Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 60: Nổi giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chờ Phong Bình cùng Đoan Mộc Thương ra khỏi ngự thư phòng, Vương Doãn Chiêu mới tiến lại thêm trà, cười nói: "Đoan Mộc gia này tin tức ngược lại linh thông, lão nô hôm kia mới đưa lệnh của bệ hạ cho Phong thống lĩnh truyền đi, Đoan Mộc Thương hôm nay đã nhấc theo đầu của Tàng Thiên Tề đến."

Mộ Dung Viêm nhìn ông một cái, nói: "Ngươi là muốn nhắc nhở cô, hắn cùng với Phong Bình khả năng có giao dịch nào đó?"

Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ cần gì phải dùng lão nô nhắc nhở. Lão nô chẳng qua là cảm thấy, Đoan Mộc gia này đương nhiên có thể làm việc cho bệ hạ, nhưng dù sao Lãnh thiếu quân là một tay bệ hạ tài bồi lớn lên . Dù sao... Nhân không bằng xưa."

Mộ Dung Viêm cười một cái, lại không có ý định lại tiếp tục cái đề tài này, chỉ hỏi: "Phía Lan nhi, thái y nói như thế nào?"

Từ lần trước cung yến đến nay, Khương Bích Lan liền liên tục bệnh, liên tục, thái y kê rất nhiều phương thuốc cũng không thấy tốt lên. Vương Doãn Chiêu vội vàng nói: "Thái y nói chỉ là ưu tư quá độ, cũng không lo ngại. Nương nương thân thể yếu đuối, khó tránh khỏi phải nghỉ ngơi lâu chút ít."

Mộ Dung Viêm nhíu mày: "Ưu tư? Hiện thời trong và ngoài cung, có cái gì có thể để cho nàng ưu tư quá độ?"

Vương Doãn Chiêu không nói gì, Mộ Dung Viêm nói: "Qua đi xem một chút."

Mấy ngày nay, chỉ cần hạ triều không có việc gì, y cơ bản liền bồi ở cung Tê Phượng. Vương Doãn Chiêu cũng không ngoài ý, vội vàng theo y đi qua.

Tả Thương Lang phải đi Mã Ấp Thành một chuyến, Nhậm Toàn ở Đại Yến hết sức là vô dụng đã một thời gian. Ý tứ của phe Khương Tán Nghi là trực tiếp gϊếŧ, bày tỏ quân uy của Đại Yến. Tả Thương Lang không tán thành, ngược lại phái người đi đến Tây Tĩnh, đem việc này không kiêng nể tuyên truyền ra. Nhậm Toàn là lão tướng ở Tây Tĩnh, còn xem như có chút ít tiếng tăm.

Mới đầu hoàng đế Tây Tĩnh vốn không đồng ý chuộc về, Đại Yến ra giá chuộc thật sự là không thấp. Nhưng hiện thời tình thế càng diễn càng nóng, hắn không thể để quân tâm, dân tâm của mình lạnh lẽo được. Không có biện pháp, đành phải khẽ cắn răng, tốn một khoản tiền lớn chuộc Nhậm Toàn về.

Tây Tĩnh phái sứ thần đến, lần này lại bất đồng ngày xưa, không còn uy phong hoàng đế chính quốc đến tuần tra nước chư hầu nữa. Mộ Dung Viêm không cho sứ giả trực tiếp nhập Tấn Dương Thành, dù sao sự tình vẫn do Tả Thương Lang xử lý, liền dứt khoát giao cho nàng.

Tả Thương Lang đem Nhậm Toàn mang đến Mã Ấp Thành, song phương ở Mã Ấp Thành trao đổi vàng bạc cùng tù binh. Lúc rời đi, Nhậm Toàn quay đầu lại, nói: "Lần sau trên chiến trường gặp lại, không còn dễ dàng như thế nữa."

Tả Thương Lang cười cười, nói: "Nói dễ dàng cũng dễ dàng thôi, ta năm nay mười chín, tướng quân đã tuổi gần bốn mươi. Chỉ cần ta khỏe mạnh sống sót, tướng quân sớm muộn gì cũng không chiến mà bại."

Nhậm Toàn cứng họng, thật lâu, đột nhiên cũng cười khổ, nói: "Nếu như về sau... Đại Yến không thể dung thân, đến Tây Tĩnh tìm ta."

Tả Thương Lang là người không ở trên miệng chịu thua thiệt, nói: "Đấy cũng chính là lời ta muốn nói với tướng quân, sau này nếu như Tây Tĩnh vong quốc, tướng quân đến Yến quốc, bệ hạ nhà ta tất nhiên sẽ không bạc đãi tướng quân."

Sứ thần Tây Tĩnh giận dữ, đang muốn nói chuyện, Nhậm Toàn lại dựng thẳng tay, ngăn hắn lại. Trước khi rời đi, vừa liếc nhìn Tả Thương Lang, vừa nói: "Lần này là Nhâm mỗ chủ quan, nhưng chắc chắn sẽ còn gặp lại. Tướng quân bảo trọng."

Hắn nghiêm túc hành lễ, Tả Thương Lang chắp tay đáp lễ: "Bảo trọng."

Dưới Mã Ấp Thành, hắn đi ra trăm bước, lại quay đầu lại. Trông thấy dưới cổng thành cổ xưa, Tả Thương Lang mặc bạch y khinh giáp, tố sắc áo choàng bị gió thổi tung lên, cương nghị mà cao ngất.

Sau khi Nhậm Toàn trở về Tây Tĩnh, Tả Thương Lang đem toàn bộ vàng bạc, châu ngọc, tơ lụa Tây Tĩnh đưa tới chở về Tấn Dương Thành. Viên Hí một đường hộ tống, hai người ở quán trà nhỏ bên cạnh Tấn Kế Cổ đạo nghỉ chân, nghe thấy có người đang nghị luận: "Lần này võ lâm đại hội, lại là người của Đoan Mộc gia thắng được, mấy trăm năm cơ nghiệp Tàng Kiếm Sơn trang, cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát."

Đám Viên Hí không quan tâm chuyện giang hồ, Tả Thương Lang lại đột nhiên hỏi: "Vị đại ca này, ngươi nói năm nay võ lâm đại hội, là người của Đoan Mộc gia giành thắng lợi?"

Người kia vốn không định trả lời, nhưng quay đầu nhìn lại là người của quan phủ, vẫn khách khí vài phần, nói: "Mấy vị quan gia đối với chuyện trên giang hồ sự cũng cảm thấy hứng thú sao? Hôm qua võ lâm đại hội, Tàng Kiếm Sơn trang không có người nào dự thính, gia trưởng Đoan Mộc gia Đoan Mộc Nhu thắng được, xem đến võ lâm đệ nhất lần này, không phải Đoan Mộc gia không ai có thể hơn."

Tả Thương Lang nói: "Trừ Đoan Mộc gia, không có cao thủ nào khác tham gia sao?"

Người kia nói: "Có chứ, trên giang hồ hảo thủ rất nhiều, bất quá trừ Tàng Kiếm Sơn trang, còn có ai có thể thắng được Đoan Mộc Nhu?"

Tả Thương Lang không hỏi nữa, Viên Hí nói: "Võ lâm nhân sĩ kia năm nào không đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ? Ngươi quan tâm cái này làm gì?"

Tả Thương Lang nói: "Ngươi mặc kệ ta, ngươi trước đem những vật này đưa về Tấn Dương, ta có chút việc, sẽ đuuỏi theo sau." Nói xong, ra khỏi quán trà nhỏ, chính mình rời đi.

Viên Hí cũng ngăn không được, chỉ kịp kêu một câu: "Ngươi cẩn thận đấy!"

Tả Thương Lang cầm lấy tín vật của Yến Lâu – – miếng vàng ròng phi yến tìm đến nơi liên lạc của Yến Lâu, định liên lạc với Lãnh Phi Nhan. Nhưng không có thành công. Ngay cả người ở Yến Tử Sào cũng không biết nàng đi đâu.

Tả Thương Lang sau đó tuần tra Đoan Mộc gia, kết quả tra được thứ tử của Khương Tán Nghi là Khương Kiên đến bái phỏng Đoan Mộc gia. Sau đó chính Đoan Mộc Thương theo Phong Bình vào cung gặp vua.

Tả Thương Lang cũng không cùng Viên Hí hội hợp, trực tiếp chạy về Tấn Dương Thành.

Khi đó Mộ Dung Viêm đang ở cung Tê Phượng với Khương Bích Lan, Khương Bích Lan thân thể dù sao cũng không tốt, Mộ Dung Viêm bưng thuốc tự tay đút cho nàng ta. Bên ngoài Vương Doãn Chiêu đến báo: "Bệ hạ, Tả tướng quân ở ngoài cung cầu kiến."

