Chương 65: Thuần hoá

Mười lăm tháng giêng, vừa đúng tết nguyên tiêu.

Cung yến xong, Mộ Dung Viêm mang văn võ bá quan đến du sơn ngoạn thuỷ ở Minh Nguyệt Đài, thợ thủ công chuẩn bị rất nhiều đèn Khổng Minh, coi như là quân thần cùng chung vui. Khương Bích Lan theo bên cạnh Mộ Dung Viêm, lấy mồi lửa điểm đèn Khổng Minh. Mộ Dung Viêm nghiêng người đỡ lấy tay cô ta, hai người gắn bó kề cận bên nhau, cùng nhau nâng đèn thả bay lên trời.

Đèn Khổng Minh lao vụt lên không trung, xẹt qua đêm tối, tựa như sao giữa trời đêm. Quần thần đều hô vạn tuế vạn vạn tuế, có người bắt đầu châm pháo hoa, ngọn lửa bay lên không, chiếu rọi vạn dặm non sông.



Tả Thương Lang đối với mấy thứ này đều không thấy hứng thú, nếu không phải là văn võ bá quan đều phải dự thính, nàng cũng không muốn trong một đêm rét lạnh như thế lại phải ra du ngoạn sơn thuỷ trên đài cao. Trong lúc quần thần người người đều sán lại vây quanh Mộ Dung Viêm, nàng lại đứng trước lan can bạch ngọc của Minh Nguyệt Đài, nhìn xuống phía dưới.

Đêm đông tối đen thăm thẳm, đương nhiên cũng không có cảnh trí gì hay mà xem, chỉ có dải ánh sáng do đuốc thắp kéo dài mấy dặm, am ám vàng.

Nàng đang trầm trong yên lặng, bên cạnh đột nhiên có người đi đến, hỏi: "Tướng quân không phóng đèn, lại ở đây nhìn cái gì?"

Tả Thương Lang quay lại, trông thấy Đạt Hề Cầm đứng ở phía sau, mỉm cười với nàng. Nàng nói: "Cẩn Du Hầu không phải cũng không phóng đèn mà đến nơi này hay sao?"

Đạt Hề Cầm nói: "Tất cả mọi người đều mang mong ước của mình viết lên đèn Khổng Minh, cầu cho trời cao nghe thấy. Ta chỉ là một một hàng thần vong quốc, cũng không có nguyện vọng gì, đương nhiên không cần phóng đèn. Nhưng mà tướng quân năm nay bất quá mới hai mươi, đương lúc thiếu niên đắc chí, vẫn nên phóng một chiếc. Quân lữ chinh chiến, cầu một chút bình an cũng tốt."

Nói xong, hắn chậm rãi đem đèn đưa tới, Tả Thương Lang nói: "Nghe tiên sinh nói như vậy, ngược lại thấy cũng có vài phần đạo lý." Đạt Hề Cầm đưa mồi lửa qua, Tả Thương Lang khom người xuống, chậm rãi đem bấc đèn nhóm lên. Đạt Hề Cầm mặc tố gấm trường bào, tay trái đỡ đèn, gió trên đài cao thổi đến, mơ hồ có vài phần tiên phong đạo cốt.

Mộ Dung Viêm bị đám gia thần vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, bên tai toàn tiếng tán tụng ong ong. Y quay đầu, trông thấy Tả Thương Lang cùng Đạt Hề Cầm sóng vai đứng trước lan can, vừa nhẹ giọng nói chuyện, vừa cùng nhau thả một chiếc đèn khổng minh nho nhỏ bay lên. Không biết vì cái gì, đột nhiên liền có vài phần không vui.

"Cẩn Du Hầu, nghe nói ngươi làm thơ rất hay, nhân buổi đêm đẹp như thế này, liền mời Cẩn Du Hầu tặng chúng ta một bài thơ, coi như mừng lễ hội đi." Y cất giọng nói.

Đạt Hề Cầm vội đi tới, đứng trước mặt quần thần, ngược lại thật sự làm một bài phú tả cảnh lầu các. Nội dung bài phú, Tả Thương Lang không có nghe. Dù sao nàng nghe cũng không hiểu. Nhưng ánh mắt bất chợt kia của Mộ Dung Viêm, nàng nhìn là hiểu.

