Đến lúc sắc trời sắp sáng, Tả Thương Lang bắt đầu sốt nhẹ. Liên tục không có những ngục tốt khác đi vào, nghĩ đến có kẻ đã tìm cách đẩy bọn họ đi nơi khác. Lúc Tả Thương Lang mở miệng thanh âm đã khản đặc: "Ai phái ngươi tới?"
Tên lính canh ngục đứng ở cửa lao đương nhiên không trả lời, Tả Thương Lang nói: "Khương Tán Nghi?" Mỗi khi nàng mở miệng nói ra một chữ, cổ họng lại đau nhức tựa như lửa đốt kim châm, nhưng nàng vẫn nói: "Bệ hạ không định gϊếŧ ta, nếu như ta chết, y nhất định sẽ truy cứu. Ngay cả khi y không truy cứu, tướng lãnh trong quân, Ôn phủ, cũng nhất định sẽ tìm công đạo cho ta. Ngày sau của ngươi, chủ tử đứng sau ngươi sẽ bảo hộ ngươi sao?"
Ấn đường kẻ kia khẽ động động, vẫn không mở miệng, Tả Thương Lang nói: "Ngươi và ta có thù riêng?"
Kẻ kia cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn nàng một cái, đồng tử Tả Thương Lang hơi co lại: "Ngươi là... người Tây Tĩnh!"
Gã kia khẽ mỉm cười, không nói gì nữa. Trong nội tâm Tả Thương Lang bắt đầu cuồng loạn. Kiếp này mặc dù ngắn ngủi, nàng cũng đã vài lần vào sinh ra tử. Nhưng mà chỉ có một lần này, quá trình lại dài đằng đẵng mà thống khổ.
Nếu như kẻ này là người Tây Tĩnh, vậy hắn đương nhiên sẽ không để ý sau đó Mộ Dung Viêm sẽ truy cứu như thế nào. Hắn chỉ cần về đến Tây Tĩnh, hoàng đế Tây Tĩnh sẽ trọng thưởng. Hơn nữa... nàng cũng không có cách nào hay dùng bất kỳ thủ đoạn nào lung lạc hắn được.
Mà Mộ Dung Viêm không sẽ đi tới xem, y vẫn còn đang tức giận, không qua vài ngày, y sẽ không nguôi giận.
Phòng giam của nàng đều do một mình gã Tây Tĩnh lẻn vào này chăm sóc, hắn vẫn đúng giờ đưa cơm cho nàng nhưng chén cơm sẽ để ở chỗ mà nàng dùng hết toàn lực cũng không thể nào với tới. Đợi đến hết giờ ăn, hắn lại thu lấy bát đũa mang đi.
Môi Tả Thương Lang đã sốt đến nứt nẻ, miệng vết thương hoàn toàn chết lặng, tiếp tục như vậy nữa, cho dù may mắn không chết, cũng nhất định để lại tật. Hơn nữa, người Tây Tĩnh sao có thể lẻn được vào trong này? Chẳng lẽ trong triều còn có người bí mật thông đồng với Tây Tĩnh?
Kẻ hiện tại muốn gϊếŧ nàng, hơn nữa âm độc như thế, là Khương Tán Nghi sao?
Tới gần hừng đông, nàng rốt cục hốt hoảng ngủ trong chốc lát. Thật vất vả trời cũng sáng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tả Thương Lang ngẩng đầu lên. Có người từ bên ngoài vào, là một tiểu thái giám, hắn cầm theo một rổ thuốc, đặt ở trước mặt Tả Thương Lang, nói: "Tả tướng quân, Vương công công bảo ta tới thăm ngài một chút. Còn mang chút thuốc đến cho ngài."
Tả Thương Lang nhìn thoáng qua giỏ thuốc kia, vừa liếc nhìn ngục tốt đứng ở chỗ không xa, nói: "Ngươi lại đây giúp ta bôi thuốc." Tiểu thái giám đáp ứng một tiếng, ngồi xổm bên cạnh nàng, đang muốn bôi thuốc, Tả Thương Lang thấp giọng nói: "Ngươi nghe này, ta mặc kệ ngươi là người của ai phái tới, mặc kệ hắn muốn bảo ngươi làm cái gì. Nếu như ngươi giúp ta truyền lời, bảo Vương tổng quản tự mình đến đây một chuyến. Sau khi ta ra tù sau, Phó tổng quản trong cung chính là ngươi!"
Thái giám kia ngẩn ra, Tả Thương Lang nói: "Không cần nghi ngờ, kẻ sau lưng ngươi không thể nào hứa được với ngươi điều kiện này, hơn nữa một khi ta chết, ngươi cảm thấy ngươi còn an toàn sao?"
