Chương 57: Tình yêu

Ra khỏi cung Tê Phượng, gió đêm từ từ chạm vào mặt, thế nhưng Mộ Dung Viêm không hề có chút nào khó chịu vì bị nhiễu thanh mộng, chỉ hỏi: "Lần này nàng đến, lại là vì chuyện mấy cựu thần kia?"

Vương Doãn Chiêu cười nói: "Tướng quân chưa nói, nhưng theo lão nô thấy, trong lòng tướng quân, đăm chiêu lo lắng, cuối cùng vẫn là vì bệ hạ."

Mộ Dung Viêm cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải vì mấy người đó, nàng trốn cô còn không kịp, há lại chịu ba phen mấy bận vào cung gặp ta?"

Vương Doãn Chiêu cười trộm, nói: "Bệ hạ lời ấy, lão nô nghe có chút ít ê răng."

Không biết rõ vì cái gì, ông hết sức thích cảm giác những khi Mộ Dung Viêm nhắc tới Tả Thương Lang. Nó làm ông cảm thấy người ông nhìn thấy, là một con người thật sự, biết vui biết giận, biết châm chọc khıêυ khí©h, hiện tại, lại vừa học được biết ăn chua uống dấm. Mà không phải vĩnh viễn chỉ biết ôn nhu.

Mộ Dung Viêm đá một cước sang, nhưng cũng không thực giận, cho đến khi đi đến ngoài thư phòng, trông thấy Tả Thương Lang quỳ ở hành lang, y mới nói: "Đứng lên đi. Đêm hôm khuya khoắt, lại không có ai khác, ngươi quỳ ở đây làm gì."

Tả Thương Lang đứng dậy, Mộ Dung Viêm lại không vào phòng, nói: "Thư phòng ngột ngạt, ái khanh nếu đã quấy nhiễu mộng đẹp của cô, liền theo cô đi dạo một chút đi."

Tả Thương Lang thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn cùng Mộ Dung Viêm trong một phòng. Hai người men theo đường đi thật sâu vào trong cung, đạp nguyệt mà đi. Mộ Dung Viêm đi ở phía trước, gió hè thổi tung tay áo màu đen của y, người như bay trong gió.

Tả Thương Lang cụp mắt xuống, không nhìn tới y nữa, nói: "Đêm nay Đình úy Hạ đại nhân đến phủ của vi thần, nói chuyện một lúc lâu."

"A?" Mộ Dung Viêm bắt đầu có chút ít hứng thú: "Là vì muốn cầu tình cho đám cựu thần kia?"

Tả Thương Lang nói: "Có ý tứ này."

Mộ Dung Viêm cuối cùng cũng có chút hứng thú, nói: "Không phải ngươi trước giờ không nói mấy loại chuyện này hay sao?"

Tả Thương Lang đương nhiên nói: "Trước không nói, là vì cảm thấy bệ hạ sẽ không cảm thấy hứng thú đối với mấy cái chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này. Nhưng rút kinh nghiệm lần trước bệ hạ nhắc nhở, vi thần đành phải mọi chuyện đều lưu tâm, hơn nữa phải nói cho hết mọi chuyện biết được."

Mộ Dung Viêm vẻ mặt ngưng trọng, một hồi lâu một bàn tay vỗ lên đầu nàng: "Còn dám cười nhạo cô lòng dạ hẹp hòi?"

Tả Thương Lang không tránh không né, xem như thừa nhận, nói: "Vi thần không dám, chẳng qua lần này Hạ đại nhân dâng lên một kế, vi thần cảm thấy rất là được, nên cố ý đến sớm báo cáo với bệ hạ."

Mộ Dung Viêm nói: "Nói."

Ánh trăng như sương, bóng dáng hai người bị kéo nghiêng thật dài, chiếu vào trên tường cung. Đi về phía trước không xa, chính là Minh Nguyệt Đài. Tả Thương Lang nói: "Hiện thời thế cục an ổn, chuyện thật sự làm bệ hạ khó xử, không có gì hơn là Yến vương. Yến vương là cha ruột của bệ hạ, lại từng là quân chủ Đại Yến. Vô luận bệ hạ phái ai đi đón, một khi ông ta không thể sống sót hồi triều, bệ hạ cũng khó tránh khỏi tội danh hành thích gϊếŧ vua cha bêu danh thiên cổ.

Nếu như bệ hạ thanh lý triều đình, Yến vương hồi triều sẽ không gây ra được sóng gió, nhưng chút ít triều thần này, mỗi người, đều từng dốc hết sức cống hiến cho giang sơn Đại Yến, cho Mộ Dung thị. Trên triều làm quan mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao. Bệ hạ thanh lý những người này, chỉ sợ mặc dù có người hiểu bệ hạ dụng tâm lương khổ, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy bệ hạ tàn bạo nhẫn tâm."

