Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 37: Gia chủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tả Thương Lang bị Lãnh Phi Nhan một mạch mang tới chỗ ở cũ của Mộ Dung Viêm, y hiện thời mặc dù là thay mặt Yến vương, nhưng phủ này vẫn giữ lại. Lãnh Phi Nhan làm việc hết sức nhanh nhẹn, đặt nàng xuống xong, lập tức tự mình vội vã chạy tới Cô Xạ Sơn.

Vương Doãn Chiêu tựa hồ sớm có chuẩn bị, đã an bài vài hạ nhân lại đây chăm sóc.

Tả Thương Lang nằm ở trên giường, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng pháo bên ngoài. Lúc đó vừa đúng nguyên tiêu(*), toàn bộ Tấn Dương Thành, chỉ sợ cũng chỉ có Ôn gia là không có tết.

(*) 15/1 âm lịch – tết nguyên tịch, tết hoa đăng một trong những ngày lễ đầu năm quan trọng nhất của người TQ

Đến tối, lúc nàng đang ngủ, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Tả Thương Lang cố hết sức ngồi dậy, thấy Mộ Dung Viêm từ bên ngoài đi tới. Y đổi thường phục, cẩm y ngọc đái, không giống một đế vương, càng giống một công tử văn nhã đạp nguyệt mà đến.

Tả Thương Lang hơi chột dạ: "Chủ thượng..." Nàng biết mình dậy không nổi, đành phải nói, "Thứ cho thuộc hạ không thể đứng dậy hành lễ."

Mộ Dung Viêm đi đến bên giường nàng, rất lâu sau mới nghiêng người, hai tay đặt nhẹ lên chân nàng.

Tả Thương Lang nhẹ nhíu mày một chút, cắn môi không động đậy. Mộ Dung Viêm sắc mặt âm trầm, một hồi lâu nói: "Lúc đến đây ta vốn định cho ngươi một chút giáo huấn. Nhưng giờ xem ra, ngươi bị dạy dỗ cũng không nhẹ."

Tả Thương Lang cúi đầu xuống, rất lâu mới nói: "Thuộc hạ có tội."

Mộ Dung Viêm trầm giọng nói: "Ngươi đúng là có tội! Hơn nữa còn là tội đáng chết vạn lần! Ông ta dù sao cũng là phụ vương ta, coi như ngươi thành công, hiện tại ông ta gặp chuyện bỏ mình, trừ ta còn có ai sẽ làm loại chuyện này? Không nói đến nhiều năm về sau sử sách bình luận, liền chỉ nói hiện tại, di thần trong triều sẽ như thế nào nhìn ta? Nếu như hành thích đơn giản như thế liền có thể giải quyết vấn đề, những thứ chúng ta đã phải cẩn thận thực hiện từ trước đến nay lại là vì cái gì?"

Tả Thương Lang cắn răng không nói lời nào, Mộ Dung Viêm hỏi: "Đã thông báo cho Dương Liên Đình chưa?"

Tả Thương Lang lúc này mới nói: "Phi Nhan đi rồi."

Mộ Dung Viêm gật đầu: "Chuyện hồ đồ này, làm một lần liền đủ rồi. Một tướng lĩnh ngay cả tầm quan trọng của mình đều không ý thức được, làm sao có thể chỉ huy tam quân?"

Tả Thương Lang thấp giọng nói: "Nhưng..."

Mộ Dung Viêm trách mắng: "Nhưng cái gì mà nhưng?! Tự xem xét lại bản thân ngươi đi!" Dứt lời, y ra khỏi phòng, tiếng bước chân xa dần.

Tả Thương Lang nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, y kỳ thật... rất tức giận?

Vào đêm không lâu, bên ngoài lại có người vào. Tả Thương Lang mở mắt ra, liền thấy Dương Liên Đình cùng Lãnh Phi Nhan đều vào. Dương Liên Đình ngược lại nghe tin Ôn Thế đã chết, biết rõ Mộ Dung Viêm sẽ phái người đi cứu Tả Thương Lang, đã sớm từ Cô Xạ Sơn đi đến.

Lúc này hắn ngồi ở bên giường, trước tiên bắt mạch cho nàng, sau đó xem hai chân.

Lãnh Phi Nhan hỏi: "Như thế nào?"

Dương Liên Đình chau mày, qua một lúc, thấy hai người đều nhìn hắn, mới nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp." Nói xong liếc nhìn Tả Thương Lang, trấn an cười cười, "Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã, ta kê đơn thuốc. Viết thương này hơi phức tạp, khả năng phải mổ ra để lấy xương vỡ."

Ánh mắt Tả Thương Lang do dự, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: "Hết sức khó chữa?"

Dương Liên Đình nói: "Có một chút, nhưng còn chưa làm khó được ta. Không cần lo lắng."

Tả Thương Lang vẫn muốn hỏi tiếp, Lãnh Phi Nhan đã nói: "Ai nha được rồi, có cách thì liền mau nghĩ đi, đứng ở chỗ này làm gì!"

Dương Liên Đình đáp một tiếng, liền đi ra gian ngoài. Lãnh Phi Nhan cũng đi theo ra. Tả Thương Lang nhắm mắt lại, Dương Liên Đình đi thẳng đến tận gian ngoài cùng cách khá xa, Lãnh Phi Nhan nói: "Viết phương thuốc đi, thừa dịp ta rảnh, mang thuốc lại cho ngươi."

