Chương 61

“Không sao ư?” Lâm Mậu nhướng mày, kinh ngạc nhìn Thôi Sóc. Thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh đành lắc đầu, “Cũng chẳng biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Thôi bỏ đi, tâm tính của Thôi lang, người phàm như ta sao có thể hiểu được. Ta không quản được ngươi.”

“Thôi quân tưởng niệm thê tử đã mất, không muốn tái hôn, thϊếp cảm thấy không có gì là không ổn, phu quân cần gì phải lo lắng như vậy?” Lâm Mậu phu nhân tức giận lườm phu quân nhà mình một cái, khi quay đầu nhìn Thôi Sóc lại là vẻ mặt ôn nhu ý cười, “Thôi quân không cần để ý đến cái nhìn của người khác, cứ theo tâm ý của bản thân là được.”

Thôi Sóc khẽ cười, “Tạ tẩu phu nhân quan tâm, Sóc hiểu.”

Lâm Mậu không nói gì nhìn thê tử, trong lòng hiểu được vì sao nàng lại ủng hộ hắn như vậy. Còn không phải do nghe ra tình ý của Thôi Sóc đối với phu nhân, nên cảm động đến rối tinh rối mù. Nữ nhân, đều giống y như nhau!

Sau khi kết thúc điệu múa đầu tiên, đến lượt cầm sư của giáo phường ti lên biểu diễn cầm khúc.

Hoàng đế chống đầu nghe xong, lát sau mỉm cười lắc đầu, “Không có tài nghệ, nội bộ cũng không biết có ai giỏi. Xem ra năm nay Giáo phường ti không biết chọn người rồi.”

Cầm sư vốn đang chuyên tâm đánh đàn, đột nhiên nghe được lời bình như vậy từ Hoàng đế, sợ tới mức tay run lên, một dây huyền cầm theo tiếng đàn mà đứt, phát ra âm thanh chói tai.

Hắn run rẩy quỳ xuống, nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần…… Vi thần…..”

Hoàng đế không kiên nhẫn xua xua tay, “Được rồi, lui ra đi.”

Cầm sư cúi đầu, ôm đàn run run rẩy rẩy lặng lẽ lui xuống.

Hoàng đế thở dài một tiếng, “Ngày hội như hôm nay, cuối cùng lại không có duyên nghe được một khúc nhạc hay. Thật là đáng tiếc!”

Thấy Hoàng đế như vậy, quần thần đều có chút lo sợ bất an. Có người tinh mắt lập tức phản ứng lại ngay, đề nghị: “Thần từ trước đã từng nghe nói, Thôi lang cầm nghệ hơn người, có một không hai. Không bằng ngay bây giờ mời Thôi lang đến đàn một khúc, cũng tránh để bệ hạ tiếc nuối trong lòng?”

Đó là lời nói thật. Cầm nghệ của Thôi lang đích thực là vang xa.

Hoàng đế nghe vậy cảm thấy hứng thú, cười nói: “Ý kiến hay, chỉ không biết khanh có cho trẫm mặt mũi? Trẫm biết, cầm sư các ngươi trong xương cốt đều là tâm cao khí ngạo, không dễ dàng gì mà đàn tấu trước mặt khách.”

Thôi Sóc trả lời rất đúng mực: “Bệ hạ nói quá lời. Có thể vì bệ hạ cống hiến sức lực, là vinh hạnh của vi thần, đương nhiên phải tuân theo.”

Lời vừa nói ra, không khí trong điện lập tức sôi nổi hẳn lên. Có đại thần cười nói: “Hôm nay quả nhiên vận khí của chúng thần tốt, có thể được thưởng thức âm thanh tuyệt diệu của Thôi lang.”

“Đúng vậy đúng vậy, vẫn là nhờ vinh quang của bệ hạ, mới có được vận may này.”

“Huynh trưởng nhà ta lưu luyến si mê âm luật, tối nay ta lại có diễm phúc này, trở về kể cho huynh ấy nghe, chắc chắn sẽ làm cho huynh ấy ghen ghét đến ngủ không được mất!”

Dưới cửu giai nghị luận sôi nổi, trên cửu giai cũng là một hồi vui sướиɠ.

Minh Sung nghi cười nói: “Bệ hạ đúng là có thể diện, có thể làm Thôi lang hiến nghệ. Thần thϊếp bội phục.”

