Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 71.1+71.2 Mang thai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cửa thành sau lưng khép lại, phát ra tiếng vang nặng nề. Tả Thương Lang không quay đầu lại, Tĩnh quân đem nàng vây quanh, cung đã giương lên. Nàng hỏi: "Nhậm tướng quân liên lạc với Địch Liên Trung?"

Nhậm Toàn mỉm cười, nói: "Ta làm sao có thể liên lạc được với Thái úy? Chắc là tướng quân đã nhìn lầm. Lần trước từ biệt ở Mã Ấp Thành, ta vẫn luôn muốn thỉnh tướng quân đến Tĩnh Quốc làm khách. Hiện tại, hẳn là tướng quân sẽ không cự tuyệt."

Tả Thương Lang nhìn quét sang hai bên tả hữu, bên người ít nhất hơn ngàn cung thủ. Nàng nói: "Đó là vinh hạnh của ta."

Nhậm Toàn không có thời gian cùng nàng nói chuyện phiếm, Địch Liên Trung đã bán đứng Tả Thương Lang, nhưng mười vạn đại quân đang công thành, hắn bây giờ hai mặt thụ địch, dân chúng ở Túc Nghiệp Thành cũng không ngu muội. Cũng may phía trước Túc Nghiệp Thành không xa, chính là Bạch Lang Hà cùng Ích Thủy giao nhau, đi tới đây có thể trốn đến Hôi Diệp Nguyên.

Cũng không phải là ngõ cụt.

Tả Thương Lang bị trói hai tay, đi cùng tiểu binh một đoạn đường thì cảm thấy mỏi mệt kiệt sức. Nàng cũng không khách khí, tự mình đi đến trước ngựa Nhậm Toàn: "Tướng quân, tốt xấu gì ngươi có thể ban cho ta con ngựa không? Lúc trước ngươi bị bắt tới Tấn Dương, ta cũng một đường xa giá đưa tiễn đó!"

Nhậm Toàn ban đầu còn tưởng rằng nàng đang giở trò, trước đây hắn từng cùng nàng đánh nhau ở Bạch Lang Hà, thể lực nàng thế nào hắn rất rõ, lập tức nói: "Ngựa không thể cho ngươi, nhưng nếu tướng quân không ngại, có thể cùng bản tướng quân cưỡi ngựa chung."

Vừa dứt lời, Tả Thương Lang liền nói: "Được."

Nhậm Toàn ngẩn ra, nàng cũng đã ở ngay dưới yên ngựa, chờ hắn kéo lên. Phía sau có thêm một người, lại là nữ nhân, Nhậm Toàn có chút không được tự nhiên, nói: "Lần trước ngươi cứu ta một mạng, ta ghi nhớ ba phần tình. Ngươi đừng có mà giở trò, bằng không sẽ tổn hại ân tình của ta."

Tả Thương Lang hạ trán, áp vào lưng hắn. Nhậm Toàn ngẩn ra, quay đầu lại, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

Tả Thương Lang lắc đầu, đột nhiên nghiêng người bắt đầu nôn mửa. Nếu không phải Nhậm Toàn mau tay nhanh mắt giữ chặt nàng, thì nàng đã ngã xuống ngựa rồi. Nhậm Toàn mắt thấy tình trạng của nàng không tốt, giơ tay xách nàng đến ngồi ở phía trước, nói: "Không thoải mái cũng phải nhịn xuống,ở đây tối lửa tắt đèn, ta không thể dừng lại."

Tả Thương Lang gật đầu, kỳ thật Nhậm Toàn đối đãi với nàng như vậy, đã là tận tình tận nghĩa. Nàng nói: "Ta không sao."

Nhậm Toàn thật sự không có thời gian bận tâm tới nàng, việc cấp thiết lúc này là mau chóng chạy tới Hôi Diệp Nguyên, nếu bị Yến Quân vây đổ, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tuy rằng Địch Liên Trung đáp ứng thả bọn họ qua sông, nhưng đám người Vương Nam, Viên Hí, Gia Cát Cẩm sẽ đáp ứng sao?

Hắn chỉ có thể gia tốc hành quân, mau chóng chạy về Tây Tĩnh.

Trời dần dần sáng, Nhậm Toàn cúi đầu, thấy Tả Thương Lang dựa vào hắn đã ngủ say. Có binh sĩ đưa tới lương khô, Nhậm Toàn đẩy nàng tỉnh dậy, nói: "Dậy, ăn một chút gì đi."