Thái giám kia thế nhưng cũng vẫn bình tĩnh, không biến sắc mở ra bình thuốc, ngón tay nhẹ nhẹ một chút, lại không hề thấm thuốc mỡ, chỉ làm bộ bôi ở trên miệng vết thương của nàng. Một bên thấp giọng nói: "Tướng quân... nói thật? Có... Nô tài lấy gì để tin tướng quân đây?"
Tả Thương Lang nói: "Ta hiện đang không có tín vật đưa cho ngươi. Nhưng ta dù sao cũng là thê tử của Ôn Soái, chẳng lẽ Ôn thị, còn không đáng tin bằng chủ tử của ngươi sao?"
Thái giám kia suy nghĩ một chút, nói: "Nô tài sẽ truyền lời, tướng quân hứa, nếu như tướng quân thoát hiểm, cũng không hỏi tới kẻ đứng đằng sau nô tài xúi giục."
Tả Thương Lang nói: "Đi thôi, phải nhanh một chút. Nếu không vinh hoa phú quý của ngươi sẽ bị ngâm thành canh mất."
Thái giám kia giúp nàng sắp xếp y phục ổn thỏa, nhấc rổ thuốc ra ngoài, canh ngục bên ngoài tựa hồ hỏi hắn mấy lời. Hai người đối đáp vài câu đơn giản, hắn liền không biến sắc rời đi nhà tù.
Sau khi hắn đi cũng không bao lâu, Vương Doãn Chiêu liền vội vã chạy đến, nhìn thấy Tả Thương Lang, ông cũng ngẩn ra: "Tướng quân sao lại tiều tụy như thế này, bệ hạ lại vẫn chưa nguôi giận, giờ phải làm sao đây?"
Tả Thương Lang nhìn thấy ông, quả thực nhìn thấy đường sống trong chỗ chết, nói: "Thỉnh tổng quản nói động bệ hạ, đến trong ngục một chuyến."
Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân, bệ hạ đang nổi nóng, làm sao lại chịu đến? Liền tính y đến, lấy y tính tình, cũng tuyệt đối không nhanh như vậy phóng thích tướng quân!"
Tả Thương Lang nói: "Trong ngục có kẻ muốn gϊếŧ ta."
Vương Doãn Chiêu lấy làm kinh hãi: "Đây... Nực cười, là ai to gan như thế, dám ở trong chiếu ngục của bệ hạ mưu hại tướng quân?"
Tả Thương Lang nói: "Công công nhẹ giọng thôi, nếu đã có thể vươn tay đến nơi này, đương nhiên không phải là người bình thường."
Vương Doãn Chiêu nói: "Ta sẽ nhanh chóng phái người tăng cường phòng vệ."
Tả Thương Lang lắc đầu: "Công công có thể biết, trong đây ai là người của bọn chúng hay không? Tăng cường phòng bị, sẽ chỉ làm bọn chúng thêm cảnh giác mà mau chóng ra tay hơn mà thôi."
Vương Doãn Chiêu có chút khó khăn, nói: "Tướng quân, liền tính bệ hạ lại đây, ngài cũng không ngoại thương nào khác, chúng ta không có bằng chứng, cũng không thể không có gì mà bắt y tin rằng ngài gặp nguy hiểm tính mạng được. Y vốn là cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nếu như lúc đó lại cãi vã, chỉ sợ hoạ vô đơn chí."
Tả Thương Lang mím môi, Vương Doãn Chiêu lại nói: "Trừ phi..."
Tả Thương Lang nhìn về phía ông, ông nói: "Tâm ý của bệ hạ đối với tướng quân, tướng quân cũng biết. Nếu như tướng quân nguyện lấy nhu tình đối đãi, có lẽ có thể tiêu cơn giận còn sót lại của y, mau chóng ra ngoài."
Tả Thương Lang trầm mặc, cuối cùng nói: "Ta cuối cùng cũng chỉ có thể lấy loại thân phận vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng này để lưu lại ở bên cạnh y, phải không?"
Vương Doãn Chiêu thở dài một hơi, nói: "Tướng quân, ngài là người sa trường chinh phạt, há có thể chết ở trong tay bọn đạo chích? Chẳng lẽ làm bạn bệ hạ, so với tình cảnh hiện nay càng khó hơn sao? Huống chi lần này, các vị tướng quân đã đắc tội không nhẹ với bệ hạ, tương lai... Vô luận là Lãnh thiếu quân, hay là bọn họ, còn có Ôn gia, đều cần ngài mà."
Tả Thương Lang cúi đầu, đem trán chống lên trọng gia, Vương Doãn Chiêu nói: "Nếu như tướng quân lo lắng vương hậu nương nương, sau này tránh cùng nàng ta chạm mặt là được. Thử nghĩ xem, phàm là đế vương, ai mà lại không có tam cung lục viện, bảy mươi hai tần? Bệ hạ trong và ngoài cung, cũng chỉ có ngài cùng nàng ta hai người, cũng không tính phụ ai."
Tả Thương Lang cười một cái, nói: "Bịt tai trộm chuông mà thôi. Nhưng mà... Ta nghe tổng quản."
Vương Doãn Chiêu lúc này mới đứng dậy, nói: "Bây giờ lão nô liền đi thuyết phục bệ hạ."
Khi đó Mộ Dung Viêm đang bồi Khương Bích Lan ngắm hoa, cúc dại trong cung Tê Phượng nở đặc biệt đẹp, Khương Bích Lan khiêu vũ giữa thảm hoa, nhạc công tấu nhạc. Trời thu sáng rỡ, Mộ Dung Viêm ngồi phía dưới lọng che, uống rượu ngắm hoa, cũng ngắm mỹ nhân.
Vương Doãn Chiêu từ bên ngoài vào, ở bên lỗ tai y nhẹ giọng nói chuyện: "Bệ hạ, Tả tướng quân..."
Mộ Dung Viêm khẽ nhíu mày, vui vẻ dần dần thu lại, nói: "Chuyện gì?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ, lão nô mới vừa đến ngục nhìn một chút, Tả tướng quân đêm qua bị phong hàn, lúc này đã bất tỉnh nhân sự, chỉ sợ là..." Ông dè dặt nhìn thoáng qua sắc mặt Mộ Dung Viêm, nói: "Chỉ sợ là sắp không được."
Tay cầm chén của Mộ Dung Viêm thoáng khựng lại, quay đầu nhìn ông, Vương Doãn Chiêu nói: "Trong ngục thực sự ẩm ướt, canh ngục rửa phòng giam lại không cẩn thận làm ướt xiêm y tướng quân. Tướng quân vốn đã bị thương, bệ hạ ngài xem, có nên phái thái y qua xem một chút?"
Mộ Dung Viêm hừ lạnh: "Xem cái gì? Để cho nàng tự chịu." Vương Doãn Chiêu là quen che chở nàng, nói nghiêm trọng lên một chút cũng không kỳ quái.
Vương Doãn Chiêu nói: "Lão nô nghĩ là, phái thái y qua, cho dù tướng quân sau này thật sự là không được, những người khác cũng không cảm thấy bệ hạ không phải..."
Mộ Dung Viêm lúc này mới nhìn chằm chằm vào ông, Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ, những gì lão nô nói đều là nói thực."
Mộ Dung Viêm đứng dậy, cũng không cùng Khương Bích Lan chào hỏi, xoay người liền ra khỏi hậu cung, đi về phía chiếu ngục. Khương Bích Lan lặng im đứng trong bụi hoa.
Mộ Dung Viêm đi rất nhanh, y không tin Tả Thương Lang thực bệnh nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà không biết rõ vì sao, y đột nhiên nhớ tới năm đó Dung tiệp dư đã bị phế hậu Lý thị làm hại như thế nào.
Y đi vào chiếu ngục, ngục tốt trông coi trong ngục tất cả đều quỳ lạy. Mộ Dung Viêm bước đi đến trước phòng giam nhốt Tả Thương Lang, nước trên người Tả Thương Lang, từ sau khi hừng đông đã từ từ khô, ngục tốt vỗ bớt đi một ít muối trên người nàng. Chỉ cần là ban ngày, liền sẽ làm nàng nhìn có vẻ bình thường một chút.
Ngục tốt mở ra cửa lao, Mộ Dung Viêm đi vào, vẫy vẫy tay, gọi Triệu thái y đi theo lại đây. Triệu thái y nhờ ngục tốt tạm thời mở trọng gia trên người nàng ra, tiến lên bắt mạch cho nàng, một hồi lâu, nói: "Bệ hạ, tướng quân xác thực là cảm lạnh nhiễm phong hàn, miệng vết thương cũng cần mau chóng xử lý..."
Mộ Dung Viêm nhìn Vương Doãn Chiêu một cái, phong hàn, nghe có vẻ rất nghiêm trọng?
Y xoay người chuẩn bị đi, Tả Thương Lang năm ngón tay nắm chặt, bắt lấy vạt áo y. Mộ Dung Viêm xoay người, từ trên cao nhìn xuống xem nàng. Vương Doãn Chiêu khẽ ý bảo, thái y cùng thị vệ cung nhân theo hầu đều lui ra. Mộ Dung Viêm nói: "Không phải lá gan ngươi rất lớn sao, như thế nào, mới vài ngày liền ở không nổi?"