Hoàng đế lười biếng cười, “Sao, không phải Nguyệt nương nàng không tinh thông âm luật sao? Cầm khúc của Thôi lang khó cầu mà nàng cũng biết?”

“Tuy thần thϊếp không tinh thông âm luật, nhưng cũng từng nghe người khác đàm luận qua.” Minh Sung nghi cười nói, “Nghe mọi người trong cung nói cái gì mà Thôi lang một khúc, thiên kim khó cầu, người bình thường muốn nghe cũng nghe không được.”

“Sung nghi nương nương, thật sự lợi hại như lời người nói?” Quỳnh chương Hạ thị cười nói, “Thần thϊếp vào cung mấy tháng, chỉ nghe nói Nguyên Quý cơ nương nương đây cầm nghệ bất phàm, mọi người trong cung không ai sánh bằng. Chẳng lẽ cầm nghệ của Thôi lang còn tốt hơn cả Quý cơ nương nương?”

“Lời của muội muội làm xấu hổ chết ta!” Cố Vân Tiện nói không ngớt lời, “Chẳng qua là mọi người trong cung nể mặt mũi của bản cung, mới có thể khen đến khoa trương như vậy. Thực ra, về điểm này tài nghệ của bản cung cũng chỉ nhỏ bé, bình thường đều là đàn một khúc để tiêu khiển mà thôi, nào có thể so sánh với Thôi lang?”

“Lời này của Nguyên Quý cơ quá khiêm tốn rồi.” Minh Sung nghi cười nhẹ, “Bản cung từng nghe bệ hạ nhắc tới, nói Nguyên Quý cơ trước đây cầm kỹ đã thập phần xuất sắc, mấy năm nay lại tăng thêm vài phần ý vị nội hàm, đã ngầm có khí phái của bậc thầy.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hoàng đế. Trong tay hắn cầm một chén rượu, mắt mang ý cười nhìn Cố Vân Tiện trong chốc lát, gật đầu nói: “Không sai, cầm nghệ hiện giờ của Vân nương, trong cung không người nào có thể sánh bằng.” Nói rồi hắn cười tự giễu, “Trẫm trước đây còn có thể cùng nàng hợp tấu một khúc, nay lại không dám. Quả thật là không sánh bằng.”

“Sao nào? Bệ hạ đã nói như vậy, còn có thể là giả sao?” Minh Sung nghi nói.

Cố Vân Tiện không còn lời gì để phản bác, chỉ có thể nói: “Minh Sung nghi cứ tiếp tục khen như vậy, thần thϊếp thật sự không còn chỗ dung thân?”

“A! Thần thϊếp có một đề nghị.” Hạ Quỳnh chương bỗng nhiên nói, “Chi bằng mời Quý cơ nương nương cùng Thôi lang hợp tấu một khúc, thế nào?”

Hoàng đế sửng sốt, “Hợp tấu?”

“Đúng vậy.”Vẻ mặt Hạ Quỳnh chương ngây thơ, “Nếu hai vị đều cầm nghệ hơn người, hợp tấu một khúc càng thêm bất phàm.”

Hoàng đế lắc đầu cười nói: “Nếu vậy thì không cần.”

“Sao lại không cần? Nếu Thôi lang cùng Nguyên Quý cơ thật sự hợp tấu, bệ hạ cùng thần thϊếp chỉ cần chờ là có thể thưởng thức được diệu âm, đối với Quý cơ nương nương mà nói cũng có lợi. Thần thϊếp từng học đàn hơn hai năm, biết người học đánh đàn nếu có thể bàn luận tài nghệ với người hơn mình, sẽ có thể lĩnh ngộ được nhiều điều. Nay Thôi lang cầm nghệ có một không hai, nương nương cùng hắn hợp tấu một khúc, tương lai cầm kỹ biết đâu được đề cao thêm một bậc. Thật là một hòn đá trúng mấy con chim!”

Cố Vân Tiện nhìn Hạ Quỳnh chương bên cạnh cười nói oanh oanh yến yến cùng Minh Sung nghi, không nói gì.

Không cần giải thích gì nhiều, nàng đã hiểu rõ tính toán của bọn họ. Thân làm cung tần, làm trò trước mặt bệ hạ cùng ngoại thần hợp tấu, nghe thì không có gì, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ liền biết, bên trong có nhiều điều không ổn.

Đây chưa phải điều quan trọng nhất.