Tả Thương Lang mở to mắt, tiếp lấy lương khô, ăn một miếng lại nôn ra. Nhậm Toàn nói: "Ngươi như vậy không được nha! Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi tính tình hảo hán, hiện giờ xem ra, cũng chỉ là đàn bà. Thật là rắc rối!"

Tả Thương Lang nói: "Ta vốn dĩ chính là đàn bà!"

Nhậm Toàn bất đắc dĩ, chỉ đành quay đầu lại kêu: "Quân y! Quân y ở đâu? Mẹ nó đều chết hết rồi?"

Sau một lúc lâu, có hai quân y chạy lại, Nhậm Toàn cho bọn họ bắt mạch Tả Thương Lang, Tả Thương Lang không duỗi tay. Hắn cũng không khách khí với nàng, kéo cổ tay nàng qua. Một quân y bắt mạch xong, liền sửng sốt. Hồi lâu mới quay đầu lại, kêu người kia: "Ngươi tới xem thử."

Một quân y khác tới bắt mạch nửa ngày, cũng có chút kinh ngạc. Nhậm Toàn hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Hai quân y nhìn nhau một cái, nói: "Tả tướng quân đây là...... Đây là......" Thấy Nhậm Toàn sắc mặt càng ngày càng không tốt, bọn họ rốt cuộc nói: "Đây là có hỉ!"

Nhậm Toàn lắp bắp kinh hãi, hơn nửa ngày, buông tay Tả Thương Lang ra, nói: "Cái gì?" Hai quân y không dám nói lời nào, Tả Thương Lang cũng cả kinh, từ trước tới nay, nàng cùng Mộ Dung Viêm thân mật bao nhiêu lần, nhưng chưa từng mang thai. Lúc này lại......

Nếu người Tây Tĩnh biết đây là cốt nhục của Mộ Dung Viêm, bọn họ sẽ làm gì?

Nàng trầm ngâm không nói, Nhậm Toàn quay đầu, nói với hai quân y: "Mẹ kiếp, dám nói bậy ra ngoài lão tử băm các ngươi!"

Hai quân y cũng không thể tin nổi, lại sợ uy thế của Nhậm Toàn, té ngã lộn nhào mà chạy. Nhậm Toàn lúc này mới quay đầu nhìn nàng, nói: " Không phải tướng công ngươi đã tạ thế nhiều năm sao? Ta nhớ rõ lúc ấy, thi thể của hắn là ta phái người đưa trở về. Ngươi sao có thể mang thai? Không giữ phụ đạo à?"

Tả Thương Lang chậm rãi che dấu kinh ngạc trong lòng, nói: " Thời điểm ta ở cùng hắn mới bao lớn, không hiểu chuyện. Ta chỉ coi hắn như lương sư, kính trọng nhiều hơn phu thê chi tình."

Nhậm Toàn nói: "Ôn Soái quả thật là người đáng kính trọng, người trung nghĩa. Ngươi cho hắn đội nón xanh, cũng vẫn là không đúng a."

Tả Thương Lang trừng hắn, nói: "Ai cần ngươi lo!"

Nhậm Toàn nhìn kỹ sắc mặt nàng, thấy nàng cũng không có vẻ gì là kinh hoảng thất thố, trong lòng cũng có vài phần hoài nghi. Kỳ thật lúc quân y nói ra chuyện hỉ mạch, hắn liền suy nghĩ phụ thân của hài tử có thể là ai, có khả năng nhất là ai?

Mật thám Tấn Dương Thành đã từng truyền tin tới, Tả Thương Lang hai lần vào ngục, liền nhanh chóng khôi phục nguyên chức. Một Phiêu Kị tướng quân như nàng, vừa đến Mã Ấp Thành, không nói hai lời liền dám lấy binh quyền của Thái úy. Túc Nghiệp Thành to như vậy, nói bỏ liền bỏ, ai cho nàng lá gan đó?

Hắn cũng không tin, trong triều không có đại thần ngăn cản nàng. Nàng vì cái gì lại dám làm càn như vậy?

Mà vị quân chủ kia, lại dựa vào cái gì có thể tín nhiệm nàng như thế? Nếu hài tử trong bụng nàng là của Mộ Dung Viêm, thì cũng có thể hiểu được.

Tả Thương Lang phân lượng không nhẹ, nhưng trong bụng nàng còn có cốt nhục của Mộ Dung Viêm, phân lượng càng không thể coi thường. Hơn nữa, từ khi lên ngôi, Mộ Dung Viêm vẫn luôn bày ra bộ mặt thâm tình, sau khi đăng cơ, hắn vứt đi lục cung, độc sủng một người.

Nếu hắn cùng goá phụ của vong thần dan díu, thì điều này hoàn toàn đúng. Vì che dấu chuyện như vậy, muốn hắn thật sự nhường ra Túc Nghiệp Thành, cũng là có thể chăng?

Hắn tâm niệm thay đổi thật nhanh, thuận miệng hỏi: "Cha của hài tử là ai?"

Tả Thương Lang vươn năm ngón tay, bấm từng ngón tay, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm mặt nói: "Cái này...... tùy tháng."

Nhậm Toàn biểu tình tức khắc đủ mọi màu sắc, thập phần xuất sắc: "Ngươi...... Ngươi......"

Tả Thương Lang nói: "Quân y có thể khám ra hài tử mấy tháng sao?"

Nhậm Toàn quả thực muốn đấm chết nàng, bất quá, suy nghĩ vừa rồi lại có chút dao động. Nếu nàng là người của Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Viêm sẽ cho phép nàng "sinh hoạt cá nhân" hỗn loạn sao? Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy nàng nói chuyện không thể tin. Tức khắc chính mình cũng không rõ.

Tả Thương Lang kéo kéo tay áo hắn, nói: "Để bọn họ giúp ta khám qua, tốt xấu gì cũng cho ta biết cha của hài tử là ai trước!"

Nhậm Toàn vô cùng tức giận, ném tay nàng ra: "Cút!"

Nghỉ ngơi một lát, đoàn quân tiếp tục tiến lên, vượt Bạch Lang Hà, băng qua đầm lầy, tiến về Hôi Diệp Nguyên. Tả Thương Lang không ngửi được một chút mùi tanh nào, nôn mửa dữ dội. Nhậm Toàn cũng kêu khổ thấu trời: "Ngươi đừng có phiền phức như vậy, tức phụ mang thai lão tử còn chưa hầu hạ ngày nào!"

*tức phụ: chị dâu

Tả Thương Lang nôn đến sắc mặt trắng bệch, cả quãng đường không nói nỗi một lời nào. Nhưng đầu óc lại thập phần thanh tỉnh. Nàng thực sự đã mang thai, cảm giác trong bụng có một sinh mệnh khác đã được hình thành, thật sự quá thần kỳ. Nhưng nó lại đến vào lúc gian nan nhất.

Ở trong tay Tây Tĩnh, dù cho Nhậm Toàn niệm tình nàng hai lần cứu mạng, nhưng mà Tây Tĩnh hoàng đế thì sao?

Tây Tĩnh cùng Đại Yến kết thù, ngọn nguồn đã lâu. đôi tay Nàng nhuộm đầy máu tươi người Tây Tĩnh, những người này một khi biết được nàng đã mang thai, sẽ đối xử với nàng như thế nào?

Mộ Dung Viêm... Trong bụng không có gì nôn ra, nước vàng đắng chát khiến người ta mất hết cảm giác khác. Nhưng đột nhiên, nàng lại nghĩ đến hắn. Điều gì sẽ xảy ra nếu... hắn biết tới sự tồn tại của đứa trẻ này?

Lần đầu tiên, trong lòng nàng mờ mịt. Nàng không thể tưởng tượng được tâm tình của hắn sẽ như thế nào.

Đọc thông báo về cách up chương mới bên dưới phần comment nhé ⬇️

Đại Yến. Viên Hí phá cổng phía đông của Túc Nghiệp Thành mà vào, Địch Liên Trung, Vương Nam hai lộ binh mã cũng ngay sau đó công vào thành trung. Nhưng mà quân đội Tây Tĩnh đã trốn thoát không để lại dấu vết. Đạt Hề Cầm biết Địch Liên Trung gây bất lợi cho hắn, liền chạy tới bên cạnh Viên Hí, nói: "Viên tướng quân! Nhậm Toàn đã bắt đi Tả tướng quân!"

Viên Hí chấn động: "Cái gì?! Sao có thể?!"