Thân thể Khương Bích Lan khẽ cứng lại, Mộ Dung Viêm nói: "Tính ngày, cũng đến lúc nàng trở về rồi. Nói cho nàng biết, nếu như nếu không có chuyện gì khác, hãy đi về trước đi. Ngày mai lâm triều nói sau."

Vương Doãn Chiêu do dự một chút, vẫn vâng mệnh. Quay người ra khỏi cung Tê Phượng, nói với Tả Thương Lang: "Tướng quân, bệ hạ bảo ngài hồi phủ trước, còn chuyện gì lâm triều lại nghị."

Tả Thương Lang nói: "Ta có việc gấp, cần lập tức bẩm báo bệ hạ, thỉnh công công vì ta lại thông truyền một lần."

Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân... Nương nương bị bệnh, ngài xem..."

Tả Thương Lang nói: "Thật là chuyện gấp gáp, làm phiền tổng quản."

Vương Doãn Chiêu đành phải lần nữa đi vào tẩm cung Khương Bích Lan, nói: "Bệ hạ, tướng quân nói xác thực có chuyện quan trọng, cần ở trước mặt bẩm tấu bệ hạ."

Mộ Dung Viêm suy nghĩ một chút, cuối cùng đem thuốc cho cung nữ Thải Lăng bên cạnh, nói: "Ta đi ra xem một chút, sau đó lại tới nữa. Ngươi uống thuốc trước đi."

Lúc nói lời này, giọng y ôn nhu săn sóc, ánh mắt tràn trề ân cần, Khương Bích Lan có một loại cảm giác muốn rơi lệ. Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu: "Viêm ca ca..."

Mộ Dung Viêm vỗ về mu bàn tay của nàng, đứng dậy rời đi. Bức rèm che vung lên lại bỏ xuống, nước mắt Khương Bích Lan cuối cùng cũng chảy xuống. Nếu như những gì phụ thân nói là thật, như vậy chàng có từng yêu ta không?

Cho dù một chút xíu, chàng có yêu ta không?

Mộ Dung Viêm ra khỏi cung Tê Phượng, gặp Tả Thương Lang đang quỳ ở ngoài cung, nói: "Đứng lên đi, có chuyện gì mà sốt ruột như vậy?"

Tả Thương Lang nói: "Hôm qua võ lâm đại hội, vi thần nghe nói, gia trưởng Đoan Mộc gia tộc đoạt vị trí đứng thứ nhất. Rất có thể sẽ thay thế Tàng Kiếm Sơn trang, thống lĩnh võ lâm Đại Yến."

Mộ Dung Viêm nói: "Cô không quan tâm chuyện giang hồ, ngươi không phải là không biết rõ."

Tả Thương Lang nói: "Bệ hạ nếu đã không quan tâm chuyện giang hồ, vì cái gì Đoan Mộc Thương lại đến cầu kiến bệ hạ?"

Mộ Dung Viêm lập tức có chút không vui, nói: "Ngươi và ta mấy ngày không gặp, thật vất vả mới được gặp mặt một lần, ngươi lại định dùng giọng điệu này đến chất vấn ta?"

Tả Thương Lang nói: "Hiện thời bệ hạ căn cơ đã ổn, đúng là lúc Yến Tử Sào thoát ly chỗ tối, là cơ hội tốt nhất để rửa thành thế lực bạch đạo. Nhưng thực lực của Yến Tử Sào vô cùng lớn mạnh, nếu như Đoan Mộc gia tộc thượng vị, tuyết đối sẽ không cho bọn họ cơ hổi để chuyển sang chính đạo. Bệ hạ vào lúc đó tiếp kiến người của Đoan Mộc gia, hơn nữa để mặc cho Đoan Mộc gia tộc thống lĩnh võ lâm, vi thần thực sự khó hiểu."

Sắc mặt Mộ Dung Viêm chậm rãi trầm xuống, nói: "Ngươi thân là Phiêu Kị tướng quân, khó tránh quản được quá nhiều. Cô làm bất cứ chuyện gì, đều cần phải giải thích với ngươi sao?"

Tả Thương Lang sửng sốt, Mộ Dung Viêm nói: "Từ lúc cô đăng cơ tới nay, đối với ngươi luôn quá mức sủng tín, thế cho nên ngươi từ từ ngay cả lễ quân thần phần cũng ném ra sau. Cho nên ngươi dám xông thẳng vào hậu cung, khí thế hung hăng như thế này hỏi trách cô. Hơn nữa còn là việc hoàn toàn không liên quan tới quyền hạn của ngươi."

Bên cạnh Vương Doãn Chiêu thấy không ổn, vội vàng nói: "Bệ hạ..."

Mộ Dung Viêm trầm giọng nói: "Im miệng!"

Ông ta trong nháy mắt không dám nói tiếp nữa, Mộ Dung Viêm vừa nhìn về phía Tả Thương Lang vừa nói: "Người đâu, Phiêu Kị tướng quân Tả Thương Lang không giữ lễ tiết, là tội đại bất kính. Lập tức miễn đi quân chức, giải vào chiếu ngục chịu tội!"

Cấm vệ quân xung quanh đều sợ hết hồn, nửa ngày không dám động, Mộ Dung Viêm nói: "Lời cô nói, các ngươi không nghe được hay sao?"

Lúc này mới có binh sĩ vội vàng tiến lên, áp giải Tả Thương Lang, Vương Doãn Chiêu vội vàng nói: "Tướng quân..." Ông biết rõ Mộ Dung Viêm hiện thời nổi cơn thịnh nộ, nếu như Tả Thương Lang không quỳ nhận sai cầu xin tha thứ, y tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Cũng tuyệt đối không thể lại từ bỏ ý đồ.

Mà Tả Thương Lang chỉ tránh khỏi tay của cấm quân, rất lâu mới nói: "Bệ hạ, chúng ta bây giờ, cũng đã đến lúc qua sông rút ván rồi sao?"

Mộ Dung Viêm lập tức nổi giận: "Hỗn trướng! Người đâu, kéo xuống, trọng đánh một trăm quân côn cho trẫm!"

Một trăm quân côn, nếu quả thật trọng đánh, hoàn toàn đủ để đem bất cứ người nào đánh chết. Nhưng cấm quân vẫn mơ hồ, không có ai thực sự có can đảm đem Tả Thương Lang đánh chết. Vài côn đầu đánh rất nặng, phía sau lại từ từ nhẹ. Dù sao trước lúc tiến cung trước đây vẫn là sủng thần bên cạnh bệ hạ, đột nhiên bỗng chốc thành tù phạm, chuyển biến thật sự là quá lớn.

Tả Thương Lang chịu xong một trăm côn, trong miệng tất cả đều là máu, nhưng cũng không cầu xin, cắn răng chịu đựng.

Mộ Dung Viêm cho người còng nàng lại, ném vào chiếu ngục. Tin tức truyền ra trong nháy mắt, triều đình ồ lên.

Chiếu ngục là nơi nhốt người tái phạm, bên trong đều là những người đã từng làm hoàng thân quốc thích, mưu nghịch tội thần. Tả Thương Lang bị binh sĩ lôi vào, ném tới một gian tù chật trội.

Cấm quân coi như hạ thủ lưu tình, cũng đánh nàng đến trầy da sứt thịt. Nàng nhổ máu trong miệng ra, lại có ngục tốt đến cho nàng đeo lên trọng gia. Thứ kia một khi đeo lên, liền thành đứng không thể đứng, ngồi cũng không thể ngồi. Nàng lấy má cọ vào tay áo lau đi vết máu ở trên mặt. Không lâu sau, có một người bộ dáng đại phu mang theo cái hòm thuốc, chạy chậm vào, nói: "Tướng quân, Vương tổng quản phái tiểu nhân đến xem vết thương cho ngài."

Tả Thương Lang nói: "Không cần, ta không chết được!"

Đại phu cũng mặc kệ nàng, trực tiếp bảo binh sĩ mở cửa lao vào, vén lưng áo nàng lên, phía trên một mảnh máu thịt lẫn lộn. Trong ngục điều kiện đơn sơ, cũng sợ bị người phát hiện, ông ta chỉ có thể vội vã cầm máu cho nàng.

Đang xử lý miệng vết thương, bên ngoài đột nhiên có quản ngục đi vào, nói: "Bệ hạ nói, phạm nhân này mắc tội đại bất kính, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi. Ngươi đi nhanh lên đi!"

Đại phu kia vừa liếc nhìn Tả Thương Lang, vừa vội vã nói: "Vương tổng quản nói, bệ hạ đang cơn thịnh nộ, tướng quân nhất định phải phục tùng, nói vài lời mềm mỏng. Dù sao cũng phải cho ngài ấy bậc thang để xuống."

Tả Thương Lang không nói lời nào, quản ngục nói: "Đi thôi, đừng để cho chúng ta khó xử."

Đại phu kia cũng chỉ có thể vội vã rời đi. Cửa lao nặng nề khóa lại, trong phòng chỉ còn một sợi ánh sáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »