Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 64: Rêu phong

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Dung Viêm lưu lại ở Thanh Tuyền Cung một buổi trưa, sau khi y rời khỏi, Vương Doãn Chiêu mới phái một nội thị tâm phúc lại đây, mang Tả Thương Lang từ cửa ngách đi ra, để tránh tai mắt của người khác.

Tả Thương Lang hiện giờ thân phận lúng túng, trong quân bộ hạ cũ của Ôn Thế thừa nhận nàng, một phần nguyên nhân là do chiến công cùng tính tình của nàng, nhưng mà không thể phủ nhận cũng có rất lớn một phần là do thân phận Ôn phu nhân này của nàng. Một khi quan hệ của nàng cùng Mộ Dung Viêm bị truyền ra, chỉ sợ mọi người không khỏi sinh dị nghị.

Hơn nữa Ôn phủ Ôn Hành Dã, là người cực trọng gia phong, một khi biết được nàng cùng Mộ Dung Viêm có mối quan hệ không chịu nổi như thế này, chỉ sợ tại chỗ tức chết cũng không phải là không thể. Hơn nữa từ nay về sau, nàng cùng Ôn gia cũng nhất định nội bộ lục đυ.c.

Mộ Dung Viêm liền càng không cần phải nói, y cho tới nay, trước mặt người khác luôn một bộ thâm tình. Vô luận là lý do lúc khởi binh bức vua thoái vị, hay là phản bác quần thần, kiên trì sắc lập Khương Bích Lan làm vương hậu sau này, đều chứng minh y đối với tình yêu trung trinh không thay đổi.

Hiện tại tam cung lục viện đều bỏ đi không cần, chỉ có một vương hậu duy nhất, trong Đại Yến này nơi nơi người người đều ca tụng giai thoại về đế hậu.

Nếu như quan hệ của y cùng Tả Thương Lang bị công khai, không hề nghi ngờ đúng là cả nước ồ lên. Hình tượng trước kia hết sức khổ tâm xây dựng, sẽ trở thành trò cười cho thế gian.

Lợi hại trong chuyện này, Mộ Dung Viêm không đề cập tới, Vương Doãn Chiêu cũng phi thường rõ ràng. Vì thế chọn con đường xuất cung này cũng rất yên tĩnh.

Tả Thương Lang dắt ngựa, đi thong thả trong hẻm nhỏ, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, rực rỡ nhưng lại làm cho lòng người sinh ra âm u. Nàng cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên trông thấy đình úy Hạ Thường Hữu từ một cánh cổng nhà phía trước đi ra, lặng lẽ lên kiệu.

Tả Thương Lang liền giật mình, đây cũng không phải là phủ đệ của Hạ Thường Hữu, tại sao ông ta lại xuất hiện ở chỗ này? Còn lén lén lút lút như thế này nữa. Ông ta là đình úy đương triều, còn cần cẩn thận như thế là vì cái gì?

Chẳng lẽ là nuôi ngoại thất?

Nàng dù sao còn trẻ, tính tình vẫn có chút hơi hiếu kỳ. Chờ Hạ Thường Hữu đi xong rồi, chính mình nhảy lên đầu tường. Trong tiểu viện hoa mai nở rộ, hoa rụng rực rỡ. Dưới hoa có một cô gái đang ngồi ngẩn người. Nàng tuổi còn rất trẻ, nhìn qua bất quá mười ba mười bốn tuổi. Vẫn là một đứa trẻ còn chưa nảy nở hết. Tả Thương Lang giật mình, đứa bé này không phải ai xa lạ, chính là cô bé mặc đồ trắng kêu oan trên trường nhai bữa trước.

Tên là gì nhỉ? Băng nhi?

Tả Thương Lang trong nội tâm hồ nghi, nhưng cuối cùng cũng không nhảy xuống. Xem ra, người này thật sự có oan khuất gì đó.