Ánh mắt ngắn ngủi giao nhau, bất quá chỉ là trong nháy mắt, nhưng vẫn bị người cố ý nhìn thấy. Khương Bích Lan cùng Khương Tán Nghi nhìn nhau ngầm trao đổi, người cảnh giác, kẻ ghét hận.

Đến canh hai, hội đèn lồng kết thúc. Quần thần túm ba tụm hai xuất cung. Tả Thương Lang đang muốn đi, Vương Doãn Chiêu đột nhiên lại đến, nhẹ nói: "Bệ hạ có chỉ, thỉnh tướng quân đến Thanh tuyền cung chờ một chút."

Tả Thương Lang ngơ ngẩn, Vương Doãn Chiêu đã phái nội thị, cầm đèn cho nàng, làm bộ như đưa nàng xuất cung, nhưng lại mơ hồ đem nàng cùng các đại thần khác tách ra.

Bên trong Thanh tuyền cung một mảnh vắng lạnh, cung nhân thắp nến lên xong liền lặng yên không một tiếng động rời đi. Tả Thương Lang đứng trước ngọn nến, duỗi tay chạm vào hoa nến, không khí chuyển động, ánh nến phiêu diêu, lưu lại trên ngón tay nàng một vệt khói.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, nàng không quay đầu lại nhìn cũng biết người đến là ai. Mộ Dung Viêm đi đến phía sau nàng, vươn tay nắm lấy eo nàng, nói: "Đang nghĩ gì?"

Tả Thương Lang không đáp hỏi ngược lại: "Hôm nay nguyên tiêu, bệ hạ không cần ở bên cạnh vương hậu nương nương sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Đã phái người truyền lời cho nàng ấy biết, muộn mới qua đó."

Tả Thương Lang sâu kín nói: "Bệ hạ thật đúng là công vụ bề bộn." Giọng nói hơi lạnh, có vài phần chế giễu.

Mộ Dung Viêm nói: "Tướng quân cũng không nhàn, tối nay nếu như không ở lại Thanh tuyền cung, có phải liền đến quý phủ Cẩn Du Hầu hay không?" Tả Thương Lang tức giận đến mức nghẹn không nói nổi, đưa tay hất bàn tay y đang phủ ở trên hông mình đi. Mộ Dung Viêm không thả ra, nói: "Sao nào, dẫm lên chỗ đau của tướng quân à?"

Tả Thương Lang nói: "Ta đến phủ của ai qua đêm, muốn để ý cũng là chuyện của vong phu, không nhọc bệ hạ hao tâm tổn trí."

Mộ Dung Viêm đột nhiên bế nàng lên, đi về phía trước vài bước, đặt ở trên giường ngà, vung tay lên diệt đèn. Trong cung một mảnh tối đen, y cởi bỏ dây lưng, đè lên người nàng. Tả Thương Lang đưa chân đạp y, cuối cùng lại chậm rãi ôm y, mặc y chiếm hữu, xâm lấn.

Liều mạng chất vấn như thế này, phải chăng cũng có một chút là vì để ý? Nàng không hỏi, đáp án vô luận là có hay không, cũng không tránh khỏi một hồi thương tâm.

Đúng lúc ân ái nồng đượm nhất, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, Tả Thương Lang giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Mộ Dung Viêm đang trong cơn hưng phấn hoan ái, không thèm bận tâm.

Đột nhiên có cung nhân chạy tới cửa, lớn tiếng kêu lên: "Bệ hạ, bệ hạ, vương hậu nương nương nói có chuyện gấp, cầu kiến bệ hạ!" Động tác của Mộ Dung Viêm đột ngột khựng lại, vụt đứng dậy, thuận tay nắm y phục khoác lên người. Bên ngoài đã vang lên giọng Khương Bích Lan: "Viêm ca ca! Viêm ca ca!"

Tiếng bước chân đã đến phía ngoài điện, Tả Thương Lang xoay người đi lấy y phục, Mộ Dung Viêm trực tiếp mở cửa sổ, nắm bả vai nàng, ném nàng ra ngoài.

Ngoài cửa sổ là hồ.

