Chương 8: Môn hộ

Mộ Dung Viêm mặc dù là Nhị hoàng tử Yến quốc, nhưng lại chẳng hề được Yến vương tin sủng. Chỉ cần qua cung yến lần trước, Tả Thương Lang đã nhìn ra được. Nhưng lý do tại sao như thế, người biết lại không nhiều. Mẫu phi của Mộ Dung Viêm là Dung tiệp dư trước kia từng được sủng ái nhất lục cung. Lúc đó hậu cung vô chủ, Dung tiệp dư thống lĩnh chúng phi, có thể nói dưới một người trên vạn người.

Người phụ nữ này không chỉ thông minh, còn có dã tâm. Nên ngay từ nhỏ đã quản giáo Mộ Dung Viêm vô cùng nghiêm khắc. Mộ Dung Viêm còn nhỏ tuổi, đã cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, Yến vương đối với hắn cũng cực kỳ sủng ái. Thời điểm đó, cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định hắn sẽ là thái tử tương lai.

Mộ Dung Viêm cùng con gái hữu thừa tướng Khương Tán Nghi là bạn từ thủa nhỏ, quan hệ rất thân thiết. Mắt thấy hai đứa bé thanh mai trúc mã, Khương Tán Nghi liền biết thời biết thế, thỉnh thái hậu ý chỉ, ban thuởng hôn ước cho hai đứa bé.

Nhưng mà trăng cũng có khi tròn khi khuyết, đúng lúc tất cả mọi người đang chờ đợi Dung tiệp dư được phong hậu, Mộ Dung Viêm được sắc lập là thái tử thì bộ tộc Sơn Nhung khởi binh tấn công Yến, liên tiếp chiếm thành. Mộ Dung Uyên liền liên tiếp phái ba tướng, ba lần chiến bại. Cuối cùng trong triều thế nhưng không ai dám đứng lên xin ra tham chiến.

Khi đó Lý phi tần vị mới chỉ là mỹ nhân đã tự tiến cử anh trai đảm nhiệm vị trí chủ tướng. Sau khi Lý gia xuất chiến Sơn Nhung, tin chiến thắng liên tiếp báo về, Mộ Dung Uyên mặt rồng cực kỳ vui mừng, trong triều dòng họ Lý thị lại bắt đầu lôi kéo quần thần, thuyết phục Mộ Dung Uyên lập Lý phi làm hoàng hậu.

Lý phi sinh hoàng trưởng tử Mộ Dung Nhược đã trưởng thành, nếu như lập nàng làm hoàng hậu, chẳng khác nào xác định hoàng trưởng tử là thái tử.

Dung tiệp dư được thánh sủng đã lâu, đối với các phi tần dưới mình đương nhiên cũng không tốt cho lắm. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi thứ liền mất hết. Mà lúc này, cùng Sơn Nhung tác chiến Lý gia trì hoãn không tiến, lương thảo chi tiêu đối với Đại Yến khi đó mà nói, không thể nghi ngờ chính là hoạ vô đơn chí.

Mộ Dung Uyên rơi vào đường cùng, sắc lập Lý thị làm hoàng hậu. Ngày tuyên chỉ, Dung tiệp dư đại náo Thụ Quang Điện. Mộ Dung Uyên trong lúc nóng giận, ban thuởng rượu độc, lệnh nàng tự sát. Đây vốn chỉ là một lời cảnh cáo trong cơn thịnh nộ, Dung tiệp dư tính tình ông ta sao lại không rõ, nếu như không mạnh tay, nhất định sẽ không chịu nhận sai, không biết còn muốn gây thêm bao nhiêu sóng gió.

Ai ngờ khi đó, trong cung vừa thấy như thế, người người đều cho rằng Dung tiệp dư đại thế đã mất. Lý hoàng hậu phái tâm phúc của mình, chỉ đợi nghe ý chỉ, lập tức ép Dung tiệp dư uống rượu độc.

Đợi đến lúc Mộ Dung Uyên xử lý xong việc phong hậu, đến chỗ ở của Dung tiệp dư là Chương Văn Điện xem thì Dung tiệp dư đã đầy mặt bầm đen, nhìn như lệ quỷ, thi thể sớm đã lạnh thấu. Mà bàn tay thi thể lạnh cứng kia vẫn nắm chặt, gắt gao cầm chặt tay Mộ Dung Viêm.

Mộ Dung Uyên đối mặt với đứa con trai gần năm tuổi của mình, không ai biết lúc đó ông ta trông thấy cái gì trong mắt đứa bé. Nhưng kể từ đó trở đi, ông ta chưa từng nhìn qua Mộ Dung Viêm một lần nào, cũng chưa từng nói với hắn một câu nào.