Bàn tay của Băng nhi này, mười ngón thon dài, vừa nhìn tất nhiên chính là thiên kim tiểu thư nhà phú quý, chưa từng vất vả. Nhưng cô bé gọi Hạ Thường Hữu là Hạ thúc thúc, khẳng định cùng Hạ Thường Hữu quen biết. Thiên kim nhà quyền quý chưa lập gia đình, có thể cùng người như Hạ Thường Hữu quen biết, giải thích rõ quan hệ giữa hai nhà nhất định dị thường mật thiết, đến mức thê tử cũng không cần phải tránh.

Cô bé nói phụ thân nàng không phải là tự sát, là bị mưu hại...

Tả Thương Lang trở lại Ôn phủ, tâm sự vẫn còn nặng nề. Ôn Hành Dã đang cho gà chọi ăn, thấy nàng trở về, nói: "Dĩ Nhung ầm ĩ bảo ngươi dẫn nó ra ngoài đi săn. Ngươi định khi nào đưa nó đi?"

Tả Thương Lang nói: "bây giờ đi luôn, đúng rồi,..." nàng giật mình, đột nhiên hỏi: "Ngài có biết, trong triều có vị đại nhân nào có nữ nhi khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, tên là Băng nhi hay không?"

Ôn Hành Dã nói: "Ta làm sao biết được" suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nói, "À, nhà Ngụy Đồng Diệu có một đứa con gái út, tuổi sấp xỉ Dĩ Hiên. Lúc trước còn từng nói đùa chúng ta kết thân gia, không nghĩ tới..." Cảnh xưa người đã không còn nữa, ông cụ không nói tiếp nữa.

Tả Thương Lang giật mình, Ngụy Đồng Diệu? Nếu quả thật là con gái Ngụy Đồng Diệu, liền dễ hiểu.

Ngụy gia cùng Hạ đình úy thời gian qua lui tới mật thiết, vô cùng thân cận. Nhưng nếu như Ngụy Đồng Diệu không tự sát, vậy ông ta vì sao lại chết? Ai lại đi mưu hại một người đã già, lại bị tội cách chức đuổi về quê?

Một tháng trước, Phi Nhan đột nhiên xuất hiện ở Tấn Dương Thành, nàng ấy trở về, là đơn thuần vì đã dưỡng khỏe thương thế, hay là vì nhận được mệnh lệnh gì đó từ Mộ Dung Viêm? Nàng đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Mà lúc này, Ngọc Hầu Quan.

Tàng Ca nhận được thư của Tàng Thiên Tề, bên trong không nói rõ lý do, chỉ bảo hắn bỏ qua không lo lắng tới chuyện của thiên gia nữa, đi đến Ngọc Hầu Quan trước chờ người Tàng gia đến.

Thư là do Tàng mẫu viết giùm, nhưng câu nói "Chỉ còn lão già cổ hủ này, lực không thể tận" trong thư ấy, vẫn có thể thấy được sự chán chường của phụ thân. Tàng Ca có chút ít ngoài ý muốn, từ lúc còn nhỏ tới nay, trong ấn tượng của hắn phụ thân mặc dù nghiêm khắc, nhưng vẫn là kiêu ngạo tự tin.

Ông nói lời ấy, khó tránh khỏi khiến hắn mơ hồ cảm thấy có chút ít điềm xấu.

Nhưng đối với chuyện phụ thân dự định không để ý tới tranh đoạt đế vị của Đại Yến nữa mà chuẩn bị mang toàn gia rời khỏi Yến, hắn vẫn tán thành.

Kỳ thật hắn là người nhàn vân dã hạc như vậy, bình thường du sơn ngoạn thủy đã quen, đối với chuyện nhà của Thiên tử thời gian qua không hề thấy hứng thú. Nếu không phải đó là chí nguyện của phụ thân, hắn xác thực cũng không định che chở thái tử đi tranh đoạt đế vị làm gì. Tư tưởng của hắn không bảo thủ giống như phụ thân, không có cái gì là chính thống hay không chính thống. Chẳng qua là cảm thấy từ khi Mộ Dung Viêm thượng vị tới nay, những việc mà y làm không khỏi hả hê lòng người. So sánh ra, lão Yến vương kỳ thật thực thua kém rất nhiều.

Vì vậy nhận được thư sau, hắn trở về Ngọc Hầu Quan.