Mộ Dung Viêm cười lạnh một tiếng: "Nói tiếp. Tả Thương Lang, nếu như hôm nay ngươi không đưa ra được một đối sách hoàn mỹ, trở về tự mình đem Hổ Kiềm Kinh(*) sao một ngàn lần cho ta."

(*) Hổ Kiềm Kinh –钤经: Là một bộ binh thư được hoàn thành trong thời nhà Tống TQ, tác giả là Hứa Động. Bộ binh thư này gồm có 20 cuốn, nhắc đến 210 vấn đề, chép 1000 lần thì cũng cỡ trúng u mê thần chưởng phải không các nàng ^^

Tả Thương Lang không nói gì, Vương Doãn Chiêu nói đúng, y thay đổi ý tưởng sát hại Mộ Dung Uyên, thật sự vì chịu một chút ảnh hưởng từ nàng. Nên lúc này nàng đưa ra ý kiến thanh lý triều đình cũng không thể được, y khó tránh khỏi tức giận. Minh Nguyệt Đài đang ở trước mắt, Mộ Dung Viêm chậm rãi bước lên, dưới chân là ánh trăng trải ngàn dặm.

Tả Thương Lang cũng chỉ đành đuổi theo, nói: "Đêm nay Hạ đại nhân đến, đúng là vì muốn trình bày kế sách giải quyết chuyện này."

Hai người một trước một sau, leo lên một ngàn bậc thang của Minh Nguyệt Đài. Tả Thương Lang không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ có thể nói: "Yến vương hiện tại chắc chắn còn đang ở quanh Mã Ấp Thành, ông ta không có một tấc ngói che thân, nhất thời cũng chưa có chỗ nào để đi. Mà Mã Ấp Thành, còn có Cô Trúc cùng Vô Chung, nếu như ông ta bị người Cô Trúc bắt đi, đương nhiên không trở về Tấn Dương được, hơn nữa cũng không hề liên quan tới bệ hạ."

Bước chân Mộ Dung Viêm tạm ngừng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tả Thương Lang nói tiếp: "Một khi ông ta rơi vào tay Cô Trúc, bệ hạ liền có thể tuyên bố tôn ông ta làm thái thượng hoàng. Cô Trúc hiện thời vốn đang kiêng kỵ chúng ta, nắm được thái thượng hoàng ở trong tay, đương nhiên sẽ không dễ dàng phóng thích, cũng sẽ không gϊếŧ chết. Khả năng lớn nhất, chính là đòi chúng ta tiến cống. Lúc đó bệ hạ chỉ cần mỗi quý đưa chi phí cùng đồ đạc cần thiết để hiếu kính thái thượng hoàng là được."

Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như Cô Trúc muốn chúng ta nộp tiền chuộc, chuộc thái thượng hoàng về thì sao?"

Tả Thương Lang nói: "Cô Trúc sợ chúng ta công thành, có món bia đỡ đạn này, sẽ không dễ dàng thả người, cho dù có đặt ra tiền chuộc, cũng sẽ là một khoản lớn đến mức vô lý. Bệ hạ vừa cùng chúng thương lượng, vừa kéo dài thời gian là được. Hoàn toàn không cần để ý."

Mộ Dung Viêm nói: "Kế sách này, thật là do Hạ Thường Hữu nghĩ ra?"

Tả Thương Lang nói: "Di thần trong triều, mặc dù không muốn tổn hại tới chủ cũ, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn trung thành với bệ hạ. Dù sao Đại Yến dưới sự trị vì của bệ hạ, không chỉ rửa sạch mối nhục cúi đầu xưng thần với Tây Tĩnh, phổ biến tân chính, giảm miễn thu thuế, mọi sự mọi chuyện, bọn họ đều nhìn nhận ra. Vừa báo đáp hoàng ân, cũng không quên cố tri, chỉ là chủ cũ không phải minh quân, lương cầm không thể không chọn chỗ đứng mà thấp thỏm không yên."

Mộ Dung Viêm nói: "Phụ vương ở Mã Ấp Thành cũng đã lâu, nhưng Cô Trúc vẫn chưa có dị động. Làm sao có thể âm thầm để bọn chúng bắt phụ vương?"

Tả Thương Lang nói: "Nơi Cô Trúc chiếm lĩnh hiện nay, chính là đất Du Quốc cũ. Bệ hạ đã quên, hoàng đế Du Quốc Đạt Hề Thành và hoàng thúc Đạt Hề Cầm còn ở trong tay chúng ta hay sao. Cho dù Du Quốc đã tan đàn xẻ nghé, nhưng vi thần nghĩ, hắn muốn truyền tin tìm người nhắc nhở Cô Trúc vương vài câu, cũng không thành vấn đề."