Tả Thương Lang không nói lời nào, Mộ Dung Viêm duỗi tay, muốn rút vạt áo trong tay nàng về. Năm ngón tay nàng nắm chặt, chết cũng không buông. Mộ Dung Viêm ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cười lạnh: "Sao, Tả tướng quân lại có cái gì nghĩ muốn chỉ điểm cô?"
Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, khuân mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng anh tuấn kia đang ở ngay trước mắt, bên tai quanh quẩn âm thanh nàng từng mong nhớ ngày đêm qua. Nàng vươn tay, đầu ngón tay lạnh buốt trắng bệch, lướt qua gò má y. Khi đó y phục trên người nàng đã vài lần ướt rồi lại khô, có một loại mùi kỳ quái. Ngón tay lại bị ngâm đến trắng bệch, không còn sắc máu.
Mộ Dung Viêm cho là mình sẽ phi thường chán ghét, nhưng y không hề. Như thế nào lại có thể chán ghét, năm đó như chim sợ cành cong, nắm tay nhau hoảng hốt chạy trốn qua Đại Kế Thành khói lửa dày đặc. Đã từng làm bạn tướng đỡ, một thân cáu bẩn, đi qua đầm lầy Hôi Diệp Nguyên. Lại từng sóng vai xem trăng lạnh nơi biên thành, gió cát qua sa mạc, sông băng.
Y xoay mặt lại, Tả Thương Lang đem trán nhẹ nhàng chống lên đầu vai y, chậm rãi chôn vào trong ngực y, dùng vài tiếng không thể nghe thấy thanh âm nói: "Dẫn ta rời khỏi nơi này đi." Mộ Dung Viêm liền giật mình, nàng nhẹ nói: "Ta rất lạnh, cũng rất đau, dẫn ta rời khỏi nơi này đi."
Nước mắt chảy xuống, xuyên vào đầu vai y, thấm ướt qua tơ lụa, lạnh lẽo chạm vào ngực.
Y vươn tay, chậm rãi nắm lấy eo nàng, người trong ngực trán dựa trên cằm y, lạnh như băng, cũng rất ôn thuận, không có cự tuyệt y đυ.ng vào. Y dần dần hiểu ý tứ của nàng, sau đó cảm thấy buồn cười, nàng nếu bàn về tư sắc phong tình, không bằng một phần mười Khương Bích Lan. Nếu bàn về tài năng, thi từ ca phú đều là rắm chó không kêu, chỉ xem qua vài cuốn binh thư, miễn cưỡng cũng coi như biết chữ.
Một kẻ vũ phu thô lỗ, mù tịt văn chương, nàng cho rằng chỉ cần nàng thuận theo, y liền sẽ tiêu mất cơn thịnh nộ này hay sao?
Nhưng mà y lại nghe thấy, trong nhà tù âm u ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời, tiếng của chính mình trầm thấp mà kiên định vang lên: "Ừ." Nàng đang cầu khẩn y, thu hồi vảy giáp cùng móng nhọn của mình. Sao ta phải thèm loại giao dịch như thế này? Trong ngoài cung này, hoàn phì yến gầy, muốn loại nữ nhân gì mà chẳng được?
Chẳng phải tắt đèn, buông rèm rồi, trong ngực là ai có gì khác nhau đâu?
Cho nên, đây chỉ là nhất thời mềm lòng đi.
Khi hai tay được tháo ra khỏi trọng gia, cổ tay nàng đã lưu lại vết máu thật sâu. Tả Thương Lang cho là mình sẽ ngất đi, nhưng nàng lại hết sức thanh tỉnh. Nàng không đứng nổi, có hai cung nhân tiến lên đỡ nàng, bên ngoài chiếu ngục, ánh mặt trời có chút chói mắt. Nàng bước tập tễnh, đi được vài bước, lại quay đầu lại.
Mộ Dung Viêm liền đứng ở ngay sau lưng nàng, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Về đến Nam Thanh Cung, Tả Thương Lang bị nhóm thái y lăn qua lăn lại suốt một buổi trưa. Thịt thối xung quanh miệng vết thương được cắt bỏ hết, máu chảy ra nhuộm đỏ ga giường. Nàng không biết mình mất đi tri giác từ lúc nào, có lẽ không phải nàng hôn mê, mà chỉ là ngủ mà thôi.
Khi tỉnh lại bên cạnh có mấy bình nước nóng, thời tiết cuối thu còn chưa lạnh, nhưng trên người nàng lại rất lạnh. Nàng ôm một bình nước nóng vào trong tay, ấm áp truyền tới làm cho nàng có cảm giác như sống lại.
Bóng đêm đã rất sâu, nàng chỉ có thể nằm sấp, nhúc nhích cũng chẳng được. Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, nàng nâng đầu, liền trông thấy Mộ Dung Viêm vén rèm đi vào.