Người Tàng gia hiện thời chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em, muốn xuất quan không còn dễ dàng như xưa. Coi như có thể tìm được thương đội, muốn đi đến quan ngoại, cũng phải mất cả tháng. Cho nên hắn cũng liên tục kiên nhẫn chờ.

Nhưng mà qua lâu ngày như thế, vẫn không có tin tức gì. Cuối cùng Tàng Ca rời khỏi Ngọc Hầu Quan, tìm về nơi trước đây Tàng gia tạm cư. Đó là một khu nhà rất kín đáo và hẻo lánh, Tàng Ca đi tới cửa, đang chuẩn bị gõ cửa, đã nhìn thấy vòng đồng phát xanh, cửa gỗ bạc phếch.

Hắn liền giật mình, đẩy cửa vào bên trong, chỉ thấy dưới hành lang, trong l*иg chim, chim cũng đã chết hết, chỉ còn lại vài chiếc lông vũ lẻ tẻ cùng tàn cốt khô héo.

Hắn cố định thần, nhưng phát hiện tay mình đang run rẩy. Bước chân nặng tựa nghìn cân, hơi thở trong mảnh sân vắng lặng như tờ, nặng nề mà dồn dập.

Hắn chậm rãi đi về hướng tiểu viện bình thường Tàng mẫu ở lại, xung quanh cỏ cây tàn héo, trong không khí có mùi thi thể rữa nát bốc lên.

Tàng Ca dè dặt đẩy cửa ra, đi qua đường đá rêu xanh mọc lan tràn, đến trước cửa. Tay hắn vài lần đưa ra lại rút về, cuối cùng đột nhiên đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng, có hai thi thể ngã trên mặt đất. Chỉ nhìn một cái, Tàng Ca liền nhận ra đó là ai.

"Cha, nương!" Hắn rung giọng gọi, nhưng mà đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió ngột ngạt.

Hắn chậm rãi tiến lên, vươn tay, muốn đỡ mẫu thân dậy. Nhưng mà chỉ vừa mới chạm đến thân thể kia, nước trong thi thể đã thối rữa cùng giòi bọ liền tứ tán tràn ra, da trên mặt thi thể nghiêng lệch mở ra, toét miệng, tựa hồ đang cười.

"Nương." Tàng Ca đôi môi khép mở, hô lên một tiếng, lại không có bất kỳ thanh âm nào phát ra. Sau đó hắn đột nhiên gào thét đinh tai nhức óc, tiếng kêu khàn khàn đến mức nội dung cũng nghe không rõ. Hắn tiến lên đỡ thi thể Tàng Thiên Tề dậy, nước thi thể cùng giòi bọ dính hết lên người hắn. Chất độc khiến làn da ông bị sưng phồng, Tàng Ca ôm ông đứng lên, da toàn thân ông cũng tựa như y phục giống nhau lỏng lỏng lẻo lẻo chảy xuống.

Tàng Ca đột nhiên trước mắt mơ hồ nhạt nhòa, hắn lặng im mà đem cái thi thể không đầu kia ôm vào trong ngực. Đầu óc bên trong như nước đổ vào dầu sôi, nổ tung ầm ĩ làm người ta sụp đổ xong, liền chỉ còn chết lặng.

Đây nhất định là giấc mộng, nhất định là giấc mộng.

Hắn nhắm mắt lại, giòi bọ trong thi thể đang phân hủy trong ngực hắn chậm rãi ngọ nguậy ở dưới lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng bỏ thi thể xuống, giống như tượng gỗ từng bước từng bước ra cửa phòng, đi về những cái sân khác. Những thi thể kia, từng bước từng bước, cũng đã chết đi từ rất lâu.

Hắn từng bước từng bước quan sát bọn họ, toàn bộ Tàng Kiếm Sơn trang, lão bộc đứa bé, không có người nào còn sống.

Đây không phải là mộng, bọn họ đều chết, trong lúc hắn còn mờ mịt không biết.

Hắn không biết mình đang suy nghĩ gì, những thứ hủ dịch kia ở trong đầu hắn kết thành dơ bẩn. Hắn tìm một cái xẻng, ở trong hoa viên đào huyệt. Thi thể rất nhiều, nhưng mà chỉ có một mình hắn đào. Hắn đem bọn họ từng người từng người, tất cả đều vùi vào trong đất.

