Chương 8: Chuẩn bị kế hoạch

Đầu đông ánh mặt trời nhuộm nên khóm hoa phù dung ngoài vườn chút nắng vàng ấm áp, trong khuôn viên cây cối được cắt tỉa đan xen đẹp mắt, khiến lòng người vui vẻ phóng khoáng. Thẩm Vương Kì là tể tướng đương triều, nhưng khi ở trong phủ bản thân ông ta lại yêu thích vẻ đẹp tinh xảo lịch sự tao nhã, núi đá sân nhỏ, không chỗ nào mà không bài trí thỏa đáng.

Khu vườn này được mẫu thân của Nhược Giai đích thân bày trí, Thẩm Vương Kì nhìn cảnh sách nơi này rất hài lòng. Đáng tiếc thay người này đã không còn, để lại cảnh đẹp cô đơn như bức tranh sơn dầu, thật tiện nghi cho những người khác.

Nhược Giai ngồi ở trong đình nhỏ, mở ra một trang giấy tuyên thành trắng như tuyết đặt trên mặt bàn bằng đá xanh. Diêu Lạc đứng ở bên cạnh mài mực, Nhược Giai cầm bút nhúng mực, suy nghĩ hồi lâu, nhấc bút lên viết một chữ trên giấy.

Ánh mắt tò mò của Diêu Lạc liếc qua, ngạc nhiên nói:

- Là một chữ Kế.

Mùi mực vẫn còn lưu lại trên trang giấy trắng như tuyết, chữ viết cứng cáp có đậm có nhạt, phóng khoáng phong lưu. Diêu Lạc không hiểu chữ, chỉ cảm thấy bình thường tiểu thư viết chữ ngay ngắn nho nhã, lần này lại hơi viết ngoáy một chút. Trông không giống như ngày thường, nhưng lại khiến người khác nhìn vào thấy vài phần kinh ngạc.

- Sao tiểu thư lại viết một chữ K ? - Đè nén tò mò một lúc lâu, cuối cùng Diêu Lạc cũng không nhịn được mở miệng hỏi.

Nhược Giai cười nói:

- Chữ này là tặng cho vị di mẫu sắp vào phủ kia, cũng là tặng cho chính ta.

Theo như nàng tính toán hôm nay chính là ngày hai mẫu tử kia vào phủ. Nàng đã có tinh toán sẵn chỉ đợi Thẩm Vương Kì cho người tới truyền lời, nàng sẽ tới tiếp chiêu bà ta. Lấy kế khắc kế mới đúng là kế sách lâu dài.

Diêu Lạc ngây ngốc nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Nhược Giai rõ ràng vẫn là gương mặt của một tiểu cô nương mười ba tuổi khả ái, nhưng tại sao từng câu từng chữ của tiểu thư lại có vẻ thâm sâu như vây.

Kể từ sau khi tỉnh lại tính tình của tiểu thư thay đổi không ít, hành vi cử chỉ như biến thành người khác vậy. Như vậy có khi lại là chuyện tốt, tiểu thư có thể thoát ra khỏi bóng ma mất đi mẫu thân, có thể vui vẻ hoạt bát lại như xưa. Lại nói sau khi phu nhân qua đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư thật lòng mỉm cười như vậy.

Nhược Giai đang muốn nói tiếp mấy câu, thì thấy Thúy Bích đang đi về phía bên này.

Thúy Bích bước tới gần hơn, đưa cho nàng một túi tiền:

- Tổng cộng đổi được năm tờ ngân phiếu một trăm lương, và mười nén bạc, còn cái vòng tay thạch anh kia, đổi được một chút bạc vụn.

Nhược Giai cầm miệng túi quan sát, sau đó cất vào trong tay áo, gật đầu một cái với nàng.