Chương 10: Lạc phách

Mộ Dung Viêm không dự tiệc, Mộ Dung Uyên cũng không nói gì. Ông ta dù sao đối với chuyện của Dung phi vẫn không thể quên được, nếu không phải cần thiết, ông cũng không muốn nhìn thấy con trai của nàng. Đứa con kia con mắt nhìn như muốn lấy máu, khiến người ta chán ghét. Ông ta không đề cập tới, vương hậu đương nhiên càng sẽ không để ý tới vị Nhị hoàng tử này. Vì vậy trong cung trên dưới lại cũng chỉ coi như không có cái người này.

Ai biết Mộ Dung Viêm đi rồi, trên cung yến, lại phát sinh một sự việc nghiêm trọng!

Khương Tán Nghi mang con gái Khương Bích Lan đến dự tiệc, Khương Bích Lan lúc mười ba tuổi dâng một điệu múa mừng thọ thái hậu đã khuynh đảo mọi người, từ đây danh tiếng lan xa. Thực sự là đệ nhất mỹ nhân Đại Yến. Khương gia mấy năm nay cũng không thiếu bồi dưỡng chăm chút, có thể nói là mọi thứ hài lòng, chỉ có hôn sự...

Nàng đi theo bên cạnh phụ thân Khương Tán Nghi, đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Mộ Dung Viêm liền lập tức hỏi: "Cha, sao không thấy Nhị điện hạ?"

Khương Tán Nghi lúc này liền trầm mặt, nhưng thấy vẻ mặt con gái u sầu, cũng không đành lòng nhiều lời.

Yến vương thấy nàng, lại tựa hồ như nhớ tới cái gì, khẽ cau mày, không lên tiếng. Ngược lại thái tử bên cạnh Yến vương, ánh mắt liên tục dán lên người Khương Bích Lan. Mái tóc đen dài của nàng được búi lên, trâm phượng nghiêng chen vào. Lúc đi lại, hoàn bội leng keng, phong thái khuynh thành.

Khương Tán Nghi vốn là lão cáo già, lập tức liền phát giác ánh mắt của thái tử điện hạ. Hắn khẽ mỉm cười, cũng không nói ra. Mộ Dung Nhược cùng Mộ Dung Viêm tuổi xấp xỉ nhau, trước đây Khương Bích Lan cơ hồ ngày ngày vào cung, làm bạn công chúa Mộ Dung Xu. Huynh đệ Mộ Dung Nhược đều vây quanh nàng, nhưng có một lần nàng lén cưỡi ngựa, ngựa bị chấn kinh. Nàng từ trên ngựa ngã xuống, huynh đệ hai người điên cuồng đuổi theo, cuối cùng Mộ Dung Viêm phi thân đánh tới, Khương Bích Lan vừa vặn rơi vào trong lòng hắn.

Thực sự tình yêu là gì, Khương Bích Lan vô số lần tỉnh giấc lúc nửa đêm nhớ tới ngày ấy. Có lẽ yêu, chính là tại trong một khoảng khắc chớp nhoáng nào đó, đột nhiên muốn cùng một người vĩnh viễn cùng một chỗ đi.

Khương Bích Lan liên tục thất thần, kỳ thật cha mẹ phản đối hôn sự của nàng cùng Mộ Dung Viêm, nàng biết rõ. Nhưng nàng yêu hắn, chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn thất thế, liền không gả sao?

Có lẽ do Mộ Dung Nhược nhìn quá nhập thần, Khương Bích Lan cuối cùng cũng nhận ra. Nàng ngoảnh lại nhìn về phía thái tử ngồi, ánh mắt chạm nhau, lập tức liền đỏ mặt, tránh đi ánh mắt hắn. Mộ Dung Nhược trong lòng buồn bã mất mát, không lâu sau, lại nhận được một tờ giấy do một nội thị đưa tới. Hắn tránh tới chỗ không người mới mở ra xem, chữ trên bức thư tinh tế tú lệ. Có người hẹn hắn đến Nùng Hoa Điện gặp mặt.