Mộ Dung Viêm lúc này mới gật gật đầu, nói: "Chút chuyện này, ngày mai ngươi đi làm đi."

Trong lúc nói chuyện, đã bước lên đến Minh Nguyệt Đài. Tả Thương Lang chắp tay nói: "Vi thần lĩnh mệnh."

Mộ Dung Viêm đứng ở trên ngàn bậc thềm đá, nhìn xuống phía dưới, đột nhiên nói: "Khi đó trong đại điển phong hậu, bị thích khách hành thích. Ái khanh thân trúng vài kiếm, máu chảy dài trên bậc thềm." Tả Thương Lang không hiểu y vì cái gì đột nhiên nhắc tới chuyện này, lặng im lắng nghe, y lại nói, "Khi đó cô nghĩ, nếu có một ngày, ngay cả ngươi cũng sẽ sinh lòng ngăn cách với ta, như vậy còn có ai, là người cô có thể tin tưởng nữa đây?"

Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, lạnh nhạt cùng hiểu lầm trong mấy ngày vừa qua, cứ như vậy tan thành mây khói. Đúng vậy, nếu như ngay cả người trước mắt này, mình cũng sẽ nghi kỵ, thế thì cả đời này tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Nàng nhẹ giọng nói: "Chủ thượng." Thanh âm đã nghèn nghẹn.

Mộ Dung Viêm dẫn nàng vào Minh Nguyệt lầu. Trong lầu có đàn tranh bằng ngọc, y đem đàn tranh đến phía trước cửa sổ, trăng sáng chiếu qua song cửa lọt vào trong phòng, y nói: "Đêm dài không ngủ được, cô vì ái khanh đàn một khúc cổ tranh."

Tả Thương Lang vẻ mặt có một chút mê mang, nhưng thấy Mộ Dung Viêm đã ngồi xuống, đành phải nghiêm túc đứng yên.

Gió từ núi thổi đến, ánh trăng chiếu lên Minh Nguyệt Đài. Hai tay Mộ Dung Viêm phủ lên đàn, đúng là ngọc trụ trương thanh khúc, âm thanh tuyệt vời thoát tục. Đàn xong một khúc cuối cùng, Mộ Dung Viêm hỏi: "Huyền cầm nhã ý, cũng coi như không phụ đêm đẹp. Ái khanh có biết khúc này tên là gì không?'

Mặt Tả Thương Lang biểu hiện kì quái, nghẹn rất lâu mới lắp bắp nói: "Vi thần... Nghe không hiểu."

Mộ Dung Viêm ngạc nhiên sững sờ, rất lâu sau, y cười đến run rẩy cả người, gục xuống mặt đàn.

Thật vất vả y mới dứt được cười, Tả Thương Lang nói: "Đêm khuya yên tĩnh, nếu chính sự đã xong, bệ hạ có muốn hồi cung nghỉ ngơi không?"

Mộ Dung Viêm vẫy tay nói: "Lại đây."

Tả Thương Lang đi đến trước mặt y, Mộ Dung Viêm tiện tay kéo qua một chiếc ghế, để cho nàng ngồi trước đàn, cầm tay nàng, nói: "Nhạc lý có năm thang âm, cung, thương, giốc, vũ, chủy, đàn tranh có mười hai dây cung, mỗi một dây cung đều có một thang âm..."

Y cầm tay nàng, dùng đầu ngón tay nàng chạm một chút vào dây đàn, ngón tay thon dài của y ôn nhu, dưới ánh trăng vô ngần, có cảm giác thánh khiết đến mức gần như chói lọi. Y nói: "Cảm thụ một chút, mỗi sợi dây đều biết nói."

Tả Thương Lang nhẹ nhàng gẩy một cái, âm thanh sâu kín, Mộ Dung Viêm nhẹ nói: "Đừng có dùng lực cánh tay, dùng đầu ngón tay... Nhẹ nhàng ... Dịu dàng kí©h thí©ɧ chúng nó... Mỗi một bài hát, đều là cuộc đối thoại giữa người nhạc sĩ cùng nhạc khí. Cho nên chúng có thể cảm thụ nội tâm của người nhạc sĩ."

Tả Thương Lang nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ dây đàn, nhạc khí có hiểu nhạc sĩ hay không nàng cũng không biết, nhưng tiếng đàn tranh hòa quện cùng với ánh trăng, kỳ thật ý cảnh khi đó hết sức đẹp tựa như mộng ảo.

Giọng nói của y, từ sau tai truyền đến, nhẹ nhàng ôn nhu, có một chút ngưa ngứa như kim châm. Nàng nhịn không được ngẩng đầu lên, cánh môi lướt qua gò má lãnh tuấn của y. Bầu không khí lập tức trở nên ái muội không chịu nổi, triền miên trong không khí khiến người ta chua xót.

Trên đời này có một vài người, chúng ta đều biết rõ sẽ phải buông tay. Nhưng làm sao để có thể buông tay được đây?

Vì vậy hao hết cả đời, thà rằng sớm sống chiều chết, cũng chỉ cần tồn tại trong chớp mắt cùng y gặp gỡ.

Không để ý, trời đã dần sáng. Sắp đến giờ lâm triều, Vương Doãn Chiêu không thể không vào thúc giục. Mộ Dung Viêm đứng dậy, phát hiện mình thế nhưng cùng nàng đánh đàn suốt cả đêm. Y thích Tả Thương Lang đứng ở bên cạnh, khi nàng ở cạnh y, cảm giác tựa hồ như không hề tồn tại.

Điều đó khiến y cảm thấy tự tại, giống như tự mình làm bạn với mình cùng một chỗ, đủ để tạm quên đi cô độc.

Buổi sáng lâm triều, sắc mặc Khương Tán Nghi nhìn không tốt lắm, Phong Bình truyền tin đến, nói rằng hôm qua Tả Thương Lang đêm khuya tiến cung, làm kinh động thánh giá mà Mộ Dung Viêm chẳng những không hề trị tội nàng, ngược lại còn cùng nàng ở Minh Nguyệt Đài, đánh đàn đến tận bình minh.

Trên triều, Mộ Dung Viêm lại không hề đề cập tới kết quả thẩm tra vụ án Minh Nguyệt Đài. Chỉ hỏi đến việc phổ biến tân chính, cùng với đốc thúc xem xét thi cử, lệnh các nơi chọn lựa thêm nhiều nhân tài tiến cử vào triều.

Khương Tán Nghi nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, ánh mắt biến ảo không ngừng.

Sau khi hạ triều, Tả Thương Lang đi tìm Đạt Hề Cầm. Đạt Hề Cầm rảnh rỗi, việc duy nhất làm gần đây, chính là dạy bảo Ôn Dĩ Hiên cùng Ôn Dĩ Nhung.

Thấy Tả Thương Lang đến, hắn ra tận cửa phủ đón: "Tả tướng quân đại giá quang lâm, quả thực vẻ vang cho kẻ hèn này."

Tả Thương Lang nói: "Cẩn Du Hầu lại giễu cợt, làm ngại chết kẻ vô sự không lên điện tam bảo này như ta."

Đạt Hề Cầm cũng bật cười, không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Tả tướng quân lần này đến, là có việc gì muốn giao phó?"

Tả Thương Lang đem chuyện về Mộ Dung Uyên nói với hắn, lại nhắc đến việc gợi ý Cô Trúc vương. Đạt Hề Cầm nghe xong, gật đầu nói: "Cái này không khó, chỉ cần có người truyền lời, ta có thể ở Du tìm được người khuyên bảo Cô Trúc vương."

Tả Thương Lang chắp tay: "Làm phiền Cẩn Du Hầu."

Đạt Hề Cầm khoát tay, nói: "Mấy ngày trước, ta vô tình tìm được một vò rượu ngon, hôm nay khách quý đến cửa, không bằng liền cho ta mời tướng quân cộng ẩm một lát."

Tả Thương Lang là quân nhân, không có câu nệ kiểu cách, thẳng thắn nói: "Tiên sinh vốn là người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, đảm nhiệm gia sư cho Ôn phủ, như thế nào cũng phải để ta mở tiệc chiêu đãi tiên sinh. Nhưng ai ngờ tiên sinh có rượu ngon, mà ta không có. Thế thì tiểu nữ tử liền không khách khí."

Đạt Hề Cầm ha ha cười một tiếng, phất áo chắp tay, mời nàng ngồi vào vị trí.

Mộ Dung Viêm bắt đầu không kiêng nể chuẩn bị nghênh đón Mộ Dung Uyên hồi triều, cũng ra chiếu cáo thiên hạ, sau khi đón được Mộ Dung Uyên về, y sẽ đem chính sự trả lại cho Yến vương.

Dân chúng Đại Yến xôn xao, vô số dân chúng cầu nguyện, không muốn hoàn chính lại cho Yến vương. Trong triều quan viên nói năng thận trọng, kẻ nào ở chốn này mà lại không hóa thành nhân tinh? Ai cũng hiểu, nếu như y thực sự hoàn chính lại cho Yến vương, tính mạng của y đương nhiên khó giữ.

Mộ Dung Viêm là loại người sẽ đem sinh mạng vinh nhục của mình, dâng vào tay người khác hay sao?

Chưa kể, nếu như y thật sự định thoái vị, vậy thì lúc trước y trừng trị cựu thần là vì muốn làm cái gì?

Vì thế trên triều đình, mọi người mặc dù cũng tận lực cẩn thận, nhưng cũng đều làm bộ một chút.

Vài ngày sau, Mộ Dung Viêm ban cho Khương Tề chức lang trung lệnh, phái hắn lãnh binh tới Mã Ấp Thành, hộ tống Mộ Dung Uyên hồi triều.

Dân tâm Đại Yến ngày càng kịch liệt, dân chúng cũng không thèm để ý ai làm hoàng đế, chỉ muốn thiên hạ được an ổn thái bình. Mà thời gian Mộ Dung Viêm tại vị mặc dù ngắn, nhưng vô luận là thành tựu về văn hoá giáo dục hay vũ lực, đều rõ ràng là phong độ của bậc minh chủ. Y nắm lấy quyền vị, dân chúng vừa cảm động trước sự thanh chính của y, lại vẫn cảm thấy y dù sao cũng là bức vua thoái vị, thoát khỏi không được một cái danh loạn thần tặc tử.

Một khi y muốn thoái vị, sẽ càng có thêm nhiều người bắt đầu nhớ đến ân đức của y.

Nhưng mà mặc kệ dân chúng phản ứng như thế nào, Khương Tề vẫn mang binh sĩ, từ Tấn Dương Thành xuất phát, lên đường đi thẳng tới Mã Ấp Thành nghênh đón Mộ Dung Uyên.

Quân đội đang trên đường, đột nhiên truyền đến tin tức – – Cô Trúc vương bỗng dưng lại phái binh, bắt được Mộ Dung Uyên. Dân chúng Đại Yến xôn xao, Mộ Dung Viêm ngay lập tức mệnh sứ giả đến Cô Trúc thương lượng. Cô Trúc quả nhiên đòi một số tiền vô cùng lớn để chuộc mạng Mộ Dung Uyên.

Mộ Dung Viêm đương nhiên không thể đáp ứng, nhưng vì không muốn cho Cô Trúc cảm thấy bắt được Mộ Dung Uyên không có lợi lộc gì, cũng vì muốn tỏ ra hiếu đạo với bên ngoài, y phái người đưa một khoản lễ vật vàng bạc, châu báu đến Cô Trúc, để tránh Cô Trúc khắt khe Mộ Dung Uyên.

Mộ Dung Uyên đã bị Cô Trúc bắt cóc, đương nhiên không còn khả năng về triều chấp chính. Sau khi Cam Hiếu Nho cùng Khương Tán Nghi dẫn đầu triều thần cùng nhau khuyên can, Mộ Dung Viêm chính thức đăng cơ làm Yến vương. Đồng thời, tôn Mộ Dung Uyên lên làm thái thượng hoàng.

Ngày đó, triều thần tụ tại Minh Nguyệt Đài, có thể nói khắp chốn mừng vui. Tiết Thành Cảnh chống trượng, đứng ở dưới Xướng Kinh Lâu phía xa xa, lắc đầu thở dài nói: " Thiết câu giả tru, thiết quốc giả chư hầu(*). Người này hao tổn tâm cơ, thận trọng, chẳng những cướp đoạt được quyền vị, còn muốn lưu danh thơm muôn đời."

Thiết câu giả tru, thiết quốc giả chư hầu –钩者诛, 窃国者诸侯 : Trộm câu thì bị gϊếŧ, trộm nước lại xưng hầu – Đây là một câu răn dạy trích trong Tư tưởng của Đạo gia, ý chỉ kẻ cướp bóc thông thường nhưng hèn mọn thì bị trừng phạt nhưng kẻ cướp quyền lực thì được tung hô thành chư hầu, cuộc đời bất công.

Tiết Đông Đình dìu cha mình dẫn đi, nói: "Phụ thân hiện thời đã không còn ở trong triều, những chuyện này, đừng nhắc đến nữa."

Nếu không phải Mộ Dung Viêm thương ông ta già nua lớn tuổi, không có người chăm sóc, chỉ sợ toàn bộ Tiết gia bây giờ vẫn còn đang trong ngục. Hiện thời tuy là áo vải, ít nhất tính mạng cũng đã không lo.

Tiết Thành Cảnh chống gậy dừng lại một chút, nhìn dân chúng giăng đèn kết hoa trên đường, nói: "Vì tranh đế vị, y cũng phát điên rồi, để quân phụ của chính mình rơi vào trong tay ngoại bang. Nhân luân mất hết, Thiên gia hổ thẹn. Nực cười thay người đời lại đều bị y che mắt hết, thế gian này sao lại xuất hiện một kẻ vô liêm sỉ đến vậy... Loài yêu ma, lại khoác áo cà sa. Hồn đọa địa ngục lại nghiễm nhiên nghìn năm đạo hạnh."

Tiết Đông Đình khẽ nhìn thoáng qua xung quanh, nhẹ nói: "Phụ thân! Trên đường nhiều người, chúng ta sớm trở về đi."

Tiết Thành Cảnh gật gật đầu, để trưởng tử đỡ, xuyên qua đám người cuồng hoan. Tiếng pháo râm ran, dân chúng vui mừng, như sang năm mới.

Ngày chính thức đăng cơ làm Yến vương, Mộ Dung Viêm dựa theo lệ cũ đại xá thiên hạ. Các cựu thần bị định tội trong triều, ào ào được phóng thích, cho về quê cũ.

Đến lúc này, phe các đại thần tư tưởng bảo thủ trong triều đã dần dần trở thành thế yếu, chỉ còn lại hai phe Cam Hiếu Nho, Khương Tán Nghi, cùng với phía võ tướng Tả Thương Lang tạo thành thế chân vạc.

Buổi tối, tổ chức cung yến, tiếng đàn sáo vang không ngớt. Nhóm quan viên bình thường y quan nghiêm chỉnh, cực trọng dáng vẻ ào ào vui vẻ nâng ly. Ai cũng biết, trong trường hợp như thế này, càng cuồng hoan, càng có thể bày tỏ trung thành đối với tân chủ nhân.

Mộ Dung Viêm cũng không thể tránh được phải uống ít rượu. Mấy lão tướng trong quân như Viên Hí, Trịnh Chử, Gia Cát Cẩm đều được gọi trở về, bọn Vương Nam, Hứa Lang, Viên Ác cũng đều tham dự, không uống là không được. Nhất là khi tất cả các cựu thần đều đã bị quét sạch, mà trong quân bộ hạ cũ của Ôn Thế vẫn cầm quyền.

Nếu như có chỗ thiên vị, chỉ sợ khiến trong lòng bọn chúng tướng bất an.

Khương Bích Lan không uống được rượu, nàng ta chỉ ngồi ở trên phượng tọa, thỉnh thoảng quan sát Tả Thương Lang. Mộ Dung Viêm cùng đám Viên Hí nói chuyện, Tả Thương Lang đương nhiên toàn bộ hành trình đều đi cùng, dù sao hiện thời trong triều chưa có chức thái úy, trong quân quân hàm của nàng vẫn là cao nhất.

Mộ Dung Viêm rửa sạch tiền triều không khiến trong quân khủng hoảng, cũng chính bởi vì danh tiếng của nàng vẫn rất mạnh mẽ. Bộ hạ cũ của Ôn Thế cùng Tả Thương Lang rất thân cận, đối với trí tuệ cùng nhân cách phẩm hạnh của nàng đều luôn luôn tin phục, Mộ Dung Viêm sủng ái và tín nhiệm nàng, chính là liều thuốc an thần cho quân đội.

Bọn Viên Hí là quân nhân, quân nhân nói năng cộc cằn, gây dựng tình cảm giao hữu chỉ có cách uống rượu. Mộ Dung Viêm cùng bọn họ uống mấy lần, bình rượu cạn đáy, y lơ đễnh ngoảnh lại nhìn, không chút để ý kéo chén của Tả Thương Lang sang, đổ nửa chén rượu vào, cùng Viên Hí đối ẩm.

Khương Bích Lan như bị điện giật, cả người đều kinh sợ, hồi lâu sau, thấy lạnh cả người từ trong ra ngoài.

Cung nữ Thải Lăng đứng bên cạnh thấy sắc mặt nàng ta không bình thường, nhẹ giọng gọi: "Nương nương? Nương nương? Có chỗ không thoải mái sao? Nô tỳ liền đi gọi thái y!"

Khương Bích Lan bắt lấy áo nàng ta, rất lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu. Sắc mặt nàng ta từ từ trắng bệch, môi anh đào cắn chặt, giống như nhịn đau, Thải Lăng bị dọa cho sợ hãi: "Nương nương? Ngài đừng dọa nô tỳ!"

Khương Bích Lan nói: "Thỉnh Khương tướng đến trong đình phía ngoài Quế Hoa điện gặp ta, nói đã lâu không gặp, bản cung rất nhớ người thân."

Ngoài điện đúng vào thời tiết tháng tám giữa hè, mùi thơm hoa quế tràn ngập không khí, bao phủ cung điện lộng lẫy.

Khương Bích Lan chậm rãi ra cửa điện, y phục của hoàng hậu, hoa lệ nhưng vô cùng vướng víu. Trong Quế Hoa đình, Khương Tán Nghi đã chờ sẵn. Lão đối với đứa con gái này, mặc dù cũng có bất mãn, nhưng Khương gia có thịnh cảnh ngày hôm nay là dựa vào ai, trong lòng ông ta biết chắc.

Khương Bích Lan chậm rãi đi vào trong đình, bên cạnh chỉ có Hội Vân cùng Họa Nguyệt hai nô tỳ tâm phúc đỡ đến. Khương Tán Nghi tiến lên thi lễ: "Vương hậu nương nương."

Hốc mắt Khương Bích Lan ửng đỏ, tháng tám giữa hè, thời tiết vẫn rất nóng, nhưng mà lòng người lại như sương mù hoang vu, rét lạnh một mảnh. Nàng ta nhìn chằm chằm vào mắt lão, hỏi: "Bệ hạ cùng Tả Thương Lang... vẫn ở cùng nhau sao? Từ khi y chưa đoạt được vương vị đã bắt đầu?"

Khương Tán Nghi không tránh né đáp lại nàng ta: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Khương Bích Lan nghiến chặt răng: "Nói cho ta biết!"

Khương Tán Nghi hít thật sâu: "Lan nhi, bọn họ cùng một chỗ từ khi nào, có quan hệ gì? Mặc kệ ả đến gần bệ hạ từ lúc nào, ngươi hiện tại cũng đã là hoàng hậu của Đại Yến. Ngươi đã là hoàng hậu, còn có cái gì không hài lòng? Việc đầu tiên ngươi phải làm, là củng cố gia tộc của chính mình, nuôi trồng tâm phúc của bản thân. Củng cố địa vị của ngươi ở trong cung. Mà không phải nói bóng nói gió, thám thính bệ hạ đã từng qua lại với ai."

Nước mắt Khương Bích Lan rưng rưng chực rơi xuống: "Bọn họ từ sớm đã cùng một chỗ, có đúng hay không?"

Khương Tán Nghi gần như hờ hững đáp: "Đúng."

Khương Bích Lan che miệng lại, nước mắt đánh chảy xuống mu bàn tay: "Tất cả mọi người biết rõ, chỉ có một mình ta chẳng hay biết gì. Ngây ngốc tin tưởng vào tình yêu mà y hứa hẹn."

Khương Tán Nghi nói: "Ngươi vốn không nên tin. Ta cho rằng trải qua chuyện của phế thái tử, ngươi tối thiểu cũng sẽ trưởng thành lên một chút, nhưng xem ra ngươi căn bản một chút cũng không hiểu. Ngươi không hiểu vị trí vương hậu này, vốn là một con đường có tiến mà không có lui. Thành là mẫu nghi thiên hạ, bại là hài cốt không còn."

Khương Bích Lan mặt trắng như tuyết: "Nếu như y đã có người yêu mến, sao lại còn phải vì ta khởi binh đoạt vị? Tại sao phải đón ta hồi cung? Vì cái gì phế truất lục cung, cho ta một giấc mộng giữa ba nghìn sủng ái độc nhất?"

Khương Tán Nghi lạnh lùng nhìn chăm chú nàng ta: "Ngươi đã bắt đầu suy tư, rất tốt! Nếu như ngươi nhất định muốn ta nói cho rõ ràng, vậy thì chúng ta liền cùng suy luận một chút xem, nếu như y không vì rửa hận đoạt vợ mà khởi binh, phế thái tử cùng thái thượng hoàng liệu có đến cớ sự này, đến cùng cũng là quân phụ, vương huynh của y! Y biết dùng lý do gì để mà khởi binh đây?"

Khương Bích Lan lui về phía sau vài bước, tựa lên đình trụ sơn son, Khương Tán Nghi nói: "Y đã lấy bộ dáng vĩ đại thâm tình khởi binh, nếu như không lập ngươi làm vương hậu, chẳng phải là phơi bày cho người trong thiên hạ biết chính mình là kẻ lòng muông dạ thú hay sao? Y vì cái gì phế truất lục cung, bởi vì y căn bản không yêu bất luận kẻ nào, ngươi hiểu sao, y ai cũng không yêu, cho nên lập ai là hậu, hậu cung có hay không, y căn bản không thèm để ý."

Khương Bích Lan dựa vào đình trụ trượt ngồi trên mặt đất, quần áo uốn lượn, nàng che mặt, giữa ngón tay tràn ra hai hàng lệ long lanh. Nàng nói: "Không, ngươi gạt ta. Chúng ta từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ là công cụ cho ngươi tranh quyền đoạt lợi! Ngươi cho rằng, ta vẫn còn để cho ngươi sắp đặt nữa hay sao?"

Khương Tán Nghi thực sự dùng ánh mắt phi thường thương hại nhìn nàng: "Trừ ta, ai sẽ thực lòng nâng đỡ ngươi? Tả Thương Lang nắm trong tay hơn phân nửa binh quyền của Đại Yến, toàn bộ quân đội ở Bình Độ Quan, Túc Nghiệp Thành, Mã Ấp Thành đều thuộc nàng ta điều hành. Trong triều đám Viên Hí, Hứa Lang, Vương Nam, Viên Ác,... đều là vây cánh của nàng ta.

Bệ hạ cùng nàng phải vụиɠ ŧяộʍ, bất quá là vì còn nghĩ tới một phân tình với ngươi mà thôi! Nếu ngươi không tin, chỉ để ý đi tìm bệ hạ khóc lóc kể lể! Một khi chọc phá xong tầng giấy mỏng này, ngươi xem một chút hai người bọn họ có còn chỗ nào cố kỵ nữa hay không! Ngươi hiện tại duy nhất trông cậy vào, chính là sự không đành lòng của bệ hạ. Chỉ có dựa vào chút xíu không đành lòng cùng tình cũ này, sinh hạ hoàng tử, lập làm thái tử, ngươi mới thật sự xem như có một nửa phần thắng!"

Khương Bích Lan từng bước lui về phía sau, Khương Tán Nghi ánh mắt như châm, từng mũi đâm thấu lớp ngụy trang của nàng ta: "Ngươi còn xem ta là địch! Một hoàng hậu không có phụ huynh cùng gia tộc, một thân một mình, chỉ có hư danh vương hậu, thì có ích lợi gì?"

Dưới trời nóng bức, thế nhưng Khương Bích Lan run rẩy giống như một mảnh lá rụng. Khương Tán Nghi nhẹ nói: "Lan nhi, trong cung nhà đế vương, tình yêu chính là thứ vô dụng."

Khương Bích Lan ôm hai vai, đem đầu vùi sâu vào giữa gối, Khương Tán Nghi duỗi tay đỡ nàng ta dậy, ánh mắt thương cảm mà từ bi: "Liền coi như ta chỉ coi con như công cụ, ta cũng vẫn là cha con. Đời này, con chưa chắc đã làm được hoàng hậu cả đời, nhưng cả đời này con cũng chỉ có thể là con gái của ta. Con từ nhỏ đã cùng ta trói cùng một chỗ. Con có thể cho rằng ta không đáng tin, nhưng không có ai so với ta lại càng đáng tin hơn.

Bởi vì duy nhất hy vọng con mãi mãi vinh sủng không suy yếu, chỉ có mình ta."

Cổ họng Khương Bích Lan nghẹn ngào, sớm đã nói không ra lời. Khương Tán Nghi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói tiếp: "Còn có một chuyện, ta vẫn luôn không dám nói cho con biết."

Khương Bích Lan ngẩng đầu lên, Khương Tán Nghi nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: "Chuyện ngươi cùng phế thái tử... trong cung lần đó, quả thật có kẻ bỏ thuốc, nhưng không phải là ta, cũng không phải là phế thái tử."

Khương Bích Lan mở to hai mắt, gắt gao bắt lấy tay lão, gian nan hỏi: "Ông nói cái gì?" Thanh âm gần như không phát ra tiếng, nàng tựa như lệ quỷ, Khương Tán Nghi rút tay về, mu bàn tay bị vạch ra vết máu. Lão nói: "Phế thái tử mặc dù cố ý đối với ngươi, nhưng hắn thân là đông cung thái tử, chẳng lẽ không biết gian da^ʍ đệ muội sẽ phải chịu tội gì sao? Vi phụ cho dù có tâm để cho ngươi gả cho thái tử, lại dám ở đúng lúc mẹ con phế thái tử đắc ý nhất thiết kế hãm hại sao? Ta là người biết thời biết thế, nhưng nguyên do trong đó, ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi."

Khương Bích Lan một mình đứng trong gió rét, giống như mất đi hồn phách.

Khương Tán Nghi chắp tay thi lễ với nàng ta, chậm rãi rút khỏi Quế Hoa đình.

Con gái đáng thương của ta, nhìn một chút thứ tinh yêu đáng thương kia của ngươi đi.