"Bệ hạ." Nàng kêu một tiếng, không ngồi dậy, đích xác cũng dậy không nổi. Mộ Dung Viêm không để ý, trực tiếp giải áo ngoài, ném lên trên giá áo. Sau đó vén chăn lên, nằm lên giường. Tả Thương Lang muốn lùi vào bên trong nhường một chút chỗ nằm cho y, nhưng vừa mới động đậy, liền đau đến chảy mồ hôi.
Mộ Dung Viêm nằm đến bên cạnh nàng, trên người nàng không mặc gì, chỉ có vải bọc thuốc đắp trên lưng. Mộ Dung Viêm duỗi tay lại, toàn thân nàng đều cứng đờ.
May mắn Mộ Dung Viêm cũng không có làm loạn, y chỉ nhẹ nhàng vuốt ve những chỗ da thịt còn lành lặn. Đã lâu không thân mật, khiến y có một loại cảm giác hưng phấn không thể phát tiết. Tả Thương Lang không hề động đậy, y dán sát vào nàng, đôi môi nóng bỏng trượt qua gò má nàng, rồi xuống cổ. Cổ nàng hết sức thon dài, còn mang hương thơm vừa mới tắm rửa sạch sẽ. Hầu kết y khẽ nhúc nhích, hô hấp chậm rãi trở lên dồn dập.
Tim Tả Thương Lang đập như đánh trống, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy đau nhức. Y hôn tỉ mỉ mà lâu dài, tiếng hô hấp trong la trướng mờ tối, khiến cho người ta ý loạn tình mê.
Nàng cầm lấy tay y, vì vậy y cũng dùng sức nắm lại tay nàng, lòng bàn tay nóng hổi.
Hai người đang dây dưa, bên ngoài Vương Doãn Chiêu nhẹ ho một tiếng, nói: "Bệ hạ, tướng quân đã ngủ một ngày, cần phải ăn chút đồ nóng. Lão nô đã sai người làm chén canh, không bằng bây giờ liền sai người bưng vào đi."
Mộ Dung Viêm lúc này mới đứng dậy, mặc lại áo khoác, đợi y quan chỉnh tề, mới nói: "Vào đi."
Vương Doãn Chiêu dẫn cung nữ đi vào, quả nhiên là đưa một chén canh hạt sen hổ phách. Mộ Dung Viêm lùi ra phía ngoài một chút, cung nữ nâng canh đến bên giường đút cho nàng. Tả Thương Lang xác thực cũng đói, cũng không cần thìa, liền thẳng theo miệng chén uống một hớp lớn.
Mộ Dung Viêm nhìn ra ngoài một hồi, cũng không nói gì, chậm rãi ra khỏi Nam Thanh Cung. Vương Doãn Chiêu theo sau lưng y, tận đến khi ra khỏi cửa cung, mới nói: "Nương nương phái người lại đây hỏi mấy lần, bệ hạ tối nay có qua đấy không?"
Mộ Dung Viêm nói: "Đi. Cô nhớ trong khố còn một cặp vòng tay cửu chuyển linh lung, ngươi lấy ra, ban cho vương hậu."
"Vâng." Vương Doãn Chiêu đáp một tiếng, lập tức sai người đi lấy.
Cung Tê Phượng, Khương Bích Lan đã phái người đi hỏi ba lượt. Tiểu An Tử ở ngự thư phòng đều nói bệ hạ không ở đây. Cuối cùng Họa Nguyệt nóng nảy: "Bệ hạ không ở thư phòng, lại không ở Đức Chính Điện, đến cùng là đi đâu?"
Tiểu An Tử lúc này mới nói: "Nghe nói buổi chiều đi tới chiếu ngục một chuyến, phóng thích Tả tướng quân. Sau đó lại về thư phòng, nhưng đã rời đi."
Họa Nguyệt ngẩn ra, hỏi: "Tả tướng quân đã được thả ra?"
Tiểu An Tử nhìn thoáng qua sắc mặt nàng, nói: "Đúng vậy. Chắc là bệ hạ cuối cùng cũng nguôi giận."
Trở lại cung Tê Phượng, Họa Nguyệt đem tin tức nghe được đều nói ra, Hội Vân vội vàng nói: "Nương nương, bệ hạ phóng thích nàng, cũng nhất định là do áp lực trên triều. Nương nương thật vất vả thân thể mới khỏe lại một chút, ngàn vạn không cần lại khóc hư."
Khương Bích Lan cười thảm: "Đúng vậy, ta không thể lại khóc. Trừ thân thể và khuôn mặt này, ta còn có cái gì? Mà ta lại lãng phí như thế này."
Môi nàng khẽ nhếch, đối với gương đồng mỉm cười, thật lâu sau mới nhẹ nói: "Họa Nguyệt, giúp ta thượng trang. Đổi một bộ xiêm y sáng sủa hơn, bộ váy lụa dài màu ráng hồng kia không tệ, mặc bộ đó."
Hội Vân cùng Họa Nguyệt ứng một tiếng, biết rõ tiểu thư nhà mình đã nghĩ thông, thật sự cao hứng: "Ta búi tóc cho nương nương kiểu đọa mã kế, nhất định sẽ khiến bệ hạ hai mắt tỏa sáng."
Khương Bích Lan gật đầu, lại chọn hai chiếc trâm trân châu, mấy món đồ trang sức đeo tay, trang điểm chấm phấn vàng.
Khương Bích Lan trang dung tinh xảo đứng ở cửa cung Tê Phượng, Họa Nguyệt thấy Khương Bích Lan chờ ở cửa cung, đau lòng nói: "Nương nương, ngài đi vào trước đi, nô tỳ giúp ngài chờ xem. Bệ hạ vừa về đến, nô tỳ liền vào bẩm báo."
Khương Bích Lan lắc đầu: "Tự ta chờ."
Họa Nguyệt tức giận mắng: "Bệ hạ luôn luôn là xử lý xong chính sự liền trở về hậu cung, nhất định là tiện nhân kia lại câu dẫn không cho bệ hạ rời đi. Nàng xuất thân bất quá là nha hoàn trong phủ của bệ hạ, nếu bàn về thân phận, cao lắm cũng chỉ là thông phòng. Thế nhưng cũng học được chút ít thủ đoạn mê hoặc!"
Khương Bích Lan nói: "Còn sợ bản cung chưa đủ thương tâm hay sao?"
Họa Nguyệt vội vàng an ủi nàng: "Nô tỳ chỉ là cảm thấy, nương nương căn bản không cần vì nàng mà tức giận. Nàng xuất thân cũng chỉ là một đứa hạ nhân, hiện nay lại là thân phận quả phụ, bệ hạ ngay cả phong cái vị phần cũng không chịu..."
Chủ tớ hai người đang nói, Mộ Dung Viêm mang theo Vương Doãn Chiêu đã hồi cung. Khương Bích Lan không nghênh đón bên trong, mà nửa dựa ở cửa hậu cung, liếc dáng vẻ cũng nhận ra đã chờ lâu. Mộ Dung Viêm bước nhanh về phía trước, đem nàng ôm vào trong ngực: "Bên ngoài gió lớn, sao lại ra đây?"
Khương Bích Lan mềm mại như không xương dựa sát vào trong lòng y: "Luôn ở trong cung chờ ta sốt ruột. Đi ra xem, biết rõ bệ hạ trở về liền nhất định sẽ đi qua nơi này, ngược lại an tâm."
Mộ Dung Viêm hôn trán nàng ta, sờ sờ tay, cảm thấy có chút ít lạnh, không khỏi che vào trong ngực: "Đồ ngốc, từ nay về sau không được phép lại chờ ở bên ngoài. Cô nếu hồi cung, trước tiên liền sẽ đến cung Tê Phượng. Đó mới là đường phải qua."
Khương Bích Lan mặt mày dịu dàng mang cười, thẹn thùng nói: "Thực sao?"
Mộ Dung Viêm vuốt ve trâm cài giản lược lại tinh xảo nơi mép tóc nàng ta, người ấy dung nhan có thể đẹp như tranh. Y cúi đầu, hôn dầy đặc lên trán nàng ta: "Đương nhiên. Ngươi là thê tử của cô, vương hậu Đại Yến. Trong hậu cung này, trừ ngươi ra, lại có cái gì có thể giữ được trái tim ta?"
Khương Bích Lan chậm rãi nắm eo y, lúc y nói những lời này, vẫn nhu tình tận xương như cũ, tự tự triền miên. Nàng cố gắng làm cho mình mỉm cười ngọt ngào, khóe môi giương cao, lại có cảm giác như muốn rơi lệ.
Đêm hôm đó, nàng ta có thể cảm thấy được du͙© vọиɠ của Mộ Dung Viêm so với bình thường mãnh liệt hơn hẳn. Y rất hiếm khi nhiệt tình như lửa như thế nhưng Khương Bích Lan lại chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Nữ nhân kia, nghe nói chịu một trăm quân trượng, lúc này chắc chắn là bị thương nặng không thể xuống đất.
Hóa ra, chỉ khi nào nàng vô pháp thỏa mãn được y, y mới cần phát tiết tâm hoả ở chỗ mình sao?
Khi Mộ Dung Viêm nghiêng người ngủ, nàng ta thế nhưng cả một đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Viêm vẫn thức dậy từ trước hừng đông, chuẩn bị lâm triều.
Khương Bích Lan muốn giúp y mặc quần áo, Mộ Dung Viêm nói: "Còn sớm, vương hậu tiếp tục ngủ đi." Nói xong, vẫn để Vương Doãn Chiêu hầu hạ như trước. Vương Doãn Chiêu đã quen làm những việc này, rất nhanh giúp y mặc chỉnh tề. Hai người ra khỏi cung Tê Phượng, Khương Bích Lan cũng xuống giường, thay y phục ra ngoài.
Bên ngoài sắc trời mờ sáng, nhưng cấm quân vẫn mỗi nửa canh giờ tuần tra một lần.
Khương Bích Lan ra khỏi cung Tê Phượng, liền phái Họa Nguyệt đi tìm Phong Bình. Phong Bình tới rất nhanh, hắn là thống lĩnh cấm quân, muốn tránh tai mắt của người khác phi thường dễ dàng. Khương Bích Lan chờ ở chỗ hẻo lánh, thấy hắn lại đây, liền hỏi: "Không phải Phong thống lĩnh nói, có biện pháp đưa người kia vào chỗ chết sao?"
Phong Bình thi lễ với nàng, nói: "Vi thần cũng không ngờ rằng, bệ hạ lại phóng thích nàng nhanh như vậy. Theo cá tính của bệ hạ, như thế nào cũng phải nhốt nàng cả tháng mới đúng. Lần này quả thực kỳ quái."
Khương Bích Lan nói: "Thời gian một đêm còn chưa đủ cho ngươi đắc thủ? Hiện tại, nàng chẳng những không chết, ngược lại công khai ở trong cung. Mà bệ hạ còn ở Nam Thanh Cung ngây người đến nửa đêm!"
Phong Bình nói: "Nương nương, nàng ta dù sao cũng là Phiêu Kị tướng quân, một khi xảy ra chuyện, bệ hạ vô luận như thế nào cũng nhất định sẽ tìm ra hung thủ để dẹp yên phẫn nộ trong quân. Chúng ta cho dù muốn đưa nàng vào chỗ chết, cũng cần phải cân nhắc hậu quả. Đồng quy vu tận, dù sao không phải là cách giải quyết lý tưởng."
Khương Bích Lan nói: "Vậy bây giờ thì sao? Phải làm sao bây giờ?"
Phong Bình nói: "Nương nương an tâm một chút chớ nóng vội. Người này tuy xảo trá, nhưng nương nương đứng đầu hậu cung, nhất định sẽ có cơ hội sửa trị nàng."
Khương Bích Lan cả giận nói: "Ngươi đã nói giúp ta, là giúp như thế này sao?! Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Phong Bình tiến lên hai bước: "Nương nương. Nàng hiện tại vừa mới ra tù, bệ hạ khó tránh khỏi phải chiếu cố một chút, chính nàng cũng đã cảnh giác. Không thể hạ thủ vào lúc này được. Nương nương nhất định phải vững vàng." Hắn đứng quá gần, Khương Bích Lan dùng tay đẩy hắn: "Ngươi đi đi!"
Phong Bình không khỏi cầm lấy cổ tay nàng ta, Khương Bích Lan cả kinh, vội vàng dùng lực giãy giụa. Khi đó sắc trời chưa sáng, còn vài vì sao vẫn còn treo ở trên trời. Trên xiêm y của nàng ta mang theo hương thơm ngát. Phong Bình đột nhiên có một loại xúc động muối lôi nàng ta vào trong ngực, nhưng rất nhanh, hắn buông lỏng tay ra.
Mộ Dung Viêm là người như thế nào, trong lòng hắn rất rõ ràng. Một khi phát hiện hắn có loại tâm tư này, chỉ sợ hắn chết cũng tương đối đặc sắc.
Hắn chậm rãi lui về phía sau một bước, nói: "Vi thần mạo phạm. Nhưng xin nương nương nhất định phải biết, vi thần đang nghĩ biện pháp."
Nói xong, khom thân, lui xuống.
Khương Bích Lan chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, Phong Bình xuất thân thị vệ, võ nghệ đương nhiên không kém. Sức lực của hắn, sao một quý nữ quen sống an nhàn sung sướиɠ như nàng có thể chịu được? Trong nội tâm nàng phẫn nộ, đột nhiên quay đầu lại nói với Họa Nguyệt: "Nghe nói Tả tướng quân bị thương, lại ở tại Nam Thanh Cung, giờ không có việc gì, chúng ta liền đi thăm nàng một chút đi."
Họa Nguyệt đáp ứng một tiếng, Khương Bích Lan suy nghĩ một chút, còn nói: "Sai người chuẩn bị thuốc bổ, nhung hươu, nhân sâm mấy thứ tốt nhất, đừng làm cho người ta cảm thấy vương hậu ta hẹp hòi."
Họa Nguyệt vội vàng sai người mang tới mấy thứ thuốc bổ chuẩn bị thật tốt.
Nam Thanh Cung, Tả Thương Lang vốn đang ngủ, bên ngoài có người cao giọng nói: "Vương hậu nương nương giá lâm!"
Sau đó liền có cung nữ chạy vào: "Tướng quân, tướng quân! Vương hậu nương nương lại đây, mau đứng dậy tiếp giá đi."
Tả Thương Lang không còn cách nào, đành phải rời giường, áo khoác vừa mới khoác lên người, Khương Bích Lan đã vén rèm đi vào. Nàng đành phải quỳ trên mặt đất: "Vi thần tham kiến vương hậu nương nương."
Khương Bích Lan ừ một tiếng, lại không để cho nàng đứng dậy. Ngược lại nhìn vòng quanh mọi nơi, đến ghế cạnh bàn ngồi xuống.
Nàng ta lần đầu tiên, lấy ánh mắt quan sát một nữ nhân khác của Mộ Dung Viêm để quan sát Tả Thương Lang. Nghĩ đến tối hôm qua Mộ Dung Viêm chính là tại đây cùng nàng pha trộn, trong lòng tựa như có một con rắn độc lạnh như băng chậm chạp trỗi dậy. Nàng ta quan sát đôi tay giương cung cầm kiếm kia, nghĩ đêm qua y có phải hay không từng hôn đôi tay này?
Tay nàng có phải hay không cũng vuốt ve qua mỗi một tấc trên người y?
Nàng chính là câu dẫn Mộ Dung Viêm, trên cái giường này cùng nhau lăn lộn sao?
Những ý niệm này, như rắn độc gặm cắn tâm hồn nàng ta. Nàng ta chậm rãi nói: "Nghe nói tướng quân bị thương, bản cung đặc biệt tới xem một chút. Tướng quân có khỏe hơn chưa?"
Tả Thương Lang quỳ trên mặt đất, kỳ thật vết thương trên lưng nàng hoàn toàn chưa khỏi, hơi cúi thân dập đầu, làn da liền một lần nữa rạn nứt đổ máu. Nhưng nàng chỉ có thể quỳ, nàng nói: "Bẩm nương nương, vi thần đã đỡ nhiều."
Khương Bích Lan chỉ cần nghe thấy giọng nàng cũng đã cảm thấy chán ghét nói không nên lời. Nàng nói: "Vậy là tốt rồi, tướng quân chắc là sẽ ở Nam Thanh Cung nghỉ ngơi một thời gian, cung nhân có chăm chỉ cẩn thận không? Sau này bản cung lại sai thêm mấy người trợ thủ lại đây, đỡ phải chiếu cố không chu toàn, thất lễ tướng quân."
Tả Thương Lang lại dập đầu một cái, nói: "Nhận được nương nương quan tâm, cung nhân Nam Thanh Cung đã đầy đủ. Không cần lại phái thêm người khác."
Nàng chỉ cần vừa động như vậy, máu tươi liền lại từ trên người tản ra, thẩm thấu qua bọc thuốc, nhuộm đỏ áo bào. Khương Bích Lan trông thấy, lại chỉ làm không thấy, vẫn nói: "Tướng quân không cần phải khách khí, bản cung đứng đầu lục cung, chiếu cố các nơi đều là chuyện phải làm."
Tả Thương Lang nghe nàng ta câu được câu không tán gẫu, bên ngoài nhóm thái y vốn dự định lại đây đổi dược cho nàng, nhưng thấy Khương Bích Lan ở đây, cũng không dám vào. Về sau Khương Bích Lan cũng tìm không được lời nói, dứt khoát cầm lấy một quyển sách ra lật xem.
Cho đến khi sắp tới buổi trưa, cô ả mới đứng dậy, nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, nói: "Xem trí nhớ của bản cung này, chỉ nghĩ lại đây bồi tướng quân trò chuyện, ngược lại đã quên để tướng quân đứng lên. Tướng quân mau hãy bình thân."
Tả Thương Lang chống đất, miễn cưỡng đứng dậy. Khương Bích Lan nói: "Cũng không còn sớm, bản cung đi về trước. Buổi chiều lại đến tìm tướng quân nói chuyện."
Tả Thương Lang chỉ có thể hành lễ: "Vi thần cung tiễn nương nương."
Lúc Khương Bích Lan ra ngoài, phía sau lưng nàng đã đỏ thấu thẫm đẫm.