Quan trọng chính là, Thôi lang là ai, tài nghệ như thế nào? Chính nàng cùng hắn hợp tấu, nếu không tốt còn bị so sánh đến không đáng một đồng, đến lúc đó còn không bị xấu mặt trước các quan lớn sao. Truyền đi mọi người sẽ nói Quý cơ nương nương không biết trời cao đất dày, thế nhưng vọng tưởng cùng Thôi lang so tài cầm nghệ, ngược lại huỷ hoại cầm khúc của Thôi lang.

Điều này vốn là vì bọn họ muốn hạ thấp nàng!

“Bệ hạ, thần thϊếp cảm thấy không ổn. Quý cơ nương nương thân là nữ quyến nội cung, như thế nào có thể cùng ngoại thần hợp tấu? Lễ này không thích hợp, tuyệt đối không thể.” Trang Tiệp dư nhạy bén phát hiện nguy cơ trong đó, trịnh trọng góp ý.

Cố Vân Tiện cũng lộ vẻ mặt khổ não, “Bệ hạ ngài đừng hại thần thϊếp. Nếu thần thϊếp nhất thời đàn không xong, các đại thần đều đến chê cười thần thϊếp mất. Bệ hạ chẳng lẽ nguyện ý xem thần thϊếp làm trò mất mặt trước nhiều người như vậy?”

Hoàng đế cười nhẹ, trong đầu lại nhớ đến câu nói vừa rồi của Thôi lang. Khi hắn nói chính mình nguyện ý vì thê tử đã mất mà không lấy vợ nữa, sắc mặt Vân nương thập phần cảm động.

Hình như nàng đối với Thôi Sóc, rất có hảo cảm.

“Trẫm cảm thấy Nhuỵ Sơ đề nghị không tồi, trẫm cũng rất muốn nghe Vân nương nàng cùng Thôi lang hợp tấu ra sao.” Nụ cười của hoàng đế cất giấu ẩn ý khác, tay phải gắt gao giữ lấy ly rượu ngọc, “Nàng hãy thử một lần đi.”

Lòng Cố Vân Tiện trầm xuống.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình đã nói như vậy, Hoàng đế vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Nhuỵ Sơ kia. Hơn nữa vẻ mặt hắn nhìn về phía mình có chút kỳ quái, giống như ẩn chứa sự bất an.

Hắn đang suy nghĩ điều gì?

Bên này bọn họ ngươi tới ta đi, Thôi Sóc đã cầm đàn ngồi xong ở trước án, đang cẩn thận thử dây đàn.

“Như Cảnh ngươi đừng vội, trẫm sẽ cho ngươi thêm thời gian chuẩn bị.” Hoàng đế nói, “Cầm nghệ của Nguyên Quý cơ quả thật không tồi, ngươi có bằng lòng cùng nàng hợp tấu hay không?”

Bàn tay đặt trên dây đàn đột nhiên run lên, hắn buông đôi mắt xuống, lâm vào trầm mặc.

“Không muốn?” Hoàng đế hỏi, trong lòng không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, “Không muốn cũng không sao. Là trẫm nhất thời tuỳ hứng, khiến ngươi khó xử…”

“Thần nguyện ý.” Thôi Sóc bỗng nhiên nói.

Vẻ mặt Hoàng đế kinh ngạc, “Ngươi nói gì?”

Thôi Sóc ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, “Thần nói, thần nguyện ý cùng Nguyên Quý cơ nương nương hợp tấu. Đây là vinh hạnh của vi thần.”

Hoàng đế im lặng mà nhìn hắn một lát, khẽ cười, “Thế thì tốt. Người tới, đem cầm ‘Lục y’ lại đây.”

Thời gian khoảng một chén trà, hoạn quan ôm một cây thất huyền cầm tiến vào, đem nó đặt ở trước mặt Cố Vân Tiện.

Thân đàn cổ xưa, có châu ngọc tô điểm. Cố Vân Tiện thử gẩy chút âm điệu, du dương thanh mục, là một cây đàn tốt.

Đàn đã đưa đến, hai ngươi có thể bắt đầu rồi.” Hoàng đế bình thản nói.

“Vâng.”

Tuy là hợp tấu, nhưng hai người vẫn cách nhau một khoảng. Thôi Sóc ngồi ở dưới cửu giai, Cố Vân Tiện lại ngồi ở trên cửu giai, cách rèm châu, chỉ có thể loáng thoáng thấy được bóng hình yểu điệu của nàng.

