Chương 5: Trừng phạt thích đáng (1)

Kiếm tu là một đám người sống rất thẳng thắng,

Cái thẳng thắng này, chỉ chính là tình cách, cách xử sự làm người hay là phong cách khi chiến đấu.

Tính cách con người đều sẽ thay đổi, kiếm tu cũng không thể coi là một ‘loại người’, nhưng quá trình để trở thành kiếm tu chính nó đã là một cái sàng chọn lọc rồi, không phải tất cả người dùng kiếm là binh khí đều được xưng là kiếm tu.

Vứt bỏ tất cả tạp niệm, đem kiếm trong tay trở thành sở cầu cả đời, lấy kiếm nhập đạo, đây là tiêu chuẩn cơ bản nhất.

Mà đối với Vân Mạc mà nói, khi hắn nói ra những lời này hoạt động tâm lý bên trong hắn cũng phi thường đơn giản.

Nội dung mà Kiếm Tông cùng Tư Hành Phong giao dịch, chính là lấy một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, đổi lấy trăm năm bảo hộ của Vân Mạc dành cho Tư Nhiên.

Căn cứ vào nội dung khế ước, thời hạn bảo hộ bắt đầu vào buổi trưa hôm qua.

Hắn đáng ra nên đến Tiên Quân Tông vào trước buổi trưa ngày hôm qua, nhưng trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, dẫn tới thời gian chậm trễ.

Hơn nữa xem trạng thái của mục tiêu bảo hộ là Tư Nhiên, trên người có thương tích, tuy rằng chỉ là thương ngoài da, nhưng dựa vào linh lực còn lại và tình trạng hồi phục của vết thương, có thể suy ra thời điểm bị thương - là sau buổi trưa ngày hôm qua.

Đây là sai lầm xuất hiện trong thời hạn bảo hộ của hắn.

Theo lý nên xin lỗi, hơn nữa sau này tuyệt đối không thể tái diễn lại tình huống tương tự như thế này.

Tư Nhiên không nghe được hoạt động tâm lý trong đầu Vân Mạc, bất quá y cho rằng thiên tài nào cũng đều có ngạo khí của hắn, không ngờ tới vị thiên tài này lại trực tiếp ở trước mặt công chúng lại hướng y xin lỗi, nghe ngữ khí kia, thế mà còn rất thành khẩn.

Có lẽ, cái tên bảo tiêu đến từ Kiếm Tông này, ngoài ý muốn lại biết chịu trách nhiệm thế ư?

Tu vi của Vân Mạc so với y không chỉ là cao hơn một đoạn, tư liệu mà Bảo Thư có thể cung cấp cho y về Vân Mạc cũng rất có hạn, Tư Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, nói: “Không sao cả, không tính là quá trễ, có điều… có thể hỗ trợ xử lí chút vấn đề sau này được không?”

Cái vấn đề sau này, chính là chuyện mà y bị Tần Thu Hoa và Trương Dịch Phi cướp đi túi trữ vật.

Nếu Vân Mạc đúng hạn mà đến, cũng sẽ không phát sinh ra chuyện này, cho nên về chuyện vấn đề tàn cục, bắt hắn xử lý cũng không tính là sai.

Vân Mạc hơi hơi gật đầu: “Có thể, chuyện gì?”

Lời này vừa nói ra, chúng đệ tự xung quanh đang ôm suy nghĩ một sự nhịn chín sự lành sắtc mặt đều trắng nhợt, Tần Thu Hoa càng là từ cứng đờ cả người mà sực tỉnh, trắng to đôi mắt, đầy mặt khó tin được, môi run rẩy vừa muốn hô to gì đó, đã bị một đệ tự bên cạnh nhanh tay lẹ mắt mà bịt miệng lại.

Càng không phải nói đến Trương Dịch Phi đánh lén thất bại, hăn bị Vân Mạc một kiếm đánh bay, ngã trên mặt đất chị chút nội thương, lại bị mấy người khác trói lại, chỉ có thể co người lại, hoảng sợ không thôi mà nhìn Tần Thu Hoa, hy vọng có thể thu được chút an ủi.

Trương Dịch Phi trong lòng rống ginạ, ta là vì ngươi mới đi đánh lén Tư Nhiên!

Đáng tiếc Tần Thu Hoa hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tâm tư đi ứng phó hắn.

Trương Dịch Phi bị mấy đệ tử đè lại bả vai, nửa quỳ trên mặt đất thô ráp, gian nan ngửa đầu lên, đồng từ đều vì kết cục sắp tới mà tràn ngập sợ hãi.

Cảm giác cáo mượn oai hùm này.

Thật tuyệt cà là vời.

Phê lên nóc.

Tư Nhiên chú ý tới thái độ và cảm xúc chuyển biến của đám người xung quanh, từ ban đầu coi khinh, thương hại hoặc là ghen ghét đến bây giờ là kính sợ, hoảng sợ cùng bất an

Ngọn nguồn của sự chuyển biến này, chính là Vân Mạc.

Quả nhiên ở cái thế giới như này, thực lực mới là thứ tồn tại quyết định tất cả.

Suy nghĩ Tư Nhiên mới bay đi một giây, đã bị y túm quay trở về, y trực tiếp sảng khoái nói: “Túi trữ vật của ta, bao gồm ba túi, ba nhẫn trữ vật cùng một cái vòng tay trữ vật đều bị người đoạt mất rồi, phiền ngài giúp ta lấy về, đây là toàn bộ gia sản của ta.”

Vân Mạc: “Là ai?”

Tư Nhiên chỉ chỉ Tần Thu Hoa và Trương Dịch Phi: “Hai người bọn họ, còn có một túi trữ vật mới nãy bị lấy ra…”

Lời còn chưa dứt, cái túi trữ vật màu trắng vừa rồi bị mấy đệ tử khác lục ra từ trên người Tần Thu Hoa đã được một đệ tử đưa đến, vật quy nguyên chủ.

Tư Nhiên sờ túi trừ vật trong tay, dấu vết Tần Thu Hoa dạ xuống linh lực đánh dấu đã bị mấy người kiểm tra trước đó xoá bỏ, y lại nhẹ nhàng hạ xuống một đạo ký hiệu của mình.

Vân Mạc đưa mắt dời đến Tần Thu Hoa trước mặt.

Tần Thu Hoa rốt cuộc thoát ra được bàn tay che trước miệng, hắn lui ra sau hai bước, tâm lý sắp hỏng mà nói: “Không phải ta! Ta không có!”

Là người đều nhìn ra được hắn đang giảo biện.

Có lẽ còn không được tính là giảo biện, chỉ có thể nói là chết đến nơi còn cố giãy dụa hơi tàn.

Lần ra tay này chính là Tạ Dung Khanh, chỉ thấy hắn khinh phiêu phiêu bấm quyết, hai đạo bạch quang vòng quang Tần Thu Hoa và Trương Dịch Phi quay một vòng, liền lôi ra một chuỗi đồ trữ vật, rào rào bày đầy ra mặt đất.

Tạ Dung Khanh nói: “Tất cả đồ trên người hai bọn họ đều ở đây, ngươi nhìn xem có không, nếu còn không đủ, lại quay lại lục soát bọn họ lần nữa.”

Tư Nhiên vội vàng đem những món đồ của mình lựa ra, ôm vào trong ngực, nói: “Đa tạ đa tạ, đều ở đây rồi, ta đã lấy lại hết.”