Tả Thương Lang lui ra xong, Mộ Dung Viêm nói: "Ý kiến của hai người các ngươi, đều có đạo lý. Phụ vương hồi triều, cô thật vất vả mới an định được lòng người, lại muốn sinh sôi các ý niệm mới. Mà nếu như phụ vương không thể hồi triều, vô luận vì nguyên nhân gì, cũng sẽ khiến người trong thiên hạ nghi vấn thành ý của cô vương. Cùng... cùng ý đồ tranh đoạt đế vị trước đây."
Cam Hiếu Nho nhìn thoáng qua Khương Tán Nghi, âm thầm có chút kinh hãi. Tả Thương Lang đi xuống xong, lời nói của Mộ Dung Viêm bắt đầu không hề dấu giếm. Cam Hiếu Nho sở dĩ đề ra ý tôn Mộ Dung Uyên làm thái thượng hoàng, là bởi vì ông ta không xác định Mộ Dung Viêm vì ngôi vị hoàng đế có thể làm chuyện gϊếŧ quân gϊếŧ cha được hay không! Nhưng mà hiện thời xem ra, nguyên nhân Mộ Dung Viêm không làm như vậy, chỉ là bởi vì Mộ Dung Uyên chết sẽ liên lụy đến danh tiếng của y.
Hiểu được sự băn khoăn cùng ranh giới cuối cùng của y, Cam Hiếu Nho lập tức nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, người thật sự hướng về bệ hạ, đều sẽ hiểu được bệ hạ dụng tâm lương khổ. Từ xưa một ngày không thể có hai mặt trời, còn nữa, lúc Yến vương chấp chính, Đại Yến là quang cảnh gì? Hiện thời bệ hạ lâm triều, Đại Yến lại là quang cảnh như thế nào? Công đạo tự tại lòng người, không cần quá để ý bình luận của kẻ khác."
Ông ta vừa dứt lời, Khương Tán Nghi liền nói: "Cam đại nhân nói lời này rất đúng, cho dù đám Tả tướng quân tạm thời không thể hiểu được bệ hạ, đợi qua một thời gian nữa, bọn họ chắc hẳn cũng sẽ hiểu."
Cam Hiếu Nho ngẩn ra, vốn ý của ông ta cũng không định ly gián Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang, Khương Tán Nghi đột nhiên nói như thế, là có ý gì?
Mộ Dung Viêm suy nghĩ một chút, lại nói: "Nói tiếp đi."
Khương Tán Nghi nói: "Trưởng tử vi thần là Khương Tề vẫn luôn đi theo bên cạnh vi thần, thực luôn học hỏi. Hiện thời cũng đến lúc hắn vì bệ hạ tận trung. Lúc trước vi thần cũng theo Yến vương nam chinh bắc chiến, vi thần cả gan, thỉnh bệ hạ cho phép khuyển tử Khương Tề mang binh, đi đến bờ Bạch Lang, nghênh đón Yến vương vào triều."
Lão khẽ cắn răng, dứt khoát nói: "Vi thần bảo đảm với bệ hạ, tuyệt sẽ không có phân nửa sai lầm."
Cam Hiếu Nho đột nhiên hiểu, đây chính là thời cơ tốt nhất nhét thủ hạ nằm vùng của mình vào trong quân! Hay có thể nói, đây là cơ hội duy nhất!
Suy nghĩ một chút, hiện thời trong quân, bọn Viên Hí, Gia Cát Cẩm, Trịnh Chử đều là bộ hạ cũ của Ôn Thế, đám Hứa Lang, Vương Nam, Viên Ác lại là người của Tả Thương Lang, nhưng mà bản thân Tả Thương Lang cũng coi như là Ôn Thế bộ hạ cũ. Có thể nói hiện tại quân đội tương đối vững chắc. Trong triều vô luận là phe Cam Hiếu Nho, hay đám Khương Tán Nghi, thậm chí nhóm cựu thần bảo thủ kia, muốn gài người của mình vào trong cũng khó có khả năng.
Nhưng mà hiện thời, có một cái cơ hội rõ ràng đang bày ra ở trước mặt mình!
Trong lòng gã cũng hối hận vô cùng, vội vàng nói: "Bệ hạ, vi thần có một môn sinh tên là Hàn Tiến, người này võ nghệ được, thời gian qua can đảm cẩn trọng. Nguyện vì bệ hạ hiệu lực."
Mộ Dung Viêm nhìn thoáng qua hai người, chầm chậm nói: "Như thế, hai vị ái khanh liền từng người chuẩn bị đi."
Hai người cáo lui ra ngoài, Vương Doãn Chiêu lại đây thêm trà cho y, Mộ Dung Viêm nói: "Hôm nay nhắc tới việc diệt trừ phụ vương, A Tả phản đối, cô tương đối ngoài ý muốn."
Vương Doãn Chiêu cười nói: "Tả tướng quân trẻ tuổi, ở trước mặt bệ hạ vốn là không che đậy miệng, nàng không đồng ý chuyện này, cũng đơn giản là nghĩ tới cốt nhục thân tình cho bệ hạ."
Mộ Dung Viêm nhìn ông, mỉm cười: "Như vậy, hiện thời cô vương đưa ra quyết sách này, là không để ý cốt nhục thân tình?"
Vương Doãn Chiêu ngẩn ra, vội vàng nói: "Không, Tả tướng quân là hạ thần, bệ hạ là quân chủ. Hạ thần địa vị thấp hơn quân chủ, khó tránh khỏi thiển cận. Mà quân chủ cao cao tại thượng, đương nhiên nhìn xa trông rộng. Bệ hạ lưu Yến vương, là thân tình, lại chỉ là thân tình của một cá nhân. Bệ hạ không lưu Yến vương, là vì lấy đại cục làm trọng, chính là vì phúc lời của toàn thiên hạ. Người hiểu biết, tự sẽ minh bạch."
Mộ Dung Viêm nhìn chằm chằm ông nói: "Vẫn là ngươi biết ăn nói."
Vương Doãn Chiêu mỉm cười, nói: "Đó là bởi vì lão nô được ở bên cạnh bệ hạ, cũng tăng lên một chút xíu nhãn lực."
Mộ Dung Viêm chân mày khẽ giãn ra, cũng lộ nụ cười, nói: "Nàng có thể vì Ôn Thế muốn ám sát phụ vương, cô cho rằng, nàng sẽ đồng ý quyết sách của Khương Tán Nghi. Cô suy đoán sai lầm. Tại sao vậy chứ?"
Vương Doãn Chiêu không biến sắc lau mồ hôi trên trán một cái, nói: "Nếu như bệ hạ nghi hoặc, có cần truyền triệu Tả tướng quân hỏi cho rõ hay không?"
Đúng lúc này, bên ngoài có lễ chế đại thần lại đây xin chỉ thị: "Bệ hạ, trang phục Vệ tướng quân đã nhanh chóng chế tạo xong, có đưa đến Ôn phủ ngay hay không?"
Mộ Dung Viêm nhìn Vương Doãn Chiêu một cái, Vương Doãn Chiêu trong nội tâm rùng mình, lần trước từ Mã Ấp Thành trở về, Mộ Dung Viêm đã định thăng chức cho Tả Thương Lang. Nàng vốn là nhất phẩm Phiêu Kị Đại tướng quân, lại tiến một cấp, liền là Vệ tướng quân.
Nàng năm nay mười chín tuổi, mười chín tuổi chức quan đã đạt đến cực phẩm, cao thêm chút nữa, cũng chỉ có thể là phong hậu.
Mộ Dung Viêm dừng một chút, nói: "Hiện thời trong triều mọi chuyện bận rộn, chuyện này, tạm hoãn lại đã."
Lễ chế đại thần đáp một tiếng vâng, quỳ lạy cáo lui. Mộ Dung Viêm nói: "Hiện thời trong triều, tướng lãnh vẫn hơi thiếu. Xét cho cùng A Tả tuổi vẫn còn trẻ, cô nghĩ tới nghĩ lui, chức thái úy, vẫn cần bố trí lại."
Thái úy từ trước đến giờ phần lớn là chức của Vệ tướng quân, lúc Mộ Dung Uyên là vua thì do Ôn Thế đảm nhiệm. Loại chức vụ này vốn không có thực quyền. Nhưng y đột nhiên đề ra chuyện này... Là có ý muốn phân quyền sao? Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ..." Trông thấy thần sắc của Mộ Dung Viêm, ông ngược lại nói, "Bệ hạ nói đúng. Tả tướng quân đến cùng vẫn còn trẻ, rèn luyện thêm vài năm, cũng không có cái gì không tốt."
Mộ Dung Viêm gật gật đầu, nói: "Trong quân phần lớn là Ôn Thế bộ hạ cũ, trừ nàng, cô thế nhưng không còn ai có thể dùng."
Vương Doãn Chiêu nói: "Trong triều cựu thần, phần lớn là di thần của Yến vương, nhưng Khương đại nhân cùng Cam đại nhân nói đều có lý, người có mắt, đều biết rõ hiện thời Yến vương cùng bệ hạ, đến tột cùng ai mới là minh chủ. Theo lão nô thấy, không bằng..."
Ông để sát vào bên tai Mộ Dung Viêm, nhẹ giọng nói chuyện, thật lâu, Mộ Dung Viêm gật gật đầu: "Ngươi đi an bài đi."
Tả Thương Lang trở lại Ôn phủ, Định Quốc Công Ôn Hành Dã đã đang đợi nàng. Thấy nàng trở về, vội hỏi: "Bệ hạ tuyên ngươi vào cung, là vì chuyện Yến vương hồi triều?"
Tả Thương Lang nói: "Vâng."
Ôn Hành Dã hỏi: "Bệ hạ định như thế nào? Phái ai nghênh đón Yến vương hồi triều?"
Tả Thương Lang nhìn ông cụ một cái, nói: "Lúc ta rời đi, còn chưa quyết định."
Ôn Hành Dã rõ ràng có chút thất vọng, Tả Thương Lang hơi do dự, vốn định nói về kế hoạch của Khương Tán Nghi. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nói gì. Kỳ thật Mộ Dung Viêm vô luận là đón Mộ Dung Uyên hồi triều, hay là nghĩ biện pháp diệt trừ, đều có đạo lý.
Chỉ là... Chẳng qua là khi xưa ở ngõ Thiên Bình, ước nguyện ban đầu khi y muốn đoạt vị, chẳng lẽ không phải vì thiên hạ thái bình hay sao? Hiện thời đại cục đã định, cần gì nhất định đi đến một bước gϊếŧ cha này đây?
Nhưng mà sắc trời vừa mới vào đêm, lại có người lặng lẽ tới chơi. Chính là tông chính Tư Mã Thương, thừa tướng trưởng sử Ngụy Đồng Diệu mấy người cựu thần.
Ôn Hành Dã ở phòng khách chờ đón bọn họ, không bao lâu, ngay cả Tiết Thành Cảnh cũng tới. Cả sảnh đường di thần tụ tập đầy đủ, đương nhiên vẫn là hỏi chuyện về Mộ Dung Uyên. Tả Thương Lang không có mặt, bọn họ hiển nhiên cũng không hy vọng nàng ở đây.
Hiện thời tình thế rất rõ ràng, nàng là người của Mộ Dung Viêm, Mộ Dung Uyên hồi triều, đối với nàng mà nói trăm hại mà không một lợi. Nhưng nhóm cựu thần này, đều tự cho mình là hạng người trung nghĩa lương thần. Vô luận như thế nào, bọn họ đối với loại hành vi bức vua thoái vị này của Mộ Dung Viêm, đều có khúc mắc trong lòng.
Đối với Tả Thương Lang loại nữ tử mới mười chín tuổi đã nhậm Phiêu Kị Đại tướng quân, liền càng không cần phải nói.
Cả một nhóm người ở phòng khách cũng không biến bàn chuyện gì, Tả Thương Lang ở hậu hoa viên, Ôn lão phu nhân cũng chưa nghỉ, trông thấy nàng đi tới đi lui, nói: "Muộn như thế rồi, sao còn không đi ngủ?"
Tả Thương Lang nói: "Mấy người này nhất định phải vào lúc này đến tụ hội ở Ôn phủ hay sao?"
Ôn lão phu nhân thở dài một hơi, nói: "Ta lại làm sao không hiểu lo lắng của ngươi. Nhưng mấy hạ thần này, cùng Hành Dã năm đó đều là bạn tri kỉ đồng liêu, bọn họ muốn đi qua tìm hắn thương nghị sự tình, cũng không thể để Hành Dã đuổi đi đi?"
Tả Thương Lang nói: "Hiện thời lão gia tử cũng không ở trong triều đình, còn có cái gì có thể thương nghị?"
Ôn lão phu nhân nói: "A Tả, nếu như có một ngày, kim thượng bị bức ép chạy trối chết, mà ngươi ở vào vị trí của Hành Dã. Ngươi sẽ đem đồng chí bạn cũ ngày xưa đến nghị sự nhất nhất đuổi đi sao?"
Tả Thương Lang sững sờ, Ôn lão phu nhân nói: "Ta biết rõ, trong mắt ngươi, có thể sẽ thấy bọn họ dài dòng bảo thủ. Nhưng tính tình Hành Dã, nếu như không phải vì Dĩ Hiên cùng Dĩ Nhung, ông ấy đã thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!"
Tả Thương Lang không nói lời nào, Ôn lão phu nhân nói: "Mấy cựu thần này, có ai lại không có gia đình? Nhưng mà hiện thời, cũng chỉ có bọn họ, còn nhớ tới một chút ân nghĩa của chủ cũ lúc trước mà thôi."
Ngay đêm đó trăng tròn vành vạnh, hoa đào nở rộ, cành cây nghiêng tràn. Tả Thương Lang bẻ một cành hoa đào cầm trong tay, nói: "Ta chỉ lo, một chút mảnh nhỏ trung nghĩa này, cũng chỉ có thể là một cọng rơm cuối cùng. Chẳng những không thể cứu mạng, ngược lại sẽ đè sập núi đồi."
Ôn lão phu nhân sắc mặt đại biến: "Ngươi là nói... Ngươi là nói kim thượng dự định..."
Tả Thương Lang không nói thêm già nữa, đèn trong phòng khách sáng như ban ngày, nàng đều không đi qua.
Nhưng mà trong tối đó, Đức Chính Điện cũng đèn đuốc sáng trưng. Mộ Dung Viêm đem một cuốn danh sách ném trên mặt đất, nói: "Cô vương thật sự là hiếu kỳ, mấy cựu thần này nửa đêm canh ba không ngủ, đi đến Ôn phủ trắng đêm tâm tình, đến cùng là vì chuyện gì!"
Vương Doãn Chiêu một chữ cũng không dám nhiều lời, Khương Tán Nghi ra hiệu bảo thám tử nằm vùng ở Ôn phủ của lão nói tiếp. Thám tử kia trí nhớ hết sức kinh người, đem từng lời của các chư vị đại thần nói từng chữ từng chữ thuật lại. Thậm chí ngay cả giọng điệu thần thái đều giống như đúc. Đương nhiên, bên trong không thiếu một chút lời nói đại nghịch bất đạo.
Mộ Dung Viêm nói: "Tàn thu thiền(*), ngược lại cực kỳ phiền nhiễu."
(*) Ve sầu cuối thu: ý chỉ bọn đã hết thời như ve sau cuối thu nhưng vẫn kêu nhiều, phiền nhiễu người ta.
Khương Tán Nghi nói: "Bệ hạ, nhóm cựu thần này, thân chịu hoàng ân, không nghĩ đền đáp, lại đêm khuya tụ tập ở Ôn phủ, đây là mưu nghịch!"
Lời này vừa nói ra, bên cạnh Vương Doãn Chiêu vội vàng đi lại thêm trà, nói: "Khương đại nhân nặng lời, Ôn thị trong triều không có ai, chỉ có Tả tướng quân là tâm phúc của bệ hạ. Toàn người nhàn rỗi, nói gì mưu nghịch a."
Khương Tán Nghi đối với ông vẫn phi thường khách khí, nói: "Vương tổng quản nói đương nhiên không sai, chỉ là người mặc dù nhàn rỗi, nhưng tà tâm không chết, không biết sẽ làm ra chuyện gì? Thỉnh bệ hạ sớm quyết đoán, nhóm người này lưu lại nhất định sẽ thành mối họa!"
Thần sắc Mộ Dung Viêm lạnh lùng thâm trầm, hồi lâu sau, hỏi thám tử: "Tả tướng quân nói như thế nào?"
Thám tử dập đầu một cái, tâu: "Tả tướng quân cũng không tham dự." Khương Tán Nghi âm thầm liếc gã một cái, gã ngầm hiểu, nói: "Nhưng Tả tướng quân cũng chưa đi ngủ, tựa hồ vẫn liên tục ở hậu hoa viên, lén lút nói chuyện cùng Ôn lão phu nhân."
Mộ Dung Viêm nói: "Cô vương biết rõ, ngươi cũng vất vả. Đi đi."
Thám tử đáp một tiếng vâng, quỳ lạy lui ra. Mộ Dung Viêm nhìn thoáng qua Khương Tán Nghi, nói: "Khương đại nhân lo lắng quốc sự, không hổ là cánh tay trái đắc lực của trẫm. Đêm khuya, ngươi cũng xuất cung đi."
Khương Tán Nghi vẫn đoán không ra ý y, chỉ đành cáo lui. Đợi đến khi người đều đi hết, Mộ Dung Viêm đột nhiên hỏi Vương Doãn Chiêu: "Ngươi nói xem, mấy chuyện này, A Tả liệu có bẩm báo với trẫm không?"
Vương Doãn Chiêu trong nội tâm nhảy dựng, nói: "Bệ hạ, Tả tướng quân... Chỉ sợ không phải là người hay nói."
"Phải vậy không? A..." Mộ Dung Viêm cười khẽ, nói: "Ngày mai hạ triều xong, bảo nàng đến thư phòng. Cô hết sức muốn biết, nàng sẽ nói cái gì."
Vương Doãn Chiêu muốn nói lại thôi, chỉ có thể vâng lệnh.