Bùn cát từng đợt từng đợt rơi xuống phủ lên từng cỗ hủ thi, những thi thể đã nhìn không ra khuôn mặt lúc đầu có người nghiêng miệng, có kẻ mở to mắt, hiện ra hình dáng vô cùng khủng khϊếp. Tay hắn bị ma sát đến mức chảy máu, hắn hồn nhiên không biết, cứ như vậy từng xẻng từng xẻng đào huyệt, lấp đất.

Nơi này, chỉ còn lại một mình hắn.

Trời tối rồi lại sáng, hắn không ăn không uống, chỉ biết máy móc chôn những thi thể này. Đến cuối cùng, hắn đem thi thể của Tàng Thiên Tề cùng Tàng phu nhân bỏ vào cùng một cái huyệt xong sau đó cô đơn ngồi ở bên cạnh bọn họ, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Một đêm đó, Ngọc Hầu Quan ba tháng chưa từng có một hạt mưa, cuối cùng đã rơi xuống trận mưa đầu tiên. Mùa đông, mưa cũng không to, nước mưa lại rét lạnh vô cùng. Hắn đắp xiêm y lên, che kín hai cỗ thi thể bên cạnh, nước mưa từ trên trán hắn lăn xuống, bao phủ cả giọt lệ.

Hắn cứ ngồi như vậy cho đến khi mưa tạnh, sau đó đứng dậy, cầm lấy xẻng, lấp đất vào huyệt. Khi đất cùng bùn kia che kín một mảnh vạt áo cuối cùng, bên tai đột nhiên có người mỉm cười hô một tiếng: "Nhi tử, lại đây." Hắn thuở bé thơ quay đầu lại, ở trong ánh mắt ấm áp của cha mẹ tập tễnh bước về phía trước. Lưu lại hắn đã trưởng thành, ở trong đêm mưa rét lạnh, nước mắt tuôn trào.

Sắc trời dần dần sáng, Tàng Ca ngồi cực kỳ lâu trước những nấm mộ, cuối cùng hắn chậm rãi đứng dậy, rời đi phiến lầu các hoang vu này.

Hắn xuống núi, đi trên đường, một người vốn là mỹ nam tử phong phong như ngọc, đột nhiên liền hai mắt màu đỏ tươi, hốc mắt lõm xuống, giống như vong hồn chiếm được bộ xương. Trên đường người đi đường ào ào chạy trốn, hắn quần áo dính đầy bùn đất, tóc dài rối rắm thành sợi. Mùi xác rữa cổ quái đuổi không tiêu tan, gặp ai cũng đều bị vòng qua mà đi.

Tàng Ca chỉ biết đi về phía trước, trong lòng một mảnh mờ mịt, chỉ có một nơi, hắn nhất định phải đi.

Lãnh Phi Nhan cũng mới trở lại Ngọc Hầu Quan không lâu, lúc này nàng đang sửa sang lại mấy luống hoa. Nàng vừa ngâm nga một khúc hát, vừa đem những lá héo, cành tàn cắt đi, đang cắt khoan khoái, đột nhiên bên ngoài có người đẩy cửa vào. Nàng quay đầu, đã nhìn thấy Tàng Ca hình dáng tang thương. Khi đó trông hắn vô cùng đáng sợ, giống như là một luồng hồn phách tìm về.

"Ngươi... Tàng Ca?" Lãnh Phi Nhan đứng dậy, tiến lên hai bước vịn lấy hắn. Mùi trên người hắn hun người ta mắc ói. Nhưng nàng cơ hồ trong nháy mắt cũng biết hắn từ đâu tới đây. Tàng Kiếm Sơn trang gặp chuyện không may sau, nàng cũng từng tới xem qua. Cũng không phải là không nghĩ tới xử lý hậu sự, nhưng mà việc đó với nàng cũng không có chút ý nghĩa nào.

Mối thù gϊếŧ cha, mối hận diệt môn, làm sao để hóa giải đây?

Nàng nói: "Ngươi làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?"