Mà vị hoàng tử đã từng có hi vọng trở thành thái tử để theo đuổi sự nghiệp thống nhất đất nước nhất, trong một đêm lại ngã vào vũng bùn, còn vị thành niên liền xuất cung lập phủ, cho tới nay vẫn chưa được phong hào, ở trong triều cũng không có bất kỳ chức vị nào.

Đây là tâm bệnh của Yến vương, không người nào dám chạm vào. Thời gian trôi qua, cuối cùng triều thần cũng không còn ai lại nhắc đến vị hoàng tử kia nữa. Dung nhan lộng lẫy xưa kia đã tan thành mây khói, chỉ còn lại một đoạn cung đình bí sự, người đời sau cũng không ai cảm thán.

....

Từ biệt quán đi ra, lúc Mộ Dung Viêm nhắc đến đoạn chuyện cũ này thần sắc rất bình tĩnh. Tả Thương Lang đi cùng sau lưng hắn, trường nhai yên tĩnh, không một bóng người. Mộ Dung Viêm cười nói: "Khi đó ta chỉ mới năm tuổi, nhưng mà ta nhớ rõ được từng viên châu ngọc ở trên đầu bà."

Tả Thương Lang không lên tiếng, Mộ Dung Viêm đột nhiên dừng bước, nàng vốn vùi đầu đi theo sau liền hoàn toàn đâm sầm vào lưng Mộ Dung Viêm. Tấm lưng hắn như một bức tường sắt, Tả Thương Lang bịt mũi, nước mắt đều muốn chảy xuống. Mộ Dung Viêm quay đầu lại nhìn nàng. Trong màn đêm mông lung, tà áo khoác dài của hắn bay phần phật, mùi hoa mai phảng phất trên người, vương vấn không tiêu tan.

Tả Thương Lang như gặp thần ma, không khỏi lui về phía sau vài bước, thật lâu, mới tìm được đề tài, nói: "Đến giờ điện hạ vẫn chưa thành thân, là vì Khương thừa tướng có ý định hối hôn sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Đương nhiên. Dựa vào tính cách của vương hậu, một khi huynh trưởng của ta có được đế vị, ta làm sao còn đường sống? Ai lại nguyện ý gả con gái cho một gã hoàng tử ăn bữa hôm lo bữa mai đâu."

Tả Thương Lang không biết nên nói cái gì, Mộ Dung Viêm nhẹ nói: "Không cần phải nói gì cả, cùng đi theo giúp ta một đoạn đường này là được."

Một đứa bé năm tuổi, mất đi mẫu phi, không còn được phụ vương sủng ái. Ở trong thâm cung lạnh như băng, phải chịu đựng bao nhiêu khuất nhục, trải qua nguy hiểm như thế nào? Hắn không hề nói. Tả Thương Lang gật gật đầu, hai người một trước một sau, đi trên đường lớn giữa đêm tối không một bóng người. Sương gió dính áo, trăng tàn đi theo.

Ban đêm, trong hoàng cung Đại Yến, Mộ Dung Uyên đang phê tấu chương, bỗng dưng thấy mệt mỏi, ông nằm sấp trên long án, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ một lát, thế nhưng đi vào giấc mộng. Trong mộng lại nhớ tới năm đó ở Chương Văn Điện. Cung điện xa hoa, sắc điệu nồng nặc.

Người phụ nữ ấy mặc một bộ y phục lộng lẫy tươi đẹp, ngồi trên ghế quý phi khảm đầy châu báu, tay phải nắm chặt cổ tay của con trai nàng. Hắn chậm rãi đến gần, trầm mặt gọi khuê danh của nàng: "Dã Bình."

Nhưng mà không thấy trả lời. Hắn gạt mái tóc dài của nàng ra, nhìn thấy nàng cúi thấp đầu, khuôn mặt đã tím xanh, máu đen thấm đẫm một mảng lớn trước ngực. Khuôn mặt bầm đen, móng tay màu đen, giống như nữ quỷ oán độc ngàn năm, chỉ cần một chút động tĩnh, liền sẽ làm nàng bừng tỉnh.

Đứa bé kia ngẩng đầu lên, nó ở bên cạnh mẫu thân đã chết, để mặc nàng gắt gao nắm chặt cổ tay. Yên tĩnh, trầm mặc. Giống như đã bị ma quỷ nhập thân. Chỉ một chớp mắt, liền sẽ xé ra lớp da người, lộ ra bộ mặt thật máu chảy đầm đìa.