Suy xét đến trường hợp mấy cầm nghệ đại sư thường thích đánh những ca khúc quá mức lạ, Cố Vân Tiện quyết định ra đòn phủ đầu, dẫn đầu chọn ca khúc hợp tấu. Bằng không nếu để Thôi lang tự chọn khúc nhạc chính nàng không biết, mặt mũi sẽ mất hết.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài tiếng nhạc đã vang lên.

Nàng hoảng sợ, đây đây… Đây là trực tiếp bắt đầu rồi đi?

Minh Sung nghi ở đối diện thấy vẻ mặt Cố Vân Tiện kinh ngạc, còn chưa kịp cao hứng, đã thấy nàng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến Thôi Sóc chọn đúng khúc nàng biết.

Bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên tám dây đàn, Cố Vân Tiện tập trung tinh thần, ở thời điểm trước khi hắn dừng một âm liền đúng lúc tiến vào. Hai tiếng đàn hợp hai làm một, đan chéo quấn quanh.

Cố Vân Tiện vừa chuyên tâm tấu đàn, trong lòng vừa thầm may mắn hắn chọn khúc nhạc này. “Hoài Nhân” là khúc nàng tấu được tốt nhất, cho dù là cùng cầm sư cầm nghệ cao hơn nàng hợp tấu, cũng có thể thành thạo.

Người trong điện nghe tiếng đàn của hai người, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào tình cảnh do bọn họ xây dựng.

Tiếng đàn của Thôi Sóc tự nhiên là kẻ chủ đạo. Hắn cầm kỹ cao siêu, khúc ý tuyệt diệu, tự mang một sự tình cảm thâm thuý. Làn điệu này hòa hoãn, “Hoài Nhân”dưới bàn tay của hắn trở nên rung động đến tâm can, phảng phất nỗi cô độc khi mất đi người yêu mà than khóc, than khóc bi kịch không có cách nào vãn hồi.

Ban đầu Cố Vân Tiện còn có thể giữ vững tinh thần, nhưng mà dần dần, suy nghĩ của nàng bị phân tán, trở nên hoảng hốt.

Dây thanh của Thôi Sóc lấy đi tinh thần của nàng, làm nàng nhớ tới kiếp trước, vào ngày trời đầy tuyết mồng tám tháng chạp, nàng mang theo đầy ắp nỗi hối hận mà uống vào ly rượu độc kia, thở dài vì chính mình đã phó thác sai nỗi tâm tư.

Khi đó nàng nghĩ rằng, nếu được làm lại một lần nữa, nàng tình nguyện chưa bao giờ gặp gỡ nam nhân ấy. Nhưng ai biết ý trời trêu người, nàng thật sự trọng sinh một lần nữa, lại vẫn như cũ theo vòng xoáy vận mệnh cùng hắn dây dưa ở bên nhau.

Vô số đêm khuya nhớ tới, cũng chỉ có thể cảm thán một câu, vận mệnh bất công.

Nếu mười ba tuổi năm ấy, nàng không tiến cung thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Có lẽ nàng sẽ gặp được một người chân chính yêu thương nàng, quý trọng nàng, bọn họ sẽ cùng nhau sống một cuộc sống bình yên. Không quá phú quý và tôn vinh vô thượng, cũng không có tính kế đấu đá, suốt ngày lo lắng.

Đây thực ra mới là cuộc sống mà nàng mong muốn.

Từ lúc bắt đầu, mong ước của nàng, chẳng qua chỉ như vậy.

Hoàng đế trầm mặc mà nghe hai người hợp tấu, lúc sau lại ở một âm thanh bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bên kia tiếng đàn của Cố Vân Tiện thay đổi, không còn phối hợp với Thôi Sóc như vừa rồi, mà trở nên kịch liệt hơn. Ngược lại là tiếng đàn của Thôi Sóc hoà hoãn dịu xuống, bắt đầu phối hợp với Cố Vân Tiện.

Trong điện một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng đàn của bọn họ từ thấp đến cao, từ bi thương bất đắc dĩ đến giận dữ không cam lòng. Nếu nói Thôi Sóc chủ đạo tiếng đàn ở vế trước, mọi người cảm nhận được chính là nỗi cô đơn khi mất đi người yêu, như vậy Cố Vân Tiện chủ đạo tiếng đàn ở vế sau, mọi người nghe được, chỉ còn lại nỗi cô đơn hướng lên trời xanh mà lên án.

Tuyệt vọng cùng với không cam lòng lên án.

HẾT CHƯƠNG 61