Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phế Hậu Tướng Quân - Bản Trường Thiên

Chương 30: Bị vây khốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn xong, Tả Thương Lang ra cửa, gọi Hứa Lang theo, hai người mang binh lặng lẽ đến Hôi Diệp Nguyên trước. Hôi Diệp Nguyên vừa vặn tiếp giáp với sông Bạch Lang, địa thế phi thường phức tạp. Hứa Lang nói: "Hôi Diệp Nguyên nhiều đầm lầy cát bồi, chúng ta mang binh đi trước, rất nguy hiểm."

Tả Thương Lang nói: "Nhị điện hạ ở trong triều trước giờ không có nhiều cơ hội được xuất hiện, hiện thời dân chúng Tấn Dương đối với ngài ấy còn thấy tương đối xa lạ. Sự việc duy nhất họ biết, cũng chỉ là chuyện thái tử chiếm đoạt Khương cô nương. Ngài ấy cần phải nhanh chóng thâu tóm dân tâm, đặt chính mình vào trong mắt của người dân. Ngươi đừng thấy chúng ta bây giờ đã chiếm được Tấn Dương Thành mà yên tâm, đó cũng chính là một vở hài kịch thôi. Một khi Ôn Soái phát binh, hoặc là bệ hạ tụ tập bộ hạ cũ, chúng ta bị kẹp ở giữa, lúc ấy mới là lên trời không đường, xuống đất không cửa."

Hứa Lang nói: "Điều này ta cũng biết rõ, nhưng mà A Tả, ngươi cảm thấy... Nhị điện hạ thật sự có phần thắng sao?"

Tả Thương Lang quay đầu lại, ở dưới vô số ánh đuốc bùng cháy trên cổng Tấn Dương Thành, đôi mắt nàng tỏa sáng rực rỡ, thật lâu mới nói: "Có."

Hứa Lang ngây ngẩn.

Hai người điểm binh cả đêm, vượt sông Ích Thủy, Ích Thủy là một nhánh của sông Bạch Lang, qua Ích Thủy đi thêm về phía trước không đến mười ngày liền đến bờ Đông của Bạch Lang. Mà lúc này, quân tiền trạm của Ôn Thế vừa vặn cũng đã đến Tấn Dương Thành.

Trong Tấn Dương Thành chỉ còn thương binh, toàn bộ binh lực đã rút đi theo Tả Thương Lang, cơ hồ chỉ còn một tòa thành trống.

Mộ Dung Viêm đứng ở trên tường thành, nhìn mấy vạn binh mã đóng dưới cổng thành. Chu Tín đầu đầy mồ hôi, nói: "Điện hạ, vẫn nên đi xuống đi, một khi giao chiến, chúng ta có thể nói là không hề có phần thắng!"

Mộ Dung Viêm nói: "Nếu đã như thế, ta đứng trên đầu thành hay dưới thành, cũng có cái gì khác nhau đâu?"

Chu Tín nói: "Tính đến thời điểm này, A Tả cô nương cùng Hứa Lang mang binh đánh bất ngờ Hôi Diệp Nguyên cũng đã mười ngày, sao vẫn chưa có lấy một chút tin tức nào."

Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Chu Tín, ngươi có thể thủ Tấn Dương Thành được bao lâu?"

Chu Tín sắc mặt ngưng trọng, nhìn một chút trong ngoài thành, nói: "Điện hạ, thuộc hạ từ nhỏ đi theo Dung tiệp dư, nương nương mặc dù đã tiên thăng nhiều năm, nhưng đại ân đại đức, thuộc hạ suốt đời không quên. Hiện thời Tấn Dương Thành nguy ở sớm tối, nhưng chỉ cần thuộc hạ còn một hơi thở, thuộc hạ tuyệt không làm cho binh sĩ của Ôn Thế có thể bước vào nửa bước."

Mộ Dung Viêm nói: "Thủ một ngày, có thể không?"

Sắc mặt Chu Tín có chút khó hiểu, hắn quỳ xuống: "Tấn Dương Thành thành cao hào sâu, thuộc hạ có thể chắc chắn thủ được ba ngày."

Mộ Dung Viêm gật đầu, nhẹ nói: "Vậy thì đủ."

Tấn Dương Thành bị vây công, tin tức truyền tới bờ Ích Thủy, Hứa Lang lệnh cho lính liên lạc: "Lập tức phong tỏa tin tức này, nếu như tiết lộ nửa câu, làm loạn quân tâm, nhất định chém đầu!"