Không chỉ có hắn, tướng lãnh chung quanh đều khϊếp sợ, Viên Hí nói: "Nhậm Toàn muốn lui binh, chỉ có qua sông Bạch Lang Hà, từ Hôi Diệp Nguyên thoát đi. Mọi người cùng ta tới đó, đuổi gϊếŧ Tĩnh quân!"

Đạt Hề Cầm nghĩ nghĩ, nói: "Tướng quân, Nhậm Toàn cũng là lão tướng. Hắn nếu muốn từ Hôi Diệp Nguyên rút quân, sẽ không thể không chuẩn bị. Hơn nữa Tĩnh quân đối với địa thế Hôi Diệp Nguyên, so với chúng ta quen thuộc hơn rất nhiều. Lúc này truy kích, cho dù có thể đuổi theo, tổn thất cũng rất lớn. Hơn nữa chưa chắc có thể cứu được tướng quân."

Viên Hí nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ để hắn đem tướng quân đi vậy sao?"

Đạt Hề Cầm nhìn Địch Liên Trung liếc mắt một cái, nhưng không nói gì cả —— Địch Liên Trung đã bí mật cấu kết với Nhậm Toàn hãm hại Tả Thương Lang, nhất định sẽ không cho bọn hắn cơ hội cứu người. Lúc này, chỉ sợ Nhậm Toàn đã đi xa. Hơn nữa Viên Hí cũng là kình địch của Địch Liên Trung, hắn dám hại Tả Thương Lang, chẳng lẽ sẽ không hại Viên Hí sao?

Tới lúc đó, hắn chặn đường lui của Viên Hí, mới là đại sự không xong.

Sắc mặt Địch Liên Trung cũng rất khó coi, hắn đang tính toán sẽ phái Viên Hí truy kích. Lúc này liền nói: "Bệ hạ mệnh Tả tướng quân phụ trách trận chiến Tiểu Tuyền Sơn, hiện giờ nếu Tả tướng quân đã bị bắt, bản tướng quân sẽ phụ trách quân vụ. Chư vị tướng quân hãy giao ra binh phù, bổn Thái úy sẽ một lần nữa điều phối quân ngũ."

Viên Hí lập tức định phản bác, Đạt Hề Cầm quay sang nháy mắt với hắn. Hắn tuy rằng bất mãn, nhưng mà cũng không nói nữa. Đám người Vương Nam cũng bất mãn, nhưng Tả Thương Lang không có ở đây, Địch Liên Trung lại là Thái úy, không có biện pháp nào đành phải mặc hắn thu đi binh phù.

Viên Hí một cây chẳng chống vững nhà, cũng chỉ có thể tùy ý hắn.

Địch Liên Trung khá hài lòng với kết quả Tả Thương Lang bị bắt đến Tây Tĩnh, khó có thể sống sót. Nàng tàn sát bá tánh hai thành của Tây Tĩnh, Tây Tĩnh hoàng đế sẽ không để nàng bình yên trở về. Trong quân không có nàng ta, đã là tự mình tiêu diệt được một kẻ thù lớn. Đám người Viên Hí, về sau cũng có thể thu thập.

Bằng không, một lúc tổn thất Phiêu Kị tướng quân, Xa Kỵ tướng quân cùng hai viên chiến tướng, chỉ sợ Mộ Dung Viêm không thể không tức giận.

Hắn nói: "Nếu tặc quân đã trốn, chúng ta hãy báo bệ hạ trước."

CHƯƠNG 71.2 MANG THAI

Ngày quân đội Nhậm Toàn tiến vào Hôi Diệp Nguyên, đúng vào mười lăm tháng tám.

Ngày trung thu, sĩ khí Tĩnh quân rất ảm đạm. Trận chiến này tuy rằng thương vong rất nhỏ, nhưng lại tốn công vô ích. Ngược lại bị Yến Quân chiếm đi Vô Chung cùng Cô Trúc và Tiểu Tuyền Sơn, Tây Tĩnh cơ hồ là không thu hoạch được gì.

Thời điểm sắp sửa vào thành, Nhậm Toàn liền sai người tìm xe kéo tới, áp giải nàng vào trong xe.

Dân chúng Tây Tĩnh đã sớm nghe nói Nhậm Toàn bắt được Tả Thương Lang, lúc này đang vây quanh ven đường. Tất nhiên, trong cơn phẫn nộ, việc bị ném đồ đạc bừa bãi là không thể thiếu được. Cũng may có thùng xe cản trở, Tả Thương Lang tự mình trốn tới trốn lui, nên chỉ bị thương nhẹ.

