Trận chiến lần này ở Phương Thành, cơ hồ là không đánh mà thắng. Từ nay về sau, Mộ Dung Viêm chính thức trở thành quân chủ Đại Yến, mà y lấy được Phương Thành, là vì nguyên hữu tướng Khương Tán Nghi hiến thành đầu hàng. Thân là thần tử, Mộ Dung Viêm cuối cùng cũng không có xuất binh tấn công phụ vương của mình.
Điều này khiến cho những người vẫn còn nhớ tới ân đức của Mộ Dung Uyên cũng không thể nói gì hơn.
Thời điểm từ Phương Thành khải hoàn hồi Tấn Dương, Tả Thương Lang quay đầu lại nhìn thành trì không chiến mà bại kia một cái, đột nhiên nghĩ đến, y lệnh cho mình cùng Lãnh Phi Nhan đi đến Phương Thành cứu Khương Bích Lan trước, đến cùng là vì tưởng niệm, hay là bởi vì y cần Khương Tán Nghi đến giúp y chọc thủng cục diện khó xử này?
Lần này nếu y tự mình ra tay vô luận thành hay bại đều chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ lên án, nhưng Khương Tán Nghi xuất hiện, lại hoàn mỹ giải quyết vấn đề này.
Nhưng ý niệm ấy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong đầu nàng sau đó liền lại tiêu thất trong vô hình.
Ngày Khương Bích Lan trở lại Tấn Dương Thành, tất cả dân chúng Tấn Dương đều đổ ra đường cái, muốn nhìn xem dung mạo của đệ nhất mỹ nhân Đại Yến như thế nào.
Khi đó Khương Bích Lan ngồi ở trong xe hoa, bức rèm che màu hồng nhạt nửa cuốn lên, mơ hồ có thể trông thấy mép váy hoa mỹ của giai nhân. Dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ, có kẻ còn không muốn sống âm thầm nghị luận. Mộ Dung Viêm mặc dù vì hồng nhan mà nổi giận đảo chính, nhưng dẫu sao Khương gia cô nương cũng đã gả cho phế thái tử. Toàn bộ người trong Đại Yến đều biết rõ.
Hiện tại người đàn ông này đã quân lâm thiên hạ, vương hậu bị tru sát, Mộ Dung Uyên cùng phế thái tử ngay cả chỗ dung thân cũng không có.
Thiên hạ ở trong tay, y chỉ cần ngoắc ngón tay, muốn loại giai nhân tuyệt sắc nào mà lại không được?
Y sẽ xử trí người phụ nữ đã gả làm hoàng tẩu của mình này như thế nào đây?
Nuôi ở trong cung, lén lút lui tới? Hay là dứt khoát phong phi, chấp nhận cả đời để thế gian chỉ trích?
Trong một mảnh huyên náo đó, Khương Bích Lan tay phải cầm vạt áo, xuyên qua bức rèm lay động, trông thấy phụ thân của mình theo hầu ở bên cạnh Mộ Dung Viêm.
Hiện tại trên trường nhai phải có đến gần vạn người, đều đang tranh nhau xem nàng ta. Nàng ta cúi đầu xuống, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, cũng không biết nên vui hay buồn. Kỳ thật những ngày vừa qua, Mộ Dung Nhược đối với nàng ta cũng không tệ. Hiện thời Mộ Dung Nhược cùng Mộ Dung Uyên đã thất bại thảm hại, không biết phiêu bạt tới phương nào.
Đã qua nhiều năm, nàng ta cũng gả cho Mộ Dung Nhược rồi, chàng... thực sự còn yêu mình sao?
Nàng ta nhìn về phía Mộ Dung Viêm đang giục ngựa đi phía trước đoàn quân, chỉ thấy y mặc hồng y kim giáp, ánh mặt trời tỏa sáng rơi trên hoa văn hình rồng tinh xảo, phác hoạ ra một đế vương phong thái nhã nhặn tuấn tú.
Nàng ta cố gắng thu hồi bất an của mình, bóng dáng Mộ Dung Nhược trong đầu chợt lóe rồi biến mất, vui sướиɠ cùng ước mơ chiếm cứ tâm hồn thiếu nữ quý môn thiên kim. Dù sao một lần phẫn nộ rung trời này đã là giai thoại thiên cổ. Thế gian nữ tử thiên thiên vạn vạn, ai có thể được như nàng ta?
Xe đã đi hết trường nhai ở Tấn Dương, trực tiếp tiến hoàng cung. Khương Bích Lan thấp thỏm bất an, cứ như thế này đã tiến cung sao? Không danh không phận...
Nàng ta cũng không biết mình đang mong đợi cái gì, nghĩ ngợi lung tung quá nhiều, một hồi bi thương một hồi lại vui mừng, ngay cả xe đã dừng lại cũng không biết.
"Khương cô nương, mời xuống xe." Có cung nhân chuyển ghế gấm tới, đỡ nàng ta xuống xe. Khương Bích Lan liền được cung nữ đỡ đi về phía trước, nàng ta đối với đường đi trong cung cũng coi như quen thuộc, nếu tiếp tục vẫn đi về phía trước, càng đi trái tim liền càng đập dồn dập. Phía trước là... là nơi ở của vương hậu, cung Tê Phượng!
Quả nhiên cung nữ đỡ nàng ta đến cung Tê Phượng, hai người thị nữ của nàng ta là Hội Vân và Họa Nguyệt đã chờ sẵn trước cửa.
"Tiểu thư!" Hai người thị nữ nhào lên, lệ nóng dịu dàng. Lúc trước Khương Tán Nghi chạy theo Mộ Dung Uyên ra khỏi Tấn Dương Thành, kỳ thật thập phần vội vàng. Nô bộc hạ nhân cũng không kịp mang theo. Không ngờ Mộ Dung Viêm vẫn giữ lại và bảo hộ cho những người hầu bên cạnh nàng ta.
Lúc này chủ tớ gặp lại nhau, đương nhiên nói không hết chuyện. Khương Bích Lan đi theo các nàng vào đại điện, chỉ chốc lát sau, Khương Tán Nghi cùng phu nhân Trịnh thị cũng được cung nhân lĩnh vào. Lo lắng trong lòng Khương Bích Lan cuối cùng cũng hạ xuống.
Khương Tán Nghi quan sát ngai phượng hoa mỹ bên trong cung Tê Phượng, nói: "Con ta đến cùng vẫn thật có phúc, năm đó nếu sớm biết như thế, vi phụ cần gì phải ngăn đón các con."
Khương Bích Lan đỏ mặt, Trịnh thị vẫn có chút không yên tâm, nói: "Lão gia, ông nghĩ hắn đem con gái chúng ta an trí tại cung Tê Phượng, có phải là có ý phong nàng là vương hậu không?"
Khương Tán Nghi hơi trầm ngâm một chút, nói: "Bệ hạ liền bệ hạ đi, hắn cái gì mà hắn. Bệ hạ đem Lan nhi an bài tại đây, tự có thâm ý. Không có gì hơn là nhắc nhở triều thần, để bọn họ có chút chuẩn bị."
Trịnh thị mím môi, nói: "Nhưng... Nhưng Lan nhi dù sao cũng đã từng cùng phế thái tử..."
Khương Tán Nghi nhìn thê tử, lại nhìn một chút như hoa như ngọc nữ nhi, nói: "Chính là vì như thế, một khi có ý chỉ phong hậu, một số kẻ bảo thủ trong triều tất nhiên sẽ phản đối. Nhưng kim thượng là người vô cùng có chủ kiến, người bình thường không thể lay động được. Không cần phải lo lắng."
Trịnh thị nói: "Đáng tiếc hiện tại lão gia ở trong triều còn chưa có chức vụ, nếu không cũng có thể vì Lan nhi nói được vài câu."
Khương Tán Nghi cười một cái, nói: "Dù sao cũng phải có một người đứng vững chân trước. Chỉ cần bệ hạ đối với con gái chúng ta là thật tâm, còn sợ Khương gia ta ở trong triều không có chỗ đứng sao?" Lại quay đầu lại nhìn nữ nhi của mình, quả thực là càng nhìn càng yêu, nói: "Nói mấy thứ này làm gì, ăn cơm ăn cơm."
Cung nhân sớm đã bày dạ tiệc, người một nhà bắt đầu ăn cơm.
Mộ Dung Viêm không rảnh đi qua, đại quân khải hoàn, mặc dù là bất chiến mà thắng, vẫn cần phải phong thưởng. Mà hiện thời quốc khố hư không, cũng nhất định phải có chừng mực. Vương Doãn Chiêu nhìn danh sách bổng lộc, vẫn còn có chút khó xử, hỏi: "Bệ hạ, Tả tướng quân... có cần phải ban thưởng thêm một chút ít hay không?"
Ông là người chu đáo, biết rõ hiện thời quan hệ giữa hai người không tầm thường, vẫn muốn chính miệng Mộ Dung Viêm nói một tiếng mới tốt.
Mộ Dung Viêm cười, nói: "Danh sách cứ theo lẽ thường viết là được, còn phong thưởng tạm hoãn. Nàng sẽ không so đo mấy thứ nhỏ nhặt này." Cười xong, y hỏi, "A Tả đâu rồi?"
Vương Doãn Chiêu cung khom người: "Tả tướng quân chắc là đã về Ôn phủ, nghe nói chân bị thương, nô tài đã lấy danh nghĩa bệ hạ, phái thái y đi qua chăm sóc rồi."
Mộ Dung Viêm tạm ngừng: "Chuyện khi nào?" Vương Doãn Chiêu cũng không biết được, y đứng dậy, nói: "Mà thôi, chân nàng vốn có vết thương cũ, dặn dò thái y cẩn thận chữa trị, nếu không được liền truyền Dương Liên Đình."
Vương Doãn Chiêu nói vâng, thấy y đứng dậy, liền đốt đèn l*иg, hỏi: "Bệ hạ, chính là muốn đến cung Tê Phượng sao?"
Mộ Dung Viêm nói: "Cô mệt mỏi, Lan nhi ở cung Tê Phượng một nhà đoàn tụ, trước hết không quấy rầy bọn họ."
Vương Doãn Chiêu hết sức ngoài ý muốn, lấy tình cảm của Mộ Dung Viêm đối với Khương Bích Lan, không phải là phải... Ông nhấc đèn l*иg đi ở phía trước, đưa Mộ Dung Viêm về tẩm cung. Trăng sáng như sương, chiếu rọi lung linh lên hoa và cây cảnh, thời tiết có chút nóng bức.
Cho đến lúc tiến cung, hầu hạ Mộ Dung Viêm cởϊ áσ thoát ủng, Mộ Dung Viêm lên giường, ông buông trướng xuống, lúc này mới dám nghĩ, y đem Khương Bích Lan an trí ở cung Tê Phượng, nhưng lại tạm thời không để ý tới... Một mặt đối giai nhân bày tỏ tình thâm, một mặt lại hướng Khương Tán Nghi thị uy.
Là ý này sao?
Mộ Dung Viêm ba ngày không đến cung Tê Phượng, Khương gia trên dưới toàn bộ đều lo sợ. Khương Tán Nghi tìm đến Vương Doãn Chiêu, trước kia lão ta có bao giờ thèm đem những người như Vương Doãn Chiêu để vào mắt?! Khi đó lão là hữu thừa tướng cao cao tại thượng, tay cầm thực quyền, rất được Mộ Dung Uyên sủng tín. Còn Vương Doãn Chiêu thì là cái thá gì?
Bất quá một gã tổng quản bên cạnh Mộ Dung Viêm, lão lại phải cùng loại người này bấu víu quan hệ?
Nhưng hiện thời đã khác xưa, lão ta mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Vương tổng quản, đã lâu không gặp, thời gian qua có khỏe không?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Khương đại nhân, thứ cho lão nô mắt vụng về, không thể tự ra đón." Ngược lại đối với tiểu thái giám bên dưới lại mắng, "Ta mù rồi, các ngươi cũng mù theo sao, còn không mau dâng trà lên cho Khương đại nhân."
Tự có cung nhân vội vàng bưng tới trà ngon, Vương Doãn Chiêu nói: "Khương đại nhân mời ngồi, nếm thử trà này một chút, nói đến đây chính là trà trước kia bệ hạ đi qua trà trang ở Ngư Dương tự tay hái. Thưởng cho lão nô một chút. Lão nô không phải là người biết hưởng dụng. Cũng may mắn có Khương đại nhân lại đây, mới biết thưởng thức."
Khương Tán Nghi lúc này mới ngồi xuống, cũng nghiêm túc thưởng thức trà thơm.
Trà là trà ngon, nhưng mà khiến lão ta bất ngờ cũng không phải cái này. Kỳ thật mấy người bên cạnh Mộ Dung Viêm, lão cũng chưa từng để vào mắt. Cái gì Chu Tín, Phong Bình, cái gì Vương Doãn Chiêu, còn có con nhóc ranh mười mấy tuổi đã mang binh đi đại chiến kia nữa.
Quân đội của Mộ Dung Viêm lại là một nhóm nông dân tạp binh.
Nhưng hôm nay lão cùng với Vương Doãn Chiêu ngồi đối diện, đột nhiên vô cùng rõ ràng ý thức được, những kẻ lão đã từng một cái cũng không thèm nhìn tới này, thế nhưng thực sự đã lật đổ được một vương triều!
Lão mỉm cười nói: "Tổng quản nói gì thế, ngài là người thân cận nhất bên cạnh bệ hạ, nếu như ngài đều không biết thưởng thức, thì còn có ai có thể hưởng thụ?" Lão ta phát giác không biết từ lúc nào, khinh miệt trong lòng mình đã chậm rãi thu hồi, lão bắt đầu dùng giọng điệu đối với một Trung thường thị nói chuyện với Vương Doãn Chiêu.
Vương Doãn Chiêu vẻ mặt tươi cười, nói: "Khương đại nhân đến đây, phải chăng là còn thiếu thứ gì? Nếu như cung nhân hầu hạ không chu toàn, thỉnh Khương đại nhân lập tức báo cho lão nô một tiếng."
Khương Tán Nghi liên tục khoát tay: "Vương tổng quản, thực không dám đấu diếm, hiện thời bệ hạ mặc dù đem con ta an trí ở cung Tê Phượng, nhưng vẫn lại chưa đến gặp. Lão phu trong lòng có chút bất an, không hiểu vì sao, muốn nhờ tổng quản chỉ điểm một chút."
Trong lúc nói chuyện, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ đàn tinh xảo, nói: "Chút tâm ý, thỉnh tổng quản ngàn vạn đừng từ chối."
Vương Doãn Chiêu mặc dù trên miệng t khách khí, cũng không thực từ chối, đến lúc nhận lấy cái hộp, mới nói: "Khương đại nhân ngài nghĩ thử xem, ngài dù sao cũng là tùy tùng đi theo Yến vương nhiều năm, hiện thời hồi triều, văn võ đại thần, sĩ tử dân chúng ai lại không chú ý tới ngài? Bệ hạ văn thao võ lược, triều thần mặc dù kính phục, nhưng những người quyến luyến ân cũ cũng không phải ít... Khương đại nhân ngài hiện thời khó có được thanh nhàn, cũng có thể thay bệ hạ trấn an bọn họ một chút."
Khương Tán Nghi chính là lão hồ ly, chỉ nghe thế đã liền hiểu. Lão ta suy nghĩ một chút, nói: "Khương mỗ đa tạ công công chỉ điểm."
Vương Doãn Chiêu liền nói không dám, tiễn lão đi ra. Chờ Khương Tán Nghi đi xa, ông mới khẽ thở dài một cái. Hiện thời xem ra, Mộ Dung Viêm nếu đã gõ lão ta, đã nói lên vẫn muốn trọng dụng lão. Khương gia đông sơn tái khởi, chỉ sợ là chuyện trước mắt.
Nhưng trong triều bây giờ, Tiết Thành Cảnh là nguyên lão trọng thần, căn cơ thâm hậu. Sao có thể lay động được? Cam Hiếu Nho lại là tâm phúc của Mộ Dung Viêm, hiện thời cũng chưa mắc sai lầm gì, cũng không thể đường đột bãi nhiệm. Không biết bệ hạ sẽ an trí kẻ này như thế nào.
Khương Tán Nghi trở lại chỗ ở tạm là Thanh Tuyền cung, nghĩ một đêm, viết một bài phú. Ngày hôm sau, bài phú thể hiện rõ ràng là thiên tài văn chương này liền qua miệng một số sĩ tử văn nhân, lặng lẽ truyền xướng. Trong đó một mặt là cảm thán non sông cũ khổ sở, một mặt ca tụng Đại Yến hiện thời do tân quân thống trị dần dần đã bước đầu hiện ra cảnh thái bình.
Lão ta vốn là hữu tướng, tài văn chương không cần phải nói cũng biết rất giỏi. Bài phú cẩm tú thơ văn hoa mỹ, không thấy một chữ nào chê bai Mộ Dung Uyên, nhưng cũ mới đối lập, khiến cho người ta không thể không nghĩ lại. Tình chân ý thiết, xác thực là tinh thải tuyệt luân.
Văn nhân sĩ tử tranh nhau duyệt tụng, ảnh hưởng sâu rộng. Chỉ có phe cựu thần Tiết Thành Cảnh sau khi xem xong tức giận mắng đồ gian nịnh.
Bài phú này như thế nào, Mộ Dung Viêm cũng không đánh giá gì, nhưng lại đem nhà cũ của Khương gia ban cho gia đình Khương Tán Nghi tiếp tục ở. Khương Bích Lan vẫn trụ lại trong cung Tê Phượng.
Đến tối, y đi đến cung Tê Phượng, cùng Khương Bích Lan dùng bữa. Khương Bích Lan gặp lại ái lang, đương nhiên là nhu tình mật ý. Nàng ta tự mình gắp thức ăn cho Mộ Dung Viêm, nhưng mà một miếng thịt hươu nhỏ đưa đến bên miệng Mộ Dung Viêm, lại khiến Mộ Dung Viêm khẽ nhíu mày – – nàng ta dùng đũa của chính nàng.
Bên cạnh Vương Doãn Chiêu mặt không biến sắc vội vàng dùng đĩa tiếp lấy miếng thịt kia, nói: "Ngày hôm nay canh cá cũng tươi, là cống phẩm phiên dương đưa tới, có thể dưỡng gan sáng mắt. Bệ hạ cùng Khương cô nương đều nếm thử xem."
Nói xong múc thêm canh cá cho hai người, Mộ Dung Viêm nếm thử một ngụm, nói: "Đúng là không tệ."
Vương Doãn Chiêu vội vã cầm một đôi đũa sạch chia thức ăn giúp y. Mỗi một món đồ ăn, đều là món Khương Bích Lan chưa hề động qua. May là Khương Bích Lan cũng không hề phát giác ra, cùng Mộ Dung Viêm uống hai chén rượu.
Người ấy mặt như ráng hồng, lại có ý lưu khách, phong tình tất nhiên khuynh quốc khuynh thành. Mộ Dung Viêm thế nhưng chỉ nói: "Muộn rồi, nàng đi nghỉ sớm đi."
Khương Bích Lan có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng ta dù sao cũng không nên hỏi nhiều, chỉ đành xấu hổ nói: "Vậy... Ngày mai, Viêm ca ca sẽ lại đây chứ?"
Mộ Dung Viêm nhẹ đỡ mái tóc nàng ta, nói: "Đương nhiên. Trong cung này trừ chỗ nàng ra, cô còn có khác chỗ để đi sao?"
Khương Bích Lan mím môi, tràn đầy ngọt ngào vui vẻ: "Ngày mai ta sẽ làm chút thức ăn, ta nhớ trước đây, Viêm ca ca thật là thích trứng cuộn như ý."
Mộ Dung Viêm nắm cổ tay thon dài mềm mại của nàng ta, hơi khẽ dùng sức, nói: "Khi đó cô cũng không phải là thích trứng cuộn như ý." Khương Bích Lan liền giật mình, lại nghe y nhẹ nói, "Mỗi lần mang đi một chút, là bởi vì muốn dụ con chó nhà nàng."
Khương Bích Lan cười đến run rẩy cả người.
Nàng ta đưa Mộ Dung Viêm đến tận cửa cung, Mộ Dung Viêm nói: "Gió lớn, trở về đi."
Khương Bích Lan gật gật đầu, bước đi mấy lần vẫn còn ngoái lại nhìn nhưng rốt cục vẫn phải quay người tiến vào cửa điện. Vương Doãn Chiêu đi sau lưng Mộ Dung Viêm, dịu dàng trên mặt y chậm rãi phai đi, nói: "Cô có nên truyền thái y xem bệnh một chút?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ chỉ là quá lâu không gặp Khương cô nương, có chút vẫn chưa quen mà thôi. Dù sao bệnh này..." Lúc trước khi Dung tiệp dư còn sống, Mộ Dung Viêm còn nhỏ, đặc biệt thích một nhạc cơ trong cung Dung tiệp dư. Nhạc cơ kia đánh đàn rất hay, có một đôi tay phi thường xinh đẹp, đứa bé mới mấy tuổi, thích những nữ hài xinh đẹp cũng không có gì là lạ.
Thế nhưng có một ngày, Dung tiệp dư lại sai người chặt đôi tay xinh đẹp kia xuống, nấu cho Mộ Dung Viêm một bát canh. Từ đó về sau, Mộ Dung Viêm liền mắc chứng bệnh này. Y không thích mùi thơm trên người nữ nhân, không thích ăn uống cùng một bàn với người khác.
Cũng chính từ ngày đó bắt đầu, Dung tiệp dư ở trong mắt y liền triệt để biến thành "người phụ nữ ấy". Bà lưu lại ở trên người y đủ các loại vết roi vết thương cũ, cũng không lưu được tôn kính cùng yêu mến của y đối với mình.
Cho dù là lúc bà chết, y cũng chỉ yên lặng mà nhìn chăm chú. Từ đầu đến cuối không hề nhỏ một giọt nước mắt.