Chương 72: Thời gian mang thai

Hôm nay, Khương Tán Nghi vừa mới hạ triều, đang chuẩn bị ra khỏi cung, đột nhiên có người đuổi theo: "Khương tướng!"

Khương Tán Nghi quay đầu lại, liền thấy Địch Liên Trung, ông có chút ngoài ý muốn. Địch Liên Trung tuy rằng đối ông thập phần cảm kích, nhưng ở trước mặt người khác, hai người vẫn chưa biểu hiện đến ra có bao nhiêu thân mật. Ông chắp tay nói: "Địch Thái úy, ngài có chuyện gì?"

Địch Liên Trung nhìn thoáng qua Trịnh Chi Chu, Khương Tán Nghi hiểu ý, ra hiệu cho Trịnh Chi Chu rời đi trước. Địch Liên Trung lúc này mới nói: "Khương đại nhân, ta có một chuyện rất là bất an."

Khương Tán Nghi hỏi: "Chuyện gì? Thỉnh địch Thái úy nói rõ."

Địch Liên Trung khẽ cắn môi, nói: "Thật không dám dấu diếm, lúc trước Tả Thương Lang bị bắt, kỳ thật...... không phải ngoài ý muốn." Khương Tán Nghi ngẩn ra, hắn giải thích đơn giản: "Lúc trước ta cùng với Nhậm Toàn đã làm một giao dịch ngầm, dẫn nàng vào hang địch, vốn tưởng rằng Tây Tĩnh tuyệt không sẽ cho nàng một đường sống, lại không nghĩ rằng Nhậm Toàn nói không giữ lời, Tây Tĩnh hoàng đế không những chưa lấy đi tính mạng nàng, ngược lại hướng bệ hạ "công phu sư tử ngoạm". Mà bệ hạ lại lấy thành trì trao đổi. Hiện giờ...... càng cho người toàn lực nghĩ cách cứu viện."

Khương Tán Nghi chậm rãi hiểu ra, Địch Liên Trung nói: "Nếu nàng bình an trở về, ta chỉ sợ...... Nàng sẽ ở trước mặt bệ hạ buông lời gièm pha. Chuyện này phải làm như thế nào cho phải?"

Khương Tán Nghi nói: "Địch Thái úy, ngươi cũng biết lúc trước Nhậm Toàn bị bắt, ta từng ba lần góp lời, khuyên bệ hạ gϊếŧ hắn để dập tắt sự phẫn nộ trong lòng dân chúng. Tả Thương Lang đối với hắn có ân cứu mạng, người này không chịu lấy tính mạng nàng ta, cũng không có gì kỳ quái."

Địch Liên Trung vội la lên: "Khương tướng hiện giờ nói lời này có tác dụng gì?! Ta lo lắng chính là......"

Khương Tán Nghi nghĩ nghĩ, nói: "Thái úy cùng Nhậm Toàn mật đàm, trên tay nàng có bằng chứng không?"

Địch Liên Trung nói: "Không có. Nhưng nàng ta cùng bệ hạ thân mật như thế, cho dù là không có gì chứng minh thực tế, nhưng chỉ cần vài câu bên gối, chẳng phải là đã có thể lấy tính mạng của ta?"

Khương Tán Nghi quay lại nhìn hắn, chậm rãi mỉm cười, nói: "Không thể."

Địch Liên Trung ngơ ngẩn, còn muốn hỏi lại, ông đã nhanh chóng rời đi.

Tả Thương Lang tới núi Bàn Long Cốc đã là tháng 11, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh. Trong núi tiểu đạo gập ghềnh, đi lại không dễ, phần lớn thời gian là Lãnh Phi Nhan ôm nàng đi. Con đường gập ghềnh hiểm trở, cuối cùng cũng tới được Đại Yến.

Lãnh Phi Nhan buông nàng xuống, Tả Thương Lang không vui: "Lại ôm ta một lát."

Lãnh Phi Nhan hất cằm về phía sau nàng, Tả Thương Lang ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thấy áo gấm và thắt lưng ngọc của Mộ Dung Viêm, đang đón gió mà đứng. Thấy nàng nhìn qua, hắn mỉm cười. Tả Thương Lang bước được vài bước rồi đột ngột chạy tới và ôm chầm lấy hắn.

Mộ Dung Viêm ngẩn ra, sau đó, cũng không màng ánh mắt của đám người Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình, chậm rãi dang cánh tay, ôm eo nàng. Người trong l*иg ngực gầy vô cùng, hắn nhẹ thở ra một hơi, nói: "Còn tốt, không có thiếu tay thiếu chân."

Mặt Tả Thương Lang lúc này lại đỏ lên, nhiều năm như vậy, đã bao lâu nàng mới lại chủ động?

Ngày ngày đêm đêm niệm tưởng, cũng chỉ có một cái ôm trước mắt này mới rõ ràng như thế.

Nàng buông hắn ra, nói: "Chủ thượng, ta......" Vốn định cầm tay hắn sờ vào bụng nhỏ, nhưng đột nhiên nhớ lại phía sau còn có mấy người, thật đúng là không còn mặt mũi. Mộ Dung Viêm vỗ vỗ vai nàng. Ở phía sau, Dương Liên Đình, Lãnh Phi Nhan đã sớm biết quan hệ của hai người, thấy như không thấy.

Đoan Mộc Thương cùng Đoan Mộc Nhu lại thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không dám nhìn sang bên này. Mộ Dung Viêm chỉ nói đơn giản: "Lần này các ngươi làm rất tốt, người đưa đến đây rồi thì có thể đi."

Đám người lúc này mới hành lễ, từ từ rời đi.

Sau khi đám người đi xa, Mộ Dung Viêm một tay bế Tả Thương Lang lên, đáng lẽ lúc này nên nói một vài câu tình thâm như biển, tương tư thấm huyết. Nhưng đột nhiên, hắn cái gì cũng không muốn nói. Tả Thương Lang ôm cổ hắn, nàng luôn luôn kìm chế bản thân nhưng lúc này lại đột nhiên nói: "Lúc ấy ở Túc Nghiệp Thành, biết mình rơi vào bẫy địch, ta đã nghĩ lần này nhất định là tai kiếp khó tránh khỏi."

Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, người trong l*иg ngực nhẹ như một mảnh lông chim. Hắn bước chân vững vàng. Tả Thương Lang lại nói: "Lúc ấy ta nghĩ rằng, ta thân là tướng quân, chết ở sa trường, cũng không tính là chuyện to tát. Nhưng mà sau đó, ta lại nghĩ, ta nhất định phải tồn tại trở về." Mộ Dung Viêm cúi đầu, đón nhận ánh mắt của nàng. Mắt nàng chứa đầy ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, ta mang thai."

Bước chân Mộ Dung Viêm hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục như cũ. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Bao lâu rồi, vì sao không cho người báo với ta?"

Tả Thương Lang đem mặt dán vào ngực hắn rồi nói: "Hơn sáu tháng."

Mộ Dung Viêm nhìn thoáng qua bụng nhỏ của nàng, nàng thật sự là quá gầy, bụng hơi nhô, lại có chút không giống như đã mang thai sáu tháng. Tả Thương Lang nhìn thần sắc hắn, nói: "Bệ hạ?"

Mộ Dung Viêm đặt nàng trên mặt đất, duỗi tay chạm đến bụng nhỏ của nàng, nói: "A Tả."

Tả Thương Lang nói: "Bệ hạ không vui sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Làm sao có thể? Chỉ là nghĩ tới một đường gian nguy, không khỏi kinh hãi. May mắn là ngươi cùng nó tất cả đều bình an."

Tả Thương Lang chậm rãi dựa vào đầu vai hắn, Mộ Dung Viêm cảm giác được trong bụng nhỏ của nàng có chuyển động nhỏ. Hắn ngơ ngẩn. Tả Thương Lang nói: "Hiện giờ thân phận của ta, suy cho cùng, không thích hợp đem việc này thông báo cho thiên hạ, ta nghĩ là trước mắt sẽ không trở về Tấn Dương, chờ sau khi sinh hạ mới quyết định."

Mộ Dung Viêm vỗ vai nàng, nói: "Bất luận thế nào, cũng là cốt nhục của ta, há có thể lưu lạc bên ngoài?"

Tả Thương Lang hơi ngẩn ra, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói: "Dù sao Ôn phu nhân gì đó, cũng chỉ là hư danh. Tất cả mọi người, kể cả Ôn Hành Dã đều biết. Hiện giờ việc đã đến nước này, A Tả, sau khi hồi cung, trẫm sẽ công khai việc này."

Gió núi lướt qua tai, Tả Thương Lang ảo giác cảm thấy tiếng vang ẩn hiện. Ánh mắt Mộ Dung Viêm trịnh trọng cùng kiên định, hắn nói: "Trẫm sẽ cho nàng một phi vị, đứa nhỏ này, sẽ là trưởng tử của ta."