"Dã Bình – -" ông đột nhiên lại gọi lên cái tên này, nhưng mà mở mắt ra, chỉ thấy cả điện ánh nến rực rỡ, chập chờn lung lay.

Đồng hồ nước vang lên, Mộ Dung Viêm chỉ cảm thấy cổ tay hình như hơi đau. Tựa hồ lại nhớ tới lúc trước, người phụ nữ kia siết chặt tay hắn, đôi mắt xinh đẹp dần dần bị tia máu che kín, trở lên đỏ như máu. Môi bà biến sắc, máu đen nhiễm ở trên hàm răng, chán ghét mà dơ bẩn. Bà kiềm chặt tay hắn, kéo hắn đến trước mắt, chóp mũi chạm cả vào mặt hắn: "Đây chính là kết cục của kẻ yếu. Nhìn cho rõ, đây chính là kết cục của kẻ yếu!"

Máu đen dính vào mặt hắn, nàng quay lại ngồi trên ghế quý phi.

"Ta biết rõ con hận ta, thời gian qua, ta đối với con không tốt phải không?" Máu của bà nhỏ từng giọt từng giọt, làm dây bẩn lên hoa phục của tiệp dư, "Lúc mang thai con, ta nghĩ, ta thích sinh một cô công chúa. Nhưng mà khi con ra đời, ta lại cảm thấy, trong thế gian này, công chúa hay hoàng tử, đều không gì sánh bằng con. Con muốn hận ta liền hận đi. Ta không sợ chết, nhưng mà sau khi ta chết đi, thực không biết con phải làm sao bây giờ."

Bà quay đầu lại, cười với hắn, đồng tử tràn máu, nhưng ánh mắt lại ôn nhu: "Viêm nhi, kỳ thật ta thật muốn... nhìn thấy con thê hiền tử hiếu, con cái thành đàn..."

Dứt lời, nàng khẽ gục đầu xuống, lại siết chặt tay hắn. Bọn họ là một đám thợ săn độc ác vô tình nhất, cũng lại là một con mồi ngoan ngoãn tươi ngọt nhất, nhất định cả đời chạy trốn, cả đời truy đuổi.

Ngày hôm sau, Tả Thương Lang đi giao ban thị vệ của Mộ Dung Viêm. Trừ nàng, bên cạnh Mộ Dung Viêm còn có hai cao thủ, một người là Chu Tín, một người là Phong Bình. Nghe nói là năm đó Dung phi bồi dưỡng tâm phúc riêng cho hắn.

Tả Thương Lang đi đến ngoài cửa phòng Mộ Dung Viêm, Phong Bình lập tức rời đi. Kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói, Phong Bình cùng với ba người bọn Tả Thương Lang còn tính là có chút quan hệ thầy trò. Trước kia hết thảy mọi việc ở cô nhi doanh, đều là y quản lý, kể cả nội bộ nhóm các "sư phụ".

Nhưng mà những "Sư phụ" kia rõ ràng cũng không ở trong lòng bọn họ lưu lại ấn tượng tốt đẹp gì, cho nên Tả Thương Lang đối với y cũng không coi như là thầy. Hai người cho tới nay cũng chưa từng nói đến hai câu.

Nàng ở ngoài cửa phòng đứng một lúc, Mộ Dung Viêm mới rời giường, tự có đầy tớ đi vào hầu hạ. Tả Thương Lang hầu ở ngoài cửa, ngược lại tương đối thanh nhàn.

Bên ngoài đã chuẩn bị ngựa, Mộ Dung Viêm dùng qua điểm tâm, mang Tả Thương Lang xuất môn. Tiết trời lúc này không tệ, mặt trời ló dạng. Một luồng tia nắng ban mai chiếu vào trên ngói lưu ly, khiến toàn bộ đường phố phát sáng rạng rỡ.

Tả Thương Lang không hỏi hắn đi đâu, Vương Doãn Chiêu đã dạy nàng không ít quy định, nàng bắt đầu biết rõ làm sao để trở thành một thân vệ đạt tiêu chuẩn.

Vừa mới đi đến phố chính, phía trước có một cỗ kiệu đi tới. Cỗ kiệu bốn góc treo chuông, lại trang trí dải lụa màu, vừa nhìn liền biết chủ nhân nhất định là phu nhân tiểu thư trong gia đình giàu có nào đó. Tả Thương Lang không để ý, Mộ Dung Viêm lại ghìm ngựa. Có đầy tớ mở đường, cỗ kiệu đi rất nhanh, phút chốc đã đến trước mặt.

