đáng nhắc tới.

Sang quý nhất chắc là cái bình Trúc Cơ đan kia, còn lại cũng không có thứ quý giá gì.

Biểu tình Tạ Dung Khanh nhìn qua càng thêm ưu sầu.

Tư Nhiên lúc này mới đột nhiên nhớ tới chức nghiệp của cái vị này.

Kiếm tu.

À, hình như, xác thực, nghe nói kiếm tu từ trước tới nay đều không phải là người đặc biệt giàu có gì cho cam.

Tư Nhiên sờ sờ túi trữ vật bên hông, nhẫn trữ vật cùng vòng trữ vật được y dùng một sợi dây xâu lại, gom hết chung một chỗ, y không có thói quen đeo trang sức trên người, nhẫn và vòng tay cứ luôn thấy quái quái.

Bất quá, loại như y ở trong mắt kiếm tu, thế mà đã xem như có tiền rồi sao?

“Còn việc khác nữa?” Ánh mắt Vân Mạc đảo qua đám người, thấy có người cầm phù đưa tin, nhìn dáng vẻ là đang muốn thông tri với trưởng lão tông môn, nếu lại ở chỗ này nữa, sợ là muốn chạy phải phiền toái một hồi.

Kiếm Tông chỉ giao dịch với riêng Tư Hành Phong, mà không phải cùng Tiên Quân Tông, Vân Mạc không muốn giao tiếp cùng người Tiên Quân Tông.

Tư Nhiên nhìn thẳng vào mắt Tần Thu Hoa và Trương Dịch Phi.

Y trước giờ là người có thù tất báo, có thể báo thù tại chỗ liền báo thù.

Có điều ngẫm lại, hai người này cũng đủ thảm rồi, chờ sau khi Tư Nhiên đi, bọn hắn cũng không chiếm được quả ngon nào mà ăn, mặc kệ là đối với đệ tử đồng tông ra tay cướp đồ cũng được, hay là cái thứ ‘bảo vật’ hư ảo kia cũng tốt, đều đủ cho bọn họ ăn no một trận.

Nói cách khác, không cần y ra tay, hai người này cũng sẽ vì hành vi của mình mà trả giá đại giới.

Tư Nhiên cười cười, nói: “Không còn việc gì nữa.”

Vân Mạc nói: “Vậy trước cứ đổi chỗ đã.”

Phía chân trời xa xa đã thấp thoáng xuất hiện vào đạo bóng người đang bay nhanh đến, chắc là người Tiên Quân Tông.

Vân Mạc nhìn lướt qua, nắm lấy vai Tư Nhiên, cùng Tạ Dung Khanh biến mất tại chỗ.

Trưởng lão Tiên Quân Tông nhận được tin tức từ người truyền phù đã lập tức chạy tới, trơ mắt nhìn ba người biến mất ngay trước mặt, ngước lên nhìn trời.

“Sao lại thế này!? Tại sao Vân Mạc của Kiếm Tông lại đột nhiên tới Tiên Quân Tông chúng ta!?”

Tiên Quân Tông hiển nhiên là muốn kết giao với Kiếm Tông, nhưng Vân Mạc đến đây, một không đi cửa chính hai không thông tri người của quản sự tông môn, thấy thế nào đều rất kỳ quái.

Lúc sau khi bọn họ nghe tin mà tới, vốn nghĩ muốn nói mất câu lân la làm quen, ai ngờ người ta cư nhiên cứ thế trực tiếp đi luôn!

Vị hồng y đệ tử tu vi cao nhất lại lần nữa căng da đầu đứng ra: “Các vị trưởng lão, hai vị tiền bối Kiếm Tông tựa hồ là vì… Tư Nhiên mà đến.”

Theo sau, hồng y đệ tử thành thành thật thật mà đem tiền căn hậu quả thuật lại hết.

Suốt quán trình thuật lại, sắc mặt các vị trưởng lão dần dần trở nên khó coi, hơi thở quanh thân cũng càng ngày càng âm trầm, vào lúc hồng y đệ tử dứt lời, càng là tức tới nổi một chưởng đập xuống mặt đất, đập ra một cái hố lớn!

“Đổi trắng thay đen! Tàn hại đồng môn! Tông môn chính là dạy các ngươi như thế sao!?” Trưởng lão giận không chỗ phát, chỉ vào Tần Thu Hoa, lạnh lùng nói, “Còn ngươi! Thật sự nghĩ người tu chân đều là kẻ ngốc!? Thật sự cho rằng mọi người không ai nhìn thấu được lòng ngươi suy nghĩ cái gì sao!? Tu luyện còn phải tu tâm! Ta thấy tâm của ngươi, quả thực là đen tới tận cùng!”

Tần Thu Hoa luống cuống, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cầu xin nói: “Xin lỗi trưởng lão, ta sai rồi, ta nhất thời bị ma quỷ ám đầu…ta, ta cũng là người bị lừa! là Trương Dịch Phi! Là hắn xúi giục ta làm như vậy.”

Vốn đã trọng thương Trương Dịch Phi liền tức tới ngực trầm xuống, thiếu chút nữa phun ra thêm một búng máu.

“Câm miệng!” Hai mắt hắn đỏ ngầu, thanh âm nghẹn ngào, “Ta đối với ngươi tốt như vậy! Ngươi…”

“Đủ rồi!”