Tả Thương Lang nắm chặt tay hắn, một khắc kia, tất cả cực khổ đã chịu đều đáng giá. Nàng nhẹ giọng nói: "Có lời này của bệ hạ, vi thần chết cũng không oán. Nhưng mà đối với thanh danh bệ hạ sẽ rất bất lợi. Theo vi thần, vẫn là nên......"

Mộ Dung Viêm không đợi nàng nói xong, lại bế nàng lên, nói: "Trẫm không thể vì nửa đời hư danh mà không màng đến cốt nhục của trẫm......cùng ngươi."

Tả Thương Lang rúc vào trong l*иg ngực hắn. Đầu đông, trong núi sâu chỉ có tùng bách là vẫn tươi xanh. Bên tai nước chảy róc rách, bầu trời mây tan lại tụ, nhân gian thanh bình tươi đẹp, vì thế, những khổ sở cùng trắc trở ở Tây Tĩnh chậm rãi tan biến.

Ánh mắt của hắn, là liều thuốc chữa thương tốt nhất.

Xa giá sử tiến vào Tấn Dương Thành, theo thông lệ phải dừng lại ở cửa thành kiểm tra một phen, thấy Mộ Dung Viêm ở bên trong xa giá, quan thủ thành hoảng sợ định hành lễ, Mộ Dung Viêm lại nói: "Miễn, không cần kinh động người khác."

Vì thế quan binh thủ thành lặng yên không một tiếng động mà cho qua.

Sau khi về đến cung, Mộ Dung Viêm vẫn như cũ đem nàng đuổi về Nam Thanh Cung. Vương Duẫn Chiêu cấp bách lệnh cung nhân làm chút thức ăn cho nàng lót bụng trước, Mộ Dung Viêm theo sau, triệu Thái y lại đây chẩn trị cho nàng.

Thái y lệnh Hải Uẩn cùng thái y thừa Triệu Tử Ân đều chạy tới, còn có cả Vương hậu Khương Bích Lan. Mộ Dung Viêm canh giữ ở bên cạnh giường Tả Thương Lang, trong tẩm điện Nam Thanh Cung, lò sưởi cháy đến mức nóng rực. Cả người nàng mặc áo ngủ mềm mại, tóc dài rối tung, cả người thiếu đi sự nghiêm nghị, nhưng lại đầy nhu tình.

Bên ngoài có người cao giọng nói: "Vương hậu nương nương giá lâm."

Tả Thương Lang hơi ngẩn ra, định đứng dậy, Mộ Dung Viêm xua tay ý bảo không cần. Lúc này, Khương Bích Lan tiến vào. Không đợi Mộ Dung Viêm mở miệng, đã hỏi trước: "Bệ hạ làm sao vậy? Vừa hồi cung đã triệu thái y trước là có nơi nào không thoải mái sao?"

Dứt lời, tựa hồ lúc này mới thấy Tả Thương Lang trên giường, lại nở nụ cười nói: "Tướng quân? Nghe nói tướng quân bất hạnh rơi vào tay bọn Tây Tĩnh, hiện giờ bình an trở về, thật là tốt."

Tả Thương Lang nói: "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã nhớ tới."

Khương Bích Lan cười nói: "Bệ hạ cấp bách triệu thái y, là do tướng quân nơi nào không khoẻ sao?"

Mộ Dung Viêm vẫy vẫy tay, thái y lệnh Hải Uẩn tiến lên, chuẩn bị tư thế bắt mạch, Tả Thương Lang không chịu duỗi tay, nói: "Triệu thái y." Triệu Tử Ân lúc này mới tiến lên, Hải Uẩn sắc mặt phi thường khó coi, lại vẫn lui sang một bên.

Triệu Tử Ân cẩn thận bắt mạch, thật lâu sau, khó nén kinh ngạc, nói: "Tướng quân......" Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Tả tướng quân đang có thai, đây là đại hỉ sự, ngươi không cần dấu diếm."

Tất cả cung nhân trong điện đều thay đổi sắc mặt, sắc mặt Khương Bích Lan như bị giáng một đòn nghiêm trọng. Sau đó, nàng nói: "Kỳ lạ thật, Tả tướng quân là chi thê của Ôn Soái, Ôn Soái qua đời đã có mấy năm, không biết cái thai của Tả tướng quân từ đâu mà ra?"

Mộ Dung Viêm quay đầu lại, nhìn vào mắt nàng ta nói: "A Tả cùng Ôn Soái, không có quan hệ gì cả. Ôn Soái cùng với thê tử vẫn luôn ân ái, nạp nàng làm thϊếp, cũng chỉ là do ái mộ tài năng của nàng. Hiện giờ hắn đã qua đời, mà phu thê Định Quốc Công đã già lại không chỗ nào nương tựa, nên trẫm mới lệnh A Tả bầu bạn bên cạnh Ôn thị."

Khương Bích Lan sắc mặt trắng bệch, hắn nói như vậy, là xác định chắc chắn sẽ cho nàng một thân phận?!

Quả nhiên, Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Hiện giờ, trẫm không thể để cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài, bây giờ cũng là thời điểm cho nàng một danh phận."

Khương Bích Lan cắn môi. Nàng nói: " Nếu bệ hạ làm như thế, Bệ hạ muốn đặt Ôn thị Cựu Bộ ở đâu?"

Mộ Dung Viêm cầm Tả Thương Lang tay, nói: "Thế sự hay thay đổi, há có thể lưỡng toàn?"

Triệu Tử Ân đương nhiên cái gì cũng không dám nói, hắn một cái thái y, có thể nói cái gì? Nghiêm túc xem mạch xong, hắn nói: "Tướng quân thân thể suy yếu, cũng may thai tượng còn vững vàng. Chỉ là về sau cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, phương diện ăn uống càng phải chú ý, vạn lần không thể sơ sẩy."

Tả Thương Lang cầm tay Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Viêm cùng nàng ánh mắt giao nhau, nói: "Về việc cái triều thần, đều có trẫm ra mặt làm sáng tỏ. Nàng chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt. Hiện giờ trong cung, chỉ có nàng cùng Vương hậu, bốn phi phong hào đều là chức suông. Nàng nghĩ xem muốn cái nào, ngày mai trẫm sẽ ban nó cho nàng."

Tả Thương Lang nhấp môi, mọi thứ cứ như một giấc mộng. Khương Bích Lan tay phải nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chảy máu —— trước mặt vương hậu là nàng lại để nữ nhân này tự nghĩ phong hào. Hắn đã từng xem nàng vào mắt chưa?

Lòng Khương Bích lan tràn ngập hận ý, bên cạnh Triệu Tử Ân đã khám xong mạch, Mộ Dung Viêm nói: "Về sau chuyện ở Nam Thanh Cung, ngươi tự mình chiếu cố. Cần phải cẩn thận, không được mượn tay người khác."

Triệu Tử Ân khom người nói: "Vi thần vinh hạnh. Bệ hạ xin cứ yên tâm, tướng quân chỉ cần nghe theo lời vi thần dặn dò, năm tháng sau, bảo đảm sinh hạ long tự cho hoàng thượng."

Mộ Dung Viêm biểu tình chậm rãi ngưng trệ, Tả Thương Lang nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Triệu Tử Ân nhìn nàng, lại nhìn qua Mộ Dung Viêm, nói: "Tướng quân hiện giờ đang có thai năm tháng, năm tháng lúc sau, long tự sẽ chào đời. Chuyện này...... Có cái gì không ổn chỗ sao?"

Tả Thương Lang cầm một cái gối đầu ném qua, cả giận nói: "Triệu thái y, ngươi tốt nhất hiểu rõ ngươi đang nói cái gì!" Trong lòng phẫn nộ khó có thể nói nên lời, năm tháng trước, nàng đang ở Tiểu Tuyền Sơn, sao có thể hoài thai?!

Mộ Dung Viêm ánh mắt cũng chậm rãi hạ xuống, nói: "Thái y thừa, ngươi chẩn trị có nhầm không?"

Triệu Tử Ân vẻ mặt kinh ngạc: "Bệ hạ, xem mạch tượng tướng quân, quả thật là mang thai năm tháng không sai."

Mộ Dung Viêm liếc mắt nhìn Tả Thương Lang một cái, rồi quay đầu nhìn thái y lệnh Hải Uẩn nói: "Thái y lệnh." Hải Uẩn không cần hắn nhiều lời, lập tức tiến lên, lần thứ hai bắt mạch Tả Thương Lang, sau một lát, hắn quỳ xuống đất nói: "Hồi bẩm Bệ hạ, Vương hậu, hài tử trong bụng tướng quân, xác thực là năm tháng có thừa có thiếu nhưng sẽ không vượt quá mười ngày."