Chương 4: Trọng sinh

- Diêu Lạc. . . Thúy Bích. . .

Trong miệng nghẹn ngào nói ra hai chữ này sau đó cũng không nói thành lời được nữa, Nhược Giai dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên trong lòng nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng sâu.

Lí ma ma xem ra đã trẻ lại không ít, tóc mai bạc trắng ở hai bên ít đi rất nhiều, nhìn Diêu Lạc và Thúy Bích vẫn mi thanh mộc tú dáng vẻ còn mang vài phần ngây thơ.

- Thúy Bích không cần gọi đại phu, mau lấy gương lại đây cho ta.

Thúy Bích không biết Nhược Giai muốn làm gì, nhưng vẫn lấy chiếc gương đồng Cẩm Tú ở trên bàn trang điểm đến cho nàng. Nhược Giai nhìn vào trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn nước da trắng mịn, đôi mắt hạnh đen láy to tròn, mũi ngọc môi anh đào, tóc dài đen nhánh buông xõa xuống thành giường. Là dáng vẻ của một thiên kim cao quý trên gương mặt thanh tú còn lưu lại mấy phần ngây thơ.

Gương đồng trong tay rơi xuống trên mặt đất vang lên một tiếng thanh thúy, Thúy Bích hoảng sợ, vội vàng đi lên phía trước:

- Tiểu thư.

Nhược Giai ngẩn người hồ nghi.

- Ma ma, bây giờ là năm nào? - Một lúc lâu sau, Nhược Giai mới hỏi.

- Thuận Trị năm thứ mười ba. - Lí ma ma kinh ngạc nhìn nàng:

- Tiểu thư sao lại hỏi cái này?

Trái tim của Nhược Giai đập mạnh, Thuận Trị năm thứ mười ba, mẫu thân bệnh nặng không chữa được. Cẩm di nương vào cửa, Thẩm Hiểu Tuệ vào phủ. Cũng chính là vào năm này, nàng bị bắt cóc. Tuy không xảy ra chuyện gì cả, sự việc cũng bị đè xuống, nhưng mà trong lòng nàng luôn có một gánh nặng trên lưng, chỉ sợ một ngày nào đó chuyện này bị nói ra, thanh danh của nàng sẽ bị hủy hết.

Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.

Nàng bị sơn tặc bắt đi, là Cẩm di nương tìm kiếm suốt hai ngày hai đêm, nhận được tin tức của vương phủ liền phái người tới mới cứu được nàng từ trong tay của bọn sơn tặc ra. Nàng liền sinh lòng cảm kích đối với Cẩm di nương, cộng thêm sự chăm sóc hết lòng của Thẩm Hiểu Tuệ, dần dần nàng cũng đón nhận hai mẫu tử này.

Thuận Trị năm thứ mười ba, một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, chính là bước ngoặt trong số phận của nàng, tất cả nhìn giống như thuận theo tự nhiên, nhưng bây giờ xem ra còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như Thẩm Minh nhị ca của nàng vốn là người ôn hòa làm sao có thể đột nhiên thức giận mà đánh nhau với người ta, lỡ tay gϊếŧ chết đối phương phải đền mạng.

Năm đó có lẽ nàng cũng sẽ không nghĩ tới những điều này, chỉ một mực oán trách ông trời bất công, lệ thuộc vào phụ thân và Cẩm di nương, sống ở trong thế giới bi thương của mình.

Nếu ông trời để cho nàng sống lại vào năm này, chính là để nàng có thể bảo vệ chu toàn cho người thân, thề nợ máu phải trả bằng máu. Còn cả mạng của nhi tử Đường Lí Hạo, Đường Tuế Lan của nàng, Nhược Giai quyết bắt đám người xấu xa kia đền mạng cho hai hài tử đáng thương.

Thuận Trị năm thứ mười ba, toàn bộ mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ năm này, kiếp này, nàng tuyệt đối không để cho chuyện của kiếp trước tái diễn một lần nữa!Thẩm Vương Kì có một huynh trưởng cùng cha khác mẹ là Thẩm Minh Trác hiện đang làm Thái Thú ở Tô Châu. Mà người này chính là phụ thân của Thẩm Ương Linh. Mấy năm này Thẩm Ương Linh không vẫn luôn ở Tô Châu nên Nhược Giai càng rảnh tay đối phó với vị di nương mới vào phủ kia.

- Diêu Lạc, mau giúp ta chuẩn bị ta cần đi gặp vị di nương mới vào phủ kia.- Nhược Giai khép hờ hai mắt, đưa tay khép lại ống tay áo.

Diêu Lạc đứng bên cũng kinh ngạc nhìn Nhược Giai, nàng cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng lắm.

Nhìn tiểu thư tuy còn yếu ớt, dáng vẻ ngây thơ nhưng đôi mắt đen nhánh trong suốt lại dường như trở nên tĩnh lặng giống như một hồ nước tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, bình tĩnh không chút gợn sóng.

- Diêu Lạc, muội còn đứng ngây ra đó làm gì mau giúp ta chải tóc. - Nhược Giai đột nhiên gọi nàng. Diêu Lạc sửng sốt, vội vàng thu ánh mắt lại.