Dương Liên Đình nói: "Dược ta có thể tự lấy, ngươi có thể giúp ta mang nàng tới Đức Ích Đường được không?"

Lãnh Phi Nhan ứng một tiếng, lại vào nhà khiêng Tả Thương Lang lên, rời phủ chạy tới Đức Ích Đường ở ngõ Thiên Bình.

Dương Liên Đình bảo nàng đem Tả Thương Lang đặt lên giường, nói: "Được rồi, không còn việc gì nữa, bên này đã có ta cùng Khương Hạnh, ngươi đi về trước đi."

Lãnh Phi Nhan vẫn có chút không yên tâm, nhưng lưu lại cũng giúp không được cái gì, nói: "Có chuyện gì thì gọi ta."

Dương Liên Đình gật gật đầu.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Dương Liên Đình ôm Tả Thương Lang đem vào trong mật thất, lúc này mới cho nàng uống một chén thuốc. Tả Thương Lang hỏi là cái gì, hắn nói: "Phương pháp chữa trị bằng cổ trùng của Bái Ngọc Giáo nhìn có chút đáng sợ, ngươi ngủ so với tỉnh tốt hơn."

Tả Thương Lang vẫn không yên lòng, nói: "Không, ta muốn tỉnh."

Không biết vì sao, thần sắc của Dương Liên Đình làm cho nàng cảm thấy bất an không rõ.

Dương Liên Đình nói: "Vậy cũng được."

Nói xong, lấy ra hộp ngọc, để cho Tả Thương Lang nhìn thấy cổ trùng tố vĩ, nói: "Cái này sẽ ở chỗ xương gãy của ngươi nhả ra một loại chất liên kết, làm cho xương cốt rạn nứt lại được dính lại một lần nữa. Nhưng mà, chân ngươi xương đã bể nát hết, cần phải cắt da thịt, để lộ ra vết cắt..."

Tả Thương Lang nhìn tố vĩ trong hộp ngọc, đám cổ trùng kia màu trắng sữa, nhung nhúc, chỉ là đầu tương đối nhỏ. Nàng nói: "Đem dược cho ta!!!"

Dương Liên Đình nén cười, cho nàng uống hết một bát thuốc màu đen. Tả Thương Lang chỉ cảm thấy buồn ngủ, thân thể bị một cảm giác chết lặng kéo tới. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, rất nhanh sa vào mê man. Đến lúc này, Khương Hạnh mới từ bên ngoài vào. Lão là người trong tà đạo, xưa nay rất ít khi xuất hiện nơi đông người. Quan hệ của Dương Liên Đình đối với lão từ lần ôn dịch ở Đại Kế Thành đến giờ có đôi khi càng giống như thầy trò.

Chỉ khi nào gặp phải căn bệnh phi thường khó giải quyết mới có thể tìm lão, hơn nữa, bệnh nhân nào muốn được lão điều trị cũng đều phải trả giá rất cao.

Lúc này lão cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi đến phía trước mặt Tả Thương Lang, chỉ liếc nàng một cái, liền xem chân nàng.

Dương Liên Đình nói: "Ta đã xem qua, xương vỡ vụn đến mức này, cho dù dùng tố vĩ điều trị lâu dài thì kết quả tốt nhất cũng phải mất ba đến năm năm mới có thể đi lại như người bình thường."

Khương Hạnh nói: "Thế vẫn còn chưa đủ? Bị thương thành thế này, có thể đi lại được đã là phúc bảy mươi đời rồi."

Cho nên lúc đó ngay cả Mộ Dung Uyên cũng không lo nàng chạy trốn được, bởi vì tất cả mọi người đều biết, hai chân nàng đã tàn, không thể nào trở lại như bình thường được nữa.

Dương Liên Đình nhìn thoáng qua khuôn mặt nàng, những ngày qua ngay cả sơ cứu tối thiểu cũng không có, mà nàng bị người ta đưa đi hết từ Phương Thành tới Hoạt Đài, lại từ Hoạt Đài mang tới Tấn Dương. Xương cốt vỡ lệch vị trí biến hình, dính cả vào nhau. Khương Hạnh nói không sai, nếu như có thể giống những người bình thường, cũng đã là thiên đại phúc phận.

Hắn khẽ mím môi, nhẹ nói: "Không, như thế vẫn không đủ."

Khương Hạnh nói: "Ngươi còn muốn như thế nào?"

Dương Liên Đình nói: "Nàng là người chinh chiến sát phạt, một đôi chân chỉ có thể đi lại cũng chẳng có ích gì. Ta có một biện pháp, có lẽ có thể khiến nàng khôi phục được như ban đầu."

Khương Hạnh gật đầu: "Dương Liên Đình, ta bắt đầu càng ngày càng thấy thích ngươi rồi đấy."

Cũng không lâu sau, có mấy người từ bên ngoài khiêng tới một cái túi vải đen lớn. Dương Liên Đình bảo bọn họ đem túi vải đen kia đặt lên giường, cho bọn họ một chút bạc. Đám người rời đi, hắn mở túi ra, bên trong thế nhưng lại là một con người.

Một nữ hài.

Khương Hạnh không có vẻ gì là bất ngờ, đi qua sờ thử xương của nữ hài, Dương Liên Đình từ từ cầm lấy dao bạc, hơ qua lửa, cúi người mổ bắp chân Tả Thương Lang. Khương Hạnh dùng kẹp nhỏ, đem mảnh vụn xương vỡ bên trong nhặt ra từng cái một. Hai chân nàng, từ đầu gối trở xuống, không có nửa điểm nào còn nguyên vẹn.