Hắn liền giật mình, trên giấy họa hoa mai dịu dàng, rõ ràng chữ cùng tờ giấy đều là của nữ tử. Lại vừa ngẩng đầu, thấy chỗ Khương Bích Lan ngồi chẳng biết từ lúc nào đã không còn bóng dáng.

Hắn cầm tờ giấy kia, trong lòng một trận cuồng loạn – chẳng lẽ, nàng chính là giai nhân ước hẹn?

Hắn lấy lí do đi ra ngoài, rời chỗ liền hướng Nùng Hoa Điện mà đi. Nùng Hoa Điện vốn ở chỗ hẻo lánh, bình thường vốn là chỗ cho đại thần ngủ lại. Ôn Thế vào cung, liền phần lớn ở tại Nùng Hoa Điện. Nếu như không có ngoại thần ngủ lại nơi đây cơ hồ bỏ không.

Trong lòng hắn vẫn còn hồ nghi, nên ngay cả tùy tùng cũng không mang theo, đi vào sâu trong cung điện. Trong điện có ánh sáng le lói, hắn tìm theo hướng ánh sáng mà đi, nhưng thấy đình viện thật sâu, cỏ cây xanh tốt. Qua ngoại viện, vào trong phòng, mùi rượu cùng hương son phấn thơm ngào ngạt tràn ra, trong bóng đêm có thêm vài phần cảm giác ái muội.

Thái tử nhẹ gõ cửa phòng, không có ai trả lời. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy Khương Bích Lan ngồi bên cạnh bàn, mặt ửng đỏ. Trên bàn còn nửa bầu rượu, vẫn ấm áp. Hắn đánh giá sắc mặt giai nhân, tuy trong lòng cũng rục rịch, nhưng vẫn còn cầm lấy rượu kia ngửi một cái.

Quả nhiên, trong rượu có dị, có lẽ là thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©. Trong nội tâm hắn đương nhiên là có nghi ngờ, đây dù sao cũng là thê tử của Nhị đệ. Ai có thể đêm hôm khuya khoắt hẹn nàng đến đây? Ai sẽ lại đối với nàng hạ thuốc này? Người hẹn mình đến đây, là nàng sao? Không, nếu là nàng, nhất định sẽ không uống rượu có lẫn thuốc thúc tình.

Như vậy... Là Khương Tán Nghi? Hắn cũng biết, hiện thời Khương Tán Nghi ước gì mau chóng giải trừ hôn ước của con gái lão cùng Nhị đệ. Chó cùng rứt giậu, bày ra chiêu này cũng chẳng có gì lạ. Mình dù nói thế nào cũng là thái tử, lại đối với Khương Bích Lan si tình. Nước cờ này của lão ngược lại đi rất hay. Chỉ là Nhị đệ...

Mộ Dung Nhược trái lo phải nghĩ, chần chừ không biết làm sao. Nhưng giai nhân sà vào lòng, mềm mại không xương, hắn dưới đèn ngắm mỹ nhân, chỉ cảm thấy người ấy như tiên nữ. Môi anh đào da trắng tuyết, không chỗ nào không cảm thấy đẹp. Hắn cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại đầy đặn kia, trong miệng liền ngập tràn mùi hương của mỹ nhân. Ngay lập tức sắc niệm huân tâm, mơ hồ thất khiếu. Hắn bế Khương Bích Lan lên, đặt lên giường ở bên cạnh, ngón tay khẽ nhếch, gỡ đi dây buộc áo ở eo nàng...

Nùng Hoa Điện ẩn trong bóng đêm, giống như là một con dã thú trầm mặc. Căn phòng có ánh sáng truyền ra, giống như con ngươi dã thú. Ở một nơi cách xa con ngươi đó, có một người âm trầm lộ ra nửa gương mặt.

