Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ, love all!Đợi mãi đến lúc bôi xong thuốc mỡ Tả Thương Lang vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Triệu Tử Ân bèn nói: "Bệ hạ, tướng quân hiện giờ có thể là muốn ngủ sâu một giấc. Bệ hạ không bằng tối nay ở lại đây đi."
Khương Bích Lan vẫn chưa từng rời đi, nàng đến đây vốn là muốn nhắc nhở Mộ Dung Viêm, hắn tự mình ôm Tả Thương Lang hồi cung mọi người đều đã biết, điều này giống như một cái tát vào mặt Vương hậu nương nương nàng. Suy cho cùng, nàng mất đi hài tử còn chưa đủ mười ngày.
Dù cho nàng tự mình đến Nam Thanh Cung, Mộ Dung Viêm cũng không có chút áy náy nào. Hắn nhìn nàng vẫn giống như mọi ngày, sắc mặt mang ý cười, ngữ thanh nhu hòa. Nhưng lại cố tình để cho nàng thấy, hắn đích thân bôi thuốc cho Tả Thương Lang.
Khương Bích Lan khẽ cắn môi, trong lòng tràn ngập sự bất an.
Bây giờ nghe Triệu Tử Ân nói như vậy, nàng vội nói: "Tướng quân cũng cần nghỉ ngơi, thần thϊếp cùng bệ hạ đều đi ra ngoài đi." Ngữ khí cơ hồ kèm theo khẩn cầu, Tả Thương Lang mấy ngày trước mới hại hài tử của nàng, hiện giờ Mộ Dung Viêm ở lại đây, vị trí vương hậu của nàng còn gì uy nghiêm?
Nhưng Mộ Dung Viêm đầu cũng không nâng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta ở lại với nàng một lúc, Vương hậu có việc thì đi trước đi."
Khương Bích Lan như bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân chậm rãi lạnh lẽo. Mộ Dung Viêm từ trong tay cầm ra một con dao nhỏ, chậm rãi giúp Tả Thương Lang tước móng tay. Động tác của hắn thực nhẹ, thực ôn nhu. Khương Bích Lan chậm rãi lui ra phía sau. Không cần phải nói gì nàng cũng hiểu rõ ý tứ của hắn —— hắn muốn phá hủy vỏ bọc này. Muốn cho nàng biết rõ ràng mối quan hệ của hắn cũng Tả Thương Lan.
Từ trước tới nay, hắn cho nàng biết bao lời thề cùng ảo mộng, cùng với thể diện và tôn trọng. Nhưng từ nay về sau, tất cả sẽ tan vỡ thành bọt nước.
Nếu hắn đã tính toán như thế, nàng có thể làm gì đây? Nàng thân là Vương hậu, chỉ có thể nhượng bộ cũng tiếp nhận. Nàng yên lặng nhìn hắn chăm chú, xem hắn cẩn thận cắt đi những móng tay không đồng đều của Tả Thương Lan, sau đó dùng đá mài chậm rãi mài nhẵn bóng loáng. Cho dù chỉ là một việc vặt, nhất cử nhất động của hắn đều thâm tình ôn nhu, tựa như Tả Thương Lang là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời hắn.
Tình cảnh lúc này đủ để mê hoặc bất kỳ nữ nhận nào, nhưng đáng tiếc, hôm nay nàng chỉ là một người đứng xem, chỉ có thể sụp đổ hoặc là trầm mặc. Nàng chậm rãi cúi người hành lễ: "Thần thϊếp...... Cáo lui." Mỗi một chữ đều mang theo nước mắt. Mộ Dung Viêm vẫn không xoay người lại, chỉ vẫy vẫy tay: "Đi đi."
Tả Thương Lang ngủ tới khuya thì choàng tỉnh, cả người cơ hồ bật dậy. Mộ Dung Viêm ngồi bên cạnh giường, trong tay còn nắm một quyển binh thư. Thấy nàng bừng tỉnh, hắn nói: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì?"
Nói xong liền duỗi tay sang, Tả Thương Lang nhanh chóng lùi vào trong giường, Mộ Dung Viêm nhướng mày: "Lại đây!"