Nước hồ lạnh như băng trong nháy mắt bao trùm thân thể vốn không mấy ấm áp, Tả Thương Lang hoàn toàn không kịp phản ứng, chìm sâu vào trong hồ. Bức rèm che nhẹ vang lên, Khương Bích Lan đi vào. Mộ Dung Viêm đem xiêm y của Tả Thương Lang đá vào gầm giường, Khương Bích Lan nhào đến, vừa vặn đụng vào trong lòng y.

Mộ Dung Viêm khẽ vuốt lưng nàng ta: "Nàng sao thế? Đêm hôm khuya khoắt, sao lại đột nhiên đến đây?" Y cầm bàn tay thon dài như cây cỏ mềm mại của nàng ta, khẽ nhíu mày, "Tay sao lại lạnh thế này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Khương Bích Lan vùi mặt ở trong lòng y, khóc đến cơ hồ không nói ra lời: "Ta nằm mộng, mơ thấy Viêm ca ca không ở bên cạnh, xung quanh đều là loạn quân, ta thật sợ hãi." Mộ Dung Viêm đem nàng ta ôm dậy, ôn nhu nói: "Chỉ là mộng mà thôi, cô không phải vẫn ở đây sao? Đừng khóc."

Khương Bích Lan nức nở nói: "Trời đều đã muộn như vậy rồi, sao chàng vẫn chưa đến trong cung ta, lại đến cung điện hẻo lánh này nghỉ."

Mộ Dung Viêm nói: "Xử lý xong tấu chương, nghĩ tới nàng chắc đã đi ngủ rồi, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, liền không qua nữa."

Khương Bích Lan ôm cổ y, nói: "Bệ hạ không đến, nô tì làm sao ngủ được?"

Mộ Dung Viêm nói: "Nói như thế, ngược lại là ta không phải."

Y vừa nhu tình chân thành nói với nàng, vừa đi ra khỏi Nam Thanh Cung, lúc này Vương Doãn Chiêu mới vội vã chạy đến. Mộ Dung Viêm trừng mắt liếc ông ta một cái, không nói gì thêm.

Vương Doãn Chiêu lau mồ hôi, do lo sợ có vây cánh phế thái tử trong đám cung nhân cũ, nên hiện ở trong cung phần lớn đều là người mới, thật sự không đủ cơ trí. Có chuyện xảy ra luôn sợ hãi rụt đầu rụt cổ, thành ra lại tạo cơ hội để cho Khương Bích Lan cứ như thế xông vào tẩm điện!

Ông ta vội vã chạy vào Thanh Tuyền cung, cung nhân đều quỳ trên mặt đất. Vương Doãn Chiêu không đếm xỉa tới, bước nhanh vào tẩm điện, bên trong không có một bóng người, cửa sổ mở toang. Đây là...

Không trách được sắc mặt bệ hạ khó coi như vậy. Ông ta vội vàng chạy đến trước cửa sổ, bên ngoài là hồ. Hiện tại là tháng giêng, trời vẫn còn quá lạnh. Ông ta cũng sợ khiến cho cung nhân nghe thấy, nhẹ giọng gọi: "Tả tướng quân? Tả tướng quân?"

Có tiếng khỏa nước vang lên, có người thăm dò ngoi lên. Vương Doãn Chiêu vội vàng vẫy tay: "Tả tướng quân, người đã đi rồi. Ngài mau lên đây."

Giọng Tả Thương Lang run lên vì lạnh: "Ném bộ y phục xuống." Vương Doãn Chiêu vội vàng vơ bừa lấy một bộ quần áo ném xuống. Tả Thương Lang trùm tạm, lúc này mới nhảy lên. Vương Doãn Chiêu không tìm được y phục của nàng, vẫn là nàng mở miệng: "Dưới giường?"

Vương Doãn Chiêu thò người xuống nhìn, đang muốn kéo ra, Tả Thương Lang lại hỏi: "Rút ra ta còn có thể mặc được nữa sao?"

Giọng nàng trầm lặng đến đáng sợ, Vương Doãn Chiêu vội sai ngươi đem một bộ quần áo sạch khác đến. Quay lại trông thấy sắc mặt Tả Thương Lang đã trắng bệch, trên tóc còn nhỏ nước. Chân không giày, áo ngoài khoác lên người, bị nước thấm ướt. Ông cúi đầu xuống không dám nhìn: "Để nô tài sai người đun nước nóng cho tướng quân, trời đông giá rét thế này, không thể bị đông lạnh."

