Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Sài Không Gì Không Biết

Chương 4.2: Vân Mạc (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, Tư Nhiên hòm hòm mà nhận ra, ý đồ của đám người Tiên Quân Tông này.

Cái lại nhằm vào một đệ tử này, hành vi ép hỏi bảo vật vốn là không mang nổi lên mặt bàn, show ra mất mặt, sự tình Trương Dịch Phi và Tần Thu Hoa hư hư thực thực cướp đoạt túi trừ vật của Tư Nhiên càng là bày ra không nổi cho người ta nhìn, ở trước mặt người Kiếm Tông, đây có thể coi như là chuyện sỉ nhục, vẫn nên giấu nhẹm đi, đóng cửa lại tông môn mình tự giải quyết cho tốt.

Cái tên Tần Thu Hoa này phản ứng cũng rất nhanh, một tràng lời nói của hắn, cũng nhắc nhở cho đám đệ tử Tiên Quân Tông xung quanh, để bọn họ nhanh nhanh phối hợp, giấu những chuyện này đi, để không vứt hết mặt mũi trước người Kiếm Tông.

Tư Nhiên sâu kín thở dài, thật cẩn thận thò cái đầu ra từ phía sau Vân Mạc dò xét, đối diện cặp mắt vặn vẹn của Tần Thu Hoa.

“Tư Nhiên, sao ngươi dám…” Tần Thu Hoa thấy Tư Nhiên thế mà dám chạy đến bên cạnh Vân Mạc, còn cách đến gần như vậy, tức khắc trợn to hai mắt nhìn, “Hai vị này chính là người của Kiếm Tông, thân phận thiếu tông chủ của ngươi thì có tác dụng gì? Không phải tất cả tu sĩ đều giống như đám người Thập Nhị Phong các ngươi, kiêng kị thân phận của ngươi, để ngươi làm xằng làm bậy, ngươi, ngươi cứ xem như không để chúng ta vào mắt, cũng không thể mạo phạm hai vị tiện bối như vậy!?”

Tư Nhiên: “…”

Tư Nhiên hỏi Bảo Thư: “Tới, cưng đếm coi, thằng khứa bạch liên bông này ụp cho ta mấy cái nồi rồi?”

Bảo Thư: […]

Bảo Thư chân tâm thật lòng mà cảm thán: [Nhân loại không hổ là, chủng tốc có năng lực sáng tạo cường đại nhất thế giới này.]

Tư Nhiên cảm thấy những lời này thật vi diệu.

Vì thế y từ phía sau Vân Mạc đi ra, đứng ở bên cạnh, nhìn Tần Thu Hoa trong mắt ẩn chứa oán độc cùng châm biếm, cũng chân tâm thật lòng mà nói: “Nhân loại không hổ là, chủng tốc có năng lực sáng tạo cường đại nhất thế giới này.”

Tần Thu Hoa ngay tức thời không phản ứng lại kịp: “…?”

Tư Nhiên nói: “Ngươi đều có cái bản lĩnh biên ra chuyện xưa như thế này, còn tu cái gì tiên nữa, trực tiếp đi viết thoại bản luôn đi, bảo đám ngươi sẽ trở thành tác gia nổi tiếng nhất thiên hạ.”

“Phì.”

Tạ Dung Khanh đứng bên cạnh nhịn không nổi, cười ra tiếng.

Biểu tình của Tần Thu Hoa trong nháy mắt liền vặn vẹo.

Hắn cưỡng chế ép xuống phẫn nộ cùng bất an không tên toát ra trong lòng, nhấp nhấp môi, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Tư Nhiên liền có chút đau đầu mà ngắt lời: “Ngươi có thể câm miệng đi được không, ngươi vừa mở miệng là ta liền nhức đầu.”

Tần Thu Hoa thấy thế, trong lòng vừa động, chỉ cảm thấy Tư Nhiên quá ngu ngốc, ở loại thời điểm này lại dùng cái ngữ khí đó để nói chuyện, không phải tự mình nhảy vào hố sao.

Hắn cười thầm, biểu tình không hiện gì, mở miệng nói: “Hai vị tiền bối…”

Tư Nhiên không vui: “Không phải đã nói kiêng kị thân phận của ta sao, để ta làm xằng làm bậy phải không, ta không cho ngươi nói chuyện, ngươi thế sao còn mở mồm?”

Tần Thu Hoa: “…”

Biển cảm trên mặt hắn như cái bảng màu, bảy sắc cầu vồng liên tục biến đổi.

Tạ Dung Khanh: “Phì haha…khụ khụ, à cái này, gần đây thanh quản có hơi không khoẻ.”

Tạ Dung Khanh không nghĩ tới, cư nhiên có thể nhìn thấy được một màn diễn xuất sắc như vậy.

Cái tên Tư Nhiên này chơi vui quá, vốn dĩ tưởng là một người tính cách âm trầm, bây giờ vừa gặp, hoàn toàn không giống nhau, xem ra mấy lời đồn này không thể tin được.

Đến nỗi theo lời cái tên Tần Thu Hoa và đám đệ tử Tiên Quân Tông kia, nghe qua thì cũng thôi đi, hắn tốt xấu gì cũng là một Kim Đan kỳ, tuy rằng đều nói kiếm tu một lòng hướng kiếm bất cận nhân tình, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

Huống chi, chuyến này của bọn họ chính là vì Tư Nhiên mà đến, đó là cùng Tư Hành Phong giao dịch, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan bọn họ đều cầm tới tay rồi, mặc kệ Tư Nhiên là người như thế nào, nội dung giao dịch vẫn phải hoàn thành cho tốt.

Lúc này, Vân Mạc vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng: “Im lặng.”

Hai chữ này vừa ra, giống như vặn nút âm lượng về mức thấp nhất, vốn dĩ một đám đệ tử ong ong ồn áo cùng Tần Thu Hoa không cam lòng đang muốn phản bác tức khắc đều ngậm miệng lại.

Tần Thu Hoa ngậm miệng xong còn không chịu yên phận, không dấu vế mà trừng mắt liếc nhìn Tư Nhiên một cái, tựa hồ đang cười nhạo.

Vân Mạc hơi hơi cúi đầu, nhìn về phí Tư Nhiên đứng bên cạnh.

Tư Nhiên cũng nhìn về phía tên kiếm tu này, chớp chớp mắt, ý bảo hắn có chuyện thì mau nói.

Vân Mạc thanh âm sạch sẽ mát lạnh: “Xin lỗi, đến chậm.”

Tư Nhiên: “…”

Tư Nhiên ngây ngẩn cả người.

Không chỉ có y ngây ngẩn cả người, một đám lớn đệ tử Tiên Quân Tông xung quang cũng ngây ngẩn cả người.

Dĩ nhiên, ngây ngốc nhất vẫn là Tần Thu Hoa, hắn cả người giống như bị sét đánh, sượng trân cứng ngắc, trừng lớn hai mắt, biểu tình vặn vẹo dừng ở trên mặt, hoàn toàn vô pháp thu hồi lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Nhiên: âu nâu, ta đây có hơi củm động.
« Chương TrướcChương Tiếp »