Bên trong chủ nhân tựa hồ có cảm ứng, nhấc lên rèm cửa sổ. Tả Thương Lang bất ngờ khi thấy gương mặt đó, đúng là má ngưng tân lệ, bế nguyệt tu hoa. Trong chớp mắt đó, nàng đột nhiên hiểu cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành.

Kiệu hoa cùng ngựa lướt qua, mỹ nhân ánh mắt mềm mại như nước mùa xuân, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Viêm. Ẩn tình vô tận, muốn nói lại thôi. Cỗ kiệu càng lúc càng xa, nàng ngoái đầu nhìn lại một cái, không cần từ ngữ, cũng đã bày tỏ tận sâu thâm tình. Đợi mỹ nhân đi xa, Mộ Dung Viêm mới tiếp tục đi về phía trước. Tả Thương Lang theo sau hắn, hắn không nói gì, vì vậy nàng cũng không hỏi.

Nhưng người có thể làm hắn dừng chân đưa mắt nhìn, không cần đoán cũng biết là ai.

Một chút nhu tình kia của Mộ Dung Viêm, rất nhanh liền thu lại không còn dấu vết. Hắn mang Tả Thương Lang đến biệt uyển của Lãnh Phi Nhan và Dương Liên Đình, nói: "Phi Nhan đi theo ta, chúng ta đi đến một nơi."

Lãnh Phi Nhan biết mình có nhiệm vụ, có chút hưng phấn. Dương Liên Đình nói: "Chủ thượng!" Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Cứ nghiên cứu sách thuốc cho thật tốt, sẽ có lúc cho ngươi bận rộn."

Dương Liên Đình cũng không còn cách nào khác, đành phải ở lại. Lãnh Phi Nhan theo Mộ Dung Viêm xuất hành, trên đường vòng vo bảy tám lần, đến một tòa nhà ở chỗ kín đáo. Mộ Dung Viêm ý bảo Lãnh Phi Nhan đẩy cửa, Lãnh Phi Nhan dè dặt mở cửa. Tòa nhà bên ngoài nhìn bình thường, bên trong thế nhưng lại hoàn toàn khác.

Sau tòa nhà không phải là vườn hoa, mà là thao trường luyện võ, có ký túc xá chỉnh tề, có kho binh khí. Lãnh Phi Nhan lấy làm kinh hãi, Mộ Dung Viêm nắm tay nàng, trên bảng tên sơn son nhẹ nhàng vẽ một cái: "Từ nay về sau, trong này là của ngươi."

Lãnh Phi Nhan ngắm nhìn bốn phía, vừa kinh ngạc vừa mừng rõ: "Thực?"

Mộ Dung Viêm không nhắc lại, Lãnh Phi Nhan ở phòng khách xoay tròn một vòng, tay áo tung bay, uyển chuyển vô cùng: "Quá tốt, ta thích nơi này!"

Mộ Dung Viêm tươi cười ôn nhu: "Chúng ta cần tai mắt nằm vùng tại những nơi khẩn yếu, cần rất nhiều nhân thủ hữu dụng có thể tin tưởng. Nhưng mà, ta cũng không muốn bọn họ biết rõ người đứng đằng sau ngươi là ai. Ta hy vọng ngươi, chính là thủ lĩnh cao nhất trong mắt bọn họ. Hiểu không?"

Lãnh Phi Nhan vẻ mặt nghiêm nghị: "Thuộc hạ hiểu."

Mộ Dung Viêm hài lòng gật đầu: "Từ tay trở đi, ngươi sẽ có một cái tài khoản ở ngân hàng tư nhân Thông Bảo, mỗi tháng sẽ có một khoản tiền đúng giờ nhập vào, đủ cho ngươi nuôi sống nơi này. Ta cho phép ngươi dùng bất kì phương thức nào, thành lập điểm liên lạc của chúng ta, nuôi dưỡng nhân thủ của chúng ta."

Lãnh Phi Nhan nhìn lên bảng tên còn trống, nói: "Vâng! Thuộc hạ có thể thỉnh chúa thượng ban tên cho được không ạ?"

Mộ Dung Viêm cầm lấy bút lông sói trên bàn đưa cho nàng, nói: "Chính mình nghĩ đi, nơi này thuộc về ngươi."

Lãnh Phi Nhan mím môi, đề bút nhúng mực, trên hoành phi đỏ thẫm, chậm rãi viết xuống ba chữ to: Yến Tử Sào.

Tự hỉ oa ngưu xá, kiêm dung yến tử sào.(*)