Chấp pháp trưởng lão một bên thực sự là nhìn không nổi trò khôi hài này, lạnh giọng ngắt lời: “Tần Thu Hoa, Trương Dịch Phi, vi phạm môn quy, tàn hại đồng tông đệ tử, tình tiết quá nghiêm trọng! dựa theo pháp lệnh tông môn, huỷ bỏ tu vi, trục xuất tông môn!”

Hắn vừa dứt lời, liền có hai đệ tử Chấp Pháp Đường phi thân đến, dứt khoát lưu loát chế trụ Tần Thu Hoa và Trương Dịch Phi.

Chấp Pháp Đường đệ tử thấp nhất cũng là tu vi Trúc Cơ, một chưởng của bọ họ đánh xuống đan điền hai người họ, phá nát linh căn trong đó, cũng đem kinh mạch trong cơ thể đập vỡ cùng lúc.

Trương Dịch Phi đương trường liền ngất đi, Tần Thu Hoa đau đến kêu rên một tiếng, liền bị phong bế thanh âm, chỉ có thể vô lực há to miệng, quay cuồng trên mặt đất.

Những đệ tử còn lại trong lòng đều run lên.

Trưởng lão một khuôn mặt âm trầm, hắn làm ra chuyện này cũng là vì muốn cứu vãn lại ấn tượng với người của Kiếm Tông, vô luận hai vị kiếm tu có truy cứu tiếp với Tần Thu Hoa và Trương Dịch Phi hay không, Tiên Quân Tông bọn họ vẫn cần phải bày ra cho mọi người thấy thái độ của bọn họ.

Lực uy hϊếp giống như Kiếm Tông một đại tông môn bậc này, Tiên Quân Tông bọn họ xa xa không thể chống lại được.

“Ngươi nói, các ngươi tụ tập lại đây, bởi vì nơi này có bảo vật xuất thế?” Trưởng lão lại hỏi.

Hồng y đệ tử nơm nớp lo sợ: “Xác thực, các đệ tử phát hiện nơi này chợt hiện ra ánh sáng ngũ sắc cùng lôi điện, cho nên mới tu tập lại đây, sau lại nghe nói Tư Nhiên như lời kể…”

“Ngu xuẩn!” Trưởng lão nói, “Nơi này linh khí ổn định, không gian vững vàng, sao có thể sẽ có dị bảo xuất thế? Các ngươi tu luyện lâu như vậy, có thể động não tí hay không?”

Hồng y đệ tử sửng sốt: “Thế… chẳng lẽ…”

“Các ngươi đều bị Tư Nhiên chơi,” Chấp pháp chưởng lão sờ sờ chòm râu, nhưng thật ra lại cảm thấy khá thú vị, “Nói vậy là hắn y không có cách nào thoát khỏi hầm, mới cố ý dẫn các ngươi tới chỗ này, sau khi được cứu ra, trùng hợp lại thấy được kẻ thù đã tổn thương hắn trước đó, nhân tiện lợi dụng các ngươi, diễn màn kịch này hay lắm.”

Tất cả đệ tử xung quanh đều hai mắt choáng váng.

Sao có thể?

Bọn họ sao có thể bị một tên phế vật Ngũ linh căn…chơi?

“Không thể nào! Ta không tin!” Tần Thu Hoa đầu ngón tay bấu lên mặt đất, hoàn toàn vô pháp tiếp thu được những gì mình vừa nghe, “Cái tên phế vật kia…sao có thể!”

Hắn cho tới nay luôn giỏi về tâm kế, tự nhận là đem đồng tông đệ tử chơi đùa trong lòng bàn tay, mà hắn xác thật cũng làm được, Trương Dịch Phi chỉ là một trong số đám người được hắn chọn ra, còn có rất nhiều đồng môn đệ từ đang chờ hắn tuyển chọn kia kìa.

Hắn vẫn luôn vì thế mà đắc chí trong bụng, sao có thể tiếp thu nổi – việc hắn bị Tư Nhiên chơi!?

“Thất thần làm gì? Quăng hai tên này ra ngoài đi,” Chấp pháp trưởng lão nhíu mày, “Các ngươi cũng thật làm về sau lúc làm gì nhớ động não một chút, đừng mới ba chữ hai câu đã bị người ta châm ngòi.”

Dứt lời, chấp pháp trưởng lão liền mang hai đệ thử Chấp Pháp Đường rời đi nơi này.

Còn lại các đệ tử hai mặt nhìn nhau, liếc mắt, gian nan tiếp nhận sự thật này, sau đó tốp năm tốp ba giải tán.

Trong số đó, cảm thấy khó tin nhất, hiển nhiên là đám đệ tử cùng thuộc Thập Nhị Phong với Tư Nhiên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” một người trong đó lẩm bẩm nói, “Ngốc tử..không ngốc ư?”

Mà bên này, Tư Nhiên sau khi bị Vân Mạc nắm lấy bả vai bay lên không đã trải qua cảm giác trời đất quay cuồng 360 độ, rốt cuộc choáng choáng váng váng mà đáp xuống mặt đất.

Ngay khi chạm đến mặt đất, y liền hắt hơi một cái thật to.

Tư Nhiên xoa xoa mũi, luôn cảm thấy….có người đang nói xấu sau lưng mình.