Khương Hạnh nói: "Phải thâm cừu đại hận như thế nào mới có thể gây ra thương tích kinh khủng như thế này?"

Dương Liên Đình không trả lời lão, hai người chỉ dọn sạch xương vỡ cũng đã mất hơn nửa đêm. Những mảnh xương gãy này không thể lưu ở trong cơ thể, nếu không lâu ngày thỉnh thoảng nhất định sẽ đau đớn.

Trán Dương Liên Đình toàn là mồ hôi, mắt thấy sắc trời nhá nhem sáng, Tả Thương Lang cũng sắp tỉnh. Hắn lại mang tới một bát thuốc nữa, muốn đút nàng, nhưng nàng còn đang ngủ say nên không thể nuốt xuống. Dương Liên Đình liền tự mình ngậm lấy một ngụm, dùng miệng mớm thuốc cho nàng. Thuốc kia thật sự là hết sức đắng, hắn từng ngụm từng ngụm, chậm rãi đút cho nàng uống hết.

Khương Hạnh nói: "Chậc chậc. Trước mặt ta cũng đừng buồn nôn như vậy có được không?"

Dương Liên Đình không để ý đến lão ta, đút hết thuốc cho Tả Thương Lang xong liền lau mặt sạch sẽ cho nàng, lại rửa tay mình xong mới tiếp tục làm sạch miệng vết thương.

Đợi đến lúc tất cả mảnh xương vỡ đều đã được nhặt sạch, Dương Liên Đình kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, hai tay luôn căng cứng mới thoáng ngừng lại. Khương Hạnh không thèm để ý đến hắn, một lát sau, hắn dứt khoát đi đến chỗ cô bé trong bao vải kia, nghiêng người, mổ chân của nàng ra.

Lưỡi dao cắt trên da thịt thiếu nữ, tiếng vang làm người ta rợn cả tóc gáy.

Mặc kệ là triều đại nào hay đế vương là ai, mạng người cũng vẫn có thể dễ dàng mua được. Những đứa trẻ như vậy, chỉ cần năm mươi lượng bạc sẽ có người tranh nhau đưa tới.

Hắn mím môi, nhanh chóng lột bỏ những thớ cơ quấn quanh xương đùi, sau đó tách ra đoạn xương còn hoàn hảo kia. Khương Hạnh cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, thời gian trôi qua cũng không quá lâu, nhưng hắn đã không còn là chàng thiếu niên vừa nhìn thấy lão giải phẫu người sống đã liền nôn mửa kia nữa.

Đối mặt với máu thịt người sống, hắn đã bắt đầu trở nên bình thản.

Dương Liên Đình đem xương đùi mang tới, đặt vào đoạn đùi trên của Tả Thương Lang. Khương Hạnh tán thưởng: "Rất tốt, thật là thích hợp."

Dương Liên Đình lắc lắc đầu: "Không... Không được."

Ngày hôm sau, khi Tả Thương Lang tỉnh lại đã là ban đêm. Hai chân nàng mềm nhũn, bên ngoài bao một lớp thảo dược rất dầy. Nàng chạm đến một cái, phát hiện bên trong hoàn toàn không còn xương cốt. Dương Liên Đình từ bên ngoài đi vào, Tả Thương Lang: "Dương Liên Đình, ngươi đến cùng đang làm gì? Làm sao mà giống như xương cốt cũng đã biến mất."

Dương Liên Đình đút cho nàng húp một bát cháo thịt, nói: "Phải làm sạch xương vỡ trước, yên tâm đi, ta tự có chừng mực."

Tả Thương Lang nói: "Nếu không được..."

Dương Liên Đình lại đút cho nàng uống thêm một ngụm, nói: "Ta mới là đại phu, được hay không ta nắm chắc hơn ngươi. Không được nói nhiều."

Tả Thương Lang ăn một chút, Dương Liên Đình đợi nàng nghỉ ngơi một chút, lại bắt đầu tiếp tục đổi xương. Xương đùi của những cô gái trẻ không quá khó tìm, mấu chốt là phần đầu gối nhất định không được sai lệch dù chỉ một chút.

Chắc chắn... sẽ được, ta hành y hai năm, đã cứu vô số người, sao có thể cho phép ngươi nửa đời sau chỉ có thể nằm một chỗ trên giường?

Nửa tháng sau, cuối cùng cũng đến một ngày, lúc Tả Thương Lang tỉnh lại, phát hiện phía dưới hai chân mình tựa hồ đã có xương cốt. Nàng dùng tay đè lên, ngẩng đầu lên, thấy Dương Liên Đình giữ nguyên quần áo ngủ ở ngay bên cạnh nàng. Nửa tháng này, hắn không đọc sách thuốc thì chính là nấu thuốc, sau đó liên tục nhặt mảnh xương vỡ vụn, cơ hồ không có chút nào được nghỉ ngơi.

Tả Thương Lang tựa đầu lên vai hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ nàng, rồi lại chợt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Có hắn tự mình chăm sóc, vết thương trên chân Tả Thương Lang rất nhanh đã lành. Đến hạ tuần tháng hai, nàng đã có thể tự do đi đi lại lại. Dương Liên Đình mỗi lần đều tự tay đổi thuốc cho nàng, Tả Thương Lang hỏi: "Tình huống ở Bái Ngọc Giáo như thế nào rồi?"