Tàng Ca cái gì cũng không nói, chỉ đột nhiên ôm lấy nàng. Hai tay hắn dùng hết sức, tựa hồ hận không thể dụi nàng tiến vào trong thân thể cốt nhục. Lãnh Phi Nhan vốn ghét bỏ mùi trên người hắn, nghĩ muốn đẩy hắn ra. Nhưng không biết rõ vì cái gì, liền từ từ đặt tay xuống.

Nàng mặc hắn ôm chầm lấy mình, mặc cho cái mùi đáng sợ đó chậm rãi dính lấy nàng. Nàng đưa tay, chậm rãi ôm lại hắn. Một người chưa bao giờ có thân nhân nhân, sao hiểu được cảm giác mất đi thân nhân là như thế nào.

Ta chỉ biết là ngươi rất khổ sở, Tàng Ca. Nếu như cái ôm siết chặt này có thể để cho ngươi có một lát giải thoát, như vậy liền cứ vậy đi, để nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau, làm bộ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa có được không?

"Trước tắm rửa đi đã?" Thời gian không biết rõ qua bao lâu, Lãnh Phi Nhan nhẹ nói. Tàng Ca mờ mịt, hắn tựa hồ căn bản không nghe được nàng nói gì. Hắn chỉ như vậy gắt gao ôm chặt nàng, như nắm chặt một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Lãnh Phi Nhan vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, ôn nhu nói: "Ta lấy nước nóng cho ngươi rửa nha, ngoan ngoãn."

Tàng Ca không buông tay, nàng nói: "Ngươi làm đau ta."

Hắn cuối cùng buông ra, Lãnh Phi Nhan lấy nước nóng đựng trong thùng gỗ khảm kim loại, nói: "Mau tắm rửa, người ngươi bẩn muốn chết."

Thấy Tàng Ca vẫn đứng sững sờ, ngay cả ánh mắt cũng vô hồn. Nàng liền đẩy hắn đi qua, duỗi tay thoát y phục cho hắn, đem hắn nửa kéo nửa đỡ vào trong bồn tắm.

Nước nóng chậm rãi bao phủ hắn, Lãnh Phi Nhan vén tóc hắn lên xong lại chậm rãi chà xát cáu bẩn trên người hắn. Hắn quay đầu, cầm tay nàng, cuối cùng nói: "Nhan Nghiên." Giọng hắn khàn khàn, giống như là ống bễ cũ kỹ.

"Ân?" Lãnh Phi Nhan không ngẩng đầu, dùng xơ mướp làm miếng kỳ giúp hắn xoa lưng. Trong hơi nước mù mịt, Tàng Ca cuối cùng nói: "Cha mẹ ta... Còn có tất cả mọi người ở Tàng Kiếm Sơn trang, bọn họ đều chết rồi."

"A?" trên tay Lãnh Phi Nhan hơi ngừng, làm ra vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao có thể như vậy?"

Tàng Ca nói: "Cha ta vốn cũng định ẩn lui, ông chỉ muốn mang tộc nhân và người thân rời khỏi Đại Yến, nhưng mà người kia vẫn gϊếŧ ông."

Lãnh Phi Nhan trầm mặc, chậm rãi nói: "Ai?"

Tàng Ca nắm cạnh chậu gỗ, mu bàn tay gân xanh nổi lên chằng chịt, nói: "Mộ Dung Viêm, ta muốn y nợ máu phải trả bằng máu!"

Lãnh Phi Nhan múc nước, gội sạch tóc cho hắn, nói: "Tàng Ca, oan oan tương báo đến khi nào nguôi? Vả lại, hiện thời ngươi chỉ có một mình, y lại là Yến vương Đại Yến. Ngươi đấu với y bằng cách nào?" Nàng nâng mặt hắn lên, nói: "Rời khỏi Đại Yến đi, đây cũng là điều phụ thân ngươi hy vọng, không phải sao?"

Tàng Ca cầm tay nàng, ánh mắt hắn giống như khốn thú. Hắn nói: "Tất cả những người mà ta yêu thương, đều an nghỉ tại nơi đây, trong mảnh đất này, không được thanh thản. Sao ta có thể rời nơi này mà đi?"