Nàng cũng rất chú ý, từ khi biết mình có thai, chẳng sợ kỳ thật cũng không mặt khác cảm giác, lại khó có thể ức chế mà, có một cảm xúc làm mẹ vô cùng vui sướиɠ. Cái cảm xúc này không biết từ đâu mà ra, lại làm cho nàng trở nên vô cùng ôn nhu, cũng vô cùng kiên cường.

Nhậm Toàn ngồi trên lưng ngựa, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn nàng. Hắn đối với người này, kỳ thật, rất là tán thưởng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Quân đội một đường đi qua tam quận tứ châu, cuối cùng đi vào kinh thành Tây Tĩnh Quốc. Binh sĩ đem nàng từ xe kéo kéo xuống dưới, rồi lấy dây thừng trói tay. Nhậm Toàn đứng ở trước mặt nàng, nhìn nhìn rồi lấy túi nước trên yên ngựa ra, cho nàng uống một chút, rồi nói: "Bệ hạ của chúng ta...... Haiz, tự mình bảo trọng."

Hắn không thể thả nàng chạy thoát, người này quá đáng sợ. Tương lai nếu giao chiến, lại không biết sẽ có ít nhiều người Tây Tĩnh chết ở trên tay nàng.

Tả Thương Lang gật đầu, nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức."

Nhậm Toàn mở miệng, cuối cùng lại chỉ vỗ vỗ vai nàng.

Nhưng mà Tây Tĩnh hoàng đế, so với trong tưởng tượng của nàng lại khó đối phó hơn rất nhiều. Tả Thương Lang vừa mới vận động nhẹ tay chân đang bị trói, đột nhiên có binh sĩ tới báo: "Nhậm tướng quân, bệ hạ có lệnh, đem tù binh Đại Yến Tả Thương Lang kéo tới pháp trường, chém đầu lấy máu lấy tế các tướng sĩ tử nạn linh thiêng trên trời."

Nhậm Toàn lắp bắp kinh hãi, nhưng dù sao cũng hiểu hoàng đế của mình, cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể nhìn binh sĩ chạy tới, kéo Tả Thương Lang đi ra hướng pháp trường.

Tả Thương Lang không giãy giụa, pháp trường cách nơi này không xa, Tây Tĩnh hoàng đế hiển nhiên sớm có chuẩn bị, lúc này đao phủ, hành hình quan đều đã có mặt.

Nàng bị xô đẩy đi vào giữa pháp trường, trên đầu che phủ một khối vải bố trắng. Có binh sĩ đi lên, thô bạo mà lấy đao cắt qua quần áo nàng, chung quanh đều là bá tánh vây xem, những ánh mắt trần trụi ấy đủ để đánh tan thần trí của bất kỳ nữ nhân nào.

Nàng cắn chặt môi dưới, quần áo trên người từng cái từng cái bị lột bỏ, chung quanh có người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Dưới ánh mặt trời chói chang, lưỡi đao lạnh băng dán vào da thịt, cắt qua xiêm y, ánh mắt đao phủ nổi lên tia huyết sắc.

Tây Tĩnh hoàng đế chậm rãi đi vào pháp trường, Tả Thương Lang hiểu ra, hắn không phải muốn gϊếŧ nàng, mà là muốn làm nhục nàng. Hắn muốn nàng lõa thể trước mặt mọi người, từ nay về sau dù có trở lại Đại Yến, nhắc đến Tây Tĩnh, vĩnh viễn sẽ là ác mộng. Hơn nữa chỉ có làm nàng sợ hãi xin tha, hắn mới có thể tìm được điểm yếu thực sự của nàng.

Tả Thương Lang chậm rãi ức chế thân thể run rẩy, không hề giãy giụa. Nàng thậm chí còn đứng dậy, vững chãi mà đứng, tùy ý để xiêm y rơi tá lả xuống đất, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Chung quanh thanh âm dần dần an tĩnh lại, Tây Tĩnh hoàng đế ở phía trên ngồi xuống, hắn không nói lời nào, hành hình quan cũng không dám trì hoãn. Có người lấy tới lưới cá, đem nàng trói chặt, cả người buộc ở phía trước trụ gỗ. Đao phủ từ trong chỗ những bộ thanh đao lớn nhỏ dày mỏng khác nhau, nhặt lên một cái, ngón cái nhẹ lau lưỡi đao.

Giam trảm trên đài, hành hình quan hạ lệnh: "Hành hình."

Vì thế, hàn quang lập loè của lưỡi đao lập tức dán vào mí mắt. Trong lăng trì hành hình, nhát đao đầu tiên là cắt vào mí mắt, để tránh người chịu hình nhắm mắt.

Lúc lưỡi đao kia dán vào đôi mắt, Tả Thương Lang nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, nàng thật sự nhắm hai mắt lại, sợ hãi trong lòng không cách nào khắc chế. Nàng thừa nhận, Tây Tĩnh hoàng đế là người rất khó đối phó. Bên tai vang lên tiếng bước chân, nàng mở to mắt, quả nhiên, đã thấy hắn đứng ở ngay trước mặt.

Nàng, áo rách quần manh, không chút tôn nghiêm. Cho nên hiện giờ, hắn cẩm y hoa lệ, uy nghiêm như núi, mà nàng lại là bộ dạng chật vật, đâu có tư cách đàm phán? Đây chính là mục đích của hắn.

Tả Thương Lang nhìn thẳng hắn, hắn ước chừng hơn ba mươi tuổi, hành tung chi gian, khí thế bức người. Lúc này, hắn ghé sát người nàng, khóe môi hơi cong lên, nói: "Sớm nghe nói Tả tướng quân binh pháp lợi hại, không thể tưởng được lại trẻ tuổi như thế." Hắn ánh mắt xuống phía dưới, chăm chú đánh giá thân thể của nàng. Không mất quân vương khí độ, lại không chút nào che lấp dâʍ ɭσạи chi ý.

Tả Thương Lang cũng lộ một nụ cười khổ, nói: "Từ lâu đã nghe bệ hạ vang danh văn võ tinh thông, uy nghiêm trong nước. Không thể tưởng được thế nhưng lại đem một nữ tử đến tận đây mới dám tới gặp nhau."

Tây Tĩnh hoàng đế ánh mắt hơi dừng, nói: "Đã chết đến nơi còn cãi bướng."

Tả Thương Lang nói: "Con người ta trước khi chết, lá gan luôn lớn hơn nhiều. Một số lời nói trước khi chết, suy cho cùng, vẫn tốt hơn sau khi chết không chỗ để nói."

Nàng biết hắn muốn thương lượng, lúc này nhất định phải liều chết, ngược lại mới có thể chiếm thế thượng phong. Bất quá người này hành sự thủ đoạn, chỉ sợ lần này Mộ Dung Viêm không ra giá cao, hắn sẽ không tha người. Quả nhiên Tây Tĩnh hoàng đế liền mở miệng: "Ta không biết Yến Vương đối với bộ phận nào của tướng quân cảm thấy hứng thú, quả nhân ấy à, trước tiên gửi bộ phận này về, cho hắn một kinh hỉ."

Trong lòng Tả Thương Lang hơi trầm xuống, hắn đánh giá nàng một phen, ánh mắt dừng lại ở trước ngực nàng. Một khắc kia, lông tơ nàng đều dựng lên.

Hắn nhận thấy được ánh mắt nàng, cười nói: "Xem ra nơi này, Yến Vương rất là quen thuộc."

Tả Thương Lang cắn môi. Hắn lại cười khẽ, xoay người tự mình lấy thanh đao, lưỡi đao chậm rãi xẹt qua cánh tay trái nàng. Huyết tẩm rỉ ra, nhỏ giọt xuống đất. Tả Thương Lang cắn chặt răng, cố nén không phát ra tiếng rên. Tây Tĩnh hoàng đế cắt một phần ở cánh tay và cẳng chân nàng bỏ vào một cái dĩa đặt ở giữa bàn, máu thịt lẫn lộn một khối. Sau đó, hắn phủ tay nói: "Phái người truyền cho Yến Vương." Bên cạnh người hầu hỏi: "Bệ hạ có cần truyền thư không?"

Hắn đem tơ lụa dính máu ném vào giữa bàn, nói: "Không cần, vị Yến Vương này không giống với nãi phụ của hắn, thư từ vô dụng. Để hắn tự định đoạt đi." Nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, nói: "Tướng quân đến tế bái, chỉ mong nghi thức tẩy trần này có thể lọt vào mắt."

Nói xong, hắn vẫy tay, có người đi lên, đem nàng dẫn xuống, nhốt vào ngục trung.
« Chương TrướcChương Tiếp »