Chương 23: Dạ hành

Lúc rời khỏi Yến cung, Tả Thương Lang cùng Hứa Lang sóng vai mà đi. Dương Liên Đình cùng nàng trước mặt người khác không thể thân cận quá, nên hầu như không trò chuyện gì.

Khi đi ngang qua Nùng Hoa Điện, đột nhiên có người khẽ gọi nàng: "Tả cô nương?"

Tả Thương Lang quay đầu lại, chỉ thấy dưới bóng cây xum xuê có một thị nữ.

Trí nhớ của Tả Thương Lang rất tốt nên chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là Họa Nguyệt, thị nữ của Khương Bích Lan. Trước kia đã có lần nàng ta đến phủ Mộ Dung Viêm đưa thư giúp Khương Bích Lan. Tả Thương Lang đi tới, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Họa Nguyệt vội vàng nhét một chiếc khăn lụa vào tay nàng, nói: "Nhờ Tả cô nương giúp tiểu thư nhà ta chuyển cho Nhị điện hạ gấp!"

Dứt lời, vội vàng rời đi.

Tả Thương Lang cầm khăn lụa đi về, Hứa Lang vẫn đang đợi nàng, thấy sắc mặt nàng hơi khác liền hỏi: "Sao thế? Tiểu cung nữ kia quen ngươi à?"

Tả Thương Lang hàm hồ nói: "Trước kia từng gặp một lần, hình như nàng là thị nữ nhà Khương đại nhân, tại sao lại ở trong cung?"

Hứa Lang nói: "Nữ nhi nhà Khương thừa tướng đã được chỉ hôn làm trắc phi* cho thái tử, vương hậu nương nương thường xuyên triệu nàng ta vào cung nói chuyện, nên thị nữ Khương gia xuất hiện trong cung cũng không có gì kỳ quái." (Chế độ thê – thϊếp của TQ phong kiến là 1 thê nhiều thϊếp, nhưng với hoàng gia thì hơi khác, cụ thể thì vua và thái tử, vương gia sẽ có nhiều hơn 1 bà vợ chính :)) Vợ thái tử có mấy cấp bậc như sau: Thái tử phi: nguyên phối – đứng đầu, tiếp theo là trắc phi: đứng thứ hai, lương đệ: đứng thứ ba. Nhưng dù như thế nào thì trắc phi hay lương đệ so với thái tử phi cũng chỉ là thϊếp, dẫu cho thân phận có phẩm cấp)

Tả Thương Lang đáp lại một tiếng, trong lòng nghĩ, nhân duyên của hai người bọn họ, cuối cùng vẫn bị chia rẽ hay sao...

Ra khỏi cung, đám Hứa Lang liền quay về binh tào ngay, Tả Thương Lang thì một chút cũng không hề dừng lại, đi thẳng đến phủ của Mộ Dung Viêm.

Khi đó đã là canh hai, đường phố chỉ còn thưa thớt người qua lại, nhưng tại phủ Tiềm dực quân đèn đuốc vẫn sáng trưng. Tả Thương Lang mới bước vào đến cổng, đã có người tiến tới dắt ngựa. Tả Thương Lang hỏi: "Điện hạ đã đi nghỉ chưa?"

Đầy tớ cung kính nói: "Bẩm thiếu quân, điện hạ vẫn còn đợi ngài ở nhà thuỷ tạ."

Tả Thương Lang trong lòng khẽ thấy ấm áp, cất bước nhập phủ, chỉ thấy cảnh xưa như cũ, giống như nàng chưa từng cách xa nơi này mấy tháng nay.

Nàng ở giữa rừng cây và hoa chậm rãi bước đi, gió tháng mười một đã nhiễm sương lạnh, nhưng trong lòng nàng lại tựa hồ như có một ngọn lửa nhen nhóm, hơi ấm của nó lan tỏa khắp toàn thân khiến nàng không hề nhận ra mùa thu se lạnh đã tới. Xa xa có tiếng đàn xuyên qua rừng hoa vang đến, Tả Thương Lang theo âm thanh uyển chuyển đó mà đi tới. Chỉ thấy trong nhà thuỷ tạ, có một người ngồi tựa vào lan can, lướt trên khung đàn mây trôi nước chảy.

