Từ Cung phủ đi ra, Tả Thương Lang còn chưa vào tới cửa chính Ôn phủ đã thấy Ôn Hành Dã chờ ở trung đình. Vừa thấy nàng vào cửa liền hỏi: "Đi qua Cung phủ?"
Tả Thương Lang vâng một tiếng, Ôn Hành Dã hỏi: "Thái độ Cung đại nhân như thế nào?"
Tả Thương Lang thấy trong mắt ông lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Kỳ thật ngài không cần phải như thế, con cùng với Ôn Soái mặc dù không có thình cảm phu thê, nhưng lại có nghĩa thầy trò. Chỉ cần con còn ở đây một ngày, Ôn phủ trên dưới, tựa như khi ngài ấy còn sống."
Ôn Hành Dã ngẩn ra, Tả Thương Lang đã cất bước vào bên trong. Bất ngờ gặp phải Ôn Dĩ Hiên, Ôn Dĩ Hiên cùng Tả Thương Lang đi lướt qua nhau, mắt nhìn thẳng, coi như không có người này.
Kể từ khi mẫu thân của bọn nhỏ là Thu Thục phải rời đi, Dĩ Nhung ngày ngày đều đòi đi tìm mẹ, Dĩ Hiên dù sao cũng đã mười hai tuổi, không khóc nháo. Nhưng mà từ đó trở đi nó lại coi Tả Thương Lang như người qua đường xa lạ. Cũng không chịu đi thỉnh an nàng. Bình thường gặp mặt cũng không nói một câu.
Tả Thương Lang cũng kệ không cùng nó nói chuyện, Ôn Dĩ Nhung dù sao còn nhỏ, bình thường vẫn thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ đến chơi với nàng.
Trưa hôm nay, Ôn Hành Dã đang luyện công trong vườn hoa, đột nhiên nghe được hai đứa cháu nhỏ giọng nói chuyện. Ôn Dĩ Hiên hỏi đệ đệ: "Em đi đâu vậy?"
Ôn Dĩ Nhung nói: "Em đi tìm di nương chơi, hôm qua nàng nói hôm nay sẽ dẫn em đi cưỡi ngựa!"
Ôn Dĩ Hiên nói: "Câm miệng! Nàng không phải là di nương của chúng ta, nàng là người đàn bà xấu, nàng bức mẫu thân chúng ta phải đi! Em không được phép chơi cùng nàng!"
Ôn Hành Dã mặt liền biến sắc, giận tím mặt, sai người mang gia pháp tới, đánh ba mươi roi.
Trẻ con mười hai tuổi chịu không nổi gia pháp. Ôn Dĩ Hiên khóc thét lên, Ôn Hành Dã hai mắt rưng rưng, nhưng vẫn nói: "Ta dạy ngươi đọc sách minh lễ từ lúc ba tuổi, ngươi lại dám đối với mẫu thân như thế?!"
Ôn Dĩ Hiên hô to: "Nàng không phải là mẫu thân của cháu! Nàng hại chết phụ thân, ép mẫu thân phải ra đi! Nàng là người đàn bà xấu! Cháu chán ghét nàng!"
Ôn Hành Dã dưới cơn nóng giận, roi lại hạ xuống: "Đồ hỗn trướng, ngươi nghe ở đâu những lời vớ vẩn này! Ta đánh chết ngươi cái đồ không có gia giáo này!"
Tả Thương Lang nghe thấy động tĩnh, chạy ra khỏi phòng, lại khôn tiến lên khuyên giải. Ôn Hành Dã đánh một trận, cũng có chút thầm nghĩ – – ta đánh cháu như thế, ngươi tốt xấu gì cũng nên chạy lại khuyên can một chút, cố gắng cải thiện hảo cảm với đứa bé! Thật chẳng lẽ phải làm cho ta đánh chết nó, ngươi mới hài lòng?
Nhưng Tả Thương Lang không khuyên. Ôn Hành Dã thấy lại đánh tiếp có khi sẽ bị tàn tật, đành phải phẫn nộ dừng tay. Tả Thương Lang tiến lên, xem xét Ôn Dĩ Hiên đã khóc thành lệ nhân, hỏi: "Có đau không?"
Ôn Dĩ Hiên đẩy nàng ra: "Không cần ngươi lo!"
Tả Thương Lang khẽ lùi lại, tránh cho máu trên tay nó khỏi dính vào trên người mình. Ôn Dĩ Hiên ngây người, thời gian qua, mặc dù Ôn Hành Dã quản giáo nghiêm khắc, nhưng mà mỗi lần nó bị đánh, bà nội và mẫu thân đều không khỏi xót xa chăm sóc. Chưa từng có một ai lại lãnh đạm tránh đi tay của nó như thế này.
Tả Thương Lang nhẹ nói: "Ta không có ý định lo. Bởi vì ngươi không có cha, cũng không có mẹ."
Ôn Dĩ Hiên khϊếp sợ ngẩng đầu, trông thấy hờ hững trong mắt nàng. Sau đó đột nhiên phát hiện, đúng vậy, bản thân mình không có cha, cũng không có mẹ. Chỉ còn lại bà nội đã già, cùng ông nội chỉ còn một chân và một đứa em thơ.
Ánh mắt non nớt không chút nào che dấu xuất hiện thần sắc kinh hoảng.
Tả Thương Lang đón ánh mắt như muốn tích thủy kia, nói: "Ngươi lãnh đạm với ta, ta sẽ không để ý ngươi. Sẽ không tìm sư phụ cho ngươi, sẽ không cho ngươi tiếp tục luyện võ công. Để cho ngươi trưởng thành một phế vật, vĩnh viễn đều không có năng lực chiếu cố ông bà nội, vĩnh viễn không có năng lực đón mẹ ngươi trở về.
Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt ngươi, bắt nạt bà nội đã nhiều tuổi, bắt nạt ông nội đi lại bất tiện! Có người sẽ đào mộ cha ngươi, trộm sạch đồ bồi táng bên trong, thậm chí cắt quần áo của ông ấy, đem ông từ trong quan tài đẩy ra ngoài, xương tàn ném đầy đất..."
"Không..." Đôi mắt nhỏ bé lệ rơi tuôn trào, "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
Tả Thương Lang nói: "Khi đó, ngươi cũng chỉ có thể giống như bây giờ, quỳ ở trước mặt những kẻ kia, cầu khẩn bọn chúng, xin đừng làm như vậy."
Nàng xoay người tránh ra, bỏ mặc nó máu me be bét nằm lại trên ghế đẩu. Đây là pháp bảo tất thắng mà trước kia Mộ Dung Viêm áp dụng cho tất cả đám trẻ mồ côi nuôi trong trại cô nhi. Đó chính là khiến bọn chúng hiểu rõ hiện thực, nơi này đã không bất cứ người thân nào nữa.
Ngày thứ hai, Ôn Dĩ Hiên dẫn theo Ôn Dĩ Nhung, thỉnh an gia gia nãi nãi xong, đi đến cửa phòng Tả Thương Lang. Ôn Dĩ Hiên yên lặng bưng nước cho nàng rửa mặt xong, mới nhẹ nói: "Mẫu thân, chào buổi sáng."
Tả Thương Lang gật đầu, tiện tay cầm lấy thuốc trị thương đặt trên bàn trang điểm đưa cho Ôn Dĩ Nhung: "Giúp ca ca thoa thuốc đi."
Ôn Dĩ Nhung đáp ứng một tiếng, Ôn Dĩ Hiên cung kính nói: "Cảm ơn mẫu thân đại nhân ban thuốc."
Tả Thương Lang gật đầu, con mắt nó đen nhánh thông thấu, bên trong ẩn chứa vẻ kính cẩn nghe theo cùng thông minh khiến người khác thương xót. Giọng nàng hòa hoãn xuống: "Phải nghỉ ngơi cho thật khỏe trước, mấy ngày tới không cần lại đây thỉnh an."
Ôn Dĩ Hiên cúi đầu: "Nhi tử thỉnh an mẫu thân là việc nên làm. Một chút đau xót mà thôi, cũng không đáng ngại. Còn thỉnh mẫu thân xem xét cho nhi tử còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện tha thứ cho thất lễ của nhi tử mấy ngày trước."
Tả Thương Lang ôn hòa nói: "Ta tha thứ."
Ôn Dĩ Hiên dẫn đệ đệ lui ra ngoài, cẩn thận cất đi thuốc trị thương Tả Thương Lang cho nó. Nàng xé toang vết thương của nó, lớp vây giáp mới mọc ra sẽ biến thành lớp ngụy trang. Từ nay về sau, nó sẽ không dễ dàng bị những thứ khác gây thương tích, cũng lại sẽ không dễ dàng bị cảm động vì người khác.
Buổi chiều, Tả Thương Lang đi tìm Đạt Hề Cầm. Vị hoàng thúc Du Quốc này, sau khi bị mất nước xong liền tạm thời ở lại Tấn Dương, cuộc sống vô cùng phong nhã. Ngày ngày ngắm hoa mang l*иg chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, nhiều thủ từ làm đều được thanh lâu truyền xướng.
Tả Thương Lang đi đến cửa phủ, liền ngửi được mùi hương son phấn mơ hồ. Đạt Hề Cầm tự mình ra đón, mặc một thân bạch y, đoan chính như ngọc. Hắn ngược lại cười to: "Sáng sớm đã nghe thấy hỉ tước trước cửa cất tiếng hót, quả nhiên là có khách quý đến."
Tả Thương Lang cười: "Cẩn Du Hầu đã lâu không gặp." Lần trước lúc hắn quy hàng, hai người cũng từng gặp mặt một lần, nhưng khi đó Viên Hí là thống soái, Tả Thương Lang mặc dù bày mưu tính kế, nhưng cũng chỉ là một tham quân, hai người cũng không quen biết. Sau khi quy hàng, Mộ Dung Uyên ban thưởng cho hắn tước vị là Cẩn Du Hầu, ngược lại ăn sung mặc sướиɠ.
