"Thiên Nhã tỷ tỷ." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Thiên Nhã đang bước tới.
"Cửu Thành, vị đạo trưởng này xưng hô thế nào?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành.
Lão đạo sĩ nhìn thấy Độc Cô Thiên Nhã, trong lòng cả kinh, y tu đạo nhiều năm chưa phải chưa từng thấy qua người khởi tử hoàn sinh, nhưng chưa từng thấy trường hợp nào như Độc Cô Thiên Nhã, nói là sống lại cũng không quá đáng.
"Bần đạo là Trương Đạo Phàm." Trương Đạo Phàm nhìn Độc Cô Thiên Nhã, hồi đáp.
"Ra là quốc sư đại nhân, Thiên Nhã nghe tiếng đã lâu, giờ mới có duyên gặp mặt." Quả nhiên lão đạo sĩ này kiếp trước không phải bỗng dưng thuận miệng nói bậy, điều này làm cho Độc Cô Thiên Nhã có rất nhiều câu muốn hỏi lão đạo sĩ này, có điều Tiêu Cửu Thành đang ở đây, Độc Cô Thiên Nhã không tiện mở miệng dò hỏi, bèn nghĩ cớ đuổi Tiêu Cửu Thành đi.
"Cửu Thành, ta hơi đói, ngươi đem chút bánh ngọt lại đây." Độc Cô Thiên Nhã sai khiến Tiêu Cửu Thành như người hầu. Thật ra kiếp trước tuy nàng là phế hậu nhưng đã trải qua thời gian rất dài trên ngôi phượng vị, là chủ của lục cung nên sai bảo Tiêu Cửu Thành không phải lần đầu tiên.
"À vâng." Tuy cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã sai khiến mình quá ư tự nhiên nhưng Tiêu Cửu Thành cũng không để ý, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không vui, dù sao tất cả đều là tiểu thư, làm sao có chuyện bị sai bảo như nha hoàn. Ấy vậy mà Tiêu Cửu Thành cũng không gọi hạ nhân trong phủ làm giúp, bản thân tự mình xuống bếp đem bánh lên.
"Ta biết ngươi có nghi vấn muốn hỏi, nhưng bần đạo chỉ sợ không thể trả lời." Trương Đạo Phàm biết Độc Cô Thiên Nhã cố ý đuổi Tiêu Cửu Thành đi, nhưng Độc Cô Thiên Nhã còn chưa kịp mở miệng, Trương Đạo Phàm đã cướp lời.
"Quốc sư đại nhân nhìn ra ta có điểm gì khác biệt sao?" Trước tiên Độc Cô Thiên Nhã muốn kiểm tra đạo hạnh của Trương Đạo Phàm này.
"Ngươi có cơ hội sống lại một đời, đích thực không thể so sánh với người bình thường, đương nhiên ngươi nên quý trọng cơ duyên này." Trương Đạo Phàm thản nhiên nói.
Độc Cô Thiên Nhã nghe vậy giật mình, y có thể hiểu rõ lai lịch của mình.
"Vận mệnh tương lai liệu có vì chuyện này mà thay đổi không?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.
"Ngươi không cảm giác mình đã trở thành một biến số hay sao? Mệnh của ngươi có một khoảng sương mờ chắn ở phía trước, thứ lỗi đạo hành của bần đạo còn chưa đủ, nhìn không thấu." Lão đạo sĩ thật lòng đáp.
"Vậy vận mệnh của Độc Cô gia thế nào?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi tới, điều nàng càng muốn biết hơn chính là vận mệnh sau cùng của Độc Cô gia.
"Không thể trả lời." Lão đạo sĩ cảm giác bản thân đã nói đủ nhiều, không thể tiết lộ thiên cơ.
"Quốc sư đại nhân…" Quan hệ đến vận mệnh của gia tộc, đương nhiên Độc Cô Thiên Nhã không chịu từ bỏ, truy hỏi cho bằng được.
"Độc Cô tiểu thư đừng làm người khác khó xử." Trương Đạo Phàm cau mày nói.
Lúc này Tiêu Cửu Thành đã bưng bánh ngọt từ trong nhà bếp đi ra, nàng vừa bước vào đình nghỉ mát liền cảm giác được bầu không khí giữa Trương Đạo Phàm và Độc Cô Thiên Nhã có vẻ nghiêm nghị. Mặc dù không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng hai người đều là quý khách, Tiêu Cửu Thành cảm thấy có trách nhiệm giảm bớt bầu không khí lạnh lẽo này.
"Ngồi đây có phải hơi buồn chán không, Cửu Thành sẽ vì hai vị gảy một khúc nhạc, hai vị thấy sao?" Tiêu Cửu Thành ôn tồn hỏi.
"Rất tốt, bần đạo rửa tai lắng nghe." Trương Đạo Phàm vuốt râu, gật đầu cười nói.
Trong lòng Độc Cô Thiên Nhã tràn đầy lo lắng cho vận mệnh của Độc Cô gia, nào còn có tâm tình nghe khúc, chỉ lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu Thành, không biểu thị gì.
Tiêu Cửu Thành không hiểu mình đã làm gì chọc cho Độc Cô Thiên Nhã không vui, bất qua lời đã nói ra, chỉ có thể chuyên tâm biểu diễn. Nàng cũng khá tò mò muốn biết một khi Độc Cô Thiên Nhã biết tài đánh đàn của mình tốt hơn so với nàng, không biết sẽ có phản ứng thế nào.
Đương nhiên kiếp trước Độc Cô Thiên Nhã đã biết tài đánh đàn của Tiêu Cửu Thành vĩnh viễn vượt qua nàng. Chỉ có điều ngay từ lúc ban đầu Tiêu Cửu Thành giấu mình quá tốt nên kiếp trước mãi về sau nàng mới biết chuyện này. Vì lẽ đó đối với chuyện Tiêu Cửu Thành lần đầu triển lộ tài năng cao siêu, Độc Cô Thiên Nhã cũng không có gì quá bất ngờ. Có điều nàng không muốn thừa nhận cũng không được, tuy Tiêu Cửu Thành hiện tại chỉ mới mười lăm tuổi nhưng tài năng đã khiến cho người ta vô cùng kinh diễm, nàng cảm thấy bản thân mình lúc trước trong mắt Tiêu Cửu Thành, đại khái chỉ là một câu chuyện cười. Độc Cô Thiên Nhã càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng.
Độc Cô Thiên Nhã nhìn Trương Đạo Phàm, xem lão ta quả thật rất hưởng thụ tiếng đàn này, mà khúc này của Tiêu Cửu Thành, nghe qua quả thật cũng là một sự hưởng thụ nếu như không có tâm tình riêng tư quấy phá.
Tiêu Cửu Thành lơ đãng nhìn về phía Độc Cô Thiên Nhã, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ đối với khả năng của mình không có gì bất ngờ quá lớn, cũng không có cái biểu hiện gì gọi là hào hứng hay chập chờn. Xem ra mình khổ luyện chính là vô ích, không thể để cho Độc Cô Thiên Nhã nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa, điều này làm cho trong lòng Tiêu Cửu Thành vô hình có cảm giác thất bại.
Một khúc hoàn thành, nhưng Trương Đạo Phàm vẫn còn vẻ muốn nghe tiếp.
"Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi." Trương Đạo Phàm ý vị thâm trường nói với Tiêu Cửu Thành.
( Trích từ Kinh Thư – Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình. Nghĩa đen – Khi Tiêu Thiều thổi đến khúc thứ 9 thì chim phượng hoàng đến múa, báo điềm lành, thiên hạ thái bình. Nghĩa bóng – Tiêu Cửu Thành có thể trở thành phượng hoàng, là bậc mẫu nghi thiên hạ)"Quốc sư quá khen rồi." Tiêu Cửu Thành khiêm tốn nói, nàng cảm thấy Trương Đạo Phàm đánh giá mình quá cao rồi. Chỉ là nếu có thể đánh giá cao vậy, vì sao Độc Cô Thiên Nhã không có chút phản ứng nào.
Trương Đạo Phàm chỉ cười không đáp.
"Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi", Độc Cô Thiên Nhã suy nghĩ câu nói này, tiêu thiều cửu thành, đương nhiên là ám chỉ Tiêu Cửu Thành, phượng hoàng lai nghi, lẽ nào, lẽ nào Tiêu Cửu Thành vẫn có thể trở thành hoàng hậu! Nghĩ đến đây, Độc Cô Thiên Nhã vô cùng ngạc nhiên kinh sợ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trương Đạo Phàm, chỉ thấy ý vị thâm sâu trên mặt y, càng khẳng định ý nghĩ này của mình. Một lần nữa nàng quay về lại tuổi mười bảy, một lòng thề sẽ ngăn cản Lý Quân Hạo sẽ trở thành hoàng đế, nhưng lẽ nào Lý Quân Hạo vẫn có thể lên ngôi hay sao? Chẳng lẽ nàng không có cách nào thay đổi vận mệnh sao?
Tiêu Cửu Thành nhìn về phía Độc Cô Thiên Nhã, lúc này sắc mặt Độc Cô Thiên Nhã trở nên trắng xám, nàng còn tưởng Độc Cô Thiên Nhã bệnh nặng mới khỏi, thân thể chưa khỏe, không khỏi có chút bận tâm. Đột nhiên nàng chú ý đến sau lưng Độc Cô Thiên Nhã có bóng dáng Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo đang đứng xem mình, trong mắt y chan chứa thâm tình. Không biết y đến đây từ bao giờ, nhưng chắc là cũng đến lâu rồi. Nàng nhanh chóng dời đi tầm mắt, tuy từ trước đến giờ đối với tình ý của Lý Quân Hạo nàng không thích cũng chẳng ghét, nhưng không hiểu vì sao lúc này lại cảm thấy buồn bực.
"Thiên Nhã tỷ tỷ, có phải ngươi thấy không khỏe hay không?" Tiêu Cửu Thành ân cần hỏi han, thân thiết đi qua nắm lấy cánh tay Độc Cô Thiên Nhã.
"Ta không sao." Độc Cô Thiên Nhã đẩy Tiêu Cửu Thành ra, nàng không thích Tiêu Cửu Thành chạm vào mình.
Sau khi Tiêu Cửu Thành bị đẩy ra, trong lòng có điểm mất mát. Trước đây xem như trong mắt Độc Cô Thiên Nhã không thấy mình, nhưng vì sao hiện tại nàng cảm giác Độc Cô Thiên Nhã ghét mình vậy? Giống như hôm trước sau khi nàng đến thăm bệnh, cảm thấy Độc Cô Thiên Nhã rất không giống trước kia, để cho nàng cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lý Quân Hạo thấy Tiêu Cửu Thành né ánh mắt của mình, cho rằng con gái người ta ngượng ngùng, nhưng mà điều này cũng không cản được bước chân của hắn đi đến bên cạnh Tiêu Cửu Thành.
Độc Cô Thiên Nhã đã lường trước hôm nay nàng sẽ chạm mặt Lý Quân Hạo. Kiếp trước lúc mình suýt chút nữa ngã ngựa mới lần đầu tiên gặp Lý Quân Hạo, không nghĩ kiếp này lại gặp nhau sớm đến thế. Đột nhiên gặp nhau thình lình làm cho Độc Cô Thiên Nhã không có phòng bị, nàng nhìn Lý Quân Hạo, hiện tại y mười chín tuổi, dáng vẻ nho nhã ngọc thụ lâm phong, so với lần gặp đầu tiên ở kiếp trước giống nhau như đúc. Chả trách bản thân năm đó đối với nam nhân này vừa gặp đã thương, nhưng mà kiếp này, nàng chỉ muốn dùng chủy thủ, tự tay đâm vào ngực hắn.
Độc Cô Thiên Nhã gặp lại cừu nhân, đỏ mắt mà nhìn. Chỉ có điều theo ánh nhìn chăm chú của nàng, rơi vào mắt người khác làm người ta không khỏi liên tưởng đến tình cảm nam nữ.
Vốn mọi sự chú ý của Lý Quân Hạo đều đặt lên người Tiêu Cửu Thành, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình, mới phát hiện ở nơi này còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp khác, ánh mắt nhìn hắn không hề giấu diếm làm hắn không thấy thoải mái. Từ trước đến giờ hắn biết bề ngoài của mình rất được các cô nương yêu thích, nhưng không phải giống như vị nữ tử không chút ý tứ này, quả là hiếm thấy.
Tình cảnh này rơi vào mắt Tiêu Cửu Thành, trong lòng nàng vô cùng bối rối. Độc Cô Thiên Nhã chưa bao giờ nhìn nam tử nào như thế, nàng đang nghĩ, phải chăng Độc Cô Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo vừa gặp đã yêu. Loại suy đoán này làm cho Tiêu Cửu Thành kinh hãi, trong lúc nhất thời nội tâm đắng cay mặn ngọt lẫn lộn cả lên, không biết nên diễn tả tâm tình của mình hiện tại rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết cảm giác vô cùng khó chịu.