Dương Liên Đình ngồi xổm trên mặt đất, vừa kiểm tra chân nàng vừa nói: "Những thương binh chủ thượng phái tới kia, hiện thời đã chậm rãi dung nhập vào trong giáo phái. Phần lớn làm y, cùng giáo chúng Bái Ngọc Giáo đã bắt đầu đồng hóa lẫn nhau."

Tả Thương Lang gật đầu, những người thương binh này cùng với giáo chúng cũ của Bái Ngọc Giáo không giống nhau. Bọn họ có thể trở thành tâm phúc của Dương Liên Đình, mà giáo chúng nguyên thủy, rất khó công nhận một người ngoài.

Dương Liên Đình đem chân nàng bọc kỹ một lần nữa, đột nhiên hỏi: "Mấy ngày trước chủ thượng đến thăm, ngươi đang ngủ, ta không bảo ngươi."

Tả Thương Lang hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Dương Liên Đình nói: "Sau này... đừng ngốc như thế nữa."

Mấy ngày này, Mộ Dung Viêm xác thực cực ít khi đến Đức Ích Đường. Việc triều chính bận rộn, y chẳng quan tâm được. Người nhà Ôn Thế nếu đã đến Tấn Dương, đương nhiên không thể nào thả bọn họ lại quay trở về Hoạt Đài. Mộ Dung Viêm ở Tấn Dương ban thưởng một tòa phủ đệ khác cho bọn họ ở lại, quản gia đầy tớ ngược lại rất chu đáo.

Ôn gia cũng không phản đối, Ôn Hành Dã biết rõ, bọn họ không thể đi được nữa.

Bộ hạ cũ của Ôn Thế là mấy người Viên Hí, Gia Cát Cẩm, Trịnh Chử, Nghiêm Hách, mặc dù cực kỳ bi ai, nhưng Ôn Thế đã mất, Túc Nghiệp Thành cũng bị phá, không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ – – tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Cho nên cuối cùng cần phải chịu trách nhiệm đánh mất thành trì chính là bọn họ.

Tội ở kẻ khác, còn có thể báo thù. Tội ở bản thân, lại là chuyện bất đắc dĩ nhất. Mộ Dung Viêm phóng thích cho bọn họ, bọn họ tự xin được đi thủ lăng cho Ôn Thế, Mộ Dung Viêm cũng phê chuẩn.

Binh sĩ của Ôn Thế trước đây, cũng đều bị chia ra biên chế lại một lần nữa, y làm đúng hứa hẹn đối với Ôn Thế, sau khi Ôn Thế mất, vô luận là Ôn gia hay bộ hạ cũ của hắn, không một ai bị liên luỵ.

Việc này cũng làm y có được dân tâm, những văn nhân trước kia dám dùng ngòi bút làm vũ khí chĩa vào y từ từ đều câm nín. Một số học giả uyên thâm đại hiền một lòng quy ẩn cũng chậm rãi bắt đầu ra thỉnh quan.

Mộ Dung Viêm đang phải phổ biến tân chính, không rảnh phân thân cũng thực bình thường.

Mắt thấy thời cuộc đã ổn định lại, Tiết Thành Cảnh cùng mấy cựu thần lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, vẫn là chuyện đón bệ hạ quay về kia. Mộ Dung Viêm cũng chưa tỏ rõ thái độ, vẫn tiếp tục trì hoãn. Kỳ thật lo lắng của mọi người rất rõ ràng – – Mộ Dung Uyên dù sao cũng đã tại vị hơn hai mươi năm, một vài cựu thần vẫn lo lắng y đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Đợi hạ triều, Mộ Dung Viêm cuối cùng lại bước vào Đức Ích Đường một lần nữa, Tả Thương Lang đang cùng Dương Liên Đình ăn cơm. Bốn mặn một canh, hai người vừa nói vừa cười, ngược lại thập phần náo nhiệt.

Y vừa tiến đến, Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình đều đứng dậy hành lễ. Mộ Dung Viêm nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, cuối cùng hỏi: "Không còn vấn đề gì nữa?"

Dương Liên Đình trả lời trước: "Bẩm bệ hạ, vết thương ở chân A Tả đã khỏi hẳn, tiếp tục dưỡng thương một tháng nữa, liền có thể khôi phục như ban đầu."

Mộ Dung Viêm ngồi xuống cạnh bàn, nói: "Ngươi làm tốt lắm."

Dương Liên Đình nói: "Tạ ơn bệ hạ khen ngợi, Liên Đình chỉ làm đúng bổn phận."

Mộ Dung Viêm gật gật đầu, nói: "Đứng lên, ngồi đi."

Dương Liên Đình đứng dậy, Tả Thương Lang cũng định đứng lên, Mộ Dung Viêm lại nói: "Ngươi tiếp tục quỳ."

Tả Thương Lang đành phải tiếp tục quỳ, Dương Liên Đình lại thở phào nhẹ nhõm, Mộ Dung Viêm như thế này, ngược lại chứng minh y không định lại tiếp tục trách tội Tả Thương Lang nữa.