Lãnh Phi Nhan dìu hắn đứng lên, đổi nước sạch thêm một lần nữa, nói: "Ngươi mệt mỏi rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa."

Đợi hắn tắm rửa sạch sẽ xong, Lãnh Phi Nhan giúp hắn thay y phục, Tàng Ca mới miễn cưỡng lại có hình người, nhưng mà mặt mày cũng không còn vẻ tuấn mỹ như thiếu niên vô ưu trước kia nữa.

Lãnh Phi Nhan bôi thuốc lên hai tay cho hắn, lại nấu một chén canh nóng. Lời Tàng Ca nói, nàng cũng không để trong lòng, bây giờ thiên hạ đã đại định, lão Yến vương bị Cô Trúc bắt cóc, nhất thời nghĩ cũng đừng nghĩ có thể quay về Yến. Kể cả, liền tính ông ta có thể trở về, Đại Yến hiện thời cựu thần trên triều cũng còn lại không có mấy người.

Ông ta ngoài một cái tôn hiệu thái thượng hoàng, còn có cái gì?

Phế thái tử liền càng không cần phải nói, hắn bất quá dựa vào uy lực còn lại của lão Yến vương. Hiện thời bên cạnh chỉ có mấy ngàn tàn binh, cả người cả của đều không còn, làm gì còn khả năng xoay người?

Tàng Ca bất quá cũng chỉ là một người trong giang hồ, hiện thời Tàng Kiếm Sơn trang lại sụp đổ, gia tộc Đoan Mộc quật khởi. Bạn cũ của hắn trước kia, chỉ sợ cũng đã sớm người đi trà lạnh. Bên cạnh Mộ Dung Viêm, mặc dù không đến mức cao thủ nhiều như mây, nhưng cũng là phòng bị nghiêm ngặt. Dựa vào một mình Tàng Ca, có thể gây nên sóng gió gì?

Nàng dù sao cũng khuyên không được, dứt khoát liền không khuyên.

Tàng Ca ăn một chén cháo nóng xong, Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi ngủ một giấc cho ngon, được không? Ngươi nhìn mắt ngươi đều đỏ lên."

Tàng Ca nắm tay nàng, nói: "Theo giúp ta."

Lãnh Phi Nhan gật đầu, nâng hắn đến trên sập, không biết rõ vì cái gì, trong cõi lòng luôn luôn lạnh như băng của nàng, có một chút tình dịu dàng nhen nhóm. Cho dù là đến giờ phút này, hắn vẫn muốn trở về, trở lại bên nàng. Đây có phải hay không chính là thứ mà người ta gọi là người nhà?

Chính là cho dù một đường lấy máu, thần hồn câu diệt, nhưng chỉ cần còn một điểm tàn niệm cuối cùng cũng sẽ đi đến bên cạnh ngươi sao?

Nàng nằm xuống bên cạnh Tàng Ca, đem chăn kéo lại đây đắp kín. Tàng Ca nghiêng thân qua ôm lấy nàng, mặt hắn áp vào trên lưng nàng, như một đứa trẻ tìm kiếm hơi ấm. Lãnh Phi Nhan không hề động đậy, hắn nhắm lại hai mắt, rất nhanh liền phát ra tiếng say ngủ rất nhỏ. Hắn đã quá mệt mỏi.

Lãnh Phi Nhan đưa tay phủ lên tay hắn đang tóm chặt ở bên hông mình, lòng bàn tay hắn bị xẻng mài đi một lớp da thịt, vết thương nhìn thấy mà giật mình. Nàng chậm rãi vuốt ve đôi bàn tay kia bằng đôi bàn tay mà trên đó, vết thương do kiếm của Tàng Thiên Tề lưu lại cũng vừa mới khép miệng.

Sáng sớm hôm sau, Tàng Ca liền mặc quần áo tử tế, chuẩn bị ra ngoài. Lãnh Phi Nhan đứng dậy, hỏi: "Ngươi đi đâu? Ngươi phải về Tấn Dương sao?"

Tàng Ca nói: "Không, ngươi ngủ thêm đi, ta chỉ đi chốc lát nữa sẽ trở lại."