Gió đêm thổi tới ống tay áo dài của y, giữa khung cảnh rừng hoa, mặt nước và ánh trăng cùng hội tụ diễm lệ, chiếm hết phong lưu.

Tả Thương Lang không tự chủ được ngừng lại hô hấp, dừng bước phía dưới nhà thủy tạ. Đợi đánh xong một khúc cuối cùng, Mộ Dung Viêm đứng dậy, hai tay khẽ vuốt lan can, hỏi: "Ngươi còn muốn đứng ở đó đến khi nào?"

Tả Thương Lang lúc này mới hồi thần, bước nhanh lên lầu, thi lễ nói: "Chủ thượng." Vừa mới khuynh nghiêng người, Mộ Dung Viêm đã đưa tay ra nhẹ đỡ nàng: "Miễn lễ." Nhiệt độ mang theo nơi ngón tay y, hơi chạm vào lập tức rời đi luôn, thế nhưng với nàng lại như đã tạo thành vết thương bỏng rát. Tả Thương Lang khẽ mím môi, cuối cùng nói: "Tấn Dương Thành nhiều người nhiều miệng, Dương Liên Đình không tiện đến sớm, mong chủ thượng thứ tội."

Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Ngồi đi, mới có mấy ngày này không gặp, không ngờ ngươi đã học được mấy phần biết ăn nói rồi."

Tả Thương Lang ngồi xuống đối diện với y, có đầy tớ dâng rượu lên. Tả Thương Lang vội vàng đứng dậy, nâng bình rót rượu cho y. Nàng quỳ gối bên cạnh Mộ Dung Viêm, eo thon thẳng tắp. Y không hề động, liền như vậy yên tĩnh nhìn nàng, ánh mắt như chứa đầy chân thành, khiến Tả Thương Lang cơ hồ cầm không nổi bầu rượu.

"Nhận được chủ thượng ban thưởng rượu, thuộc hạ trước cạn vì kính." Nàng ngửa đầu, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. Rượu rất mạnh, vào cổ nóng bỏng như ngọn lửa. Ánh mắt Mộ Dung Viêm thoáng lưu lại trên người nàng một chút, mới hiếu kỳ hỏi: "Ta cũng không ăn thịt người, ngươi căng thẳng như thế làm gì?"

Trong nháy mắt mặt Tả Thương Lang ửng đỏ, ngượng ngùng lan ra, trên da dẻ thiếu nữ dường như nhiễm một chút màu son phấn. Mộ Dung Viêm cũng cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ hớp một ngụm rượu, nói: "Sáu mươi năm ngàn dặm say, cũng chịu không nổi kiểu uống này của ngươi."

Tả Thương Lang lúng túng không biết làm sao, may mắn vừa đúng lúc đó thị nữ đưa thức ăn lên. Mộ Dung Viêm nói: "Trước tiên phải ăn một chút gì đó đã, bụng rỗng uống rượu hại thân."

Tả Thương Lang lúc này mới thấy bớt lúng túng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Lúc ta xuất cung, thị nữ của Khương cô nương có nhờ ta đem vật này giao cho chủ thượng." Nói xong liền trình lên hương khăn.

Mộ Dung Viêm nhận đến, mở ra xem, tùy tiện cất vào trong tay áo. Trong nháy mắt đó, ánh mắt y giống như vầng trăng bị mây mờ che khuất, mất hết ánh sáng. Tả Thương Lang đối với tính cách của Khương Bích Lan cũng có chút hiểu biết, lập tức nhỏ giọng hỏi: "Khương cô nương hẹn chủ thượng lén lút gặp mặt sao?"

Mộ Dung Viêm đổi cho nàng một chén nước mát thay rượu, khẽ nói: "Ừ."

Tả Thương Lang hỏi: "Chủ thượng... Hẹn khi nào?"

Mộ Dung Viêm nói: "Tối nay giờ Hợi (*), ở dưới Xướng Kinh Lâu."