Dương Liên Đình đứng hầu bên cạnh, Mộ Dung Viêm hỏi một chút tình huống trong Bái Ngọc Giáo, Dương Liên Đình dựa theo thực tế mà đáp. Nhưng lúc hỏi đến thái độ hiện thời của Bái Ngọc Giáo, hắn hơi do dự, nói: "Giáo chủ Mộc Thanh Tà chết, làm bọn họ phi thường sợ hãi. Muốn bọn họ hoàn toàn quy phục bệ hạ, chỉ sợ còn cần một thời gian nữa. Nhưng thuộc hạ bảo đảm, nhất định sẽ mau chóng thuyết phục được giáo chúng."

Mộ Dung Viêm nói: "Mộc Thanh Tà chết rồi, thánh nữ Bái Ngọc Giáo lại ngây thơ hồn nhiên, ngươi ở Cô Xạ Sơn lâu như thế, vẫn còn chưa chiếm được tình cảm sao? Cô chỉ muốn biết, hiện thời đến lúc ngươi làm giáo chủ còn bao lâu nữa?"

Dương Liên Đình hơi ngừng lại, nói: "Hộ pháp, trưởng lão, sẽ không dễ dàng chấp nhận một ngoại nhân làm giáo chủ. Hiện thời bọn họ cố ý để đệ tử của Mộc Thanh Tà, cũng là hộ pháp Nhϊếp Thiểm ra nhậm chức giáo chủ."

Mộ Dung Viêm nói: "Vô luận như thế nào, Bái Ngọc Giáo giáo chủ cũng chỉ có thể là ngươi, có hiểu không?"

Dương Liên Đình khẽ mím môi, bái nói: "Vâng."

Mộ Dung Viêm lúc này mới nhìn thoáng qua Tả Thương Lang vẫn quỳ trên đất, nói: "Ngươi cũng đứng lên đi. Đừng có lại quỳ thành què." Tả Thương Lang liền đứng dậy, Mộ Dung Viêm lại quan sát nàng một phen mới nói: "Một cái hai cái, không có cái nào bớt lo."

Hai người đều cúi đầu, Mộ Dung Viêm nói: "Nếu thương thế đã khỏi rồi liền về trong cung đi, Dương Liên Đình cũng không cần ở lại Tấn Dương lâu, không có việc gì thì trở về chỗ ngươi nên ở đi."

Dương Liên Đình hành lễ: "Vâng. Nhưng vết thương ở chân A Tả còn có vài chỗ quan trọng cần chú ý, nếu như giao cho thái y trong cung chăm sóc, thuộc hạ muốn trao đổi với bọn họ một chút."

Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, nói: "Tiếp tục ăn cơm đi."

Hai người ngồi xuống bàn ăn cơm, Mộ Dung Viêm không sai đầy tớ lấy thêm bát đũa, ngồi cùng Tả Thương Lang y còn ăn chút ít, nếu như cả ba người ngồi cùng bàn, có thêm bát đũa cũng sẽ không ăn.

Ngày hôm sau, Tả Thương Lang liền quay lại ở Nam Thanh Cung, Dương Liên Đình dặn dò thái y một phen xong, cũng trở về Cô Xạ Sơn. Buổi sáng, Tả Thương Lang bị cung nhân giục dậy lâm triều.

Trong triều văn võ đều biết hai chân nàng đã tàn, hiện thời tướng lãnh dưới tay Mộ Dung Viêm không nhiều, tất cả mọi người đều nghĩ biện pháp đề cử người của mình. Trong quân bộ hạ cũ của Ôn Thế, Mộ Dung Viêm không dám dùng, nhưng nếu hoàn toàn vứt bỏ, nhất định sẽ bị chỉ trích.

Người của đám Tiết Thành Cảnh tiến cử y cũng không dám dùng, Tiết Thành Cảnh vốn vẫn đứng về phía Mộ Dung Uyên, một khi người của ông ta thâm nhập được vào trong quân, sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.

Người của Cam Hiếu Nho năng lực không đủ, y lại càng không dám dùng. Hiện thời Đại Yến đang nội loạn, nếu như không phải Ôn Thế cản Tây Tĩnh tại Túc Nghiệp mấy tháng, hao hết lương thảo của bọn chúng, người Tây Tĩnh đã sớm đánh vào. Đồ Hà, Cô Trúc mấy bộ tộc hiện thời đang tranh đoạt Du Quốc cũ, nhưng làm sao lại có thể không thèm thuồng khối thịt béo Đại Yến này?

Nếu không phải thời kỳ đặc thù khó khăn, sao Đại Yến lại có quang cảnh thái bình như hiện thời được?

Ngay cả hiện tại, Đại Yến nhìn qua gió êm sóng lặng, trên thực tế lại nguy cơ chồng chất. Nếu như trấn thủ trong quân lại là kẻ vô năng, chỉ cần bại một trận, chỉ sợ lập tức liền sẽ vỡ tan ngàn dặm.

Hiện thời để ai thay thế Ôn Thế rất trọng yếu. Chính khi tất cả mọi người đang nghị luận ào ào, Tả Thương Lang lại một lần nữa xuất hiện ở trong triều. Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai chân nàng, vẫn là đám Cam Hiếu Nho thân mật tiến lên cùng nàng chào hỏi. Tả Thương Lang gật gật đầu đáp lại, vẫn đứng ở vị trí hiệu úy của mình.

Đám Tiết Thành Cảnh cơ hồ cảnh giác dựng thẳng lên lỗ tai – – đúng lúc này Mộ Dung Viêm lại tuyên nàng vào triều, là có mục đích gì?

Không lẽ y định để con nhóc con mới mười bảy mười tám tuổi này thay thế vị trí của Ôn Soái?

Sau khi Mộ Dung Viêm vào triều, câu đầu tiên là: "Nghe nói vài ngày trước chân Tả ái khanh bị thương nghiêm trọng, hiện thời đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Tả Thương Lang vội vàng hành lễ: "Hồi bẩm bệ hạ, nhận được bệ hạ quan tâm, bệnh vặt của vi thần đã khỏi hẳn."

Mộ Dung Viêm nói: "Vậy thì tốt rồi, hiện thời Đại Yến trăm công nghìn việc, trong quân cũng chính là lúc bận rộn, ái khanh không việc gì, trẫm liền yên tâm."

Trong triều mọi người không ai hé miệng, những lời này rõ ràng là cố ý lộ ra sủng tín trắng trợn, nhưng lại không hề đề cập cụ thể đến việc thăng chức, ai có thể nhiều lời?

Mộ Dung Viêm đảo mắt, nhìn thoáng qua Ôn Hành Dã, đám người Viên Hí, nói: "Nói đến, ái khanh cũng là bộ hạ cũ của Ôn Soái, cùng đám Viên tướng quân, Gia Cát tướng quân chính là đồng xuất nhất mạch. Hiện thời cha mẹ vợ con Ôn Soái đều ở Tấn Dương, các ngươi là người một nhà, nên nhiều đi lại, chiếu cố lão ấu mới phải."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khϊếp sợ, dường như lúc này mới có người nhớ tới, Ôn Thế nạp Tả Thương Lang làm thϊếp!

Nhưng khi đó nạp thϊếp là có ý gì, ai mà nhìn không ra? Hiện thời Mộ Dung Viêm trợn mắt nói lời bịa đặt, nhất định phải xác nhận mối quan hệ này là có ý gì đây?

Gia thần ngay cả nghị luận cũng không dám, cho đến khi bãi triều cũng không ai dám nói nhiều một câu.

Ôn Hành Dã trở lại Ôn phủ, cơm trưa cũng không ăn. Ôn phu nhân biết rõ tâm tình ông cụ không tốt, bưng chén canh lại đây, còn định khuyên giải vài câu, Ôn Hành Dã đã đột nhiên nói: "Gọi Thu Thục tới đây."

Đợi đến lúc phu nhân Ôn Thế là Dư Thu Thục đi vào, Ôn Hành Dã mới chậm rãi nói: "Mấy năm nay, Thế nhi hàng năm đều ở xa nhà, trong phủ chuyện lớn chuyện bé gì đều đến tay con xử lý, thật là vất vả cho con nhiều lắm."

Thu Thục mắt đỏ lên, giọng nàng khàn khàn: "Cha nói chuyện này để làm gì? Từ ngày được gả vào Ôn phủ con chính là người Ôn gia. Hầu hạ cha mẹ chồng, xử lý gia nghiệp, vốn là bổn phận của con."

Ôn Hành Dã đứng dậy, trong giọng nói của ông có một loại mệt mỏi khó tả, phảng phất như chứa đựng sự buồn thảm vô hình: "Thu Thục, Thế nhi cưới được con, là nó may mắn, cũng là Ôn thị ta may mắn. Nhưng mà ta vẫn phải làm một chuyện có lỗi với con."

Thu Thục ngước mắt nhìn ông cụ: "Xin cha cứ nói đi. Đến lúc này, con còn có cái gì là không thể tiếp nhận đâu?"

Ôn Hành Dã nói: "Trước kia, Thế nhi nạp Tả Thương Lang làm thϊếp, ta vốn không đồng ý. Nhưng hiện tại ta đã biết, con bé đó ở trước mặt Mộ Dung Viêm, thật sự có địa vị. Hơn nữa Mộ Dung Viêm còn có ý rất muốn trọng dụng nàng. Hiện thời tình thế bức bách, bệ hạ nhất định sẽ phong thưởng Ôn thị, khả năng sẽ ban thưởng tước vị phong hầu. Nhưng Ôn gia hiện tại không còn ai có kinh nghiệm và tuổi tác thích hợp để có thể cầm quyền. Cho nên vị trí này nhất định sẽ trở thành một cái chức suông thôi. Ôn phủ là tướng môn chi hậu, đã được hưởng vinh quang nhiều năm, có biết bao nhiêu người ghen ghét? Một khi chỉ còn là hư danh, năm sáu năm nữa, Dĩ Hiên lại nhập quân doanh, còn có kẻ nào sẽ nguyện ý trả lại?

Nó khả năng cả đời này cũng không thể kiến công lập nghiệp, kết quả như thế vẫn còn là tốt. Còn có một khả năng nữa, kẻ xấu phái nó này làm quân tiên phong, nghĩ biện pháp hại chết, không còn chuyện gì có thể gọn gàng hơn nữa."

Thu Thục thân thể run lên nhè nhẹ, Ôn Hành Dã ánh mắt yên lặng, kiên định: "Nhưng nếu như Tả Thương Lang ở trong phủ, cái chức quan này sẽ không còn là chức suông nữa. Tiếng tăm của Thế nhi ở trong quân và dân tâm sẽ luôn luôn được duy trì. Nếu như nàng không chết, đợi đến khi Dĩ Hiên, Dĩ Nhung trưởng thành, sức ảnh hưởng của Ôn thị vẫn còn, Ôn phủ mới không bị cứ như vậy mà suy bại."

Thu Thục hai tay nắm chặt, lại chậm rãi buông ra. Ôn Hành Dã nhẹ nói: "Bi thống sẽ không có thuốc nào chữa được, nhưng con người cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước."

Thu Thục cắn môi, thật lâu mới nói: "Con đã hiểu, cha muốn để cho nàng ấy trở thành chính thê của Ôn Thế phải không?"

Ôn Hành Dã cắn răng: "Chỉ có như thế, nàng mới có thể đại diện cho Ôn thị. Dĩ Hiên cùng Dĩ Nhung, mới thật sự có người trông nom. Mà tính tình của nàng, cũng không giống như Mộ Dung Viêm ác độc vô thường. Thu Thục, ta đã là một lão già phế nhân. Người đã già nhưng chưa thể chết, có tâm lại không có lực, không ngăn được cơn mưa gió này."

Thu Thục quỳ rạp xuống đất, nước mắt như mưa, nhưng khi nàng lại cất lời một lần nữa, vẫn nói thật rõ ràng: "Con nguyện ý... nhường vị trí chính thê... Chỉ cần Dĩ Hiên cùng Dĩ Nhung bình an vô sự..." Nàng khóc không thành tiếng.

Ôn Hành Dã né tránh ánh mắt nàng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, con người chính trực cương nghị như được đúc bằng sắt ấy trong mắt cũng lóe lệ quang.

Ngày hôm sau lên triều, Mộ Dung Viêm cùng Tiết Thành Cảnh, Cam Hiếu Nho nghị luận định ra phong thưởng đối với Ôn thị, nói: "Ôn Soái chiến công hiển hách, bất hạnh tử trận, cô buồn bã bi thương không dứt. Ôn thị trung liệt, liền phong Ôn Hành Dã làm Định Quốc Công, thực ấp năm nghìn hộ. Tiền thưởng..."

Y con chưa dứt lời, Ôn Hành Dã đã đột nhiên lên tiếng, nói: "Bệ hạ, cựu thần có một lời." Mộ Dung Viêm gật đầu, ý bảo ông nói. Ông lão nhắm mắt lại, lại mở ra, bình định tâm tư, từ từ nói: "Thế nhi khi còn sống, đối với ái thϊếp Tả thị vô cùng sủng ái. Nhiều lần muốn nâng Ôn Tả thị lên làm bình thê. Chỉ là ra đi đột ngột, chưa kịp báo cáo với bệ hạ. Hiện thời Thế nhi đã qua đời, chính thê Dư thị thỉnh cầu được hạ đường. Thế nhi đại nguyện khó thành, nhưng một chút tâm ý này, cựu thần hy vọng có thể thay hắn hoàn thành."

Tả Thương Lang cả kinh, bỗng nhiên hiểu được ý của Ôn Hành Dã, nàng nói: "Ta..." Mới vừa nói một chữ, đã nghe thấy Mộ Dung Viêm từng chữ rõ ràng, nói: "Nếu đã là di chí của Ôn Soái thì nên nghe theo."

Ôn Hành Dã nói: "Thần đã là lão già cổ hủ, không chịu nổi trọng dụng. Đời này được ăn lộc của vua, không thể lại làm hỏng việc trong quân. Con dâu Ôn Tả thị, am hiểu việc binh pháp, thỉnh bệ hạ đem phong thưởng đối với Thế nhi, cấp cho người còn có thể tận lực vì nước vì dân. Cũng coi như Ôn gia tiếp tục tận trung vì nước."

Mộ Dung Viêm lập tức hoàn toàn hiểu ý của ông lão, y nhìn quét qua triều thần, nhẹ nói: "Chuẩn tấu. Phong Ôn Hành Dã làm Định Quốc Công, thực ấp năm nghìn hộ, tiền thưởng một vạn. Dâu trưởng Ôn thị Tả Thương Lang, dũng mãnh thiện chiến, công quân trác tuyệt, lệnh cho tạm thời tiếp quản bộ hạ cũ của Vệ tướng quân, nhậm chức Phiêu Kị tướng quân."

Chiếu vừa ra, mọi người đều xôn xao. Đô ngự sử Bạc Chính Thư tấu nói: "Bệ hạ, Ôn tướng quân trung liệt có thể cảm động thiên địa, Ôn thị một nhà xác thực phải ngợi khen. Nhưng Ôn phu nhân dù sao tuổi còn quá trẻ, chỉ sợ khó gánh trọng trách này..."

Mộ Dung Viêm nhìn ông ta một cái, ông ta lập tức kinh sợ. Vội ngoảnh lại nhìn, thấy hiền tướng Tiết Thành Cảnh thời gian qua luôn cương liệt chính trực im lặng không lên tiếng, mà thời gian qua khôn ngoan lão lạt gian tướng Cam Hiếu Nho cũng cúi đầu, lập tức có chút ít thất thố... có phải mình sai rồi không?

Cam Hiếu Nho cuối cùng tiến lên, tấu: "Thần cho rằng, anh hùng xuất thiếu niên. Hạng Thác bảy tuổi có thể làm thầy Khổng Tử (*), Ôn phu nhân trí tuệ hơn người, võ nghệ mưu lược xuất chúng, cùng chư tướng trong quân lại quen thuộc. Đương nhiên có thể chủ trì quân vụ."