Sau khi Mộ Dung Viêm đánh vào Tấn Dương Thành, cũng không hề làm khó thị tộc Đạt Hề, hiện thời hắn cực kỳ thanh nhàn.
Đạt Hề Cầm chắp tay: "Tấn Dương phong thủy dưỡng người, ta đã vui đến quên cả trời đất."
Tả Thương Lang cười to, hai người vào bên trong. Đạt Hề Cầm cuối cùng mở miệng: "Tả tướng quân hôm nay đã là người tâm phúc, quý nhân tới hàn xá, hẳn là có chuyện muốn thương lượng?"
Tả Thương Lang gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Vong phu vừa mất, hai đứa bé Dĩ Hiên cùng Dĩ Nhung cũng coi như thông minh lanh lợi. Ta muốn tới đây hỏi tiên sinh, xem chúng có thể có phúc khí được tiên sinh chỉ điểm một chút hay không."
Đạt Hề Cầm ngẩn ra, hắn ở Tấn Dương Thành chính là hàng thần, thứ nhất không có căn cơ, thứ hai không được quân vương tín nhiệm, xét cho cùng cũng chỉ là một kẻ nhàn rỗi. Chuyện dạy bảo Ôn gia hai vị công tử, Tả Thương Lang sao lại tìm đến mình? Hắn cười nói: "Đại Yến người tài ba rất nhiều, tại hạ tài sơ học thiển, chỉ sợ làm chậm trễ hai vị công tử."
Tả Thương Lang nhẹ nói: "Nếu tiên sinh lại muốn thoái thác, liền thật không sáng suốt." Rất rõ ràng, hắn đối với cơ hội này có thể nói là cầu cũng không được, hắn hiện tại ở tạm Tấn Dương, sau khi Mộ Dung Viêm đăng cơ mặc dù chưa từng khó xử, nhưng cũng không có ý định muốn sử dụng. Từng ngày trôi qua đối với hắn có thể nói là lo lắng đề phòng cũng không hề quá đáng.
Đạt Hề Cầm cười đến không được: "Được rồi, kỳ thật tại hạ chỉ là hàng thần, tha hương nơi đất khách quê người không có căn cơ, không tiết tháo, muốn leo lên ai cũng là không thể. Tướng quân đến cửa, tại hạ kỳ thật quá mức vui vẻ."
Tả Thương Lang ngược lại dở khóc dở cười: "Tiên sinh như thế này khó tránh cũng quá mức sáng suốt." Nàng đứng dậy, hướng Đạt Hề Cầm bái một cái, trịnh trọng nói: "Như thế, làm phiền tiên sinh."
Ngày hôm sau, Đạt Hề Cầm ở trong phủ nhận học trò, Tả Thương Lang dẫn Ôn Dĩ Hiên cùng Ôn Dĩ Nhung đến. Đạt Hề Cầm ra đón, Tả Thương Lang bảo hai đứa trẻ hành lễ tam bái cửu khấu. Ôn Dĩ Hiên không nói hai lời, lập tức quỳ xuống, quy củ hành lễ. Ôn Dĩ Nhung đảo mắt, nghịch ngợm nhìn thoáng qua Tả Thương Lang một cái, cũng học bộ dáng của ca ca, quỳ xuống đất hành lễ.
Đạt Hề Cầm đỡ hai đứa bé đứng dậy, Tả Thương Lang trịnh trọng nói: "Ta thân ở trong quân, thời gian ở Tấn Dương cũng không quá nhiều, trong nhà cha mẹ đều đã già, ấu tử bất hảo, liền kính nhờ tiên sinh."
Đạt Hề Cầm chắp tay đáp lễ: "Tướng quân yên tâm, tại hạ nhất định tận hết khả năng." Tiểu Dĩ Nhung chạy lại đây ôm chân nàng hỏi: "Di nương, di nương, mẫu thân chúng con khi nào thì trở về? Con rất nhớ mẹ!"
Ôn Dĩ Hiên nhíu mày, uốn nắn: "Phải gọi mẫu thân!"
Tả Thương Lang xoa xoa đầu nó, lại nhìn Ôn Dĩ Hiên một cái: "Hai người các con về sau đi theo tiên sinh Đạt Hề Cầm, phải kính yêu như cha."
Ôn Dĩ Hiên kéo đệ đệ, cung kính khom người: "Hài nhi nhất định nhớ kỹ những lời mẫu thân dạy dỗ, nghe tiên sinh dạy bảo, cũng sẽ trông nom đệ đệ. Thỉnh mẫu thân yên tâm."
Tả Thương Lang gật đầu, nói: "Ta hết sức yên tâm."
Vận mệnh từ trước đến nay không sủng ái bất luận kẻ nào, chuyện nó thích làm nhất chính là nâng người ta lên mây sau đó lại ném thẳng vào bùn lầy. Có kẻ sẽ tan xương nát thịt, có người lại bách luyện thành tinh.