(*) Lời người dịch: Nguyên bản trong câu này là giờ Thân (15 – 17h) nhưng tớ thấy vô lý về trình tự thời gian, lúc A Tả ra khỏi cung đến phủ MDV cũng đã là canh 2 (khoảng 19h – 21h) và tác giả cũng miêu tả trăng lên rồi này nọ, tức là lúc nàng ấy xuất cung cũng không thể quá sớm, ít nhất cũng phải buổi chiều, nên ko thể cô KBL dở hơi lại hẹn giờ Thân được, vì thế tớ cho là tác giả nhầm đành tự biên tự diễn cái giờ này cho nó hợp lý logic của tớ, ai có cách hiểu hay hơn về dụng ý tác giả thì góp ý cho tớ nhé ^^)

Tả Thương Lang liền giật mình, cuối cùng vẫn hỏi: "Chủ thượng... Muốn đi sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Đi chứ." Lại quay đầu nhìn nàng, nói: "Ăn cơm trước đã."

Thời gian không sai biệt lắm, Tả Thương Lang liền đi theo y ra cửa phủ, thẳng đến Xướng Kinh Lâu.

Đường phố không có một bóng người, Tấn Dương giống như tòa thành trống. Tả Thương Lang đi sau lưng Mộ Dung Viêm, mùi thơm trên người y tràn ra xung quanh, khiến người ta dường như lầm vào một hồi ảo mộng. Bên tai chỉ có tiếng bước chân của hai người, nhưng âm thanh kia cũng cực kỳ nhỏ, giống như tiếng tim đập.

Mặc dù chỉ là đi cùng y, theo y tới nơi hẹn người y yêu mến, nhưng quãng đường này đối với nàng, đã là giấc mộng mê người nhất trọng vạn ngàn mộng đẹp. Từ một nơi nào đó bay tới hương hoa quế thơm lừng, cơn gió lướt qua đám cây không biết tên ven đường, làm rụng xuống một chuỗi sương đêm.

Nàng không còn cảm giác, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, bóng tối mông lung trong một đêm cuối thu này đã hòa tan thần hồn nàng, xung quanh không còn ai, chỉ có y là duy nhất.

Xướng Kinh Lâu đã gần ngay trước mắt, Tả Thương Lang liền dừng bước, Mộ Dung Viêm cũng không quay đầu lại, gọi: "Lại đây đi."

Tả Thương Lang ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hỏi: "Không phải sẽ quấy rầy chủ thượng cùng Khương cô nương sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Nàng sẽ không tới." Tả Thương Lang có chút bất ngờ, hỏi: "Nhưng nàng rõ ràng đã hẹn chủ thượng..."

Mộ Dung Viêm nói: "Khương Tán Nghi là một kẻ tinh quái, hôn kỳ của nàng cùng hoàng huynh sắp đến, lúc này ông ta nhất định sẽ phá lệ cẩn thận. Lan nhi... không thể nào đi ra được."

Tả Thương Lang trầm mặc, rất lâu mới hỏi: "Nếu chủ thượng đã biết rõ Khương cô nương sẽ không tới được, vì sao còn phải đến nơi này chờ?"

Mộ Dung Viêm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Xướng Kinh Lâu thâm trầm trong bóng đêm trầm mặc, mỉm cười nói: "Nàng có thể không đến, nhưng ta nhất định sẽ chờ."

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bóng đêm càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng lại từ từ loãng đi. Sương gió dính đẫm áo, mà y vẫn đứng dưới Xướng Kinh Lâu, áo choàng gấm bị gió thổi tung lên, giống như một cánh chim dần dần dang rộng. Tả Thương Lang nói: "Chủ thượng... Chắc chắn sẽ chờ được Khương cô nương." Nhưng rồi sắc trời dần dần nhợt nhạt sáng, mưa phùn như bay liền hạ xuống.

Mộ Dung Viêm mỉm cười, đột nhiên nói: "Trên Xướng Kinh Lâu có một pho tượng cổ phật, nghe nói thập phần linh nghiệm, ngươi muốn vào xem một chút không?"

Tả Thương Lang nói: "Được ạ!" Người nói cái gì, đều là được, là tốt, chỉ cần người có thể tạm lánh gió mưa.

Thân hình Mộ Dung Viêm nhoáng bật lên, đạp lên mái cong đấu củng của Xướng Kinh Lâu, như một làn khói xanh, nhảy vào lầu hai.

Tả Thương Lang đi theo y, lúc này mới phát hiện ra thân thủ của y thế nhưng không tệ. Mộ Dung Viêm mang nàng lẻn vào trong lầu, vòng qua cả điện thần phật, đến tận phật đường ở trong cùng. Đèn chong lúc sáng lúc tối, chiếu lên bức tượng phật nặng nề trang nghiêm, Tả Thương Lang hỏi: "Chính là đây sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Ừ."

Tả Thương Lang đi đến trước mặt bức tượng, chắp tay bái lạy. Quay đầu lại thấy Mộ Dung Viêm vẫn đứng ở cửa đại điện. Nàng hỏi: "Chủ thượng không đến bái Phật sao?"

Mộ Dung Viêm lắc đầu, Tả Thương Lang nói: "Chủ thượng không tin thần phật?"

Mộ Dung Viêm: "Thứ ta muốn, Phật không cho được. Thứ Phật cho, ta lại không muốn. Không tin cũng được."

Tả Thương Lang lại thắp một nén hương, Mộ Dung Viêm vẫn đứng ở ngoài điện, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, thế giới yên tĩnh tựa như một cuộn tranh cuốn.

Tả Thương Lang đứng trước phật, nhìn thật lâu vào hai mắt bức tượng cổ phật, cổ phật vẫn như cũ mỉm cười, ánh mắt rũ xuống, ôn nhu mà từ bi. Mộ Dung Viêm nói: "Đi thôi, ngươi cầu xin cái gì mà lại lâu như thế?"

Tả Thương Lang không nói lời nào, hỏi ngược lại: "Nếu để cho chủ thượng cầu nguyện, chủ thượng sẽ cầu xin điều gì?"

Mộ Dung Viêm nói: "Ta từ trước đến nay chưa từng cầu nguyện." Y ở trong thâm cung, đã trải qua những năm tháng gian nan nhất. Những ánh mắt khinh miệt kia đã đem tim y luyện thành sắt thép, linh hồn cũng bị tiêm nhiễm nọc độc, từ đây y cường đại mà thanh tỉnh, đã quên mất cầu nguyện.

Tả Thương Lang cùng y ra khỏi Xướng Kinh Lâu, mưa vẫn chưa ngừng, Mộ Dung Viêm nói: "Ôn Thế sẽ không ở Tấn Dương lâu đâu, ngươi quay về binh tào chờ hắn đi."

Tả Thương Lang dừng bước, nói: "Vâng." Lúc trước cũng không nghĩ tới sẽ đi suốt trong đêm mưa, nàng mặc đồ cũng không nhiều lắm.

Mộ Dung Viêm cởi xuống áo choàng trên người, khoác lên cho nàng. Tả Thương Lang ngơ ngẩn, Mộ Dung Viêm khẽ cúi người, buộc dây áo choàng cho nàng. Mặt y liền sát ngay trước mặt nàng, hô hấp mềm mại mà lạnh thấu xương, Tả Thương Lang nắm chặt vạt áo màu nhạt kia, quên mất cự tuyệt, cũng quên luôn cả nói lời cảm tạ.

Rời Xướng Kinh Lâu đi không bao lâu sau, trời liền sáng. Có một vài người dân dậy sớm, lục tục bắt đầu ngày làm việc mới. Tấn Dương Thành giống như một đứa trẻ lười biếng, trong nắng sớm từ từ mở mắt. Tả Thương Lang đi qua ngõ Thái Bình, liền đề khí bật tường, lẻn vào Đức Ích Đường.

Tiểu nhị Đức Ích Đường vẫn còn chưa dậy sớm như thế, bên trong hết sức yên tĩnh. Nàng chạy vào tiểu viện của Dương Liên Đình, trong phòng Dương Liên Đình cũng đã có khách – là Lãnh Phi Nhan đang uống rượu.

Thấy nàng đến, Dương Liên Đình cùng Lãnh Phi Nhan không hề bất ngờ, trên bàn thậm chí còn chuẩn bị sẵn chén cho nàng.

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta nói ngươi cái loại người này, trọng sắc khinh bạn cũng phải có mức độ thôi chứ? Chúng ta bày bàn tiệc ở đây chờ ngươi mất hơn nửa đêm rồi!"

Tả Thương Lang cười khổ: "Ta sai rồi, để ta tự phạt ba chén." Nói xong cầm lấy chén rượu, Lãnh Phi Nhan và Dương Liên Đình ngược lại cùng nhau nâng chén, chạm ly với nàng. Rượu vào cổ xong, Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi lần này từ tây bắc trở về, đối mặt với hai vị bạn tốt chí thân của ngươi, có mang quà gì không?"

Tả Thương Lang có chút lúng túng: "Cái này thật ra không có. Ta trở về quá vội vàng, không tin ngươi hỏi Dương Liên Đình, Đại Kế Thành trừ người chết ra thực sự không có cái gì cả!"

Dương Liên Đình đã quen thói càn quấy của Lãnh Phi Nhan, cũng không đáp lời. Lãnh Phi Nhan đứng lên, từ bên hông lấy ra hai cái ám khí bằng vàng đưa cho Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình, miệng cũng vẫn không tha cho người ta: "Các ngươi đi thật xa trở về còn được ta tặng quà, ôi, ta quen biết hai ngươi có cái ích lợi gì!"

Tả Thương Lang cười nhận lấy thứ trong tay nàng, phát hiện hoàn toàn là vàng ròng nguyên chất, nhìn như chim én đang bay, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Tín vật của Yến Tử Sào, nhớ cất kỹ, lúc cần thiết có thể đến chi nhánh của chúng ta xin giúp đỡ."

Tả Thương Lang gật đầu, nói: "Món lễ vật này thật đáng quý." Lãnh Phi Nhan hừ lạnh, nói: "Ta thành lập một cái Yến Lâu, mời chào một đám liều mạng tới lấy tiền bán mạng. Nhưng giá cả cũng cao đến muốn chết, các ngươi có ai muốn mạng kẻ thù đừng quên chiếu cố đến ta nhé."

Tả Thương Lang cười đến không được, nhưng vẫn nói: "Ta cảm thấy, kiếm có hai lưỡi, những kẻ này dùng đương nhiên tốt, nhưng vẫn không nên có quá nhiều kết giao."

Lãnh Phi Nhan nói: "Trong lòng ta có tính toán hết rồi. Chao ôi, ngươi ở chỗ chủ thượng lâu như vậy, đều là làm gì đó?"

Lời còn chưa nói xong, Tả Thương Lang vốn hiểu rõ nàng, liền nói ngay: "Im đi!"

Mặt Dương Liên Đình không chút thay đổi, một bộ "người trước mặt này là ai vậy ta căn bản cũng không biết" vẻ mặt. Lãnh Phi Nhan bắt lấy tay Tả Thương Lang, cười hì hì : "Chao ôi, lại nói đến, giữa Ôn Thế và chủ thượng, ai mạnh hơn?"

Tả Thương Lang thuận miệng nói: "Ôn Soái sở trường mang binh, trên phương diện võ nghệ cũng không xuất chúng lắm... Chủ thượng tuy ít lộ rõ thân thủ, nhưng mà..." Vừa ngẩng đầu lại trông thấy nụ cười không có hảo ý của Lãnh Phi Nhan, "bang" một cái mặt vụt đỏ tới mang tai, một cước đá đi qua: "Lãnh Phi Nhan, ta phải xé miệng ngươi!"

Lãnh Phi Nhan vừa cười vừa chạy trốn: "Ta chỉ hỏi có một chút, ngươi tự suy diễn ra ý khác, thế mà ta cũng bị đánh sao? Thiên lý ở đâu a, thiên lý ở đâu a a a!" Thật lâu sau lại gào lên: "Ông đây bây giờ đã là cao thủ, ngươi lại làm xằng bậy ta, ta phải kêu cứu!"

Dương Liên Đình cười ngất, không thèm để ý bọn họ, chỉ chốc lát sau liền nghe Lãnh Phi Nhan tiếp tục ầm ĩ: "Mẹ nó, ngươi thực dám kéo miệng ta! A – – hỗn trướng! Kéo hỏng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của ta, ngươi định dùng cái miệng to như chậu máu của ngươi để đền bù sao?"

Hai người lăn thành một đống, nhìn thấy Tả Thương Lang sắp bị đυ.ng đến cạnh giường, Dương Liên Đình liền duỗi tay ra phủ lên, tận lực ngăn đỡ va chạm cho nàng.

Nữ nhân, ôi, nữ nhân...