Tả Thương Lang quay sang, đôi mắt lạnh như băng: "Ta vốn đã đông lạnh." Vương Doãn Chiêu nghẹn họng, nàng lại thấp giọng nói: "Cũng chẳng liên quan gì tới ngươi mà ta lại hướng ngươi phát hỏa."

Vương Doãn Chiêu nhẹ giọng thở dài: "Tướng quân phải chịu ấm ức trong lòng, lão nô biết rõ. Tướng quân muốn mắng vài câu, lão nô cũng không để bụng. Nô tài từ khi mới tới chỗ Nhị điện hạ đến bây giờ, lời khó nghe nghe được còn thiếu hay sao? Nhưng mà những lời này tướng quân chỉ có thể nói ở trước mặt lão nô, tuyệt đối không thể đến trước mặt bệ hạ nói. Tướng quân, chúng ta là hạ thần, khó tránh khỏi đôi khi phải chịu chút ủy khuất. Bệ hạ... Bệ hạ lại như thế nào gần gũi, cuối cùng vẫn là bệ hạ..."

Tả Thương Lang hít một hơi thật sâu, nhẹ nói: "Ta hiểu." Nàng nhận y phục từ trong tay Vương Doãn Chiêu, Vương Doãn Chiêu quay lưng đi, lại nghe thấy nàng nhẹ nói: "Ta chỉ không hiểu, sao ta lại đi đến nông nỗi này."

Vương Doãn Chiêu quay đầu lại, thấy nàng ôm y phục chậm rãi trượt ngồi trên mặt đất, hai tay che mặt, nước mắt tràn ra từ kẽ ngón tay.

Bên trong cung Tê Phượng, Khương Bích Lan khóc mệt đã đi ngủ. Mộ Dung Viêm canh giữ bên cạnh nàng ta, thấy khuôn mặt nhỏ trắng mịn như ngọc thấm đầy nước mắt, lau cũng lau không hết, khiến người phiền không thôi. Y đứng dậy đi ra, Vương Doãn Chiêu từ bên ngoài vào, Mộ Dung Viêm liếc mắt. Vương Doãn Chiêu gật gật đầu, nhẹ nói: "Đã đi rồi."

Mộ Dung Viêm cũng không ngủ lại ở cung Tê Phượng, đợi ra khỏi cửa cung, mới cười nói: "Thương tâm?"

Vương Doãn Chiêu cũng nhẹ giọng bẩm báo: "Chỉ sợ thương tâm không nhẹ." Thấy Mộ Dung Viêm không nói lời nào, ông ta lại cẩn thận hỏi: "Có nên... ban thưởng chút gì đó để trấn an một chút không ạ?"

Mộ Dung Viêm lắc đầu: "Ngươi đúng là không biết dỗ phụ nữ."

Vương Doãn Chiêu có chút lúng túng: "Cũng may cả đời này lão nô cũng không cần phải dỗ nữ nhân."

Mộ Dung Viêm cười một tiếng: "Ừ, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh."

Lúc này trong cung Tê Phượng, Khương Bích Lan lại chậm rãi mở mắt ra, cung nữ Hội Vân, Họa Nguyệt tiến vào hầu hạ. Nàng ta nhẹ giọng hỏi: "Con tiện nhân kia đi chưa?"

Họa Nguyệt nói: "Đi rồi ạ, nghe nói lúc đi cả người toàn là nước, ướt sũng như chuột."

Khương Bích Lan trong mắt hận ý như dao, Hội Vân nói: "Là do nàng tự chuốc lấy phiền phức, nguyện ý gả cho một người chết, lại không chịu nổi tịch mịch, còn dám đến câu dẫn bệ hạ, không biết xấu hổ." Họa Nguyệt làm nóng lại lò sưởi đã cháy sạch thêm một chút, nói: "Đúng vậy, còn làm nương nương mệt mỏi, trời lạnh như thế vẫn phải chạy ra ngoài một chuyến."

