Ngày kế, sau khi lâm triều, Vương Doãn Chiêu tự mình tướng thỉnh, mời Tả Thương Lang đến ngự thư phòng đơn độc kiến giá. Tả Thương Lang đơn độc gặp Mộ Dung Viêm cũng không phải là lần một lần hai, lúc này liền đi sau lưng Vương Doãn Chiêu, hướng về phía ngự thư phòng.
Vương Doãn Chiêu đột nhiên nói: "Tướng quân có biết, bệ hạ lần này triệu kiến tướng quân, là vì chuyện gì không?"
Tả Thương Lang hơi ngẩn ra, nói: "Là vì đêm qua gia vị đại nhân đến Ôn phủ tụ họp sao?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân thông tuệ, nếu tướng quân đã biết rõ chuyện bệ hạ lo lắng, không biết đã nghĩ nên đối đáp như thế nào hay chưa?"
Tả Thương Lang nói: "Ôn thị đã không còn ai trong triều, Định Quốc Công bất quá là một cựu thần nhàn rỗi, không quyền không thế, chỉ có một cái chức suông Định Quốc Công. Liền tính cựu thần tụ tập ở phủ, bệ hạ cũng có gì phải lo lắng đâu?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân, Ôn thị còn có người ở trong triều a. Không chỉ ở trong triều, hơn nữa nắm trong tay quân đội hùng hậu, ở trong quân nói một không hai, quyền khuynh triều đình nữa!"
Tả Thương Lang lúc này mới giật mình, dừng lại bước chân, chậm rãi đưa mắt nhìn ông: "Vương tổng quản nói thế là có ý gì?"
Vương Doãn Chiêu thở dài một hơi: "Tướng quân, lão nô mặc dù là kẻ lục căn không toàn, nhưng vẫn nhìn ra được, tướng quân đối bệ hạ thâm tình. Hơn nữa vốn đã từng làm bạn bên cạnh bệ hạ. Lão nô muốn hỏi tướng quân một câu, nếu như bệ hạ nguyện hứa cho tướng quân phi vị, tướng quân có nguyện cùng bệ hạ nối lại tình xưa không?"
Tả Thương Lang nói: "Vương tổng quản, ta là quân nhân, sa trường bài binh, đầu óc còn tính rõ ràng. Nhưng nói chuyện làm việc, trong lòng không có nhiều quanh co lòng vòng như vậy. Có chuyện gì xin nói thẳng."
Vương Doãn Chiêu nói: "Nếu như bệ hạ nguyện liều lĩnh, hứa hẹn cho tướng quân một cái phi vị. Tướng quân có nguyện ý bồi ở bên cạnh bệ hạ không?"
Tả Thương Lang tiện tay bẻ một cành hoa đào, nói: "Ta nghĩ sẽ."
Vương Doãn Chiêu nói: "Như thế này liền đúng rồi, nếu tướng quân đã nguyện ý làm bạn bệ hạ, lại không phải là người so đo danh phận, tướng quân vì cái gì liền không thể thuận theo bệ hạ? Mà nhất định phải muốn phân ra một cái Sở hà Hán giới như thế?"
Tả Thương Lang từ từ đi về phía trước, hoa rụng tràn quần áo: "Bởi vì nếu như vậy, ta sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt vương hậu nương nương. Ta sẽ cảm thấy, ta đang chia sẻ ân sủng cùng... cùng tình yêu thuộc về nàng."
Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân, vương hậu ở hậu cung, ngài trên triều. Chuyện này nếu như bệ hạ không đề cập tới, lão nô không đề cập tới, ngài cũng không đề cập tới, nàng ta làm sao biết được?"
Tả Thương Lang nói: "Chính mình biết được, thì chính là nhật nguyệt thần linh đều biết, muôn đời lòng người đều hiểu. Ý ta đã quyết, tổng quản không cần khuyên nữa."
Vương Doãn Chiêu thật sâu thở dài lần nữa, nói: "Tướng quân, ngài hiện thời quyền thế ngập trời, nhưng mà Ôn thị bộ hạ cũ dù sao trung thành với chủ cũ, Tiết Thành Cảnh nhất đảng sẽ không giúp ngươi ngược lại còn sợ bỏ đá xuống giếng. Mà ngài cứu Tiết tướng, sớm đã cùng Khương tướng sinh ra hiềm khích. Cam đại nhân thời gian qua gió chiều nào theo chiều ấy, tướng quân a, ngài nếu như lại không thuận theo lung lạc bệ hạ... Lửa đổ thêm dầu, nhìn thì phong quang vô hạn, nhưng một khi lửa thiêu thân, chỉ sợ kết quả lại đốt người thành tro."
Tả Thương Lang nhìn chằm chằm mắt ông, nói: "Tổng quản nói lời này, mặc dù là hết sức thiện ý, nhưng mà ta nghe không hiểu."
Vương Doãn Chiêu không nói gì thêm, Tả Thương Lang nói: "Ta mười sáu tuổi đi theo chủ thượng, từ lúc chủ thượng thế yếu mãi cho đến khi y quân lâm thiên hạ. Chủ thượng hiểu thế sự, chẳng lẽ hạ thần trung nghĩa, còn cần tự tiến cử giường chiếu với quân chủ để chứng minh tâm chí sao?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân ơi." Tả Thương Lang không để cho ông nói thêm gì nữa: "Vương tổng quản, vô luận ta ở đâu, thân ở vị trí nào, ta đối với chủ thượng, vĩnh viễn đều hết sức chân thành. Nếu như một lời trung thành này y vẫn không tin, liền có thể cầm đao mổ ra xem!"
Vương Doãn Chiêu vội vàng nói: "Tướng quân nói như vậy làm gì, là do lão nô nhất thời lắm miệng, chọc giận tướng quân. Lão nô nên phạt, lão nô nên phạt!"
Tả Thương Lang nói: "Hừ, ta xem ngự thư phòng này, ta cũng không cần phải đi."
Vương Doãn Chiêu nói: "Tướng quân của ta ơi! Lúc này tuyệt đối không được nổi tính tình ương bướng! Đi mau đi mau, bệ hạ còn ở đang đợi ngài đấy."
Cho đến tận thư phòng, Tả Thương Lang quỳ xuống lễ bái. Mộ Dung Viêm đặt bút son, ngẩng đầu lên, nói: "Đây là ai chọc ngươi? Đến nơi này của ta, còn mặt mày cau có."
Vương Doãn Chiêu vội vàng nói: "Lão nô lắm miệng, tán gẫu vài câu, ngược lại chọc giận tướng quân. Thỉnh bệ hạ trách phạt."
Mộ Dung Viêm bật cười, nói: "Đúng là phải trách phạt, vừa thấy Phiêu Kị Đại tướng quân của cô thương thế vừa mới khỏi hẳn, ngươi liền lại làm nàng giận. Nếu như giận dữ làm sinh bệnh, chẳng phải là muốn mệt mỏi cô vương tam quân không có người lãnh đạo?"
Vương Doãn Chiêu liên tục khom người, Tả Thương Lang nói: "Tổng quản nói đùa, tổng quản đối chúng ta giống như trưởng bối, ta không dám cùng tổng quản giận dỗi."
Mộ Dung Viêm cũng cười một tiếng, nói: "Đứng lên đi, mấy ngày nay việc vặt nhiều, ngươi lại ôm bệnh nhẹ ở thân, ít đến trong cung. Tiếp tục không triệu ngươi lại đây nhìn một cái, chỉ sợ giữa chúng ta, ngược lại xa lạ."
Tả Thương Lang đứng dậy, Mộ Dung Viêm ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, y cuối cùng đặt tấu chương xuống, vươn tay nói: "Lại đây."
Tả Thương Lang đi đến trước mặt y, y cầm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp khoan dung ấy bao trùm hai tay nàng, Tả Thương Lang cứng đờ, chậm rãi tránh khỏi tay y. Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?"
Tả Thương Lang không hiểu y muốn hỏi cái gì, cúi thấp đầu, nghiêm túc đứng: "Những gì vi thần cần tấu, trên triều đã nói rõ. Cũng không cần lén lút tấu."
Mộ Dung Viêm gật gật đầu, nói: "Nghe nói đêm qua, Ôn phủ đông như trẩy hội, náo nhiệt lắm. Sao lại không cùng ta nói một chút, xem náo nhiệt như thế nào?"
Tả Thương Lang biết rõ là y muốn hỏi chuyện này, chỉ nói: "Bệ hạ, đêm qua có vài vị đại nhân đến Ôn phủ, nghĩ đến là vì hỏi thăm chuyện của Yến vương. Vi thần nghĩ, Định Quốc Công đã nhàn rỗi ở nhà, thân không có chức, nhiều lắm cũng liền tán gẫu vài câu mà thôi. Nên cũng không dự thính."
Mộ Dung Viêm nói: "Tán gẫu vài câu? Ngươi thân là Phiêu Kị Đại tướng quân của Cô vương, có nhân tụ tập ở chỗ ở của ngươi, thương nghị chuyện mưu nghịch! Ngươi thế nhưng cho rằng chỉ là tán gẫu vài câu? Ngươi để cô từ nơi khác, nhận được danh sách tên những kẻ này!"
Tả Thương Lang quỳ trên mặt đất: "Chủ thượng!"
Mộ Dung Viêm không để cho nàng đứng dậy, từ góc độ này nhìn xuống, ngũ quan của nàng thiếu cái vẻ cương nghị quả quyết thường ngày, có một chút thanh tú dịu dàng của thiếu nữ. Mộ Dung Viêm vươn tay, chậm rãi vuốt ve gò má nàng. Tả Thương Lang chậm rãi nghiêng mặt đi, tránh tay y.
Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi biết khoảnh khắc này, trong lòng cô đang nghĩ gì không?"
Tả Thương Lang cúi đầu xuống: "Vi thần không biết, thỉnh chủ thượng chỉ rõ."
Mộ Dung Viêm nói: "Ta đang suy nghĩ, nếu như ta cho ngươi một cái phi vị, ngươi có nguyện ý lưu ở hậu cung, vĩnh viễn bồi ta hay không?" Tả Thương Lang ngẩn ra, ngẩng đầu lên, Mộ Dung Viêm ánh mắt xa xôi âm u: "Nếu như có thể, ngươi nguyện ý không?"
"Ta..." Lúc Tả Thương Lang lại mở miệng, chỉ cảm thấy từng từ từng chữ đều khó thốt lên lời. Như thế nào lại không muốn, đó là giấc mộng ta từng mơ không biết bao nhiêu lần. Nhưng... Nàng nói: "Nhưng hiện thời vi thần, đã là thân phận góa phụ của Ôn Soái. Bệ hạ đoạt thiên hạ, đối với người trong thiên hạ bày tỏ thâm tình với vương hậu. Trong nháy mắt, lại nạp vợ của vong thần làm phi. Vô luận là tình hay nghĩa, đều đối với bệ hạ không hề có lợi. Còn nữa, vương hậu đối với bệ hạ cũng là thâm tình không dời, nếu như bệ hạ thật sự nạp phi, chỉ sợ cũng sẽ làm nàng ấy thương tâm."
Mộ Dung Viêm nói: "Cho nên, ngươi thật ra là nguyện ý, đúng không?"
Tả Thương Lang lại một lần nữa trầm mặc, Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như ngươi nguyện ý, lại chẳng hề để ý danh phận, vì cái gì ngươi lại liên tục tránh né ta?"
Vương Doãn Chiêu nghe nội dung hai người nói đã biến thành chuyện riêng tư, vội vàng lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, không chỉ khép cửa, lại đem tất cả nội thị giữ cửa đều phái lui. Tả Thương Lang nói: "Bởi vì nếu như vậy, ta sẽ sinh ra vô biên ý nghĩ xằng bậy, khi chủ thượng trước mặt người khác cùng vương hậu nương nương ân ái dắt tay nhau, ta sẽ thương tâm."
Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nở rộ ra bao nhiêu quang hoa: "Đối với thứ thỉnh cầu mà không được, mặc dù mong nhớ ngày đêm, ta cuối cùng vẫn có thể nhịn xuống. Nhưng mà chủ thượng chẳng lẽ liền nhẫn tâm, để ta đưa thân vào trong bóng ma không có ánh sáng, chịu đựng áy náy, ai oán, cả đời thống khổ hối tiếc hay sao?"
Mộ Dung Viêm chậm rãi thu tay về, Tả Thương Lang nói: "Kỳ thật lời bệ hạ nói, lúc vi thần trên đường đến đây, Vương tổng quản đã nói qua với vi thần."
Mộ Dung Viêm nói: "Ông ta nói như thế nào?"
Tả Thương Lang nói: "Vương tổng quản nói, ngọn lửa dính dầu, mặc dù bề ngoài rực rỡ, nhưng một khi dẫn lửa thiêu thân, kết quả cũng là đốt người thành tro. Cho nên vi thần vô luận như thế nào, cũng phải lung lạc được bệ hạ."
Mộ Dung Viêm nhíu mày lại, Tả Thương Lang nói: "Hiện trong phòng cũng không có người khác, có mấy lời, thuộc hạ có thể trực tiếp thỉnh chỉ thị của chủ thượng không?" Mộ Dung Viêm cảm thấy hứng thú, lần đầu tiên trong đời, có người dù ủy khuất, phẫn nộ nhưng lại vẫn tin tưởng không nghi ngờ chất vấn y như thế này. Đây... Chính là thành thật với nhau sao?
Y nói: "Ngươi hỏi đi."
Tả Thương Lang hỏi: "Chủ thượng hoài nghi lòng trung thành của thuộc hạ đối với chủ thượng sao?"
Lúc nàng hỏi lời này, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn y, trong mắt sáng rực như sao. Mộ Dung Viêm đột nhiên có một loại xúc động kỳ quái, y nghĩ cứ như vậy đè nàng xuống, xé y phục của nàng ra, tận tình hưởng dụng nàng, nghe nàng trăn trở xót xa, từng tiếng rêи ɾỉ không dứt.
Loại tâm tình này tới không hề có đạo lý, y cho rằng, chính mình sớm đã mất đi du͙© vọиɠ. Trước đây, vô luận là Tả Thương Lang hay là Khương Bích Lan, y đều tiếp nhận, nhưng chỉ là tiếp nhận, chưa bao giờ khát vọng.
Y tựa lưng vào ghế ngồi, một chút du͙© vọиɠ xông tới đó mặc dù làm y có chút ít ngoài ý muốn, nhưng lại không đủ để ảnh hưởng đến y. Y từ từ nói: "Bất quá là vài lời của Vương Doãn Chiêu, ông ta mặc dù thất lễ, nhưng vẫn có hảo ý. Ngươi lại dám hung hăng chạy đến chỗ cô phát giận. Còn muốn cô vương nhận lỗi với ngươi hay sao?"
Tả Thương Lang không nói lời nào, nàng không tin Mộ Dung Viêm sẽ hoài nghi lòng trung thành của nàng. Nếu như ủy thân đi theo, chỉ là một thủ đoạn lôi kéo, như vậy thì tình yêu say đắm nhiều năm khắc vào cốt nhục, đến cùng tính là cái gì?
Sắc mặt nàng phiếm hồng, Mộ Dung Viêm duỗi tay ở trên ót nàng búng một cái, nói: "Đứng lên đi! Ngươi còn thực chờ Cô vương nhận lỗi với ngươi sao?"
Tả Thương Lang đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ, Mộ Dung Viêm nói: "Cô một câu cũng chưa nói, ngươi tự mình đã tủi thân. Cổ nhân thật không lừa ta, thật sự là duy nữ tử cùng tiểu nhân khó dưỡng." Tả Thương Lang cúi đầu xuống, lại không nói lời nào. Mộ Dung Viêm nói: "Định Quốc Công nhiều tuổi, Ôn thị lại cả nhà trung liệt. Cô vương vô luận là xem ở ân Ôn Soái đối với ngươi dạy bảo tài bồi, hay là xem ở hồn phần tướng sĩ Đại Yến, đều muốn cho ông ta một cuộc sống phú quý an ổn, trước sau vẹn toàn. Nhưng mà ngươi ở Ôn phủ, cũng nên khuyên giải một chút, nhẫn nại của cô cũng có giới hạn."
Tả Thương Lang lại quỳ xuống, nói: "Vi thần nhất định khuyên can gia ông (*), tuyệt sẽ không cùng Yến vương dính dáng bất cứ quan hệ gì."
(*) Gia ông: Từ này nghĩa là cha chồng, bố chồng khi nói với người khác, giống như "gia phụ" nghĩa là cha chúng tôi ấy."Gia ông?" Mộ Dung Viêm cười lạnh, nói: "Ngươi ngược lại thực che chở ông ta."
Tả Thương Lang nói: "Vi thần đúng là che chở ông ấy, " sắc mặt Mộ Dung Viêm sầm xuống, nàng lại nói tiếp, "Vì càng muốn che chở anh danh thiên thu của chủ thượng hơn."
Mộ Dung Viêm giận cười, nói: "Cái mồm dẻo quẹo này của người!" Nói xong vươn tay, ở trên miệng nàng nhẹ nhàng tát một cái, nhấc tay cực mạnh, nhưng rơi xuống lại nhẹ vô cùng, đôi môi ôn nhuận mềm mại kia ở trong lòng bàn tay y nhẹ nhàng ma sát, trơn mịn lại tràn trề sức sống.
Trong giây lát điện quang hỏa thạch giao thoa ấy, hai má Tả Thương Lang liền đỏ ửng như ráng hồng. Mà cái loại ý niệm khát vọng cổ quái đó, một lần nữa lại quấn chặt lấy y.