Lãnh Phi Nhan vẫn có chút không yên lòng, đuổi tới bên ngoài tiểu viện hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn đi làm gì?"

Tàng Ca chậm rãi nói: "Ta đi đào ngọc, chúng ta cũng cần phải sống."

Lãnh Phi Nhan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khai thác ngọc mặc dù hung hiểm, nhưng với thân thủ của Tàng Ca, cũng không tính là cái gì. Nàng gật đầu, giúp hắn sửa sang lại xiêm y, nói: "Đừng đi quá lâu, ta chờ ngươi trở lại."

Tàng Ca gật đầu.

Hắn quả thực đi đào ngọc, Ngọc Hầu Quan là nơi sản xuất ngọc, mỏ ngọc ở rất nhiều nơi. Nhưng ngọc chất tốt nhất, là lấy ở dưới sông băng. Những hạt ngọc này từ trên núi lăn xuống, qua ngàn năm vạn năm cọ rửa bởi nước sông, ngọc chất nhẵn nhụi, ôn nhuận vô cùng. Mặc dù chỉ có thể lặn xuống tìm kiếm, nhưng một khi nhặt được hàng cao cấp, liền là vô giá.

Hiện thời đã vào đông, phía dưới sông băng đã không có người nào dám lặn xuống nước mò ngọc. Nước quá lạnh, cho dù là mùa nóng, người bị chết đuối cũng nhiều không đếm xuể, huống chi là hiện tại?

Tàng Ca lại liền chọn vào lúc này, thời điểm cuối năm, ở nơi càng sâu, tỷ lệ tìm được bảo ngọc càng lớn. Những nơi này bình thường có rất nhiều người đến tìm ngọc.

Hắn liên tiếp nửa tháng đều ở bên ngoài, người càng ngày càng gầy, cũng càng trầm mặc. Thế gia công tử ngày xưa ưa chuyện trò vui vẻ, hiện thời cả ngày lẫn đêm cũng không nói được đến vài câu. Lãnh Phi Nhan có chút đau lòng, nói: "Ngươi không nên như vậy, chúng ta hai người cũng xài không hết bao nhiêu tiền. Sông kia vừa lạnh vừa sâu, lúc này còn có ai đi đào ngọc nữa. Ngươi còn ngày ngày xuống sông!"

Tàng Ca nói: "Trước kia... Luôn nghĩ sẽ lấy ngươi vào cửa, có thể cho ngươi ăn sung mặc sướиɠ, cả đời an ổn. Hiện tại... Mới phát hiện kỳ thật cho tới nay, thật sự là bạc đãi ngươi." Hắn cầm tay nàng, nói: "Nhan Nghiên, ta thực sự rất muốn, "hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh". Đời này, được gặp ngươi, là may mắn của ta."

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta đi theo ngươi, là vì muốn chút bạc của Tàng Kiếm Sơn trang nhà ngươi sao? Ngươi liền an phận ở nhà đi, so bất cứ thứ gì đều tốt hơn." Sau đó thầm suy nghĩ, chính mình trêu đùa hắn lâu như thế, ngược lại phải cấp cho hắn ít bạc đền bù mới đúng.

Tàng Ca nói: "Không, không phải là ngươi muốn cái gì, mà là ta muốn cho ngươi cái gì." Hắn cầm tay Lãnh Phi Nhan, nói: "Ngươi nhìn tay ngươi này, ta vẫn muốn chăm cho chúng trơn mịn được như những tiểu thư khuê các. Nhưng hôm nay, không chỉ làm ngươi phải theo ta bôn ba, còn muốn ngươi một mình vất vả."

Lãnh Phi Nhan thở dài, đôi tay này của ta, chỉ sợ cả đời này cũng không chăm sóc lại được nữa.

Ngày hôm sau, Tàng Ca lại ra ngoài. Hắn đem toàn bộ ngọc mò được đổi thành bạc, dù sao cũng là thế gia công tử, đối với giá trị của những thứ này, hắn phi thường hiểu.