Khương Bích Lan đang muốn nói tiếp, đột nhiên lại cảm thấy ngực cực kỳ khó chịu, không hiểu sao buồn nôn. Hội Vân thấy nàng ta vẻ mặt nhăn nhó, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng hỏi: "Nương nương?"

Khương Bích Lan đẩy nàng ra, nói: "Hình như bản cung bị trúng lạnh, mau tìm thái y lại đây."

Họa Nguyệt đáp ứng một tiếng, vội vàng sai người đi gọi thái y.

Thái y tới rất nhanh, Khương Bích Lan nằm nghiêng trong trướng, che miếng vải bằng gấm để cho gã bắt mạch. Vốn chỉ cho là cảm phong hàn, bốc chút thuốc là xong. Ai ngờ thái y bắt mạch lại khám thật lâu, hơn nữa lông mày nhăn lại, tựa hồ có cái gì khó nói.

Khương Bích Lan thấy thần sắc của gã, liền hỏi: "Bản cung có chuyện gì không?"

Thái y vội vàng đứng dậy quỳ lạy nói: "Bẩm vương hậu nương nương, vương hậu nương nương bị trúng chút gió lạnh là không sai, nhưng mạch tượng nương nương như thế này là.. là.. có hỉ."

Hội Vân, Họa Nguyệt vừa nghe, đều mừng rỡ không thôi. Trên mặt Khương Bích Lan cũng hiện nét vui mừng, nhưng trông thấy thần sắc thái y, lại thấy nghi ngờ: "Bản cung có hỉ nhưng nhìn vẻ mặt của ngươi cũng không thấy vui mừng. Có phải ngươi còn có gì chưa nói hết?"

Thái y do dự một chút mới nói: "Nương nương, vi thần có lời muốn nói, nhưng... không dám nói."

Sắc mặt Khương Bích Lan nghiêm túc, nói: "Nói đi."

Thái y trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Vi thần cả gan xin hỏi nương nương, có phải mới cách đây không lâu, nương nương..." Gã ấp a ấp úng, Khương Bích Lan không kiên nhẫn, nói: "Nói, vô luận ngươi hỏi cái gì, bản cung cũng không trách tội."

Thái y cuối cùng nhắm mắt nói: "Nương nương có phải đã từng phá thai?"

Ánh mắt Khương Bích Lan chậm rãi âm trầm xuống, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Thái y cuống quít dập đầu, nói: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!"

Khương Bích Lan nói: "Nói hết lời."

Thái y nói: "Nương nương mặc dù có hỉ, nhưng mà thân thể cũng chưa phục hồi đầy đủ. Cái thai này... Cái thai này theo vi thần xem ra, rất khó giữ được. Nếu không để càng lớn, đối với sức khỏe của nương nương càng bất lợi. Nếu như không cẩn thận, chỉ sợ không chỉ không giữ được thai nhi, mà ngay cả nương nương ngài cũng..."

Tay Khương Bích Lan nắm chặt áo ngủ bằng gấm, nói: "Ý ngươi là, bản cung không thể giữ đứa bé này?"

Thái y nói: "Nương nương, nương nương còn trẻ như vậy, chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, lo gì không thể sinh dưỡng được tiếp? Nếu như bởi vì một đứa bé mà làm suy giảm tới phượng thể, là bỏ lớn chọn nhỏ. Nương nương nên suy nghĩ lại."

Tay Khương Bích Lan chầm chậm buông ra, vẻ mặt đã tương đối bình tĩnh. Nàng nói: "Ngươi tên là gì?"

Thái y dập đầu: "Bẩm nương nương, vi thần họ Hải, tên là Hải Uẩn."

Khương Bích Lan nói: "Ngươi vào cung bao nhiêu năm rồi, hiện thời đang giữ chức gì?"

Thái y sợ run lẩy bẩy, nói: "Bẩm nương nương, vi thần vào cung đã sáu năm, làm thái y thừa ở Thiếu Phủ Lệnh."

Khương Bích Lan nói: "Ngày mai, ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ, phong ngươi làm thái y lệnh."

Hải Uẩn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nàng ta. Khương Bích Lan nói: "Nhưng ngươi phải biết, người một khi mở miệng, phải hiểu lời gì nên nói, lời gì không nên nói. Nếu như không cẩn thận nói sai, chỉ sợ về sau liền không thể mở lời."