Lính liên lạc quỳ xuống, Tả Thương Lang tiếp nhận chiến báo, lại trước mặt tất cả binh sĩ đọc to từng câu từng chữ. Hứa Lang khẩn trương: "Tham quân?"

Tả Thương Lang đọc xong, đem chiến báo ném xuống đất, nhìn quét ba quân, nói: "Vừa rồi ta đọc, tất cả mọi người đều nghe thấy chứ? Hiện thời Tấn Dương Thành đang bị vây công mãnh liệt, chúng ta đã bị bệ hạ coi là quân phản loạn. Nếu như trận chiến này, chúng ta không thể đánh bại Hôi Diệp Nguyên, Tấn Dương nhất định sẽ mất. Một khi Tấn Dương bị mất, chúng ta sẽ trở thành nghịch thần phản đảng. Không chỉ có bản thân chúng ta, già trẻ lớn bé thân nhân của chúng ta ở quê nhà đều sẽ bị liên luỵ, tuyệt không còn đường sống."

Bên bờ sông Bạch Lang, đội quân vừa tốc hành liên tiếp mười ngày im phăng phắc, Tả Thương Lang nói: "Nhưng, nếu như chúng ta đánh bại Hôi Diệp Nguyên, Ôn Soái nhất định sẽ triệt binh quay về đề phòng, để tránh Tây Tĩnh xâm phạm. Lúc đó nguy cơ của Tấn Dương sẽ lập tức được giải trừ, Nhị điện hạ đăng cơ, các ngươi đều là công thần."

Không một ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đứng thẳng tắp. Tả Thương Lang nói: "Bây giờ, dựng trại nấu cơm ngay tại chỗ, chúng ta ăn một bữa no nê, sau đó bỏ toàn bộ lương thực ở lại, đập nồi dìm thuyền, tiến vào Hôi Diệp Nguyên!"

Tam quân xác nhận, lập tức bắt đầu chôn nồi nấu cơm. Đợi đến giờ tý, đại quân lặng lẽ nối tiếp nhau vượt sông Bạch Lang, Tả Thương Lang tuyển ra vài lão binh có kinh nghiệm đi trước dẫn đường, bọn họ đối với vị trí các đầm lầy cát lún ở nơi đây phi thường quen thuộc. Nhưng dù cho như thế, vẫn có không ít tướng sĩ bị hao tổn vào trong đó.

Hành quân một đường gian nan, đến chạng vạng ngày hôm sau, lối vào thành Hôi Diệp Nguyên đã gần ngay trước mắt.

Tả Thương Lang chọn một ít quân tinh nhuệ cho giả làm lưu dân, trước tiến tới gây chuyện. Đoàn người này một đường qua sông lại vượt đầm lầy cát lún, đóng giả lưu dân đều không cần hóa trang. Mà Tả Thương Lang phán đoán không sai, phòng thủ của Hôi Diệp Nguyên xác thực phi thường lỏng lẻo. Nhiều năm qua, Đại Yến chưa từng dám xâm phạm đất Tây Tĩnh nửa bước. Hôi Diệp Nguyên lại có địa thế hiểm yếu là bình phong che chắn, cơ hồ không ai nghĩ đến, sẽ có binh tai họa hại.

Tiểu đội binh sĩ giả trang lưu dân ở cửa thành cùng binh sĩ Tây Tĩnh nổi lên tranh chấp, đột nhiên bạo phát gϊếŧ chết quan binh thủ thành.

Tả Thương Lang nhanh chóng vào thành, loạn tên như mưa, gϊếŧ chết binh sĩ trên tường thành. Khi quân tiền trạm la hét gϊếŧ vào trong thành, quan binh Tây Tĩnh trong thành còn chưa kịp phản ứng. Mà đúng lúc này từ phía sau, Hứa Lang mang viện quân cũng lập tức gϊếŧ tới.

Người Tây Tĩnh tranh nhau chạy trốn, Hứa Lang nhìn Tả Thương Lang, hỏi: "Tham quân, có vào thành không?"

Tả Thương Lang nhìn hắn, lại nhìn quét những tướng sĩ đang anh dũng gϊếŧ địch xung quanh, đột nhiên nói: "Tướng sĩ Đại Yến nghe lệnh, người Tây Tĩnh ức hϊếp Đại Yến chúng ta đã lâu như vậy, hôm nay cũng đến lúc người Yến có thể hãnh diện tự hào! Sau khi vào thành, tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành một ngày. Trước giờ này ngày mai, tất cả tài vật của cải thu được đều thuộc về các ngươi!"

Trong binh sĩ lập tức bộc phát tiếng reo hò rung trời, tiếng gϊếŧ càng đậm đặc. Hứa Lang tái mặt: "Tham quân! Lúc này quân ta đã giống như loạn quân, một khi hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, giờ này ngày mai, chỉ sợ trong toàn bộ Hôi Diệp Nguyên Trung cũng không còn nổi một người Tây Tĩnh nào nữa!"

Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, nhìn về phía trành trì nguy nga, nói: "Đúng vậy. Giờ này ngày mai, biến Hôi Diệp Nguyên trở thành một tòa thành trống."

Hứa Lang còn muốn nói gì nữa, nhưng nàng đã lại nói tiếp: "Nhưng chúng ta không có lương thảo. Người Tây Tĩnh bản tính hung hãn dũng mãnh, bây giờ phải chạy trốn, chỉ là do vội vàng không kịp chuẩn bị. Chờ bọn họ kịp phản ứng, nhất định sẽ chống cự. Mà quân ta hành quân cấp tốc liên tiếp mười mấy ngày, sớm đã mỏi mệt rã rời. Một khi tan tác, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi."

Hứa Lang không còn biết nói gì, trong thành bốn phía ánh lửa rực sáng, khói dầy đặc giăng đầy. Tả Thương Lang đứng mãi ở cửa thành, ba chữ Hôi Diệp Nguyên cùng tỳ ấn của Tây Tĩnh treo trên đầu thành cao cao, bị khói lửa hun đến đen sì. Hứa Lang nhẹ giọng hỏi: "Tham quân không vào thành sao?"

Tả Thương Lang lắc đầu, nói: "Ta không muốn nghe thấy tiếng khóc."

Đêm tối lại bao phủ biên thành, máu và lửa tràn lan, nhìn thấy mà giật mình.

Ngày hôm sau, một tin thức làm người ta khϊếp sợ ở Đại Yến cùng Tây Tĩnh đồng thời truyền ra – – Yến Quân đánh lén Hôi Diệp Nguyên Tây Tĩnh, thả cho binh lính hiếu chiến đến phát điên tàn sát hàng loạt dân trong thành cả một ngày. Dân chúng toàn thành Hôi Diệp Nguyên bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, lão ấu đều không còn.

Tây Tĩnh tức giận, Tĩnh Quân vốn đang cùng tranh đoạt cùng Đồ Hà, Cô Trúc tranh đoạt Du lập tức được chỉ huy đông tiến, tấn công Túc Nghiệp Thành. Ôn Thế không thể phân thân, vạn bất đắc dĩ, đành phải đem binh đang vây khốn Tấn Dương triệu hồi về Túc Nghiệp, lấy quân chống Tĩnh Quân.

Nguy cơ của Tấn Dương được giải trừ.

Chu Tín cầm chiến báo, chạy giống như bay về phủ Mộ Dung Viêm, mấy lần cơ hồ suýt cả ngã ngựa. Thế nhưng Mộ Dung Viêm chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, trên chiến báo là nét chữ cứng cáp của Tả Thương Lang. Y nhẹ giọng hỏi: "Người của Ôn Thế đã lui chưa?"

Chu Tín giương một tay lên, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi cùng bụi bặm trên trán, nói: "Hồi bẩm điện hạ, đã lui! Ngay trước khi thuộc hạ chạy đến đây, bọn họ đã nhổ trại, trở về Túc Nghiệp Thành!"

Mộ Dung Viêm gật gật đầu, nói: "Rất tốt, Vương Doãn Chiêu, xem một chút các đại thần trong triều, còn có ai ở lại Tấn Dương."

Vương Doãn Chiêu vâng một tiếng, gọi Phong Bình cùng đi tìm. Yến vương Mộ Dung Uyên chạy quá vội vàng, khó tránh khỏi có một số hạ thần vì phải bận tâm gia quyến, tài sản linh tinh, không kịp đi theo. Chu Tín, Hứa Lang vừa vào Tấn Dương, lập tức liền phong tỏa cửa thành. Bọn họ có muốn đi cũng đi không được nữa .

Mộ Dung Viêm ngược lại cũng không làm khó đám quan lại này, vẫn để cho bọn họ tùy ý trụ ở trong phủ của mình, chỉ phái binh lính của mình tới trông coi.

Trong số những đại thần không thể trốn kịp, quan hàm cao nhất đương nhiên là tả thừa tướng Tiết Thành Cảnh. Ông ta vốn là người không tán thành Mộ Dung Uyên trốn đi, nên thời điểm nghị sự không hề ở đây. Mộ Dung Viêm mời ông ta đến thư phòng, nói: "Tiết thừa tướng, này mấy ngày việc vặt nhiều, ta mãi không thể tới thăm. Bọn binh sĩ không có quấy nhiễu thừa tướng chứ?"

Tiết Thành Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Mộ Dung Viêm, ngươi hôm nay đến, là muốn gϊếŧ lão phu sao? Bao nhiêu năm nay, ta tuy biết ngươi có dã tâm, lại không ngờ tới ngươi lại lớn mật đến như thế! Thế nhưng lại làm ra loại chuyện bất trung bất hiếu bức vua thoái vị này! Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ đi, ta Tiết Thành Cảnh phụ tá ba đời quân chủ Mộ Dung thị, cúi đầu và ngẩng đầu đều không thẹn!"

Mộ Dung Viêm lông mày chau lại, nói: "Thừa tướng nói gì vậy, thừa tướng làm quan, xưa nay thanh chính liêm khiết. Lần trước dùng kế dụ Tây Tĩnh, phụ vương đem ta hạ ngục, trong cả triều văn võ cũng chỉ có thừa tướng vì ta trượng nghĩa nói thẳng, phần ân tình này, Mộ Dung Viêm vẫn nhớ."

Tiết Thành Cảnh nói: "Khi đó ta mắt ta chính là bị mù! Nếu sớm biết ngươi là kẻ lang tâm cẩu phế như thế này, âm mưu cướp đoạt thứ của người khác, ta sao lại nói ra những lời hoang đường để can gián bệ hạ đó!"

Mộ Dung Viêm ngồi xuống án thư phía đối diện ông ta, đề bình châm trà, chờ ông ta mắng xong mới nói: "Thừa tướng thực sự là nghĩ như vậy sao?"

Tiết Thành Cảnh cũng nhìn ra y đối chính mình cũng không có sát tâm, nói: "Ngươi muốn thế nào, nói thẳng ra đi!"

Mộ Dung Viêm nói: "Ta muốn lật lại bản án cho một người."

Tiết Thành Cảnh tức giận: "Ai?"

Mộ Dung Viêm thản nhiên nói: "Dương Kế Linh."

Tiết Thành Cảnh ngớ người.

Mộ Dung Viêm nói: "Vụ án của Dương gia lúc đó xảy ra, ta không cầm quyền, thừa tướng ở trong triều, chân tướng như thế nào, thừa tướng so với ta càng rõ ràng hơn. Hiện thời ta tìm được một chút chứng cứ có thể chứng minh khi đó Dương gia xác thực oan khuất. Nghe nói Tiết thừa tướng năm đó bị trúng gió, chính là đại phu Dương Huyền Hạc chữa cho ông khỏi hẳn. Dương Kế Linh cũng là môn sinh của Tiết thừa tướng, thiết nghĩ, đối với chuyện này, thừa tướng cũng không có dị nghị gì phải không?"

Nói xong, y đem chứng cứ tra được toàn bộ bày ra ở trên bàn, Tiết Thành Cảnh run rẩy vươn tay, đem hộp mở ra.

Hồi lâu sau, ông nói: "Mộ Dung Viêm, khi đó ngươi cứu đứa bé mồ côi họ Dương kia liền đã nghĩ đến việc dùng chuyện này để làm đá kê chân cho ngươi sao?"

Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Không." Tiết Thành Cảnh nhìn về phía y, y nói: "Từ trước lúc đó."

Tiết Thành Cảnh chậm chạp ngã quỵ xuống đất, Mộ Dung Viêm nói: "Thừa tướng là người có tấm lòng đại nghĩa, yêu dân như con. Nếu như được thừa tướng phụ tá, vô luận là ta, hay là dân chúng Đại Yến, đều được hưởng phúc. Nếu như thừa tướng không muốn, đổ máu cũng chỉ là Đại Yến."

Tiết Thành Cảnh đem những chứng cứ kia nắm thật chặt ở trong tay, cắn chặt răng, từ từ nói: "Ngươi định đối xử ra sao với bệ hạ cùng thái tử?"

Mộ Dung Viêm nói: "Bao lâu nay, thừa tướng còn chưa hiểu rõ ta sao? Ta tức giận đỏ cả mặt là vì cái gì, thừa tướng phải rõ ràng nhất."

Tiết Thành Cảnh nói: "Ta, ta có thể nghĩ cách thay Dương gia lật lại bản án. Ta cũng có thể thuyết phục các triều thần còn ở đây, quay lại phục chức. Nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, ngươi có thể phế truất thái tử, tiếp tục nối lại nhân duyên cùng Khương cô nương, nhưng nhất định phải đón bệ hạ quay về, không được làm ông ấy bị thương dù một chút."

Mộ Dung Viêm nói: "Điều kiện hết sức công bằng, ta tiếp nhận."

Ngày thứ hai, tả thừa tướng Tiết Thành Cảnh ra mặt, giải tội vụ án tham ô nhận hối lộ, tàng giấu long bào cho Dương Kế Niên. Ông ở trong triều đức cao vọng trọng, có ông chủ trì đại cục, các triều thần còn dư lại đều lục tục nghe theo. Bộ máy triều đình vốn tạm dừng lại bắt đầu vận hành một lần nữa. Mộ Dung Viêm ra mặt, trùng tu phần mộ cho gia đình Dương Huyền Hạc, kiến tạo từ đường, cho tiếp tục được hưởng thụ thờ cúng.

Dân chúng Tấn Dương Thành, mới đầu còn thấp thỏm lo âu, nhưng sau khi Mộ Dung Viêm chấp chính, việc đầu tiên làm chính là tấn công Hôi Diệp Nguyên của Tây Tĩnh, đã đại thắng! Việc thứ hai là thay Dương gia giải tội. Hai chuyện này, không có chỗ nào mà không phải việc làm hả hê lòng người.

Huống chi lý do y khởi binh, chính là lấy danh nghĩa đánh thái tử làm quân mà đoạt thần thê, làm huynh mà cưỡng đoạt em dâu, việc này vốn là do thái tử thất đức vô đạo. Từ xưa trong mắt thế nhân, phàm là người thâm tình sẽ không phải kẻ xấu, cho nên chỉ trong vòng mấy ngày, Tấn Dương, Đại Kế Thành, Tiểu Kế Thành cùng với Lệnh Chi đều chậm rãi ổn định trở lại.

Cự thần trong triều thượng thư thúc giục Mộ Dung Viêm đón Mộ Dung Uyên trở về, Mộ Dung Viêm mệnh Tiết Thành Cảnh soạn văn kiện đưa trình tới Ngư Dương, yêu cầu Mộ Dung Uyên tru sát yêu hậu Lý thị, phế truất thái tử thất đức, trở lại Tấn Dương. Mộ Dung Uyên duyệt xong thư nổi trận lôi đình, đem sứ giả đưa thư ném vào vạc dầu. Đồng thời phát hịch văn trừ phản tặc, triệu tập bộ hạ cũ, chuẩn bị chinh phạt Tấn Dương.

Mộ Dung Viêm đang nhìn bức hịch văn, vừa xem vừa cười: "Phụ vương lần này tức giận không nhẹ."

Phong Bình cũng ở bên cạnh y, nói: "Chẳng lẽ điện hạ thực sự chuẩn bị đón bệ hạ quay về sao? Nhếu như thế, chỉ sợ..."

Mộ Dung Viêm dựng thẳng tay, ngăn hắn nói tiếp. Bên ngoài có người đi vào, từ rất xa đã kêu lên: "Điện hạ! Hứa tướng quân dẫn đầu đại quân đã trở về thành!"

Mộ Dung Viêm khẽ nhíu mày, lướt nhìn thoáng qua, sắc mặt chậm rãi âm trầm xuống – – nếu như đại quân trở về, lúc này Tả Thương Lang đã phải ở trước mặt y. Quả nhiên lính liên lạc tiếp tục hô lên: "Hứa tướng quân phái tiểu nhân chạy khoái mã đến báo, lúc đại quân rút lui gặp phải nhân mã của Ôn Soái ngăn chặn, Tả tham quân vì đánh lạc hướng quân địch, đã bị vùi lấp ở Hôi Diệp Nguyên, tung tích không rõ!"

Mộ Dung Viêm tiến lên phía hai bước, một tay túm lấy hắn nhấc lên. Vương Doãn Chiêu vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ! Điện hạ!"

Mộ Dung Viêm chậm rãi thả hắn xuống đất, lúc lại mở miệng nói chuyện giọng nói đã khôi phục được bình tĩnh: "Mở cửa thành ra, đón đại quân vào thành. Vương Doãn Chiêu, ta muốn gặp Lãnh Phi Nhan."

Vương Doãn Chiêu đáp vâng một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị, Mộ Dung Viêm ngồi xuống phía sau án thư, lại trải rộng bản đồ Hôi Diệp Nguyên ra một lần nữa, liên tục tra xét. Đúng lúc này, Hứa Lang tiến vào, mới vừa tới cửa đã quỳ trên mặt đất: "Điện hạ, mạt tướng tội đáng chết vạn lần!"

Mộ Dung Viêm không ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Cũng không thể trách ngươi, đứng lên đi. Đem mọi chuyện nói ta nghe."

Hứa Lang liền đem mọi chuyện trải qua bẩm báo với Mộ Dung Viêm, sau khi chiếm được Hôi Diệp Nguyên, các tướng sĩ tàn sát dân trong thành một ngày, sau đó Tả Thương Lang hạ lệnh rút quân. Mọi người dọc theo đường cũ trở về sông Bạch Lang. Tây Tĩnh đã phái ra truy binh, nhưng bởi vì địa thế phức tạp, khó có thể truy tung, thật không có đáng ngại. Ai biết đúng lúc đại quân đang định thoát khỏi đầm lầy, Gia Cát Cẩm dưới trướng Ôn Thế lại dẫn theo một ít binh sĩ đến đây mai phục.

Đường rút lui của đại quân bị chặn lại, suýt bị quân Tây Tĩnh đuổi kịp. Tả Thương Lang không có cách nào khác, đành mang theo một nhóm nhỏ đánh lạc hướng Gia Cát Cẩm, giúp đại quân tranh thủ thời gian rút lui.

Mộ Dung Viêm yên lặng nghe xong, nói: "Ta đã biết, Hứa tướng quân một đường vất vả, đi trước nghỉ ngơi đi."

Hứa Lang còn muốn nói nữa, nhưng thấy Mộ Dung Viêm đã không có ý định nhiều lời, chỉ đành thấp thỏm bất an lui xuống.

Hắn đi xong Lãnh Phi Nhan liền vào. Nàng vừa đến liền phát hiện có gì đó không đúng – – không phải nói Hứa Lang đã khải hoàn Tấn Dương sao? Sao còn chưa thấy A Tả? Trong lòng đang lẩm bẩm, còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Viêm đã nói: "Chuẩn bị một chút, đi theo ta đến Hôi Diệp Nguyên một chuyến."

Lãnh Phi Nhan lập tức biết rõ sự tình không ổn, liền nói: "Vâng."

Nàng đi chuẩn bị nước và lương khô, còn phải có đồ đánh lửa, bản đồ, đầm lầy nhiều độc trùng, cũng phải chuẩn bị thuốc. Vương Doãn Chiêu đứng sau lưng Mộ Dung Viêm, vẻ mặt lo lắng: "Điện hạ nhất định phải tự mình đi sao?"

Mộ Dung Viêm thần sắc u ám: "Vương Doãn Chiêu, nếu như là Ôn Thế phái người mai phục, tình huống của A Tả nhất định rất nguy ngập."

Vương Doãn Chiêu nói: "Tả thiếu quân nhạy bén thông tuệ, điện hạ thời gian qua luôn yên tâm. Hôm nay vì sao đột nhiên lo lắng như thế?"

Mộ Dung Viêm đi đến bên cửa sổ, phía ngoài đang là giữa hè, hoa ảnh chập chờn, hắn nói: "Bởi vì chỉ có Ôn Thế mới hiểu được, đối với ta nàng vô cùng trọng yếu. Vương Doãn Chiêu, tâm huyết mười năm của ta, sắp sửa đổ xuống sông xuống biển rồi."

Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Viêm ở trong cung Tấn Dương thiết yến, vì Hứa Lang và một đám tướng sĩ đón gió tẩy trần. Tiệc mới vừa hơn phân nửa, hắn lợi dụng bị say rượu ra khỏi hội trường. Sau đó cùng Lãnh Phi Nhan cải trang ra khỏi thành, nhân đêm tối chạy tới Hôi Diệp Nguyên.

Hiện thời Hôi Diệp Nguyên đã chỉ còn là một tòa thành hoang tàn, sau khi Yến Quân thiêu gϊếŧ đã phóng hỏa thiêu toàn bộ thành trì. Phía Tây Tĩnh muốn thu dọn lại cũng còn cần một đoạn thời gian nữa. Mộ Dung Viêm cùng Lãnh Phi Nhan lặng lẽ vượt Bạch Lang, Lãnh Phi Nhan lúc này mới phát hiện thân thủ Mộ Dung Viêm vượt xa phỏng đoán của nàng.

Lúc này Tây Tĩnh còn có một nhóm quân nhỏ ở trong đầm lầy tìm kiếm Yến Quân, dọc đường đã phát hiện được một vài thi thể của Yến Quân, có thể đoán ra trong mấy ngày này, song phương đã phát sinh quá nhiều lần ác chiến. Lãnh Phi Nhan bắt được binh sĩ bị lạc đội ngũ của Gia Cát Cẩm tra hỏi, mới biết được Gia Cát Cẩm đã bắt được Tả Thương Lang, đang hành quân về Túc Nghiệp.

Tả Thương Lang cũng hết sức bất đắc dĩ, địa hình Hôi Diệp Nguyên Ôn Thế nắm rõ hơn nàng rất nhiều. Thậm chí trước khi nàng chuẩn bị lẻn vào Hôi Diệp Nguyên, Ôn Thế đã đoán được bước tiếp theo trong kế hoạch của nàng. Vì vậy vừa vặn mai phục trên đường nàng lui quân.

Tả Thương Lang lĩnh một đám binh sĩ nhỏ dụ Gia Cát Cẩm rời đi, không may gặp phải Gia Cát Cẩm là loại người cố chấp, thực đem những yếu đạo Ôn Thế chỉ cho hắn từng cái đều phòng thủ giọt nước không lọt. Hắn căn bản không cần đuổi theo, sau lưng Tả Thương Lang chỗ nào cũng là Tĩnh Quân. Cho dù hắn không nhúc nhích, Tĩnh Quân cũng nhất định sẽ đem Tả Thương Lang đuổi tới trước mặt hắn. Tả Thương Lang không còn cách nào, đương nhiên chỉ có rơi vào tay Gia Cát Cẩm.

Gia Cát Cẩm ngược lại không làm khó nàng, dù sao trước kia mọi người cũng là huynh đệ cùng nhau ăn thịt uống rượu, hắn thuận theo chỉ thị của Ôn Thế, một khi bắt được Tả Thương Lang, lập tức bứt ra lui về, tuyệt không ham chiến.

Tả Thương Lang cũng không chống cự – – Ôn Thế ra lệnh, nói không chừng là chết hay sống không cần lo. Nàng cứ ngoan ngoãn thuận theo sẽ tương đối an toàn.

Nàng bị trói ở trên ngựa, bởi vì địa hình phức tạp, lại muốn né tránh người Tây Tĩnh, nên tốc độ hành quân cũng không nhanh. Đi không bao lâu, Tả Thương Lang mở mắt ra, thế nhưng nhận ra binh lính áp giải mình đã biến thành một người khác. Nàng nháy mắt mấy cái, người lính kia cũng hướng nàng nháy mắt mấy cái.

Tả Thương Lang quả thực cho là mình đang nằm mơ – – nàng nhìn thấy Lãnh Phi Nhan!

Lãnh Phi Nhan cũng không lên tiếng, đợi đến lúc sắc trời tối xuống, nàng đột nhiên làm khó dễ khống chế Gia Cát Cẩm! Đội quân lập tức đại loạn, bên này vừa rối loạn, lập tức liền dẫn tới sự chú ý của Tĩnh Quân. Lúc này quân của Gia Cát Cẩm cũng chỉ là một tiểu đội nhân mã, Tĩnh Quân lại còn tám ngàn người ở đầm lầy tìm tòi.

Song phương một khi giao chiến, mạnh yếu đã phân.

Tả Thương Lang đang sốt ruột, đột nhiên có người cắt dây trói cho nàng. Nàng quay đầu lại, trông thấy Mộ Dung Viêm mặc hắc y, trong nháy mắt dại ra.

Mộ Dung Viêm mỉm cười: "Sao thế? Ngốc rồi?"

Tả Thương Lang lúc này mới có phản ứng: "Chủ thượng? Sao ngươi lại tự mình đến đây, trong này phi thường nguy hiểm!"

Mộ Dung Viêm kéo nàng, hai người nhanh như mèo xuyên qua bụi cây táo chua. Bàn tay y khoan dung mạnh mẽ, vạt áo màu đen thêu kim bị gió thổi giương cao, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nàng. Tả Thương Lang không tránh tay y ra, một khắc ấy bên tai mũi tên gào thét, độc trùng ẩn hiện, gai nhọn của cây táo chua đâm rách xiêm y cùng da thịt, vết máu giao thoa. Thế nhưng nàng chỉ có thể cảm giác được tay y cùng với nàng mười ngón đan xen, và cái nhiệt độ nóng ẩm đến mức hơi chảy một chút mồ hôi trong lòng bàn tay đó.

Người Tây Tĩnh đốt đuốc, cây táo chua thưa thớt chẳng hề là chỗ náu thân hoàn hảo cho bọn họ, có kẻ đã phát hiện ra tung tích hai người, bắt đầu đuổi theo. Tả Thương Lang cuối cùng nói: "Tách ra đi!"

Mộ Dung Viêm nói: "Chạy thẳng về phía tây, không được quay lại. Ôn Thế dụng binh, giỏi nhất mai phục, Gia Cát Cẩm không phải là chướng ngại vật duy nhất hắn bố trí."

Hai người đành phải cuống cuồng hướng phía tây mà đi, mặc dù tạm thời tránh thoát được đám nhỏ lính Tĩnh Quân, lại bị dồn chạy về trong vòng vây của toàn bộ Tĩnh Quân. Tả Thương Lang lo lắng cho Lãnh Phi Nhan, nhưng bây giờ là lúc không ai giúp được gì cho người kia, chỉ có thể từng người trốn chạy.

Phía trước lại có một toán quân nhỏ, Tả Thương Lang cười khổ, nàng không có binh khí, đành phải lui vào bên cạnh ẩn nấp. Mộ Dung Viêm ẩn thân tại một cồn cát mọc cây táo chua, nhưng mà Tĩnh Quân tiến đến, trước hết tìm kiếm tại mấy chỗ dễ dàng giấu người này. Mắt thấy bọn họ cách Mộ Dung Viêm càng ngày càng gần, Tả Thương Lang đành phải đứng dậy, liều mạng chạy về phía bên phải.

Đám Tây Tĩnh gầm lên, ào ào đuổi theo. Tả Thương Lang chạy không biết bao lâu, chợt phát hiện truy binh sau lưng đã biến mất, mà bùn cát dưới lòng bàn chân càng ngày càng mềm. Trong bụng nàng cả kinh, lập tức liền dừng lại. Vũng bùn tựa hồ có hấp lực vô cùng lớn, chậm rãi nuốt hết bàn chân nàng, rồi tới bắp chân, nàng cố gắng giãn thân thể, tận lực làm chậm lại quá trình chìm xuống.

Đỉnh đầu trăng sáng sao thưa, tiếng gió bên tai chợt xa chợt gần. Nàng không thể động đậy, đột nhiên ý thức được chính mình sẽ bị vũng bùn cát này nuốt hết, từ đây vĩnh viễn biến mất, không lưu nửa điểm dấu vết. Lần thứ hai nàng đối diện với tử vong, lần đầu tiên là tại huyệt động sông không thấy đáy cạnh miếu sơn thần ở Nam Sơn. Khi đó nhìn thấy bầy rắn ăn rỗng thân thể của đồng bạn, can đảm của nàng mất hết, chỉ còn có sợ hãi.

Nhưng lần này, nàng không hề nhúc nhích côn chân trong đầm lầy. Ở ngoài kia có hai người, phải lặn lội đường xa vội vã đến tìm nàng.

Trái tim mười sáu tuổi, lại như trăng như sao, trầm tĩnh đến an bình.
« Chương TrướcChương Tiếp »