Cứ thế qua hơn một tháng, đã sang tháng mười hai, đã kiếm được ba bốn ngàn lượng. Ở Đại Yến lúc đó, ba bốn ngàn lượng đã là một khoản xa xỉ. Hắn đem số bạc này phần lớn đổi thành ngân phiếu, đem ngân phiếu cùng hiện ngân đều đưa cho Lãnh Phi Nhan, nói: "Chút tiền này ngươi giữ lấy."

Lãnh Phi Nhan cũng không thèm để ý, tiếp nhận bạc cùng ngân phiếu, tiện tay cất kỹ, nói: "Ngươi đừng đi nữa, không thể an an phận phận ở đây mấy ngày hay sao? Sắp sang năm mới rồi."

Tàng Ca nói: "Ta không thể đón giao thừa cùng ngươi."

Lãnh Phi Nhan bất mãn: "Ngươi còn muốn đi ra ngoài sao?"

Tàng Ca nói: "Ừ."

Lãnh Phi Nhan bắt lấy tay áo hắn, nói: "Chỉ ở lại mấy ngày nữa không được sao? Ngươi xem xem một chút, từ lúc đến Ngọc Hầu Quan, ngươi trở về được mấy lần? Hiện thời... Hiện thời người cũng trở về, lại ở trong nhà được mấy ngày? Ngươi cũng không biết ta sẽ nhớ ngươi sao!"

Tàng Ca trầm mặc, rất lâu mới nói: "Ta biết rõ."

Lãnh Phi Nhan chậm rãi vùi mặt vào trong lòng hắn, nói: "Tàng Ca, đừng đi nữa. Ở lại bên ta đi."

Tàng Ca xoa xoa đầu nàng, từ trong bọc hành lý móc ra một ít ngọc thạch hảo hạng, nói: "Số ngọc này, ngươi trước giữ lại. Giá cả ta đều đã ước lượng tốt rồi, nếu như... nếu như về sau, có xảy ra chuyện gì, ngươi lại thiếu tiền, liền cứ theo giá trong này mà bán đi. Bình thường phải cất cẩn thận, trí nhớ ngươi không tốt, thường xuyên quên đông quên tây."

Lãnh Phi Nhan không kiên nhẫn, nói: "Rồi rồi rồi, ta lại không thích mấy thứ này. Ngươi nói xem, để trong nhà cùng tảng đá có khác gì nhau? Đáng ghét."

Tàng Ca nói: "Ta đi đây."

Lãnh Phi Nhan hỏi: "Vậy ngươi lần này khi nào thì trở về đây?"

Vừa dứt lời, Tàng Ca đã đi ra ngoài, hắn đi ra khỏi tiểu viện, lại xoay người lại đóng chặt cổng. Lãnh Phi Nhan đuổi theo đi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy gò của hắn. Nàng chỉ có thể thật lớn tiếng gọi: "Ngươi sớm một chút trở về nhé! Nguyên tiêu dù sao cũng phải về đến nhà chứ?"

Tàng Ca không quay đầu lại.

Người phía sau đứng ở dưới hành lang trong khoảng vườn xưa, hỏi ngươi khi nào thì trở về? Hắn mím chặt môi, bước chân kiên định tiến về phía trước, trong mắt đã từ từ chứa đầy nước mắt. Đường phía trước đã một đi không trở lại, kẻ ra đi sao còn có thể trở về?

Vì vậy hắn đem Nhan Nghiên của hắn giữ lại ở đình viện đơn sơ mà ấm áp phía sau lưng, lưu lại trong những năm tháng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lại đầy đủ mà trân quý kia.

Lãnh Phi Nhan cho rằng lễ nguyên tiêu hắn sẽ quay trở về, vừa ngâm nga hát vừa chuẩn bị mấy món điểm tâm. Thế nhưng giao thừa qua, rồi nguyên tiêu cũng qua, cho đến khi tháng ba mùa xuân đến, tiểu viện này, hắn vẫn không trở về.

Vì vậy dần dần, nàng cũng không quay lại nữa.

Hoa cỏ không được chăm sóc, thềm đá phủ đầy rêu phong, ngọc thạch chồng chất tại góc phòng, từng viên từng viên, đều phủ bụi mờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »