Chương 43: Manh mối

Đêm lạnh như nước, Yến Vương Cung một mảnh yên tĩnh. Nhưng mà Khương gia lại đèn đuốc sáng trưng. Vốn lúc trước Vĩ Trúc ở trong cung truyền tin về, nói là tối đó Mộ Dung Viêm sẽ đến chỗ Khương Bích Lan, Khương Tán Nghi cùng phu nhân Trịnh thị đều vô cùng mừng rỡ. Nhưng về sau biết được Mộ Dung Viêm chỉ dùng cơm tối cùng Khương Bích Lan, cũng không ngủ lại, người một nhà lại bắt đầu thấp thỏm bất an.

Khương Tán Nghi mấy phen hỏi thăm, cũng không có được tin tức xác thực. Hơn nữa gần đây Mộ Dung Viêm cũng chưa hề đề cập tới chuyện lập hậu ở trong triều.

Khương Tán Nghi không có chức quan, vô pháp vào triều, hết thảy đều chỉ có thể nghe qua môn sinh bạn cũ trong triều nói lại. Trịnh thị nói: "Lão gia, chúng ta tiếp tục chờ vô ích như thế này cũng không phải là biện pháp. Lan nhi vốn là cùng phế thái tử... Hiện thời lại không minh bạch ở lại trong cung, càng kéo dài như thế này thì càng khó!"

Khương Tán Nghi phất phất tay: "Ta biết rõ!"

Hai vợ chồng đang nói chuyện, đột nhiên có tiểu thái giám đến, là Mộ Dung Viêm muốn đi săn, tuyên triệu Khương Tán Nghi tùy giá.

Trịnh thị vội vã mời tiểu thái giám đến phòng khách đãi trà, lại tự mình thay trang phục đi săn cho Khương Tán Nghi, nói: "Lão gia, ông nhất định phải nhớ hỏi thăm tình hình cho Lan nhi. Chúng ta Khương thị hiện thời đều dựa vào một mình con bé!"

Khương Tán Nghi không kiên nhẫn: "Nói nhiều, sao ta lại không biết?"

Mộ Dung Viêm dẫn theo triều thần đi thẳng đến khu vực săn bắn, Khương Tán Nghi nhìn thoáng qua, chỉ thấy Khương Bích Lan cũng mặc trang phục đi săn màu đỏ, theo sau lưng Mộ Dung Viêm. Trọng thần trong triều đều đi theo, lão ta quét mắt một vòng, đứng gần kim thượng nhất, không thể nghi ngờ là Phong Bình, Tả Thương Lang, Tiết Thành Cảnh, Chu Tín, Cam Hiếu Nho mấy người.

Võ tướng phần lớn ở bên ngoài cũng liền không cần phải nói, trong đám quan văn thì, vừa nhìn liền thấy là phe Cam Hiếu Nho thân cận Mộ Dung Viêm nhất.

Lão vừa tới trường săn, Mộ Dung Viêm liền mỉm cười nói: "Khương ái khanh, cô còn nhớ, ông kinh doanh chuồng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung cũng không thua gì võ tướng. Hôm nay nhất định phải thắng lợi trở về mới được."

Khương Tán Nghi vội chắp tay xưng vâng, thuận tiện nhìn sang nữ nhi của mình, thấy nàng đi theo phía sau quân chủ trẻ tuổi, hai người chính là một đôi trời đất tạo nên, châu liêm bích hợp. Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước sao lại không nhận ra tiểu tử này long chương phượng tư, phong thái hơn người?

Khu vực săn bắn thuộc về vương thất Đại Yến, ở tại Bàn Long Cốc, phía đông ngoại thành Tấn Dương. Mộ Dung Viêm cùng Khương Bích Lan lúc đầu là mỗi người một ngựa, Khương Bích Lan bắn hai mũi tên liền cũng không trúng con mồi. Dù sao cũng chỉ là nữ nhi trong khuê phòng, không có khí lực gì.

Mộ Dung Viêm liền nắm bàn tay thon thon như ngọc của nàng ta, bỗng nhiên kéo nàng ta sang ngựa của mình, hai tay vòng qua eo nàng ta, cùng nàng ta hợp sức kéo một cây cung. Khương Bích Lan thét lên kinh hãi một chút, bỗng xấu hổ đỏ mặt, trốn vào trong lòng y, ngay cả mũi tên bắn trúng nơi nào cũng thẹn thùng không dám nhìn.

Đám cựu thần Tiết Thành Cảnh âm thầm lắc đầu, tất cả mọi người đều chờ Mộ Dung Viêm chính thức tuyên bố sắc lập Khương Bích Lan làm hoàng hậu để phản đối. Mộ Dung Viêm tuy không đề cập tới chuyện lập hậu, nhưng hiện thời quang minh chính đại đưa Khương Bích Lan đi ra, lại ân ái thân mật như thế này, chỉ sợ là tâm ý đã định.

Tả Thương Lang đi theo ở bên cạnh, tiếng cười của Khương Bích Lan như chuông bạc, nàng lại không hề nhìn sang phía đó. Con mồi ở Bàn Long Cốc, phần lớn là được chăn nuôi, nhìn thấy người cũng không tránh, không hề có dã tính. Đi săn kiểu này, đối với võ quan mà nói, liền chỉ có thể gọi là du ngoạn, cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Hơn nữa Mộ Dung Viêm với giai nhân cùng cưỡi ngựa, tốc độ cũng sẽ không nhanh. Nàng kìm cương ngựa, chậm rãi đi. Mộ Dung Viêm bỗng dưng quay đầu lại, thấy nàng hứng thú sa sút, nói: "Tả tướng quân ngày hôm nay không vui, chẳng lẽ là ghét bỏ cô không có đưa ra phần thưởng?"

Các đại thần bên cạnh đều bật cười vang, Tả Thương Lang lập tức chắp tay, nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần không dám."

Mộ Dung Viêm nói: "Nói đến chuyện này, lúc trước Ôn Soái xuất chiến Vô Chung từng thu được một chiếc cung thần, gọi là Cửu Long Thiệt. Ôn Soái đem cây cung này hiến trình phụ vương, hiện thời còn giữ ở trong cung. Hôm nay nếu Tả tướng quân đã ngại trẫm hẹp hòi, trẫm liền lấy ra, làm giải thưởng. Hôm nay ai săn được nhiều nhất, liền thưởng cây cung này."

Y nói như thế, mọi người đều có chút nghiền ngẫm, ai chẳng biết, nếu như nói riêng về cưỡi ngựa bắn cung, ở đây không có kẻ nào có thể là đối thủ của Tả Thương Lang. Y nói ra lời này, chẳng khác gì là thưởng cho nàng. Nhưng dẫu sao cũng vẫn là di vật của Ôn Soái, cũng không có ai nói gì.

Tả Thương Lang nghe vậy, chắp tay nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Mộ Dung Viêm nói: "Xem xem, vừa mới thế đã tạ ân, quả thực là không đem văn võ triều thần Đại Yến ta để vào mắt. Các ngươi cũng phải nỗ lực, không nên để Tả tướng quân của chúng ta coi thường."

Triều thần đương nhiên một phen hưởng ứng, bầu không khí ngược lại tốt hơn nhiều.

Tả Thương Lang đối với Cửu Long Thiệt vẫn tương đối cảm thấy hứng thú, lập tức cũng không khách khí, giương cung lắp tên, ở trong bụi cỏ loạn thụ truy đuổi con mồi.

Đi không lâu sau, đã đến chính ngọ. Khương Bích Lan đổ mồ hôi đầm đìa, má ngọc đỏ hồng. Thời tiết như thế này với nàng ta là quá nóng. Mộ Dung Viêm nói: "Nàng cũng mệt rồi, về doanh địa trước đi. Chờ săn bắn xong, cô tới đón nàng."

Khương Bích Lan lưu luyến buông tay y ra, nói: "Ta chờ bệ hạ."

Mộ Dung Viêm nói: "Về sau lúc chỉ có hai người chúng ta, nàng không cần gọi ta là bệ hạ."

Khương Bích Lan ngẩng mặt phấn lên, nói không cảm động là không thể. Khi Mộ Dung Viêm gặp khó khăn, cha nàng ta không ít lần gây khó xử cho y. Y cho tới bây giờ đều chưa từng nói một lời. Về sau nàng gả cho phế thái tử làm trắc phi, rồi lại được nâng lên làm chính phi, thế nhưng hôm nay, y vẫn còn dùng tình cảm từ lúc nhỏ kia đối đãi với nàng.

Bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng ta khẽ níu lấy áo y, nhưng thấy phía sau còn rất nhiều người, cũng không dám làm gì, chỉ là ánh mắt dịu dàng như thu thủy: "Viêm ca ca..."

Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng một cái, vỗ vỗ lưng nàng ta, nhu tình mật ý nói không hết.

Chờ đem Khương Bích Lan đưa về doanh địa, y giục ngựa đi về phía trước, đột nhiên nói: "Tả tướng quân, nếu Cửu Long Thiệt là giải thưởng, cô vương đương nhiên cũng có tư cách tranh thưởng. Ngươi cũng không nên đắc ý quá sớm!"

Tả Thương Lang ngẩn ra, Mộ Dung Viêm cũng đã giương cung lắp tên, lại là một con hươu hoang dã ngã xuống đất. Từ trước đến nay đế vương đi săn, thị vệ bên người cũng sẽ mang tên của đế vương. Phần lớn con mồi do thị vệ bắt, cũng sẽ tính vào số lượng con mồi của đế vương săn được.

Lệ này đặt ra là để cho quân vương đỡ phải lâm vào tình cảnh xấu hổ.

Hiện thời Mộ Dung Viêm trước kia vẫn thường đi săn, lại thêm cái luật lệ này, muốn thắng không dễ dàng.

Nàng khẽ nhíu mày, ngược lại thật nghiêm túc.

Hai người phóng ngựa xuyên qua giữa núi rừng, cũng không biết khi nào đã từ từ cách xa cấm quân. Đám người Vương Doãn Chiêu cũng không đuổi theo kịp.

Tả Thương Lang bắn ngã một con hoẵng chỉ bằng một mũi tên, quay người lại, thấy Mộ Dung Viêm đứng ở ngay sau lưng nàng. Ánh mắt chạm nhau, Tả Thương Lang không khỏi cực nhanh xoay tầm mắt sang nơi khác. Không ai nói chuyện, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng. Nàng giục ngựa đi về phía trước, lỗ tai lại không tự chủ được lưu ý tiếng vó ngựa của y.

Mộ Dung Viêm xuống ngựa, rửa tay vào một vũng nước trong bị bao phủ trong một bụi cỏ rậm rạp, nói: "Chậm một chút, cẩn thận chân. Không nên làm gãy chân tướng quân của ta." Tả Thương Lang xoay người xuống ngựa, lại cũng không đến gần, Mộ Dung Viêm lau tay, hỏi: "Ngươi cách ta xa như vậy làm gì? Ta ăn thịt người à? Lại đây."

Nàng cuối cùng chậm rãi đến gần, Mộ Dung Viêm đưa tay, dùng khăn lụa đã vắt sạch nước lau mồ hôi và bụi bặm trên trán cho nàng. Xúc cảm lạnh buốt, Tả Thương Lang bị lạnh khẽ lui lại một bước. Mộ Dung Viêm chậm rãi lau sạch mặt cho nàng, nói: "Trốn cái gì mà trốn, giống y hệt mèo hoa."

Tả Thương Lang vì vậy đứng lại không hề động đậy, cỏ cây im ắng, chỉ có chim nhạn bay qua trời cao. Y đứng gần như vậy, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ hình dáng của mình trong đôi con ngươi của y. Mộ Dung Viêm nói: "Ta biết, ngươi muốn coi như hết thảy đều chưa từng xảy ra. Nhưng mà ngươi nhìn lại mình xem, lại nhìn lại bộ dáng bây giờ của chúng ta xem, A Tả, có một số việc đã làm chính là làm, giả bộ như không có việc gì thì có ích chi?"

Mộ Dung Viêm sững sờ, Tả Thương Lang nói: "Nữ nhi trong thiên hạ, ai lại không mong ước có được lang quân hữu tình như bệ hạ, sớm sống chiều chết, cả đời gần nhau đây? Ta hiểu rõ ý bệ hạ, bệ hạ là muốn gợi ý vi thần bất kể danh phận, tránh tai mắt của người khác tiếp tục qua lại. Nhưng mà bệ hạ, vi thần cho tới bây giờ đều chưa từng so đo danh phận, cũng không cho rằng chính mình phải thủ tiết vì ai cả. Vi thần chỉ là không muốn, làm cho mình trở thành vết nhơ duy nhất trong quan hệ của bệ hạ cùng Khương cô nương. Vi thần cũng không thể, tự tay làm bẩn giấc mơ của chính mình, bôi nhọ thần phật trong lòng mình."

Trong mắt nàng cuối cùng cũng dâng lệ, lại chậm rãi lui về phía sau, quỳ xuống đất bái một bái, nói: "Vi thần nguyện dốc hết tất cả, phò trợ bệ hạ có được tình yêu, mong nhớ, hy vọng, khao khát, hết thảy tất cả."

Mộ Dung Viêm từ trên cao nhìn xuống, trầm mặc, hồi lâu sau, y tự tay đỡ nàng dậy, tay phải dùng sức, ấn đầu nàng lên vai mình, nói: "Đồ ngốc..." Y nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc nàng, lại khẽ nói: "Đồ ngốc."

Doanh địa tại khu vực săn bắn doanh địa, Khương Bích Lan chỉ cảm thấy mệt mỏi. Bên cạnh chỉ có một nha đầu tên là Vĩ Trúc đi theo nàng ta. Cũng là nha hoàn trước kia nàng ở Khương gia quen dùng, hiện thời thấy nàng đầu choáng váng, Vĩ Trúc nói: "Tiểu thư nghỉ ngơi trước, ta đi tìm thái y!"

Khương Bích Lan gật gật đầu, không chỉ đầu choáng váng không còn chút sức lực nào, trong dạ dày lại là từng trận sôi trào muốn ói. Nàng che miệng muốn nôn, nhưng cũng không phun ra được cái gì. Vĩ Trúc vốn muốn đi ra ngoài, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay người lại hỏi: "Tiểu thư, ngài... ngài nguyệt sự bao lâu rồi không có?"

Khương Bích Lan ngẩn ra, hỏi: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Vĩ Trúc lo lắng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư! Ngài không phải là..."

Khương Bích Lan cả kinh, tựa hồ nhớ tới cái gì, lập tức sắc mặt trắng bệch, nói: "Ta nguyệt tín... thật ra đã hơn hai tháng không có ."

Vĩ Trúc nói: "Vậy chúng ta không thể thỉnh thái y, tiểu thư trước nhịn một chút, buổi tối ta đi thỉnh phu nhân vào cung. Để phu nhân ra chủ ý."

Khương Bích Lan trong nội tâm bất an, cũng không đợi Mộ Dung Viêm trở về, vội vàng liền lệnh Phong Bình phái người đưa nàng ta hồi cung. Phong Bình biết rõ Mộ Dung Viêm đối với nàng ta không hề tầm thường, nên không dám thất lễ, lập tức phân ra một bộ phận cấm quân, đưa nàng ta hồi cung.

Vĩ Trúc liền lập tức mời Trịnh thị, hiện thời Khương gia mặc dù vẫn không có người nào vào triều làm quan, nhưng Mộ Dung Viêm sợ Khương Bích Lan trong cung bất an, đặc biệt cho phép mẹ nàng ta là Trịnh thị có thể thường xuyên vào cung thăm.

Trịnh thị ở nhà vốn là như kiến bò trên chảo nóng, vẫn đang đợi tin tức của chồng. Hiện thời được Vĩ Trúc phái người truyền tin, lập tức liền tiến cung.

Khương Bích Lan nằm ở trên giường, sắc mặt mệt mỏi, Trịnh thị mặc dù không thông y lý, nhưng dù sao từng sinh bốn đứa con cả trai lẫn gái lúc này chỉ là hỏi thăm bệnh trạng, liền nói không tốt. Trong khoảng thời gian ngắn vừa tức giận mắng phế thái tử bất lực, lại vừa lắng.

Khương Bích Lan thấy sắp phong hậu, lúc này nếu như lại truyền ra chuyện mang thai, Khương gia chắc chắn sẽ phải gà bay trứng vỡ một hồi.

Trán Trịnh thị toàn là mồ hôi, run rẩy hỏi: "Như vậy, cái thai mới hơn hai tháng. Ngươi cùng bệ hạ cùng phòng khi nào? Nói không chừng còn kịp..."

Sắc mặt Khương Bích Lan trắng bệch: "Chàng... chàng... Con cùng chàng căn bản cũng chưa từng." Trịnh thị thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi hồi cung cũng bao nhiêu ngày như thế rồi, sao còn không làm được!"

Khương Bích Lan lo sợ, nói: "Con cũng từng giữ lại, nhưng chàng lúc nào cũng giống như đang rất bận. Loại chuyện này, con làm sao có thể..."

Trịnh thị đến cùng vẫn là một người mẹ, nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, cần phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được." Khương Bích Lan nắm tay bà ta, lòng bàn tay toàn mồ hôi: "Nương, chàng... chàng sẽ bỏ con của con sao?"

Trịnh thị dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nàng ta: "Con của ta ơi, y bây giờ là Yến vương! Ngươi mang thai con của phế thái tử, hơn nữa ngươi còn muốn trở thành vương hậu! Con của ngươi sẽ là trưởng tử của y! Đó rất có thể sẽ là thái tử tương lai! Ngươi nói xem y có muốn giữ lại đứa bé này hay không?!"

Môi Khương Bích Lan run rẩy: "Nhưng mà việc ta từng gả cho thái tử ca ca, chàng rõ ràng là biết rõ! Nếu chàng đã biết rõ... Có lẽ..."

Trịnh thị đẩy nàng ta ra: "Bất luận như thế nào, trước hết hồi phủ ở vài ngày đã."

Khương Bích Lan hỏi: "Có thể ở lại đến lúc... con sinh đứa bé ra sao?"

Trịnh thị tức giận đến một chữ cũng không nói lên lời, xoay người rời đi.

Chạng vạng, Mộ Dung Viêm hồi cung, lúc Vương Doãn Chiêu giúp y thay quần áo, phát hiện trong tay áo y có một tấm khăn lụa còn ướt, không khỏi hỏi: "Bệ hạ, thứ ướt như thế này, sao có thể trực tiếp bỏ vào trong tay áo? Ngài bây giờ là căn cốt cường kiện, nhưng nếu như tuổi tác lớn hơn một chút nữa..."

Ông tuy là đầy tớ, nhưng mà đến cùng cũng vẫn là người chăm sóc Mộ Dung Viêm từ nhỏ cho đến lớn. Có đôi khi nói chuyện với y, vẫn không bỏ được mang chút ít ý tứ của trưởng giả quan tâm con cháu. Mộ Dung Viêm cũng ngẩn ra, mảnh khăn kia, Tả Thương Lang cũng đã dùng qua. Y thế nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, tiện tay giấu vào trong tay áo.

Hóa ra khi đó, khi đứa nhỏ ngốc kia vẻ mặt trịnh trọng nói " Vi thần nguyện dốc hết tất cả, giúp bệ hạ được có được tình yêu, mong nhớ, hy vọng, khao khát, hết thảy tất cả ", y cũng thất thần sao?

Y tạm ngừng, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi chuyện này nữa, chỉ hỏi: "Lan nhi hồi cung sớm, có phải thân thể có việc gì? Đã tìm thái y xem qua chưa?"

Vương Doãn Chiêu khom người nói: "Bẩm bệ hạ, vừa mới hồi cung lúc lão nô đã mệnh thái y đi qua, nhưng nghe nói Khương cô nương chỉ hơi mệt mỏi, đã đi ngủ, thái y cũng không được gặp."

Mộ Dung Viêm gật gật đầu: "Đi, qua xem một chút."

Cung Tê Phượng, lúc Mộ Dung Viêm lại đây đã là canh một. Khương Bích Lan cùng Trịnh thị ra cửa nghênh đón, đang muốn quỳ xuống, Mộ Dung Viêm nói: "Miễn lễ." Một tay đỡ Khương Bích Lan dậy, ngược lại đối với Trịnh thị nói: "Chỗ Khương gia ở, cô vương liên tục sai người thích đáng trông nom, chỉ là đến cùng công việc bề bộn, không thể tự kiểm tra. Phu nhân trở về nhà mấy ngày này, có quen không?"

Trịnh thị vội vàng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, trong phủ hết thảy đều tốt. Ngay cả một người làm cũng đều không thiếu. Tiểu phụ nhân cùng lão gia mỗi lần nhắc tới chuyện này, không khỏi cảm động và nhớ tới bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Mộ Dung Viêm gật đầu, Trịnh thị nhân cơ hội nói: "Bệ hạ, tiểu phụ nhân trong nhà cha mẹ đều đã già, hiện thời rất nhớ Lan nhi. Tiểu phụ nhân có thể hay không cả gan, thỉnh bệ hạ ân chuẩn cho Lan nhi về nhà ở vài ngày?"

Mộ Dung Viêm nói: "Lan nhi ở trong cung lâu như thế, nhớ người nhà cũng không sai. Như thế, nàng liền cùng mẫu thân trở về ở vài ngày đi."

Khương Bích Lan quỳ xuống tạ ơn, Mộ Dung Viêm cũng không ở lại cung Tê Phượng dùng cơm, chỉ nói là không muốn phiền nhiễu mẹ con các nàng đoàn tụ.

Từ trong cung Tê Phượng đi ra, Vương Doãn Chiêu nhỏ giọng nói: "Theo lý mà nói, Khương đại nhân hẳn là cực lực mong muốn Khương cô nương ở lại trong cung, vì sao mới chưa tới mấy ngày, lại đã muốn đón người trở về nhỉ?"

Mộ Dung Viêm nhìn ông một cái, nói: "Ngươi gần đây nói hơi nhiều."

Vương Doãn Chiêu vội vàng tát một cái vào miệng mình: "Lão nô ở trước mặt bệ hạ, lúc nào cũng là nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy."

Mộ Dung Viêm nói: "Khương Tán Nghi làm việc biết chừng mực, không cần để ý."

Khương Bích Lan đi theo Trịnh thị về nhà, Trịnh thị cùng Khương Tán Nghi bàn chuyện này. Khương Tán Nghi hỏi: "Chuyện này trừ ngươi ra, còn có ai biết không?"

Khương Bích Lan nói: "Không có ai khác, chỉ có nha đầu bên cạnh con là Vĩ Trúc."

Khương Tán Nghi ngược lại đối Trịnh thị nói: "Vĩ Trúc cũng về cùng?" Trịnh thị gật đầu, Khương Bích Lan cũng đều trở về, cô ta chẳng lẽ còn lưu lại trong cung hay sao? Khương Tán Nghi nói: "Bảo nó tới chăm sóc Lan nhi, đến khi thân thể Lan nhi khỏi hẳn. Mặt khác, không được để cho nó tiếp xúc với bất cứ kẻ nào."

Trịnh thị gật đầu, Khương Bích Lan hỏi: "Cha, vậy con của con thì sao đây?" Khương Tán Nghi chỉ bỏ lại hai chữ: "Xoá sạch!"

Khương Bích Lan ngây người, chảy nước mắt: "Cha, đây là cháu ngoại của ngài mà."

Khương Tán Nghi nắm vai cô ta, nhẹ nói: "Lan nhi, hiện tại tính mạng cả nhà ta đều cột trên một mình ngươi! Ngươi có biết đứa bé nãy sẽ đem đến tai ương diệt môn cho Khương phủ chúng ta hay không?!"

Khương Bích Lan lắc đầu: "Cha, nó cũng là cốt nhục của Mộ Dung gia."

Khương Tán Nghi cuối cùng mất hết nhẫn nại: "Câm miệng! Đây chính là nghiệt chướng! Ngươi cho rằng Mộ Dung Viêm sẽ dằn nổi cơn giận này sao?"

Khương Bích Lan khóc kêu: "Ta có thể đi hỏi chàng! Chàng nếu như nuốt không trôi cơn giận này, không muốn cưới ta là được! Đây là lỗi của ta sao? Gả cho thái tử ca ca là lỗi của ta sao? Là các người bức ta, ta đã làm sai điều gì?!"

Khương Tán Nghi nổi giận: "Câm miệng! Ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt?! Nhất định phải huyên náo cho toàn bộ mọi người trong phủ đều biết mới được sao?!"

Khương Bích Lan quay đầu chạy đi, Khương Tán Nghi tiến lên vài bước bắt được cánh tay nàng ta, kéo nàng quay về khuê phòng, dùng sức ném lên giường: "Nam nhân dù cho có yêu ngươi bao nhiêu, cũng sẽ không thể không thèm để ý loại chuyện này! Ngươi giữ lại đứa bé này, chính là để lại trong mắt trong lòng của y một cái gai! Liền tính y có thể vì tình cảm đáp ứng chuyện này, về sau ngươi muốn Mộ Dung Viêm cùng đứa bé chung sống như thế nào?! Ngươi hôm nay không hiểu, nhưng sau này ngươi sẽ biết ơn ta! Ngươi sẽ hiểu được phụ thân làm mọi thứ, cũng là vì tốt cho ngươi!"

Khương Bích Lan giãy giụa: "Ép ta gả cho thái tử là vì tốt cho ta sao?"

Khương Tán Nghi rống giận: "Đó là bởi vì ngươi cùng thái tử làm chuyện cẩu thả trước!!"

Khương Bích Lan khóc rống lên: "Là các ngươi bỏ thuốc, các ngươi hèn hạ, vô sỉ!"

Khương Tán Nghi không muốn nói thêm nữa, lệnh Trịnh thị bí mật tìm đại phu, nấu thuốc. Khương Bích Lan vô luận như thế nào cũng không chịu uống, huyên náo ầm ĩ, Khương Tán Nghi đem nàng ta từ trên giường kéo lên, một cước đá vào bụng.

Khương Bích Lan lập tức ôm bụng ngã lăn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Trịnh thị sợ hãi kêu một tiếng: "Lan nhi!"

Khương Bích Lan ôm bụng co vào góc tường, ánh mắt hoảng sợ mà tuyệt vọng.

Khương Tán Nghi kéo Trịnh thị lại, gầm lên: "Ngươi tự mình suy ngẫm rõ ràng đi!" sau đó cùng đi ra ngoài, đóng cửa.

Khương Bích Lan ngồi một lúc, trên người mới dần dần chảy ra máu. Nàng duỗi tay sờ, máu dính đầy tay. Đau nhức, kịch liệt đau nhức.

Nàng lên tiếng khóc lớn, bò tới cửa, mở cửa, phát hiện cửa đã bị khóa.

Đây không phải là hiện thực, đây nhất định là mộng, là giấc mộng đáng sợ nhất. Nàng gõ cửa: "Phụ thân, nương!"

Dấu tay dính máu từng cái từng cái ấn ở trên cửa gỗ chạm trổ, nàng điên cuồng khóc kêu.

Không, đây không phải là mộng. Đây là sự thực.

Nàng khóc, tê tâm liệt phế.

Khương Tán Nghi đương nhiên không có nhốt nàng bao lâu, chỉ chốc lát sau đã có lão mụ tử đi vào hầu hạ. Môi Khương Bích Lan khẽ nhếch, dại ra nhìn bọn họ. Trịnh thị ngồi ở bên giường, bưng thuốc đút cho nàng ta: "Lan nhi, đừng ghi hận phụ thân con. Chúng ta cũng là vì tốt cho con. Ông ấy... Con xem mới có mấy ngày, tóc ông ấy đã bạc hơn một nửa."

Ánh mắt Khương Bích Lan dừng lại ở trên mặt bà ta, giống như không biết bà ta là ai mà trên dưới quan sát một lượt. Nàng cười, sắc mặt trắng bệch như búp bê sứ dễ vỡ: "Trước kia ngài dạy ta vẽ tranh, ta không muốn học, ngài sẽ dùng roi mây liều mạng đánh ta. Ngài nói, ngài làm thế đều là vì tốt cho ta. Sau đó ngài dạy ta đánh đàn, ta đàn không tốt, ngài liền không cho ta ăn cơm, ta liên tục đàn, liên tục đàn, ngón tay đều rỉ máu. Ngài nói ngài đều là vì tốt cho ta. Về sau ta khiêu vũ, ca hát, nữ công, các người luôn nói hết thảy tất cả đều là vì tốt cho ta."

Trịnh thị thở dài, nắm tay nàng ta: "Con của ta, nương biết rõ con phải chịu thật nhiều khổ sở. Nhưng mà con có từng nghĩ tới hay chưa, chút chuyện này đều là vì cái gì? Chúng ta cũng chỉ vì để con có thể gả được cho một vị hôn phu nhân trung long phượng mà thôi! Con đã chịu khổ như vậy, cuối cùng lại vì một đứa nhỏ bỏ qua tất cả hay sao?"

Khương Bích Lan đẩy tay bà ta ra: "Ta đã tìm được vị hôn phu của mình, ta yêu chàng. Nhưng các người lại muốn để ta gả cho thái tử, mà bỏ thuốc ta!"

Trịnh thị nói: "Chúng ta không có bỏ thuốc con! Có lẽ là thái tử làm, nhưng phụ thân con cũng không biết rõ! Con suy nghĩ một chút, khi đó thái tử thế lớn, phụ thân con mặc dù có tâm, nhưng có dám can đảm vu hãm thái tử hay không?!"

Khương Bích Lan nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống: "Các người muốn ta làm hoàng hậu, ta biết rõ."

Trịnh thị vỗ về tay nàng ta, nói: "Con hiểu là được rồi, ngai phượng của bậc mẫu nghi thiên hạ, không có vất vả cùng hy sinh, sao có thể ngồi lên được?"

Khương Bích Lan cười lạnh: "Ta biết rõ, ta mệt mỏi, người đi đi."

Trịnh thị còn muốn nói điều gì, thấy nàng ta đã nhắm mắt lại, chỉ đành đẩy cửa đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa truyền đến, Khương Bích Lan mở mắt ra, nhìn đỉnh màn lụa màu hồng phấn thêu nhật nguyệt tinh đồ.

Nàng là nữ nhi Khương gia, ý nghĩa tồn tại của nữ nhi Khương gia, chính là tìm một vị hôn phu có năng lực trợ giúp cho gia tộc, cũng củng cố vững chắc địa vị của bản thân.

Còn nếu như không may mắn, không hạnh phúc, ha, ai thèm quan tâm?

Khương Bích Lan bắt đầu thực sự hy vọng đến ngày được phong hậu, loại nhà như thế này, nàng không muốn ở lại dù chỉ một lát. Mộ Dung Viêm xác thực bề bộn nhiều việc, canh tác nông nghiệp của Đại Yến, so sánh với các quốc gia xung quanh rõ ràng bị tụt hậu. Chủ yếu vẫn là du mục, đi săn. Vùng biển Bột Hải thì làm ngư nghiệp.

Y phái người đi đến các quốc gia nông canh phát đạt, học hỏi kinh nghiệm của một số dân chúng mấy đời làm nghề nông, cũng vụиɠ ŧяộʍ mang về một ít hạt giống, chuẩn bị cải thiện nông cụ và cây trồng nông nghiệp của Đại Yến.

Bởi vì hoàn cảnh khí hậu, gần đây y đang liên tục thí điền (thử nghiệm ruộng đất), Khương Bích Lan không nhìn thấy y.

Hôm nay lên triều, Mộ Dung Viêm đem thần cung Cửu Long Thiệt ban thưởng cho Tả Thương Lang. Tả Thương Lang đối với cây cung này thật sự yêu thích không buông tay, mê hoặc của thần binh lợi khí, phàm là người tập võ đều không thể kháng cự lại được. Nàng nắm cây cung kia, khi đó liền có chút nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức chạy như bay đến thao trường.

Mộ Dung Viêm lại không cho nàng cơ hội, kết thúc buổi chầu liền mệnh văn võ bá quan theo y cùng đi trồng trọt thử ruộng, nói cho oai là đi hoạt động giãn gân cốt, kỳ thật là giảm bớt được không ít nhân lực thí điền.

Mộ Dung Viêm ở đây, tất cả mọi người đều có vẻ khí thế ngất trời, nhưng địa dưỡng trời sinh, nông canh không phải là tạm thời liền có hiệu quả.

Tả Thương Lang gánh tro rơm rạ, không bao lâu liền một thân mồ hôi. Mộ Dung Viêm thấp giọng nói: "Bảo ngươi lại đây góp mặt, ngươi lại muốn đổi nghề làm lao động tay chân hay sao?"

Tả Thương Lang không hiểu nổi, vậy ta cố gắng làm việc còn không phải hay sao? Mộ Dung Viêm đưa ngón trỏ cùng ngón giữa ra, làm dấu tay chen vào mù ánh mắt của nàng: "Còn dám trừng ta, nhiều nam nhân như vậy, cần gì đến phiên ngươi? Miệng vết thương lại có vấn đề gì, ngươi liền tự tìm chỗ chết đi. Tránh sang bên cạnh mà đứng!"

Tả Thương Lang hỏi: "Thế chủ thượng gọi ta tới làm chi? Không bằng thả ta đến thao trường thử cung!"

Mộ Dung Viêm nói: "Trên triều cách quá xa, cảm thấy như mấy ngày rồi cũng không gặp ngươi, kêu đến nhìn một chút."

Tả Thương Lang sững sờ, ánh mắt y xuyên thấu nàng, nhưng lại lướt qua nàng, nhìn về một nơi khác.

Khương Tán Nghi đang giẫy cỏ, ngẫu nhiên ánh mắt thoáng nhìn qua, trông thấy Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang đang nói chuyện. Lão ta hơi ngẩn ra – – khi đó Tả Thương Lang vừa mới gánh vài gánh tro rơm rạ, thân thể đương nhiên không sạch sẽ gì cho cam. Thế nhưng Mộ Dung Viêm vẫn đứng rất gần nàng.

Hơn nữa, chỗ đứng của Vương Doãn Chiêu, không biết vô tình hay cố ý, lại che đi tầm mắt của mọi người.