Chương 50: Mê chướng

Cung Tê Phượng, Mộ Dung Viêm đã liền ba ngày cũng không đến. Khương Bích Lan phái người ra ngoài hỏi thăm, Vương Doãn Chiêu cản người của nàng ta lại, chỉ nói Mộ Dung Viêm bận việc.. quân vụ.

Khương Bích Lan nghĩ tới lần trước cha mình ở trên triều bị khiển trách, vẫn còn có chút thấp thỏm. Mấy hôm nay y cũng liên tục không đến, có phải y vẫn còn giận vì chuyện của phụ thân? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta tự mình vào bếp nấu canh ngọt, đem đến cho Mộ Dung Viêm.

Nhưng mà nàng cũng không gặp được Mộ Dung Viêm, nàng chờ ở ngoài thư phòng, Vương Doãn Chiêu hết sức khó xử, nói: "Nương nương, bệ hạ xác thực có chuyện quan trọng, ngài đi về trước đi."

Khương Bích Lan nói: "Hôm nay nếu không gặp được chàng, ta sẽ không đi."

Vương Doãn Chiêu nói: "Nương nương."

Khương Bích Lan nói: "Ngươi còn biết ta là nương nương, hiện thời ta ngay cả một cái ngự thư phòng cũng không vào được hay sao?"

Vương Doãn Chiêu nói: "Nô tài không dám. Chỉ là bệ hạ có phân phó..."

Khương Bích Lan bưng bát canh đi thẳng vào, đám Tiểu An Tử cũng không dám cản trở. Nàng ta đẩy cửa ngự thư phòng ra, lại phát hiện bên trong căn bản không có ai. Nàng sững sờ, hồi lâu sau mới xoay người hỏi: "Bệ hạ đâu rồi?"

Vương Doãn Chiêu cho tất cả cung nhân đều lui ra, mới nói: "Nương nương, thực không dám giấu diếm, bệ hạ biết Mã Ấp Thành nguy cấp, nên đã bí mật đến biên thành. Hiện thời không ở trong cung. Trước khi đi không nói với nương nương, vì sợ nương nương lo lắng."

Khương Bích Lan nói: "Nếu biết biên thành nguy cấp, chàng còn tự mình đến, chẳng phải càng thêm nguy hiểm?"

Vương Doãn Chiêu nói: "Nương nương yên tâm, bệ hạ tâm tư trấn mật không phải những người như chúng ta có thể so sánh được, chỉ cần làm theo ngài ấy phân phó, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm."

Khương Bích Lan không hiểu vì sao, trong lòng tựa như cảm thấy có chút không vui. Cũng không tiếp tục nói chuyện với Vương Doãn Chiêu nữa, liền quay về cung Tê Phượng.

Đợi đến lúc hồi cung, nàng cuối cùng mới phát hiện ra vì sao mình cảm thấy không vui, nàng thân là vương hậu, Mộ Dung Viêm rời cung tới biên thành chuyện lớn như vậy, thế nhưng không có ai nói cho nàng biết. Hơn nữa biên thành... Không phải là Tả Thương Lang đang trấn thủ ở đó hay sao? Nghe nói mấy ngày trước vừa mới đánh thắng trận, Tả Thương Lang mãi vẫn không chịu hồi triều.

Y hiện thời vội vã chạy tới, là có ý gì?

Nàng ta trái lo phải nghĩ, lại vẫn không có đáp án. Bên cạnh cũng không có người để tham mưu, đành phải tạm bỏ qua. Nhìn canh ngọt mình tự làm, lại nhìn cung vũ xung quanh không có Mộ Dung Viêm, nhất thời cảm giác như trong lòng thiếu một chỗ, trống rỗng.

Mã Ấp Thành, Mộ Dung Viêm ẩn ở trong trướng của Tả Thương Lang. Tả Thương Lang lo tin tức y ở Mã Ấp Thành bị tiết lộ ra ngoài, liền để y mặc quần áo của quân y, bình thường ở trong trướng của nàng. Các thân vệ chỉ tò mò không biết đại phu từ đâu tới, cũng không dám can thiệp quá nhiều.

Thuốc men trong doanh trại xác thực là thiếu thốn, dù cho quân y đã làm mọi cách tiết kiệm, nhưng mà thương binh thật sự quá nhiều. Mọi người bình thường đều không ở trong doanh trại, có người ra ngoài hái thuốc, có người đi vào các khu dân cư xung quanh thu mua thảo dược. Mộ Dung Viêm cũng ra khỏi doanh trại, liên lạc Yến Tử Sào, bảo Lãnh Phi Nhan thông báo Cô Xạ Sơn điều động dược thảo lại đây.

Buổi chiều, y không ở trong doanh, Tả Thương Lang ở trong trướng, quân y hết lần này đến lần khác dặn dò không cho nàng ra ngoài. Nàng cũng biết rõ lợi hại, chỉ ngồi dậy đọc sách. Đột nhiên bên ngoài có người truyền báo: "Tả tướng quân! Ngoài doanh trại có một người tự xưng họ Dương, cầu kiến tướng quân!"

Lính liên lạc cũng không đi vào, nhưng Tả Thương Lang vẫn lập tức ngồi thẳng người dậy, nói: "Họ Dương?" Cảm thấy lập tức đoán được là ai, liền nói, "Mau mời vào."

Người đến quả nhiên là Dương Liên Đình, hắn vừa vào trướng, đặt hòm thuốc xuống, đã nói: "Nghe nói ngươi bị thương? Sao không truyền tin cho ta?"

Tả Thương Lang mỉm cười, nói: "Biên thành đang chiến loạn, để cho ngươi tới cũng không tốt." Tình huống Mã Ấp Thành như thế nào, trong lòng nàng đương nhiên là biết. Đừng xem hiện tại gió êm sóng lặng, chỉ cần bất kỳ thế lực nào bên ngoài động binh thăm dò thì cả thành lập tức sẽ bị san bằng thành bình địa.

Dương Liên Đình nói: "Lường trước chỗ ngươi bị thiếu thuốc men, ta mang theo một chút lại đây."

Tả Thương Lang nói không cảm động là không thể nào, Dương Liên Đình đưa đến cơ hồ tất cả đều là thuốc trị thương, tựa hồ biết rõ tính nàng, cũng không chọn những thứ quý hiếm đắt đỏ. Tả Thương Lang nói: "Vừa vặn trong quân ta đang thiếu hụt quân y, nếu như ngươi đã đến, hãy giúp chúng ta trị liệu thương binh một chút. Chờ ta báo cáo bệ hạ, cũng sẽ ghi công trạng cho ngươi."

"Ta đã trông thấy những thương binh kia, chính là ba đầu sáu tay cũng không cách nào cứu trị hết. Ngươi vì cái gì không đem bọn họ chuyển về hậu phương?" Dương Liên Đình vừa nói vừa vén ống tay áo nàng lên để bắt mạch. Tả Thương Lang nói: "Ta lấy đâu ra nhân thủ để chuyển họ đi."

Dương Liên Đình cũng không dây dưa mãi vấn đề đó, nói: "Vết lương này của ngươi, không nên ra chiến trường." Nói xong, nhẹ nhàng cởi y phục của nàng, nói: "Ta xem một chút ngoại thương."

Tả Thương Lang không được tự nhiên túm túm y phục, nói: "Quân y đã băng bó qua rồi, coi như ổn." Dương Liên Đình nói: "Quân y có thể so với ta sao?"

Tả Thương Lang đành phải để hắn cởϊ áσ ra, nói: "Ngươi ở cùng Khương Hạnh không bao lâu, mà tính tình lại càng lúc càng giống ông ta."

Dương Liên Đình chỉ cười cười, nhưng tiếp theo, hai người liền không có lời gì không dám. Miệng vết thương của nàng thản nhiên lộ ra trước mặt hắn, đương nhiên cũng sẽ có những chỗ xung quanh, bầu không khí có chút lúng túng, Dương Liên Đình rửa tay, nhẹ nói: "Mũi tên nhổ ra cũng coi như gọn gàng, chỉ là miệng vết thương xử lý không được tốt lắm." Nói xong, cầm đao mổ, tháo hết chỉ khâu vết thương lúc trước quân y làm đi.

Đang tháo dở, Tả Thương Lang nhịn không được hít hà một tiếng, Dương Liên Đình tìm trong hòm thuốc lấy ra một thứ trông giông giống như một mảnh lá cây đưa cho nàng: "Ngậm lấy."

Tả Thương Lang ngậm lấy, lá cây kia vừa vào miệng là tan, rất nhanh nàng cảm giác ý thức dần mơ hồ. Hắn dùng tố vĩ ăn sạch đám thịt thối quanh miệng vết thương, Tả Thương Lang lúc đầu còn mở to hai mắt nhìn hắn, dần dần nàng lại ngủ thϊếp đi. Dương Liên Đình thật vất vả mới xử lý hết, mới khâu lại miệng vết thương. Đợi làm xong mấy việc này, hắn cũng mệt mỏi chịu không nổi, dứt khoát để nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh nàng nghỉ ngơi.

Mộ Dung Viêm đến tận đêm mới trở lại doanh trại, y tới nơi này chỉ có vài người biết, hiện thời mọi người đều cho rằng y cũng chỉ là một quân y, rất ít người có thể nhận ra. Y đi vào trong doanh trướng của Tả Thương Lang, liền bắt gặp Dương Liên Đình và nàng cùng ngủ trêm một cái giường.

Tả Thương Lang tựa đầu vào vai hắn, ngược lại ngủ ngon.

Sắc mặt Mộ Dung Viêm chậm rãi âm trầm xuống, ho khẽ một tiếng. Dương Liên Đình tỉnh lại trước tiên, trông thấy y ở đây, cũng lấy làm kinh hãi: "Bệ hạ?"

Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi thân là Quang Hoa thượng sư, không có ngự lệnh của cô, có thể tùy ý ra vào quân doanh hay sao?"

Tả Thương Lang lúc này mới tỉnh lại, dược lực vẫn chưa hoàn toàn hết, thân thể nàng còn có chút ít mê mệt. Nhưng vừa mở mắt ra đã thấy hai người này giương cung bạt kiếm, nàng cố hết sức ngồi dậy, nói: "Bệ hạ... Là ta viết thư nhờ hắn giúp ta chuyển tới một chút y dược, bệ hạ bớt giận."

Mộ Dung Viêm hừ lạnh, mặc dù trong nội tâm không vui, cũng không thể ở trước mặt hạ thần thuộc hạ chất vấn, làm mất thân phận. Y nói: "Ngươi thiếu y thiếu dược, không bẩm báo với cô, ngược lại đi cầu viện Bái Ngọc Giáo? Tả Thương Lang, trong mắt ngươi có còn có quân chủ là cô này nữa không?"

Tả Thương Lang chỉ cảm thấy thân thể nặng ngàn cân, mấy lần muốn xuống giường đều không thể di chuyển nửa tấc, cũng may đầu óc vẫn còn coi như thanh tỉnh, nàng nói: "Trước từng mấy lần cầu viện chủ thượng, nhưng mà thư liên tục không thể đến tay bệ hạ, lâu không có hồi âm, lúc đó mới bất đắc dĩ cầu trợ Bái Ngọc Giáo. Chủ thượng muốn trách, thì hãy trách ta thôi."

Mộ Dung Viêm liền giật mình, cuối cùng nhớ tới chuyện quân báo bị chặn lại, lửa giận trong lòng chậm rãi bị dập tắt, khẩu khí của y cũng hơi có vẻ hòa hoãn, nói: "Chuyện quân báo bị mất trộm, cô sẽ tường tận tra xét. Dương giáo chủ cũng vất vả rồi, biên thành thế cục hay xoay chuyển, không ổn định, ngươi vẫn nên quay về Cô Xạ Sơn đi."

Dương Liên Đình quay sang nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, địch ý của Mộ Dung Viêm, hắn không phải là không cảm giác được. Hắn hành lễ, nói: "Vâng."

Nói xong đứng dậy, rốt cục ra khỏi doanh trướng.

Mộ Dung Viêm lúc này mới ngồi xuống cạnh Tả Thương Lang, Tả Thương Lang thật sự là dậy không nổi, đem đầu gối lên đùi y. Mộ Dung Viêm khẽ vuốt mái tóc dài lành lạnh bóng loáng của nàng. Tả Thương Lang ngửa mặt lên nhìn y, hỏi: "Dương Liên Đình đến đây, cũng là vì quan tâm tới biên quan tướng sĩ, quan tâm tới thắng bại cơ nghiệp của bệ hạ. Bệ hạ vì sao lại để ý như thế?"

Mộ Dung Viêm cảm thấy trầm xuống, phát hiện mình để ý căn bản không phải vì Dương Liên Đình đến đây. Điều y canh cánh trong lòng, chẳng qua là sự thân mật giữa nàng với Dương Liên Đình. Đây không phải là chuyện tốt, nhưng y vẫn nói: "Ngươi cùng hắn mặc dù thân thiết, nhưng khoảng cách nam nữ vẫn cần phải chú ý."

Tả Thương Lang ngạc nhiên, tựa hồ lúc này mới hiểu được vì sao y nổi giận, một lúc lâu lại bật cười, nói: "Chủ thượng, ngươi đang ghen có phải không?"

Mộ Dung Viêm cúi người đưa mắt nhìn nàng, mãi cho đến lúc tiếng cười của nàng dần dần nhỏ đi, mới nói: "Ừ."

Sắc mặt y quá mức nghiêm túc, Tả Thương Lang nhất thời im lặng, Mộ Dung Viêm chậm rãi hôn môi nàng, tóc đen mát lạnh xõa ra trên đầu gối, quẩn quanh y.

Đợi đến khi dược tính hết hoàn toàn, Tả Thương Lang cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động. Nàng ngồi dậy, Mộ Dung Viêm hỏi: "Muốn làm gì?" Tả Thương Lang nói: "Ra ngoài tuần doanh."

Mộ Dung Viêm nhíu mày, biết rõ đây là chuyện bắt buộc. Nàng nhất định phải thường xuyên tuần doanh, một mặt để trấn an quân tâm, mặt khác, nếu như ngoại bang có gian tế trộn lẫn ở trong doanh, ít nhất cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Y tự mình giúp nàng mặc quần áo, nói: "Ta với ngươi cùng đi."

Tả Thương Lang đồng ý, cùng y ra ngoài. Trước kia nàng trị quân, Mộ Dung Viêm cũng chưa từng thấy tận mắt. Nhưng ra khỏi trướng xong, bất cứ nơi nào nàng đi qua, binh sĩ đều đứng thẳng tắp, ngay cả thương binh cũng không có bất kỳ biểu hiện suy sụp nào. Dù sao cũng đại thắng Tây Tĩnh, quân tiên phong của Yến Quân chính thịnh, cũng khó trách Tây Tĩnh, Cô Trúc không dám đường đột tiến công.

Tả Thương Lang có đôi khi vỗ vỗ vai bọn họ, trên hàn giáp toàn vụn băng. Mộ Dung Viêm cùng với nàng, đi qua chốn băng thiên tuyết địa nơi nơi đều là cát vàng này. Gió rét cắt da cắt thịt, lạnh thấu xương. Nàng đi lại trong quân, dáng người vẫn cao ngất như lúc đầu. Hai người tuần hết doanh, trên lông mi nàng sương lạnh đã đông lại thành bông tuyết. Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng lau cho nàng, khi đó hai gò má nàng đỏ rực vì cơn sốt, ánh mắt lại kiên nghị sắc bén.

Y chỉ cảm thấy trong lòng có một dây cung, bị người ta nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ, lưu lại thanh âm rung động liên miên bất tuyệt bên tai.

Cứ như thế qua mười ngày, Tả Thương Lang lúc này mới có thể xuống giường. Trong quân tất cả đều lấy lương thảo lúc trước cướp đoạt được từ Mã Ấp Thành vượt qua khoảng thời gian gần một tháng này. Lương thảo Mộ Dung Viêm đưa tới còn chưa động đến, mà Tây Tĩnh lúc trước bị hao tổn quá nhiều không trụ nổi, đại quân phải lui về phía tây sông Bạch Lang.

Cô Trúc sau đó cũng rút về Tiểu Tuyền Sơn. Nguy cơ của Mã Ấp Thành cuối cùng cũng được giải trừ. Thời điểm quân địch bỏ chạy, bên ngoài giá lạnh hiếm thấy, cơ hồ nước đóng thành băng. Phía ngoài doanh trướng toàn là băng lăng, có to như cổ tay, lại có mảnh như ngón tay. Tả Thương Lang bẻ một thanh cầm ở trong tay, thật là lạnh, đông lạnh đến mức ngón tay tê dại. Nhưng mà không đành lòng vứt bỏ.

Mộ Dung Viêm nói: "Vứt đi, trở về lại ngã bệnh."

Tả Thương Lang đi lên phía trước, nói: "Ta bây giờ là Phiêu Kị Đại tướng quân, còn ngươi chỉ là một gã tạp binh bên cạnh ta mà thôi. Dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, thật coi thường ta trị quân không nghiêm sao! Cởϊ qυầи áo ra chạy một trăm vòng quanh doanh trướng cho ta."

Mộ Dung Viêm cười, nói: "Cũng được, nhưng chờ cô về Tấn Dương rồi, ngươi mỗi ngày chạy năm trăm vòng. Hôm nay liền trừ một trăm vòng kia của cô, còn dư lại bốn trăm vòng bao giờ trở về ngươi tự chạy đi." Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi lên phía trước, không để ý đã tới đỉnh tường thành Mã Ấp Thành.

Bên ngoài Mã Ấp Thành chính là Bình Độ Quan, sông Bạch Lang đóng băng trông giống như một cái thắt lưng ngọc, xung quanh rải rác vài cái ốc đảo, sau đó nơi nơi đều là cát vàng. Gió rét trên đầu tường cắt da cắt thịt lao tới, cuốn cát ném vào thành quách, lại lộ vẻ hoang vu.

Dưới thành Viên Ác cùng mấy người lính đang đốt ống trúc, phát ra âm thanh tí tách. Ngẩng đầu nhìn thấy Tả Thương Lang đứng trên tường thành, cách khá xa, hắn không nhận ra Mộ Dung Viêm, chỉ cao giọng gọi: "Tướng quân, hôm nay là giao thừa, xuống đây đốt pháo đi!"

Tả Thương Lang mỉm cười, nói: "Không được, các ngươi chơi đi." Sau đó quay đầu, nói với Mộ Dung Viêm, "Hôm nay là giao thừa a."

Mộ Dung Viêm nói: "Đúng vậy, Tả tướng quân của chúng ta đã lớn thêm một tuổi rồi."

Tả Thương Lang ngắm nhìn bốn phía, nói: "Lễ vật mừng năm mới này cũng không tệ."

Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi tặng cô một tòa thành, chờ trở lại Tấn Dương, cô phong ngươi làm Vệ tướng quân." Vệ tướng quân là quân hàm của Ôn Thế. Tả Thương Lang nói: "Không cần, bệ hạ nếu quả thật muốn phong thưởng cho thuộc hạ, nhiều năm về sau, nếu như thiên hạ đại định, mà vi thần vẫn còn ở đây, bệ hạ hãy ban thưởng cho vi thần được ở đây thú biên sống quãng đời còn lại đi."

Mộ Dung Viêm ngơ ngẩn, trên tường thành cũ kỹ, bốn mắt nhìn nhau, vân đạm phong khinh trò chuyện, đột nhiên có chút ít bi thương. Giờ khắc này, hai con người cùng đứng sóng vai bước sang tuổi mới, không có tương lai. Tựa hồ như có một cây gai, cứ như vậy vội vội vàng vàng không kịp chuẩn bị đã đâm vào trái tim. Một khoảng khắc ấy, y cơ hồ nghĩ cho nàng một lời hứa thiên trường địa cửu.

Y nghiêng mặt qua, nhìn dòng sông Bạch Lang đã đóng băng. Nhân gian hoang vu, lòng người lại yếu ớt không chịu nổi. Mà đường đời lối rẽ quanh co, chỉ có kẻ nào vững vàng, kiên định chỉ đi theo một phương hướng, mới có thể đến được mục tiêu. Quang cảnh dọc đường có đẹp đến mấy cũng đều chỉ là mê chướng mà thôi.

Mộ Dung Viêm, ngươi không nên trầm mê trong cảnh đẹp ở ngã rẽ này nữa. Nhưng có một chút đau đớn, từ trong lòng tràn ra đến đầu ngón tay, vẫn mãi âm ỉ dày vò.

Đón giao thừa xong, Mộ Dung Viêm về Tấn Dương Thành trước, Tả Thương Lang sau đó cũng khải hoàn.

Ngày đại quân trở lại Tấn Dương Thành, đúng là giữa tháng giêng. Sắp tới tết nguyên tiêu, mùi vị năm mới còn chưa dứt. Mộ Dung Viêm tự mình đến Tây Hoa Môn đón đại quân vào thành, văn võ bá quan chia làm hai bên, dân chúng đứng trên đường hẻm chờ. Tả Thương Lang trông thấy đội ngũ ở cửa thành, lập tức liền xuống ngựa. Nàng bước nhanh đi đến trước mặt Mộ Dung Viêm, quỳ xuống: "Chủ thượng."

Mộ Dung Viêm đỡ nàng dậy, giống như mấy ngày vừa rồi chưa từng gặp mặt, hai người giữ nghiêm lễ quân thần, đều vào thành. Tấn Dương Thành người đông nghìn nghịt, Tả Thương Lang mỗi một bước đều cực kỳ vững vàng, không muốn làm cho bất luận kẻ nào nhìn ra thương thế của nàng.

Ban đêm, Mộ Dung Viêm ở Minh Nguyệt Đài thiết tiệc quần thần. Khương Bích Lan mặc trang phục lộng lẫy, tham dự cùng Mộ Dung Viêm.

Trên vị trí chủ tọa, đế hậu cùng nhau sóng vai mà ngồi, Tả Thương Lang ngồi ở chỗ dành cho võ quan. Vương Doãn Chiêu dù sao là người tỉ mỉ, trong bầu rượu của nàng đều toàn là nước. Nàng chỉ uống một ngụm liền không uống nữa, bên cạnh thỉnh thoảng có đại thần lại đây mời rượu nàng.

Rất nhanh một bình nước liền cạn, đám Ngụy Đồng Diệu đến rót rượu cho nàng. Tả Thương Lang uống một ly, phía trên Mộ Dung Viêm đã nói: "Thôi được rồi, hôm nay tuy là tiệc mừng công, nhưng uống rượu cần có chừng mực."

Y nói như vậy, đương nhiên cũng không ai dám lại đến mời rượu Tả Thương Lang nữa. Nhạc sĩ tấu lên nhạc cung đình vui vẻ, có cung nữ mặc vũ y hoa mỹ, nhẹ nhàng nhảy múa. Khương Bích Lan nhìn Tả Thương Lang một cái, biết rõ Mộ Dung Viêm có ý bảo vệ, cũng biết là nàng thương thế trầm trọng, không thích hợp uống nhiều. Nhưng trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy nghẹn nghẹn tức.

Món ăn đã qua ngũ vị, nàng nói: "Nghe nói Tả tướng quân bị thương?"

Tả Thương Lang vội đứng dậy, đáp: "Bẩm nương nương, một chút thương nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại. Nhờ có nương nương quan tâm."

Khương Bích Lan nói: "Tướng quân vì nước chinh chiến, càng vất vả công lao càng lớn. Bản cung từ trước tới nay đối với tướng quân nữ trung anh hào đều dị thường khâm phục. Mỗi lần đọc đến câu thơ viễn chinh nơi biên thùy, lúc nào cũng thập phần ngưỡng mộ."

Tả Thương Lang nói: "Biên thành cùng đế đô, chẳng qua nhìn phong cảnh khác nhau mà thôi. Nương nương cực kỳ hâm mộ sa trường, nhưng không biết nữ nhi trong thiên hạ đều hâm mộ ao ước nương nương."

Nàng lễ nghi chu toàn, nói chuyện cũng đúng mực. Khương Bích Lan lúc này mới cười một tiếng, như hoa lan: "Vận mệnh con người, phần lớn không thể tự định đoạt. Nhưng tướng quân không giống như vậy, tướng quân nắm trong tay quân đội hùng hậu, có thể quyết định vận mệnh của người khác. Ta biết rõ tướng quân sinh ra làm tướng, khó tránh khỏi cảnh máu tanh gϊếŧ chóc. Nhưng cho dù là kẻ làm tướng, cũng nên thận trong bớt gϊếŧ chóc. Hai trận chiến của tướng quân ở Hôi Diệp Nguyên và Mã Ấp Thành, dĩ nhiên vang danh kim cổ, nhưng mà những nữ nhân bị làm nhục, cùng dân chúng bị gϊếŧ hại kia đều vô tội, tướng quân chẳng lẽ chưa từng bao giờ gặp ác mộng? Chưa từng mơ thấy bọn họ hay sao?"

Tả Thương Lang ngây ra, bầu không khí trong điện có chút ít lúng túng. Nhưng lập tức, Tả Thương Lang liền khom người, nói: "Mạt tướng nhớ kỹ lời nương nương răn dạy. Về sau dụng binh, chắc chắn sẽ thận trọng lại càng thận trọng hơn."

Khương Bích Lan rất hài lòng, nói: "Đã như vậy, ngày mai ta liền an bài tăng nhân Pháp Thường Tự làm lễ cầu siêu cúng bái cho các tướng sĩ, binh lính mất trong chiến trận, siêu độ anh linh. Tướng quân cũng có thể vì nạn dân vô tội trong hai trận Hôi Diệp Nguyên và Mã Ấp Thành chép vài quyển kinh thư, cầu phúc cho bọn họ sớm được thoát ly bể khổ, chuyển thế luân hồi."

Tả Thương Lang kinh hãi, nhất thời quên xác nhận. Xung quanh triều thần cũng không biết nói cái gì, cuối cùng vẫn là Mộ Dung Viêm nói: "Vương hậu, Tả tướng quân trên người còn có thương, chút chuyện này, để khi khác hãy nói."

Khương Bích Lan nhìn vòng quanh bốn phía một cái, chậm rãi đỏ mặt, mím chặt môi, không nói gì thêm.