Nàng lùi cho đến lúc không còn chỗ nào lùi được nữa, không hề có ý định tiến tới chỗ hắn. Mộ Dung Viêm đứng dậy, nói: "Nếu ngươi không chịu lại đây..." cả người đi tới phía trước một bước, nháy mắt đã đến bên cạnh nàng, sau đó nói tiếp nửa câu: "...thì ta đành phải đi qua."
Tả Thương Lang dùng sức đẩy hắn, Mộ Dung Viêm cầm đôi tay nàng, cười nói: "May mắn ta đã tính toán trước, lúc nãy đã cắt hết móng tay. Bên này đã bị cào một đường, nếu má phải thêm một đường, ngày mai lên triều biết phải giải thích làm sao đây?"
Tả Thương Lang căn bản không để ý lời hắn nói, to miệng kêu gào, nháo đến ồn ào. Mộ Dung Viêm cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng cắn răng một cái, máu tươi nháy mắt ngập tràng khoang miệng. Mộ Dung Viêm hừ một tiếng, lại không lui, chậm rãi cùng nàng môi răng triền miên. Sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng an tĩnh lại. Trong bụng nàng chỉ có vài hạt gạo, náo loạn cũng không được bao lâu.
Chờ nàng đã mất hết sức lực, hắn nói: "Ăn một chút gì không? Nàng ngủ đã lâu, hẳn là cũng đói bụng."
Tả Thương Lang không nói gì, vẫn nhắm mắt lại thở dốc. Mộ Dung Viêm cũng không chờ nàng trả lời, trực tiếp gọi cung nữ bưng tới cho nàng một chén canh. Tả Thương Lan cũng đói bụng, bị mùi thức ăn hấp dẫn. Mộ Dung Viêm bưng canh, chậm rãi đút cho nàng, nhưng nàng chỉ ăn được một ngụm liền nghiêng đầu ọe một tiếng phun ra sạch sẽ.
Ngay sau đó, là một trận nôn khan. Mộ Dung Viêm hơi ngẩn ra, thử ngửi mùi canh lại không phát hiện có gì lạ, đành lệnh người truyền thái y tới.
Triệu Tử Ân đêm khuya lại đây, một lần nữa chẩn trị kỹ càng, cũng vẫn không thấy có gì khác thường. Sau đó cho đổi thành cháo trắng, nàng mới ăn được chút.
Sau một hồi náo loạn, đêm đã về khuya. Vương Duẫn Chiêu nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ngài xem nếu không......Hồi cung nghỉ tạm đi?"
Mộ Dung Viêm nói: "Tối nay, ta liền ở đây nghỉ ngơi." Vương Duẫn Chiêu hơi ngẩn ra, há miệng nhưng không dám nói gì. Tả Thương Lang vẫn còn là người của Ôn thị, hắn trắng trợn táo bạo như vậy nếu bị đám người Định Quốc Công biết thì phải giải thích thế nào đây?
Mộ Dung Viêm tựa hồ biết hắn suy nghĩ cái gì, nói: "Như thế nào, trong cung có người sẽ khua môi múa mép sao?"
Vương Duẫn Chiêu vội vàng nói: "Hồi bệ hạ, Nam Thanh Cung cung nhân đều là lão nhân, mồm mép rất kín đáo."
Mộ Dung Viêm gật đầu, búng tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Tả Thương Lang ban đêm vẫn chợt ngủ chợt tỉnh, vẫn luôn không ngủ sâu. Mộ Dung Viêm cũng không ngủ, an vị ở giường biên đọc kinh thư. Khi nàng bất chợt tỉnh, hắn sẽ vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng trấn an đến khi nàng ngủ lại mới thôi.
Lúc hắn dịu dàng, hắn vô cùng kiên nhẫn cùng bao dung.
Tê Phượng Cung. Khương Bích Lan ngồi chờ hắn đến. Mặt trời dần sáng, nàng héo hon ngồi cả một đêm, Mộ Dung Viêm ngay cả cho người lại đây thông báo một tiếng cũng không có.
Hắn rốt cuộc, không muốn sắm vai Đế hậu tình thâm nữa sao?
Một giọt nước mắt nhẹ lướt xuống như đèn sáp chảy.
Ngày thứ hai, đám người Viên Hí liền nhận được tin tức Tả Thương Lang đã được phóng thích nhưng tạm thời vẫn ở trong cung. Mọi người ai nấy thở phào nhẹ nhõm, bất luận thế nào lần này nàng cũng đã bị hoảng sợ, may mà không gặp nguy hiểm. Nhưng Ôn Hành Dã lại linh cảm đã có chuyện chẳng lành.
Hắn không được thượng triều, nếu muốn biết chuyện gì chỉ có thể đi hỏi người khác. Trong quân, người có thể thượng triều không nhiều lắm, lại thường không ở Tấn Dương. Chỉ có Hạ Thường Hữu là gặp hắn thường xuyên, lại còn có giao tình.
Lúc Tả Thương Lang bị giam vào ngục, hắn chỉ có thể thường xuyên đi hỏi thăm Hạ Thường Hữu. Hạ Thường Hữu lúc trước còn biết gì nói hết, nhưng mà sau khi Tả Thương Lang được phóng thích hắn lại có chút ấp a ấp úng.
Ôn Hành Dã thấy thế liền nóng nảy: "Hạ lão đệ! Ta bất quá chỉ hỏi một chút tình hình của trưởng tức (con dâu) gần đây, ngươi che che giấu giấu như vậy hay là đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Thường Hữu vội nói: "Ôn huynh đừng hiểu lầm, Tả tướng quân hiện giờ ở trong cung, bệ hạ tiếp đãi nàng...... vẫn như trước. Không việc gì, không việc gì."
Ôn Hành Dã nửa tin nửa ngờ, sau một lúc lâu mới nói: "Hạ lão đệ, Hạ đại nhân. Ta bây giờ tuổi tác đã cao, trong triều lại không nương nhờ được ai, một số việc nếu ngươi không nói cho ta biết, e rằng, cả đời này ta cũng không thể biết."
Hạ Thường Hữu vẻ mặt khó xử, nói: "Ôn huynh! Chuyện này cũng không có gì, chỉ là......" Thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi không nói thêm gì nữa.
Ôn Hành Dã nói: "Muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi sao?" Dứt lời y liền chuẩn bị quỳ xuống. Hạ Thường Hữu là một người phúc hậu sao có thể nhẫn tâm để ông quỳ xuống cầu xin mình, chạy nhanh tới đỡ lấy, nói: "Ôn huynh, một khi đã như vậy, tiểu đệ cũng không che giấu nữa, gần đây tiểu đệ có nghe được một tin đồn, nhưng cũng chỉ là đồn đãi linh tinh không căn cứ, người cũng đừng để trong lòng."
Ôn Hành Dã chắp tay, nói: "Hiền đệ thỉnh giảng."
Hạ Thường Hữu ấp a ấp úng mà nói: "Nghe nói, lúc Tả tướng quân ra khỏi nhà lao là một tay hoàng thượng ôm ra, cùng người xa giá hồi cung." Ôn Hành Dã ngẩn ra, Hạ Thường Hữu cắn chặt răng, nói: "Sau khi hồi cung, bệ hạ cho tướng quân nghỉ lại Nam Thanh Cung, tự mình canh giữ ở bên cạnh, mấy lần mớm thuốc, Vương hậu nương nương mấy lần tới...... Cũng chưa từng gặp qua."
Ôn Hành Dã kinh sợ, sắc mặt chậm rãi chuyển từ hồng sang trắng. Tay phải gắt gao cầm lấy cây trượng, mu bàn tay hiện cả gân xanh, Hạ Thường Hữu vội nói: "Ta cũng chỉ là nghe nói, nói không chừng chỉ là người ta rảnh rỗi mà bịa chuyện, không phải là thật."
Ôn Hành Dã chậm rãi chắp tay, chỉ nói tạ ơn rồi xoay người đi ra. Hạ Thường Hữu sợ có chuyện gì, đuổi theo tới cửa, lại chỉ thấy hắn chống trượng, gió thổi đầu bạc, bước đi tập tễnh.
Tả Thương Lang ở Nam Thanh Cung tịnh dưỡng mấy ngày, chậm rãi hòa hoãn, nhưng mà ánh mắt nàng đã không còn như trước đây. Cho dù là trong lúc ngủ say vẫn nhíu chặt mày. Mộ Dung Viêm hạ triều đều nghỉ lại tại Nam Thanh Cung, Khương Bích Lan vài lần muốn tiến vào, đều bị Vương Duẫn Chiêu chặn ở ngoài cửa.
Cuối cùng, có một lần nàng ta chọn lúc Mộ Dung Viêm đang thượng triều thì tới, nhưng vẫn bị cung nhân của Nam Thanh Cung chặn ở bên ngoài. Khương Bích Lan tức giận mắng: "Lớn mật! Bổn cung là chủ của hậu cung, ta muốn vào ai dám ngăn cản?!"
Cung nhân quỳ xuống đất nhưng lại không có ý nhượng bộ, chỉ nói: "Hồi Vương hậu nương nương, bệ hạ có chỉ, tướng quân thân thể chưa hồi phục cần được nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào tới đều không cho vào. Bao gồm......" Cung nhân càng nói càng nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe rõ, "Bao gồm nương nương."
Khương Tán Nghi lui về phía sau một bước, Hội Vân đỡ lấy nàng, nói: "Nương nương, nếu bệ hạ phân phó như vậy, nương nương đừng nên chọc giận bệ hạ không vui."
Khương Bích Lan dựa vào vai nàng ta, đứng yên hơn nửa ngày rồi nói: "Chúng ta trở về đi."
Địch Liên Trung còn ở Mã Ấp Thành, tình thế của hắn bây giờ rất khó coi, hắn dẫn theo tàn quân nhưng tiến cũng không thể công mà lui cũng không cần đến hắn thủ. Mã Ấp Thành đã có Gia Cát Cẩm đóng giữ. Nhưng Mộ Dung Viêm không phân phó hắn lui binh, hắn cũng không dám rời đi.
Liên tiếp mấy ngày thành Tấn Dương không có ngự chỉ truyền đến, hắn cũng biết Mộ Dung Viêm thờ ơ với hắn. Trận chiến mở màn cho chức danh Thái úy của hắn lại thành như vậy, thật sự không còn chút mặt mũi. Nhưng hắn cũng có nỗi khổ riêng, dù sao cũng do trong quân không có tâm phúc, tướng sĩ đối với hắn lại không đủ tín nhiệm.
Hơn nữa tướng lĩnh phe địch đối với Yến Quân lại phi thường hiểu biết, hắn như hãm trong vũng bùn không có sức lực đánh trả.
Mà ở Mã Ấp Thành, đám người Gia Cát Cẩm cũng được dịp cười nhạo. Lão binh sau lưng hắn chỉ chỉ trỏ trỏ không chỉ một lần, có người còn thấp giọng nghị luận nếu là Tả tướng quân sẽ như thế nào, như thế nào. Hắn vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng lại không có chỗ phát tác.
Mấy ngày qua hắn oán hận cùng cực, chẳng lẽ Tả Thương Lang kia ra tay, liền có thể đánh hạ Tiểu Tuyền Sơn sao?
Không biết vì sao hắn đột nhiên cũng muốn nàng ta bại trận trở về, từ đó, mọi người có thể sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn Thái Úy là hắn? Dù hắn cùng Tả Thương Lang chưa bao giờ gặp mặt nhưng hận thù giống như hạt giống từ từ nảy mầm, từ một cây nhỏ lan rộng thành cả rừng.
Tả Thương Lang từ từ nghỉ ngơi cho lại sức do bệnh cũ tái phát. Nàng không thể ngửi được bất kì mùi tanh nào, cho dù là cá tôm, những thức ăn có mùi, dính một chút liền nôn ra. Vô luận như thế nào cũng không khắc chế được.
Nàng cũng bắt đầu trở nên sợ hàn. Hai lần vào ngục đã xuất hiện rất nhiều vết thương làm thân thể của nàng không còn khỏe mạnh như trước. Mỗi khi trời động là lúc vết thương cũ hành hạ đau đớn. Nhưng cũng may nàng tuổi còn trẻ, đau mấy cũng có thể nhịn.
Một ngày đầu tháng tư, bên ngoài vừa lúc xuân quang, Triệu Tử Ân nói: "Tướng quân thân thể đã chuyển biến tốt sao không ra ngoài phơi nắng một chút?"
Tả Thương Lang tâm tình không tốt, hắn có thể nhìn ra được. Ở lâu trong cung buồn chán như vậy sao có thể tốt lên được?
Tả Thương Lang gật gật đầu, nàng cũng không phải là người tùy hứng, không muốn làm một người tránh né, ở mãi trong cung âm lãnh đáng thương. Nàng chậm rãi ra khỏi Nam Thanh Cung, bên cạnh có cung nữ hầu hạ, đi trong cung mỗi nơi một chút. Tháng tư vừa lúc hoa hải đường nở, nàng đang đi chầm chậm giữa rừng hoa thì phía trước lại có một bóng người cùng cung nữ chậm rãi đi tới.
Là Khương Bích Lan.
Tả Thương Lang chậm rãi quỳ xuống: "Vương hậu nương nương vạn an."
Khương Bích Lan đứng trước mặt nàng, nói: "Mấy ngày không gặp, tướng quân xem ra đã rất tốt." Tả Thương Lang không nói lời nào, nàng trước sau vẫn không muốn cùng nàng ta so đo. Dù biết nàng ta đã âm thầm xuống tay với mình nhưng vẫn nhượng bộ như cũ.
Lúc trước trên đường đến thành Tấn Dương, kiệu nhỏ của Khương Bích Lan lướt qua, Mộ Dung Viêm chỉ khẽ liếc mắt một cái......đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mộng của nàng.
Khương Bích Lan xuất thân nhà quan lại, danh môn thiên kim, trời sinh mỹ mạo, cầm kì thi họa mọi thứ tinh thông. Phu thê sâu đậm tình thâm. Nàng ta là mơ ước của biết bao nữ nhân...
Cũng là mơ ước của nàng.
Mà nàng, khi gặp Vương hậu vẫn luôn trầm mặc. Suy cho cùng, nếu không phải vì nàng, nàng ta sẽ có được tình yêu trọn vẹn cả đời này.
Khương Bích Lan thấy, nàng trầm mặc cười nói: "Tướng quân ở trong cung cũng đủ lâu rồi, số lần nhìn thấy hoàng thượng còn nhiều hơn cả ta. Tướng quân đây là đang đem mặt mũi Ôn phủ đều đạp xuống lòng bàn chân sao?"
Tả Thương Lang không thèm để ý, phía sau, cung nữ Khả Tình đột nhiên nói: "Nương nương, bệ hạ nói, hai đầu gối của tướng quân bị di chứng của vết thương cũ, không nên quỳ lâu. Nương nương cho tướng quân đứng lên đi." Nói xong liền tiến tới đỡ Tả Thương Lang, Khương Bích Lan giận dữ: "Nơi nào có chỗ cho tiện tì như ngươi lớn mật? Bổn cung ở đây còn có chỗ cho ngươi nói? Người đâu, vả miệng!!"
Phía sau nàng ta, Hội Vân tiến lên, nhanh nhẹn giữ chặt Khả Tình.
Ả ta xuống không chút lưu tình, các vệt đỏ trên mặt Khả Tình càng ngày càng rõ, cuối cùng khóe miệng cũng đã chảy máu. Tả Thương Lang vẫn không quay đầu lại, ngay cả xem qua một chút cũng không. Khương Bích Lan thấy nàng biểu tình không đổi, thầm nghĩ khả năng nàng cùng cung nữ này cũng không thân cận, liền bảo Hội Vân dừng động thủ.
Trước thanh thiên bạch nhật, nàng cũng không dám động đến Tả Thương Lang. Chỉ có thể chậm rãi bước qua bên người nàng, nói: "Tướng quân nhớ kỹ, tính mạng hài nhi của ta sẽ không mất đi vô ích."
Tả Thương Lang quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt nàng ta: "Thần cũng luôn nghi hoặc không biết tại sao Vương hậu nương nương lại bỏ đi tính mạng hài tử của mình."
Khương Bích Lan dời ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.
Khả Tình lúc này mới tiến lên nâng Tả Thương Lang đứng dậy, Tả Thương Lang thấy miệng Khả Tình dính đầy máu tươi, tất đối nghịch nhẹ giọng than: "Nàng ta dù sao cũng là Vương hậu, tương lai của ngươi sống trong cung, hà với nàng?"
Khả Tình nói: "Tướng quân là anh hùng cái thế! Há lại bị loại nữ nhân này gây khó dễ? Ta dù phải hi sinh cái mạng này, cũng phải nói vài câu công đạo!"
Tả Thương Lang cười cười, nói: "Anh hùng cái thế?"
Khả Tình lập tức sáng mắt, nói: "Ta nghe qua không ít chuyện xưa của tướng quân! Tướng quân xuất chiến Tây Tĩnh, hai lần đại thắng tàn sát hàng loạt dân trong thành, thật khiến bá tánh Đại Yến một phen trầm trồ vang danh sử sách."
Tả Thương Lang chậm rãi đi về phía trước, nói: "Trên đời không có sự tàn sát nào là đúng đắn, cái gọi là xuất binh có trên danh nghĩa cũng chỉ là một cái cớ danh chính ngôn thuận. Làm tướng, công danh và chiến tích, đều cùng một loại tội nghiệt."
Khả Tình đi theo nàng phía sau, nói: "Tướng quân gϊếŧ địch là vì bảo vệ quốc gia! Đương nhiên là đúng rồi!"
Tả Thương Lang nói: "Vì giữ lãnh thổ của mình mà hủy diệt quê hương của người khác. Trên chiến trường, không có chính nghĩa cũng không có đúng sai."
Khả Tình sửng sốt, Tả Thương Lang nói: "Về đi, miệng của ngươi đầy vết thương, còn nói nhiều như vậy."
Quay về Nam Thanh Cung, Tả Thương Lang đặc biệt gọi Triệu Tử Ân trị thương cho Khả Tình. Nàng ta bị thương cũng không nghiêm trọng, Hội Vân chỉ là nữ tử, ra tay cũng không nặng lắm, nhưng trên gương mặt thiếu nữ non mịn, vẫn xuất hiện vài vệt đỏ dọa người.
Tả Thương Lang ở bên cạnh, chờ Triệu Tử Ân xử lý xong vết thương, nói: "Ta không thể ở mãi trong cung, sau khi ta đi chỉ sợ ngươi sẽ bị gây khó dễ."
Khả Tình vội vàng quỳ xuống, nói: "Nếu tướng quân không chê, ta nguyện bồi cạnh tướng quân, hầu hạ người!"
Tả Thương Lang nói: "Ta xuất nhập quân doanh, sao có thể mang theo thị nữ? Ta sẽ nói chuyện với Vương tổng quản, xem có thể hay không đổi ngươi đến ngự thư phòng hầu hạ. Nơi đó trước mắt bệ hạ, chắc chắn ngươi sẽ được an toàn."
Khả Tình dập đầu chạm đất mấy cái, nói: "Nô tỳ nguyện ý đi theo tướng quân, cầu tướng quân thành toàn!" Dứt lời, lại liên tiếp dập đầu vài cái.
Tả Thương Lang nghĩ nghĩ, lại nói: "Đứng lên đi."
Ban đêm, lúc Mộ Dung Viêm đến, nàng liền nói với hắn việc này. Mộ Dung Viêm đương nhiên sẽ không để ý, chỉ là một cung nữ mà thôi, liền đem người thưởng cho nàng.