Cũng không lâu lắm, cấm vệ quân một trăm ba mươi người, vội vã vây quanh Nùng Hoa Điện. Thống lĩnh cấm vệ quân dẫn theo người một cước đạp mở cửa phòng, dưới ánh nến yếu ớt, trên giường êm màn trướng nửa cuốn lên. Thái tử đang mồ hôi chảy đầy mặt làm chuyện cầm thú, mà người phía dưới hắn, dĩ nhiên là Khương Bích Lan đang rêи ɾỉ!

Thái tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đến, lập tức giọt phong lưu đều hóa thành mồ hôi lạnh. Hắn rống giận: "Ai cho ngươi đi vào ?!"

Sau lưng, có tiếng đáp: "Ta." Giọng nói của Khương Tán Nghi trong bóng đêm truyền đến.

Thái tử đầy bụng xuân ý kinh hãi ra mồ hôi lạnh, trên giường Khương Bích Lan mê man chưa tỉnh. Khương Tán Nghi vừa thấy, lập tức lệ rơi đầy mặt: "Con gái của ta!!"

Lão hai ba bước nhào tới, dùng áo ngủ bằng gấm bao chặt lấy Khương Bích Lan. Thái tử lúc này sắc mặt đã xám ngoét, chuyện phát sinh kinh động đủ loại quan lại đang dự tiệc, vương hậu đi theo đến cũng sắc mặt trắng bệch. Yến vương tay chân đều phát run, tả thừa tướng Tiết Thành Cảnh tiến lên, cầm lấy chén rượu trên bàn thoáng ngửi, thở dài nói: "Bệ hạ... trong rượu này có dị vật, chỉ sợ Khương cô nương là vì bị chuốc thuốc..."

Yến vương một cước đem cái bàn đá ngã lăn, toàn bộ chén đều vỡ hết. Hắn tay chân run rẩy, chỉ thái tử, hồi lâu mới nói được: "Súc sinh! !"

Mộ Dung Nhược sớm đã hồn phi phách tán: "Phụ vương, là có nhân hẹn nhi thần đến, nhi thần cũng là bị hãm hại !"

Yến vương đá hắn lăn một vòng, thở hổn hển, lại chỉ chỉ chỗ rượu còn sót lại: "Những thứ hạ lưu này cũng là người khác hãm hại ngươi hay sao? Ngươi, ngươi đồ nghiệt tử!"

Khương Tán Nghi lúc này mặc dù khóc sụt sùi, lại nói một câu: "Bệ hạ xin bớt giận, có lẽ thực sự có nguyên nhân. Thái tử điện hạ..."

Yến vương tức giận công tâm, người lung lay giống như sắp ngã: "Loại không có kỷ cương luân thường như thế này, hắn cũng xứng làm thái tử hay sao?! Người đến!"

Bên cạnh, Lệ phi – mẹ Ngũ hoàng tử cho dù hết sức che giấu, vẫn khó nén được vẻ vui mừng trong ánh mắt. Mọi người đều rõ, nghe ý tứ này, vương thượng là muốn phế thái tử!

Vương hậu vừa nghe thấy lời này, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Bà ta quỳ sụp ở trước mặt Yến vương: "Bệ hạ, nô tì không biết dạy con, đều là nô tì sai! Hiện thời ra dạng này sự, liền cho nô tì lấy cái chết tạ tội!"

Dứt lời, bà ta xoay người chạy ra khỏi Nùng Hoa Điện. Yến vương vốn tức giận vô cùng, lại nghe bên ngoài có người kêu lên: "Không xong rồi, nương nương nhảy xuống hồ!"

Trong lòng ông ta cả kinh, vội vàng quát lên: "Cứu người, lập tức cứu người!"

Cấm vệ quân chạy ra ngoài cứu người, Yến vương cũng đi theo ra ngoài. Vương hậu được người cứu ra khỏi hồ, toàn thân đã ướt đẫm. Thái tử cũng bị hù dọa không nhẹ, không để ý cung nhân lôi kéo, cũng lao xuống nước. Hai mẹ con được người cứu lên bờ, ôm nhau khóc rống một hồi.

Yến vương đứng trước quần thần, đầy ngập lửa giận, đúng là khó có thể tìm được chỗ mở miệng. Thật lâu, hắn vô lực phất tay: "Trước đưa vương hậu hồi cung Tê Phượng, gọi ngự y xem một chút. Cấm túc Thái tử tại Phong Đăng Các, không có ý chỉ của cô, không được thả ra."

Gia thần đều có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, lời nói này ý tứ là... Không truy cứu?

Yến vương lại không nói thêm gì nữa, tựa hồ cũng không muốn nghe bất luận kẻ nào nhiều lời, chỉ bỏ lại một câu: "Đều tản đi, tản đi! Thành Cảnh, cùng theo cô đi một chút."

Tiết Thành Cảnh đi sau lưng ông ta, quân thần hai người đi qua ngự hoa viên, ánh trăng như sương, cỏ cây ẩn hiện giống như hơi chút héo tàn. Tiết Thành Cảnh là cựu thần, phụng sự ba đời quốc quân. Chính là tam triều nguyên lão.

Lúc này ông ta nhẹ giọng hỏi: "Vương hậu rơi xuống nước bị chấn kinh, bệ hạ không đến cung Tê Phượng xem một chút sao?"

Yến vương đứng dưới ánh trăng, phảng phất một đêm bạc cả tóc: "Thành Cảnh, Nhược nhi súc sinh này, làm ra hành vi cầm thú như thế. Nếu Dung nhi còn sống, không biết sẽ tức giận như thế nào."

Nói đến người đã khuất, Tiết Thành Cảnh cũng thở dài: "Đúng vậy, Dung phi nương nương tính tình thẳng thắn, nếu nàng ở đây, chỉ sợ nhất định nháo long trời lở đất."

Yến vương cười một tiếng, tựa hồ nghĩ đến gì đó, vẻ mặt đang cười lại giống như lập tức liền rơi lệ: "Đáng tiếc nàng không ở đây, mẫu thân không còn, nhi tử chịu khuất nhục lớn hơn thế nữa, cũng không có người giúp đỡ một câu." Tiết Thành Cảnh ngẩn ra, hắn lại thở dài: "Tính tình Vương hậu, cô nếu thật phế thái tử, nàng nhất định muốn tìm cái chết. Khi đó, trẫm lại sẽ thêm một đứa con không có mẫu thân."

Tiết Thành Cảnh cuối cùng hiểu ý hắn: "Bệ hạ nhân từ. Nhưng chuyện này tất cả các quan lại trong triều đều nhìn thấy, chỉ sợ ngày mai liền sẽ truyền ra mọi người đều biết. Hắn là thái tử cao quý của một nước, làm ra chuyện anh chồng cướp em dâu, quân đoạt thê thần này thần dân thiên hạ, sao có thể chấp nhận một quân chủ như thế? Thiên uy của Đại Yến ta làm sao giữ được?"

Yến vương thở dài: "Thành Cảnh, năm đó cô ban cái chết cho Dung nhi, liền sinh ra một đứa con đầy ngập cừu hận. Hiện thời... trẫm... ngươi có rảnh thay mặt cô đi xem một chút Viêm nhi."

Tiết Thành Cảnh lĩnh mệnh: "Thần nhất định đem bệ hạ tâm ý gửi tới Nhị điện hạ."

Yến vương lắc đầu, xoay người hướng về phía cung Tê Phượng, bước chân tập tễnh.

Tin tức từ trong cung truyền ra lúc, Tả Thương Lang hỏi lại hai lần: "Cái gì?" Đầy tớ đến báo tin cũng ấp a ấp úng nói hai lần – thái tử bỏ thuốc trong rượu, làm bẩn trong sạch của Khương cô nương, bị cấm vệ quân bắt lại tại chỗ.

Tả Thương Lang quay đầu lại, Mộ Dung Viêm cắn chặt môi, trong màn đêm cuối mùa xuân đầu mùa hè, như một con dã thú đang hấp hối.

Tiết Thành Cảnh không có đợi đến ngày hôm sau, vừa xuất cung, ông ta liền trực tiếp liền đến phủ của Mộ Dung Viêm.

Hai người ngồi đối diện nhau, ông ta liền đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện phát sinh trong bữa tiệc tối nay, điện hạ chắc hẳn đã biết." Mộ Dung Viêm không nói gì, hắn nói tiếp: "Theo cựu thần xem xét, chuyện này đối với Đại điện hạ mà nói là chuyện cực kỳ xấu, nhưng đối với điện hạ mà nói, chưa hẳn đã là không tốt."

Mộ Dung Viêm bình tĩnh nhìn hắn, cười lạnh: "Thỉnh thừa tướng chỉ cho, chuyện này sao tính là chuyện tốt?"

Tiết Thành Cảnh không còn vẻ khiêm tốn nhã nhặn như khi ở trước mặt Yến vương, thay vào đó trở nên cường thế: "Bệ hạ trong lòng vốn bởi vì cái chết của Dung phi nương nương, luôn nhớ tới điện hạ. Mà nay, điện hạ vì mất đi một vị mỹ nhân, lại chiếm được tình cảm trìu mến yêu thương của một người cha đối với con! Điều này đối với điện hạ mà nói, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?"

Mộ Dung Viêm bình tĩnh nhìn vào mắt ông ta: "Cho nên, ta liền phải đội ân đội nghĩa? Quên đi mối thù gϊếŧ mẹ, quên đi mối hận đoạt vợ."

Tiết thừa tướng vỗ án: "Điện hạ! Bệ hạ không chỉ là phụ thân của ngươi, còn là quân chủ của ngươi! Quân muốn thần tử, thần không thể không tử, là vì trung. Phụ muốn tử vong, tử không thể không vong, là vì hiếu! Ngươi sao có thể nói ra những lời bất trung bất hiếu như vậy?!"

Mộ Dung Viêm không nói thêm gì nữa, giọng nói của ông ta lại hòa hoãn xuống: "Nếu như Dung phi nương nương trên trời có linh thiêng, bà ấy thà rằng thấy con trai yêu quý của mình Nhị điện hạ được phân đất phong hầu, cả đời phú quý, hay là vì cái chết của bà mà cùng phụ thân, huynh đệ trở mặt thành thù?"

Mộ Dung Viêm nhắm mắt lại, như đang chịu đựng đau nhức khoan tim. Tiết Thành Cảnh vỗ nhè nhẹ bả vai hắn: "Điện hạ, người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu đâu?"

Mộ Dung Viêm cuối cùng mở miệng: "Thỉnh Tiết tướng thay ta chuyển cáo phụ vương, chuyện người muốn nhi thần hiểu, nhi thần đã hiểu."

Tiết Thành Cảnh lúc này mới gật gật đầu, xuất phủ. Mộ Dung Viêm lặng im nhìn bóng lưng của ông ta, trên trời có linh thiêng sao? Nếu quả thật người phụ nữ kia trên trời có linh thiêng, nhìn con mình chỉ được cắt đất phong hầu, mà con trai Lý hoàng hậu lại đăng cơ làm đế, chắc chắn sẽ trực tiếp đánh chết hắn đi.

Ngày kế, Yến vương Mộ Dung Uyên hạ chỉ, phong Nhị hoàng tử Mộ Dung Viêm là Tiềm dực quân. Ý chỉ vừa truyền xuống, mọi người đều ngẩn ra, vương hậu cũng có chút ngoài ý muốn. Tiềm quang dưỡng vũ dực, tiến xu thả từ từ (*). Giống như là ký thác kỳ vọng rất cao vào hắn vậy.

(*) Chú thích: Câu này trích trong bài thơ Tiên nhân thiên của Tào Thực, nghĩa là "Ẩn mình ngầm nuôi dưỡng vây cánh, từ từ tiến tới".