Hải Uẩn cuống quít dập đầu: "Nương nương ân đức, Hải Uẩn khắc sâu trong lòng. Sau này nguyện đi theo làm tùy tùng, thuần phục nương nương."

Khương Bích Lan gật đầu, lại hỏi: "Đứa nhỏ này, bản cung thực sự giữ lại không được sao?"

Hải Uẩn nói: "Vạn phần hung hiểm, khó mà giữ được."

Khương Bích Lan trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Ngươi đi xuống trước đi để bản cung suy nghĩ một chút."

Hải Uẩn quỳ an, trong nội tâm vẫn bất an như tơ vò. Khương Bích Lan là vương hậu, tuyệt đối không có đạo lý tự mình phá thai. Nếu như có loại sự việc này phát sinh, chỉ có một khả năng, đó chính là đứa bé không phải của Mộ Dung Viêm. Biết được loại bí mật như thế này mà gã vẫn còn có cơ hội sống sót hay sao?

Nhưng ngày hôm sau, lại có công công tới cửa truyền chỉ, phong gã làm thái y lệnh.

Hải Uẩn đột nhiên hiểu ra, gã đã nghênh đón một cơ hội bất ngờ.

Cũng từ ngày đó trở đi, Tả Thương Lang lâm triều xong cũng không vào cung nữa. Mộ Dung Viêm cũng có mấy ngày không truyền triệu nàng. Chuyện phát sinh hôm đó, trong lòng hai người đều ngầm không nói, cũng không lại nhắc tới.

Hôm nay lâm triều, Cô Trúc phái sứ giả đến, yêu cầu ngân lượng cung phụng thái thượng hoàng Mộ Dung Uyên. Liền có hạ thần đề ra chuyện đón Mộ Dung Uyên hồi triều nhưng cũng chỉ là qua loa nhắc tới, cựu thần đều đã bị trục xuất hết, còn dư lại một mình Hạ Thường Hữu – một con chim sợ cành cong. Còn ai lại sẽ đi lo lắng sống chết của chủ nhân cũ nữa đây?

Sau khi bãi triều, Tả Thương Lang xuất cung. Vừa vặn gặp Viên Hí mới trở về nhậm chức, hắn lập tức đuổi theo: "Tướng quân, ngươi không sao chứ?" Tả Thương Lang quay lại, hắn gãi gãi đầu, "Nhìn ngươi cảm giác giống như rất mệt mỏi."

Tả Thương Lang lắc đầu, nói: "Ta không sao."

Viên Hí đứng lại, mãi sau mới nói: "Lão Viên ta là người thô kệch, loại tâm tư cong cong quẹo quẹo thâm sâu khó dò của các ngươi ta không hiểu được. Nhưng nếu như ngươi có gì khó xử thì cứ nói ra. Trừ chuyện mất đầu ra, bất cứ chuyện gì đều có thể cùng nhau bàn bạc."

Tả Thương Lang ngẩng đầu, ấn tay ở trên bả vai hắn: "Ừm." Xoay người đi, Viên Hí đuổi theo hai bước, lại dừng lại. Ừm cái gì mà ừm? Ngươi vẫn là không nói a.

Tả Thương Lang trở lại Ôn phủ, bầu không khí trong phủ có vẻ khác thường. Nàng cảnh giác dừng bước, gặp Vương Doãn Chiêu dẫn theo vài thị vệ, cung nhân canh giữ ở cửa phủ. Thấy Tả Thương Lang dừng bước, Vương Doãn Chiêu tiến lên chào đón: "Tả tướng quân, ngài cuối cùng cũng trở về. Bệ hạ vừa hạ triều liền đã sang luôn đây thăm Định Quốc Công ."

Tả Thương Lang ừ một tiếng, nói: "Vậy không làm phiền bọn họ."

Vương Doãn Chiêu vội vàng cản lại nàng: "Tướng quân! Dù sao cũng nên đi vào thỉnh an thăm hỏi một chút chứ."

Tả Thương Lang đi vào nội đường, Ôn Hành Dã bồi Mộ Dung Viêm ngồi, đầy tớ đứng hầu bên cạnh. Ôn Dĩ Hiên cùng Ôn Dĩ Nhung hành lễ xong đứng ở bên cạnh Ôn lão gia tử. Tả Thương Lang đi vào, quỳ xuống: "Vi thần Tả Thương Lang tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an."

Mộ Dung Viêm cười: "Đứng lên đi. Trước mặt trưởng bối, ngược lại biết giữ lễ hơn rất nhiều khiến cô cũng được thơm lây."

Tả Thương Lang đứng dậy, ngồi xuống hầu chuyện ở phía dưới, Ôn lão gia tử khách khí nói: "A Tả là người từ trong phủ bệ hạ đi ra, cùng bệ hạ thân thiết nên mới tùy ý chút ít. Nàng gặp ngài, nên hành gia lễ."

Mộ Dung Viêm mỉm cười: "Chiều hư, làm Định Quốc Công phải vất vả nhiều hơn."

Ôn Hành Dã cung kính nói: "Bệ hạ nói vậy làm lão già cổ hủ này xấu hổ quá. Từ khi Thế nhi mất đi, ta cùng thê tử bi thương không thôi, trong phủ hết thảy mọi việc, đều do đứa nhỏ này xử lý. Tuy là con dâu, lại không khác gì con gái ruột."

Mộ Dung Viêm gật đầu: "Nói như thế, nàng đến Ôn phủ coi như cũng còn biết hiểu chuyện. Lúc ở bên cạnh cô nàng là không thể chọc vào, một câu nói một điểm không đúng, liền bỏ đi ngay, gọi cũng không trở về."

Ôn Hành Dã bật cười: "Con gái ở nhà mẹ đẻ, bên cạnh song thân, không phải cũng đều như vậy hay sao."

Mộ Dung Viêm đồng ý, sau đó đứng dậy: "Tốt lắm, không quấy rầy Định Quốc Công thêm nữa. Ngươi nhiều tuổi rồi, phải cẩn thận chăm sóc sức khỏe. Nếu như cần gì, cứ phái người vào cung báo cho ta biết."

Ôn Hành Dã đứng dậy, quỳ lạy: "Lão hủ vô dụng, không dám làm bệ hạ vất vả."

Mộ Dung Viêm nâng ông cụ dậy, xoay người ra cửa. Ôn Hành Dã một đường đưa tiễn đến tận cổng, Mộ Dung Viêm giơ tay, ý bảo dừng bước. Tả Thương Lang cùng đi theo phía sau lưng Ôn Hành Dã, Mộ Dung Viêm nhìn thoáng qua nàng một cái liền quay đầu rời đi.

Khóe mắt Tả Thương Lang khẽ quét qua, dư quang còn thấy bóng lưng y dần dần đi xa. Ngươi thích Khương Bích Lan của ngươi, ngươi liền vui vẻ đi thích nàng ta đi. Vì cái gì lại tới, vì cái gì lại nói ra những lời lẽ chỉ tốt đẹp ở bề ngoài đó? Vì cái gì lại muốn lưu lại đây mùi hương của ngươi, dùng những thứ ta khát vọng nhất để dụ dỗ ta, làm ta thương tâm?

Ra khỏi Ôn phủ, Vương Doãn Chiêu đi theo sau lưng Mộ Dung Viêm, chạy chậm: "Bệ hạ, xe ngựa ở phía trước." Mộ Dung Viêm nhìn một chút chung quanh ngựa xe như nước, cảm thấy hứng thú không tệ, nói: "Không ngồi xe, đi bộ một chút, xem dân tình ra sao."

Vương Doãn Chiêu phất tay, thị vệ sau lưng lập tức tản ra, ẩn lên tường cao trong hẻm nhỏ. Vương Doãn Chiêu chần chừ: "Bệ hạ cố ý đến Ôn phủ, lại không định gặp riêng Tả tướng quân sao?"

Mộ Dung Viêm cười: "Gấp cái gì? Không thấy còn đang giận hay sao."

Vương Doãn Chiêu thở dài: "Cũng phải, tướng quân là quân nhân, thời gian qua vẫn luôn phóng khoáng thẳng thắn, chỉ sợ là chịu không nổi chút ủy khuất trong chuyện nam nữ này."

Mộ Dung Viêm lững thững đi đến trước một cửa hàng nhỏ ven đường, cầm một chiếc vòng ngọc lên xem một chút, hàng vỉa hè ven đường, chất lượng tương đối nhưng không phải là quá tốt. Y giơ lên phía ánh sáng soi xem qua, lại bỏ xuống, cười nói: "Vô luận là quan văn hay quan võ, rốt cuộc vẫn phải biết thân biết phận. Nàng là hạ thần, Lan nhi là vương hậu, là chủ mẫu của nàng. Làm hạ thần, ở trước mặt chủ mẫu, phải thuận theo, sao có thể gọi là ủy khuất?"

Vương Doãn Chiêu liền giật mình, nói: "Bệ hạ nói đúng. Chắc hẳn tướng quân cũng hiểu."

Mộ Dung Viêm cười, đột nhiên trông thấy một miếng ngọc hình nanh vuốt chạm khắc hoa văn, cầm lên quan sát một phen. Vương Doãn Chiêu ở bên cạnh nói: "Chủ tử, thứ này hình như là đồ cổ."

Mộ Dung Viêm gật đầu: "Chắc là đồ cổ trộm trong mộ táng. Chất lượng không tệ, đúng không?"

Vương Doãn Chiêu còn chưa nói gì, người bán hàng đã giơ ra một ngón tay cái: "Đại gia, ta nhìn ngài tuấn tú lịch sự, lại ăn mặc xa hoa, còn tưởng rằng chỉ là phú gia công tử ưa thích bề ngoài hào nhoáng mà thôi. Không thể tưởng tượng được kiến thức của ngài cũng rất uyên bác. Ngài thật sự có con mắt tinh đời! Đây chính là đồ cổ đời Tây Chu! Thứ này có thể nói là trân bảo hiếm có khó tìm..."

Vương Doãn Chiêu liền nghẹn lời, tự nhủ công phu nịnh hót của ngài đây so với ta còn có thể mạnh hơn. Mộ Dung Viêm cười cười: "Bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng xòe năm ngón tay: "Năm trăm lượng bạc."

Mộ Dung Viêm nói: "Một trăm hai mươi lượng."

Người bán hàng nghiến răng: "Một trăm năm mươi lượng."

Mộ Dung Viêm nói: "Một trăm hai mươi lượng."

Người bán hàng rong nói thầm: "Ngài xem, ngài ăn mặc sang quý như thế này, không giống như kiểu người sẽ để ý vài chục lượng bạc."

Mộ Dung Viêm cười: "Ta chỉ là không thích lãng phí tiền bạc." Tiền nào của nấy, giao dịch, vẫn là giá cả xứng đáng mới tốt.

Rời khỏi cửa hàng châu ngọc, Mộ Dung Viêm lắc lắc miếng ngọc bội trong tay, Vương Doãn Chiêu hỏi: "Thứ này, vương hậu nương nương quần áo lụa là, chỉ sợ không thích hợp đeo. Bệ hạ là muốn tặng cho Tả tướng quân?" Mộ Dung Viêm nắm miếng ngọc lại vào trong lòng bàn tay, chỉ khẽ cười. Vương Doãn Chiêu hỏi: "Giờ phái người đưa đến Ôn phủ?"

Mộ Dung Viêm quay đầu lại nhìn ông ta, hồi lâu mới nói: "Vương Doãn Chiêu, ngươi đã từng nuôi chó bao giờ chưa?"

Vương Doãn Chiêu không hiểu ra sao nói: "Cái này... Trước kia lúc Dung nương nương còn tại thế, lão nô đã từng nuôi một con chó con." Nhưng mà cái này thì có quan hệ gì?

Mộ Dung Viêm nói: "Nuôi chó có kỹ xảo của nuôi chó, không thể cho nó ăn quá no, nếu không nó ăn chán chê cả ngày, không chịu làm việc gì. Hơn nữa sẽ ỷ lại, được sủng sinh kiêu. Ngươi phải vừa nuôi nấng, vừa thuần hóa, giữ lại dã tính của nó cho ngươi sử dụng, cũng làm cho nó hiểu như thế nào là chính và phụ. Chó có trung thành với ngươi hay không, không phải vì ngươi vẫn đối xử với nó thật tốt, mà là vì mỗi một lần ngươi đối tốt với nó, đều khiến nó suốt đời không quên."