(*)Về giai thoại này mọi người có thể xem tại

Bạc Chính Thư cầu cứu nhìn thoáng qua Tả tướng Tiết Thành Cảnh, Tiết Thành Cảnh không hợp tác, cam chịu. Sau khi hạ triều, Bạc Chính Thư đuổi theo Tiết Thành Cảnh, đợi đến lúc xung quanh bốn bề vắng lặng, mới hỏi: "Tiết tướng, bệ hạ phân một con nhóc mới mười bảy mười tám tuổi làm Phiêu Kị tướng quân! Tại sao vừa rồi trên triều ngài lại không can gián?!"

Tiết Thành Cảnh thấp giọng nói: "Một, bởi vì nàng là người của bệ hạ, bệ hạ tín nhiệm nàng. Hai, bởi vì bệ hạ muốn dùng chuyện này chứng minh, y không có ý muốn thanh trừng. Lấy việc này để trấn an những kẻ khác còn muốn ủng hộ Yến vương, phế thái tử, thuộc hạ cũ của Ôn Thế... thậm chí cả chúng ta. Ba, bộ hạ cũ của Ôn tướng quân càng muốn là người này tiếp quản, về mặt tình cảm, người này là phu nhân Ôn tướng quân. Về mặt năng lực, người này ở trong quân đã nhiều lần lập được chiến công hiển hách. Về mặt lợi ích, nàng sẽ không gϊếŧ hại thuộc hạ cũ của Ôn Thế, để nâng đỡ thế lực của mình. Bởi vì bộ hạ cũ của Ôn Thế chính là thế lực của nàng."

Bạc Chính Thư im lặng.

Ngày tiếp theo, Ôn phu nhân Dư Thu Thục hạ đường, xuất gia làm ni cô ở tại am Vân Thủy, pháp danh Huyễn Tịch. Tả Thương Lang ở Nam Thanh Cung, có cung nữ hầu hạ nàng trang điểm. Nàng ngồi trước gương đồng, nhìn vào khuôn mặt mơ hồ trong gương. Mộ Dung Viêm từ bên ngoài đi tới, Tả Thương Lang đang muốn đứng dậy, y lại ra hiệu cho nàng cứ ngồi yên, đứng ở sau lưng nàng, cùng nhìn về phía khuôn mặt nàng trong gương.

Trong tấm gương mờ nhạt, đột nhiên bóng người thành đôi. Tả Thương Lang nói: "Chủ thượng, ta..."

Mộ Dung Viêm nói: "Sau khi Ôn Soái mất, thân nhân, bộ hạ cũ vẫn thường xuyên bất an. Hiện thời ngươi gả cho hắn, thứ nhất có thể an lòng người, thứ hai cũng có thể danh chính ngôn thuận thống lĩnh tam quân. Vạn người đồng tâm, rất tốt. Toàn bộ Đại Yến, từ trước đến giờ thậm chí mãi mãi về sau, trừ ngươi ra, sẽ không còn một ai khác có thể mười bảy tuổi đã đạt được vị trí đỉnh cao này."

Tả Thương Lang nhìn thẳng y, Mộ Dung Viêm dáng vẻ tươi cười, ôn hòa thong dong. Mắt nàng ửng đỏ, Mộ Dung Viêm không nói gì.

Cũng đừng nói đến những thứ kia... những yêu cầu sẽ làm ta khó xử, ở bên cạnh ta, nữ nhân dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, chỉ có một là đủ. Lại thêm một người... sẽ thành quá nhiều.

Tả Thương Lang thu hồi ánh mắt, cũng mỉm cười theo: "Đúng vậy, ta... Ta cũng cảm thấy... rất tốt."

Từ trong cung xuất giá, mũ phượng khăn che đầu, cùng linh vị của Ôn Thế bái thiên địa. Mộ Dung Viêm tự mình chủ hôn, văn võ bá quan đều đến dự.

Tả Thương Lang mặc đồ cưới, khăn voan đỏ tươi ngăn trở ánh mắt nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy đông châu như lung lay sắp đổ. Hỉ bà định dìu nàng, đột nhiên có người nhẹ nói: "Để ta đưa tiễn nàng."

Thanh âm kia mang theo sự cuốn hút của nam tử trưởng thành, tựa hồ có thể hút đi hồn phách của người khác. Bàn tay cứng cáp lại sạch sẽ nâng tay nàng lên, đỡ nàng chậm rãi ra cửa. Nàng chậm rãi đi theo, ấm áp trong lòng bàn tay lan vào tới tận tâm can.

Pháo trỗi lên, nhưng không có lời chúc mừng nào, dù sao bất cứ là ai cũng không có biện pháp cùng một cái bài vị sớm sinh quý tử.

Tiến vào trong nội đường, tay Mộ Dung Viêm chầm chậm buông ra, rét lạnh thừa dịp len vào. Nàng cùng bài vị bái thiên địa, khoảnh khắc lúc bị hỉ bà dẫn dắt đưa vào động phòng, nàng bỗng nhiên quay đầu lại.

Túy bất thành hoan thảm tương biệt(*), nhưng cuối cùng cũng chỉ có một người thấy ly biệt.

(*) Túy bất thành hoan thảm tương biệt 醉不成欢惨将别 – Một câu thơ trong bài Tỳ bà hành của nhà thơ Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Say nhưng không vui do buồn thảm vì ly biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »