- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Phế Hậu (Quyển Thượng)
- Chương 33
Phế Hậu (Quyển Thượng)
Chương 33
Độc Cô Thiên Nhã nghĩ, Tiêu Cửu Thành đặt tình cảm vào sai chỗ rồi, mục đích nàng đến gặp Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không giống như điều Tiêu Cửu Thành đang nghĩ trong đầu. Nàng nghĩ có lẽ Tiêu Cửu Thành đã thật coi nàng là người một nhà, tuy rằng trong tương lai gần, các nàng sẽ trở thành người nhà nhưng trong thâm tâm nàng vẫn chưa từng thật sự xem Tiêu Cửu Thành là người nhà mình, dù sao mục đích ban đầu là lợi dụng Tiêu Cửu Thành mà thôi. Vì thế khi nhìn thấy dáng vẻ vui sướиɠ của Tiêu Cửu Thành hiện tại, bỗng dưng Thiên Nhã cảm thấy chột dạ.
"Chúng ta sau này sẽ là người một nhà, ta đến thăm ngươi là điều cần thiết mà." Độc Cô Thiên Nhã nghĩ một đằng nói một nẻo. Xưa kia trước khi là phế hậu, có thể nói nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, xưa giờ đều tùy ý mình mà làm, cho dù ở trước mặt Lý Quân Hạo cũng không hiểu cái gì gọi là nhẫn nhịn để bảo toàn cuộc sống nên chưa bao giờ có chuyện nói lời trái với điều mình nghĩ. Đời này nàng sống lại không quá một tháng, vậy mà những lời trái lòng nói với Tiêu Cửu Thành so với trước còn nhiều hơn gấp mấy lần. Mặc dù đối với Tiêu Cửu Thành hiện tại không còn những nguyên nhân để căm ghét như đời trước, nhưng sâu trong lòng vẫn có bản năng bài xích Tiêu Cửu Thành.
Nói gì thì nói, đời trước nàng không hề yêu cầu Tiêu Cửu Thành phải sống tốt sống đẹp gì cả, Tiêu Cửu Thành đối tốt với nàng là do bản thân nàng ta nhiều chuyện, nàng đâu cần phải cảm kích làm gì? Nếu ngược lại Tiêu Cửu Thành trả thù nàng, Thiên Nhã không những không cảm thấy có gì không phải mà trong lòng sẽ còn dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất nàng còn có dũng khí nói với người đời rằng, các ngươi xem xem, Tiêu Cửu Thành cũng đâu phải kẻ tốt lành gì, ta có đối với nàng độc ác thì ta cũng đâu có xấu bụng đúng không. Nhưng bây giờ, hành vi lấy đức báo oán của Tiêu Cửu Thành khiến cho nội tâm Thiên Nhã rất khó chịu, còn có cảm giác thất bại nặng nề. Đối với kẻ luôn kiêu ngạo như Thiên Nhã mà nói, cảm giác này so với để cho Tiêu Cửu Thành trả thù làm nhục còn cảm thấy không thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Cửu Thành có thể cảm giác được bản năng xa cách và bài xích của Thiên Nhã đối với mình. Rõ ràng trước đây mình đối với Thiên Nhã đại khái kiểu ta biết có một người như thế nhưng người này đâu quan hệ gì tới ta, ta cần gì chú ý gì đến nàng. Vậy thì loại cảm giác bài xích và xa cách này từ đâu mà tới? Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình chưa từng làm chuyện gì để Thiên Nhã thấy ghét mà! Tiêu Cửu Thành nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra nguyên nhân, nàng luôn cảm thấy kể từ khi Thiên Nhã khỏi bệnh, tựa hồ có ẩn giấu một bí mật nào đó, nàng rất muốn đào ra bí mật này thế nhưng điều kiện tiên quyết là cả hai có thể thành thật với nhau. Hiện thời xem ra hy vọng này thật quá xa vời.
"Đúng vậy, việc thành hôn đã định, không bao lâu nữa ta sẽ bước vào Độc Cô Gia. Có thể sớm chiều ở chung cùng Thiên Nhã, ta thực sự chờ mong." Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã nói.
Thiên Nhã nhìn thấy trong đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu của Tiêu Cửu Thành lộ ra vẻ chờ mong, tự nhiên thấy thôi không xong rồi. Hiện tại nàng nhìn Tiêu Cửu Thành đã thấy chán ghét, giờ còn sớm chiều ở chung thì sẽ nhàm chán đến mức độ nào nữa. Độc Cô phủ lớn như vậy, sao phải sớm chiều ở chung cơ chứ, chắc ý của Tiêu Cửu Thành chỉ là thỉnh thoảng tìm mình gϊếŧ thời gian thôi chứ nhỉ?
"Tính tình ta cao ngạo, xưa giờ không thích giao du với nữ tử khác, Cửu Thành nếu muốn hãy tìm những bạn tâm giao khác vào phủ chơi đùa." Độc Cô Thiên Nhã không tiếc tự hạ mình xuống để cầu Tiêu Cửu Thành sau này vào nhà mình rồi sẽ không tìm mình quấy rầy nữa.
"Đâu có sao, ta thấy bây giờ ta với Thiên Nhã ở chung rất vui." Tiêu Cửu Thành nhìn mặt Thiên Nhã cười nói.
Độc Cô Thiên Nhã xem như cạn lời, Tiêu Cửu Thành cảm thấy được đâu có nghĩa mình cũng thấy được, nàng có thể nói thẳng lời này cho Tiêu Cửu Thành biết được không? Mà thôi cứ chờ Tiêu Cửu Thành vào cửa đã, sau đó mình cứ thế mặc kệ nàng ta, sau này chẳng cần dụ dỗ lắm mồm như này nữa.
Nếu Tiêu Cửu Thành biết hiện tại Độc Cô Thiên Nhã đang nghĩ trong lòng bản thân phải đi dụ dỗ nàng, ắt hẳn Tiêu Cửu Thành sẽ ói máu mà chết, cái này mà cũng gọi là dỗ dành ấy à? Thiếu kiên nhẫn rõ ràng như thế, hành động quá kém, quá kém rồi!
"Đúng rồi, nhị tỷ của ngươi phải gả cho Lý Quân Hạo sao?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi lảng sang chuyện khác.
"Là nên gả." Tiêu Cửu Thành hồi đáp, trong lòng nhị tỷ muốn gả, chỉ là rụt rè thôi.
"Da mặt Ngô Vương phủ đúng là không phải dày bình thường, sao cha ngươi lại đồng ý?" Độc Cô gia và Ngô Vương theo lối tất sẽ thành kẻ địch, đến lúc đó lập trường giữa Tiêu Cửu Thành và Tiêu Nghệ Tuyền cũng sẽ khác nhau dẫn đến khó xử.
"Kết thân với dòng dõi hoàng thất thì có gì không tốt?" Tiêu Cửu Thành đứng trên lập trường của phụ thân nàng, hỏi ngược lại.
Thiên Nhã nghe thấy thế thì mất hứng, nói cứ như Lý Quân Hạo ghê gớm lắm vậy đó, mặc dù huyết thống hoàng thất quả thật đủ cho Lý Quân Hạo đời trước được cái giá hời.
"Nếu thấy hắn tốt thế sao lúc trước ngươi không chọn hắn?" Thiên Nhã mất hứng hỏi ngược lại, nếu Tiêu Cửu Thành không phối hợp thì sao Độc Cô phủ nhà nàng bức hôn thành công được?
"Ai kêu hắn đối với Cửu Thành không có ơn cứu mạng làm chi. Ân cứu mạng của Thiên Nhã, ta nhất định phải lấy thân báo đáp mới được!" Thanh âm Tiêu Cửu Thành dịu dàng cười nói, nghĩ thầm Thiên Nhã không thấy ngại khi hỏi vậy à, không phải mới sáng bảnh mắt Độc Cô gia nhà nàng đã lấy ân bức hôn sao? Có điều sợ Thiên Nhã tiến thoái lưỡng nan nên giọng nói của nàng vẫn êm đềm mềm mỏng như trước.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói xong quả nhiên cảm thấy ngượng ngùng, đúng là Độc Cô Phủ lấy ân nghĩa để áp chế trước, bây giờ mình nói vậy như có vẻ đã được lợi còn bày đặt hiềm nghi. Có điều tính tình của Tiêu Cửu Thành này hình như quá tốt rồi, bị hỏi vậy cũng không giận, nếu là mình khẳng định đã bốc khói nãy giờ.
"Thiên Nhã không thích Ngô Vương phủ và Tiêu phủ thông hôn?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Ta chỉ sợ có một ngày chúng ta và Ngô Vương phủ là địch sẽ vướng vào quan hệ của ngươi và nhị tỷ, còn có lập trường của Tiêu phủ nữa." Thiên Nhã thật lòng nói ra. Sau này Tiêu Nghệ Tuyền dù có làm sao thì nàng cũng không quan tâm chút nào, chỉ sợ đến đó Tiêu phủ sẽ khó xử vì hai tên con rể ở hai đầu chiến tuyến, còn có Tiêu Cửu Thành và Tiêu Nghệ Tuyền là hai tỷ muội, khả năng rất lớn sẽ vì gia đình chồng mà không thể không đối lập. Huống hồ nếu Ngô vương phủ thua, nàng đối với bọn họ chắc chắn sẽ không mềm lòng, nói gì đi nữa, đời trước Lý Quân Hạo chưa từng nương tay với Độc Cô gia nhà nàng.
"Tiêu Cửu Thành gả gà theo gà, nếu có một ngày Độc Cô gia trở thành địch với Ngô vương phủ, đương nhiên Cửu Thành sẽ lấy lợi ích của Độc Cô phủ làm đầu." Tiêu Cửu Thành cũng trả lời thật lòng. Ngô Vương phủ và Độc Cô phủ đều có dã tâm, tất sẽ có ngày trở thành địch nhân. Điều Thiên Nhã lo lắng thật ra không hề dư thừa, nhưng nhị tỷ gả cho Lý Quân Hạo tâm ý đã định, không thể thay đổi. Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Cửu Thành vừa cảm thấy nặng nề vừa cảm giác khó chịu.
"Quả nhiên Cửu Thành là người công tư phân minh." Độc Cô Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành có giác ngộ lớn lao thế này thì vô cùng hài lòng. Đã hiểu rõ lập trường của Tiêu Cửu Thành nên tâm trạng của Thiên Nhã rất tốt, tâm trạng tốt nên nhìn Tiêu Cửu Thành cũng không thấy chán ghét lắm như trước nữa.
Chỉ là thấy Tiêu Cửu Thành có vẻ không còn vui vẻ như lúc nãy, Thiên Nhã biết có lẽ Tiêu Cửu Thành vì tình cảnh của Tiêu Nghệ Tuyền ngày sau nên lo lắng, xem như thông cảm được. Vì vậy nàng liền tìm một cái cớ rồi nhanh chóng hồi phủ.
Mặc dù Tiêu Cửu Thành không nỡ để Thiên Nhã đi nhưng cũng không còn quá giữ lại nữa.
Đã qua ba ngày nhưng Tiêu phủ vẫn chưa cho Ngô Vương phủ một câu trả lời chắc chắn nên Lý Quân Hạo bắt đầu mất dần nhẫn nại. Nếu lần này Ngô Vương phủ lại bị Tiêu phủ từ chối, vậy mặt mũi nhà hắn nhất định vứt sạch. Lý Quân Hạo biết mình phong lưu phóng khoáng, là một nhân tài, từ năm mười lăm tuổi đến nay, thiếu nữ nào thấy hắn cũng hay đỏ mặt thẹn thùng, nhìn riết thì quen, hắn rất dễ dàng phân biệt được nữ tử nào đối với hắn có hảo cảm. Hiển nhiên Tiêu Nghệ Tuyền cũng là một trong số những nử tử đó. Hắn nghe nói, Tiêu Truyền để cho Tiêu Nghệ Tuyền làm chủ, bèn chủ động tìm tới Tiêu Nghệ Tuyền.
Trong lòng Tiêu Nghệ Tuyền đã sớm có khuynh hương và quyết định, đi tìm Tiêu Cửu Thành chẳng qua chỉ muốn Tiêu Cửu Thành thêm phần khẳng định suy nghĩ trong lòng mình. Tuy rằng nàng không tìm được bất kỳ đáp án nào từ Cửu Thành, nhưng trong nội tâm đã kiên định làm ra lựa chọn cho bản thân mình. Dù sao nàng mơ hồ biết trong lòng mình thật ra có chút yêu thích Lý Quân Hạo, có thể gả cho người mình yêu thích vốn không phải là một chuyện khó khăn gì.
Tiêu Nghệ Tuyền mới vừa từ viện Tiêu Cửu Thành bước ra thì thấy Lý Quân Hạo đi tới phía mình. Đây là lần đầu tiên sau khi Ngô Vương phủ cầu hôn nàng mới gặp lại Lý Quân Hạo. Trước đây mỗi khi thấy Lý Quân Hạo, đều xem hắn là em rể tương lai của mình nên chẳng thẹn thùng gì. Nhưng lần này nhìn nam tử tướng mạo như Phan An này, còn có thể là hôn phu tương lại của mình, tự nhiên trong lòng Tiêu Nghệ Tuyền có cảm giác thẹn thùng vô cùng. Nàng xưa nay vốn luôn cởi mở hướng ngoại, nay lại mắc cỡ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Nghệ Tuyền…." Lý Quân Hạo nhẹ giọng gọi khuê danh của Tiêu Nghệ Tuyền.
"Chàng tìm Cửu Thành sao?" Trước giờ Lý Quân Hạo đều gọi nàng là nhị tỷ cho dù nàng nhỏ hơn Lý Quân Hạo hai tuổi nên đây là lần đầu tiên Lý Quân Hạo gọi tên nàng. Tuy rằng mơ hồ cảm thấy có lẽ đối phương là đến tìm mình nhưng trong lòng nàng vẫn không tự tin lắm, dù sao từ trước tới giờ Lý Quân Hạo vẫn yêu Cửu Thành. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên lòng đố kỵ với muội muội mình.
"Cửu Thành sắp gả cho người khác, ta há có thể tìm nàng nữa, như vậy chỉ làm xấu danh tiếng của Cửu Thành." Lúc Lý Quân Hạo nói đến Tiêu Cửu Thành giọng nói vô cùng ảm đạm, xem ra rất là ưu thương.
Nam nhân vừa đẹp trai vừa có vẻ ưu buồn như vậy, nữ tử một khi nhìn vào đều cảm thấy đau lòng. Tiêu Nghệ Tuyền cũng không ngoại lệ, có điều nàng không biết nên an ủi Lý Quân Hạo thế nào.
"Chàng tìm ta sao?" Tiêu Nghệ Tuyền không chắc chắn hỏi.
"Phụ thân nói với ta người lại cầu hôn với Tiêu phủ lần nữa, khi ta nghe thấy việc này quả thật cảm giác chẳng còn mặt mũi nào. Thế nhưng phận làm con, ta chỉ có thể nghe theo an bài của phụ thân. Nếu Nghệ Tuyền cảm thấy thiệt thòi thì cứ từ chối là được." Lý Quân Hạo lùi một bước để tiến hai bước.
"Chàng không muốn kết hôn với ta?" Tiêu Nghệ Tuyền ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Ngô Vương muốn kết thân với Tiêu phủ không đồng nghĩa Lý Quân Hạo muốn lấy mình. Càng nghĩ trong lòng nàng càng khó chịu.
"Quân Hạo cũng đã gặp qua Nghệ Tuyền nhiều lần, đương nhiên biết Nghệ Tuyền là cô nương tốt không thua gì Cửu Thành. Có thể lấy Nghệ Tuyền là phúc phận của Quân Hạo, chỉ là Quân Hạo sợ Nghệ Tuyền thấy thiệt thòi, nghĩ trong lòng ta chỉ có Cửu Thành, mười ngày nửa tháng nhất thời chưa thể hoàn toàn quên được. Hơn nữa, trong mắt mọi người đây là phương án thay thế dự phòng của Ngô Vương phủ thực sự không có đạo nghĩa. Ta không muốn làm Nghệ Tuyền thiệt thòi, dù gì Nghệ Tuyền cũng là một cô nương tốt, vẫn nên gả cho một nam tử tốt hơn." Lý Quân Hạo vừa biểu hiện bản thân có tình có nghĩa, vừa biểu hiện thái độ thật lòng chân thành vì Tiêu Nghệ Tuyền suy nghĩ.
Quả nhiên Tiêu Nghệ Tuyền dính ngay cái trò này của Lý Quân Hạo, dù gì Lý Quân Hạo đối với tâm tư nữ nhân hiểu rất rõ.
"Vậy ta chỉ hỏi chàng, nếu chàng cưới ta liệu có thể đối xử tốt với ta không? Có thể quên tình cảm với muội muội ta không?" Tiêu Nghệ Tuyền hỏi, một nam tử chí tình chí nghĩa vậy nếu không lấy làm chồng, có lẽ sau này sẽ không bao giờ tìm được nam tử như vậy nữa.
"Cửu Thành sắp gả vào Độc Cô gia, nếu ta không quên tình này thì còn có thể làm gì nữa? Nếu ta có được may mắn cưới Nghệ Tuyền làm vợ, đương nhiên sẽ thương yêu Nghệ Tuyền thật tốt, huống hồ Ngô vương phủ dưới tình cảnh khó khăn mới cưới được Nghệ Tuyền, đương nhiên sẽ càng quý trọng gấp đôi." Lý Quân Hạo thề thốt sắt son.
"Ta sẽ nói với phụ thân đồng ý thành thân cùng Ngô vương phủ." Tiêu Nghệ Tuyền nghe xong cảm thấy cảm động, lập tức đáp ứng mối hôn sự này.
"Nghệ Tuyền, ta chỉ sợ thiệt thòi cho nàng…" Lý Quân Hạo mừng thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ưu sầu.
"Chỉ cần chàng sau này đối tốt với ta, ta sẽ không thấy thiệt thòi gì cả…" Tiêu Nghệ Tuyền đỏ mặt nói. Vẻ mặt tuấn tú của Lý Quân Hạo làm cho nàng lòng xuân rộn ràng.
"Phu quân tốt với thê tử vốn chẳng phải chuyện đương nhiên sao?" Lý Quân Hạo hỏi ngược lại.
"Vậy là được rồi." Chỉ một lời này Tiêu Nghệ Tuyền đã đủ quyết tâm phải gả cho Lý Quân Hạo.
"Đây là viên ngọc bội mẫu thân tặng cho ta, cùng ngọc bội ta đeo trên người là một đôi. Vật này ta vốn cực kỳ quý trọng, định sau này cưới Cửu Thành sẽ tặng cho nàng, ngờ đâu lại là không phải. Nay đã không cách nào tặng cho nàng ấy nữa, nếu Nghệ Tuyền không chê, ta xin chuyển tặng nàng." Lý Quân Hạo móc ngọc bội trong ngực áo đưa cho Tiêu Nghệ Tuyền.
Đây có thể xem như tín vật đính ước, nếu Tiêu Nghệ Tuyền nhận ngọc bội này nhất định phải gả cho Lý Quân Hạo nếu không danh tiết sẽ bị hỏng. Vậy mà Tiêu Nghệ Tuyền không hề do dự quá lâu, liền tiếp nhận lấy tín vật Lý Quân Hạo đưa cho mình.
Lý Quân Hạo thấy Tiêu Nghệ Tuyền nhận thì biết hôn sự này đã thành, nhưng tâm trạng lại chẳng vui sướиɠ tí nào. Không thể cưới Tiêu Cửu Thành nên dù giờ cưới ai cũng buồn tẻ vô vị. Càng nghĩ càng thấy Độc Cô gia thực sự đáng trách, dám đoạt đồ tốt của mình.
Thiên Nhã đi rồi, Tiêu Cửu Thành còn đang do dự có nên đi khuyên nhủ nhị tỷ không nên đáp ứng mối hôn sự này hay không, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tiêu Nghệ Tuyền đã chính thức đáp ứng với Ngô Vương phủ. Trong lòng Tiêu Cửu Thành thở dài một hơi, còn chưa quá ba ngày nhị tỷ đã đáp ứng rồi, nàng cứ tưởng nhị tỷ vẫn còn xoắn xuýt thêm dài ngày nữa. Nếu nhị tỷ muốn gả cũng nên kéo dài thêm thời gian mới đúng chứ, làm vậy chỉ khiến cho Ngô Vương phủ tưởng rằng Tiêu phủ rất tình nguyện để Nhị tiểu thư kết thân cùng họ.
Việc kết thân của Ngô Vương phủ và Tiêu phủ sau khi đã định, Ngô Vương phủ liền dứt khoát muốn cùng đón dâu chung một ngày với Độc Cô gia, xem như song hỷ lâm môn. Tiêu phủ biết Ngô Vương phủ làm vậy là muốn tranh thủ ít mặt mũi, nếu đã đồng ý thông gia thì chút yêu cầu này của Ngô vương Tiêu phủ vẫn sẽ đồng ý. Hơn nữa dù gì Tiêu Nghệ Tuyền cũng đã lớn tuổi, nếu gả sau Tiêu Cửu Thành thì sẽ không rầm rộ như trước được, cùng xuất giá một ngày cũng là ý kiến hay. Vì thế Tiêu phủ cũng không ý kiến gì mà đồng ý. Thế là trong vòng một tháng này, trên dưới Tiêu phủ bởi vì chuyện kết hôn của hai nữ nhi trong nhà mà bận rộn đến mức gà bay chó sủa.
Để chuẩn bị cho lễ thành hôn, Tiêu Nghệ Tuyền cũng bắt đầu đích thân may áo cưới. Lý Quân Hạo và Ngô Vương thì trở về Ngô Vương phủ, chờ đến ngày hôn lễ sẽ đến đón dâu.
Trước lúc ly khai, Lý Quân Hạo đến thăm Tiêu Nghệ Tuyền một lần nữa. Lúc này Tiêu Nghệ Tuyền đang buồn phiền vì chuyện may áo cưới, công phu đường kim mũi chỉ nàng không thể so bằng muội muội không nói, đến tâm tư cũng không mới mẻ độc đáo như muội muội được. Nhưng vì đây là áo cưới của mình nên nàng không muốn mượn tay người khác, chỉ là nếu áo cưới không bằng muội muội, nàng sợ đến ngày thành hôn sẽ bị hạ thấp đi. Khúc mắc trong lòng nàng khó giải bày với người trong nhà, nghĩ mãi không thông nên đành nói với Lý Quân Hạo, mặc dù còn chưa xuất giá nhưng đã có ý nghĩ xem phu quân là trời.
"Nếu vậy hay nàng cứ may một cái giống y như đúc với muội muội là được mà?" Lý Quân Hạo đề nghị. Tâm tư vừa xoay chuyển một cái đột nhiên cảm thấy biện pháp này rất tốt, Tiêu Nghệ Tuyền và Tiêu Cửu Thành xuất giá cùng một ngày, mặc áo cưới giống nhau, nếu đến ngày đó đưa nhầm tân nương lên kiệu hoa thì cho dù Độc Cô phủ ăn bao nhiêu thiệt thòi cũng phải đành nuốt xuống, hơn nữa sai lầm này chỉ có thể trách Tiêu phủ mà thôi. Nghĩ đến mình vẫn còn cơ hội cưới Tiêu Cửu Thành làm vợ, nội tâm Lý Quân Hạo không kiềm chế được kích động, nhất định phải mưu tính thật kỹ mới được.
"Vì sao phải vậy?" Tiêu Nghệ Tuyền không hiểu hỏi.
"Nàng nghĩ xem, cho dù muội muội nàng có hạ thấp thế nào thì nàng so với với muội muội vẫn sẽ kém hơn. Nhưng nếu mặc giống nhau như đúc thì không thể so sánh được, hơn nữa lỡ như may không kịp, thì Cửu Thành muốn giúp nàng may một cái giống nhau cũng dễ dàng hơn mà. Với lại người ngoài nhìn vào, thấy hai người mặc áo cưới giống nhau sẽ càng cho là tỷ muội tình thâm, nàng thấy thế nào?" Lý Quân Hạo hỏi.
"Ý này rất hay, nếu vậy để ta cứ chiếu theo kiểu dáng áo cưới của muội muội mà làm, hy vọng muội muội sẽ bỏ qua." Tiêu Nghệ Tuyền vừa nghe thì vô cùng động lòng, lập tức đón nhận chủ ý của Lý Quân Hạo. Nàng không nghĩ Lý Quân Hạo đối với áo cưới cũng suy tính hết sức chu toàn, trong lòng vô cùng cảm động.
"Nếu Cửu Thành hỏi, nàng nhớ nói đây là ý nghĩ của nàng. Việc trong chốn khuê phòng nếu có nam nhân xen vào, truyền ra ngoài sẽ không tốt." Lý Quân Hạo dặn dò lại. Tâm tư Cửu Thành rất cẩn thận, Lý Quân Hạo vì thành bại của mình nên không quên giao phó cho Tiêu Nghệ Tuyền kỹ lưỡng.
"Ta hiểu rồi." Đương nhiên Tiêu Nghệ Tuyền không muốn nói việc này cho muội muội. Từ khi xác định gả cho Lý Quân Hạo, nàng bắt đầu không muốn nói với muội muội về phu quân tương lai của mình, trong lòng nàng vẫn có cái gai không nhổ lên được.
"Hôm nay ta và phụ vương sẽ trở về Ngô vương phủ chuẩn bị cẩn thận, đúng ngày đúng tháng sẽ đến đây rước dâu, nhất định sẽ cho Nghệ Tuyền rạng rỡ mặt mày bước vào Ngô Vương phủ." Lý Quân Hạo dịu dàng nói với Tiêu Nghệ Tuyền, kỳ thực vừa nghĩ đến vẫn có cơ hội cưới Tiêu Cửu Thành nên trong lòng Lý Quân Hạo bắt đầu có sự chờ mong với mối hôn sự này, quả nhiên trời không tuyệt đường người.
"Vâng, mọi người lên đường cẩn thận một chút." Tình lang phải đi, dù trong lòng Tiêu Nghệ Tuyền không muốn nhưng nghĩ không lâu sau đã có thể gả vào Ngô Vương phủ, cùng Lý Quân Hạo sớm chiều ở chung nên vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
"Đừng lo, hành trình từ Ngô Vương phủ sang Tiêu phủ không xa, huống hồ phụ thân còn mang theo thị vệ tốt nhất trong phủ." Lý Quân Hạo trấn an.
"Vậy thì tốt." Tiêu Nghệ Tuyền nghe vậy an lòng.
Lúc này trong thành vô cùng náo nhiệt, nghe nói hai nhi nữ của Tiêu gia đều gả cùng một ngày, đến đó chẳng biết sẽ tổ chức thế nào, những bách tính thích náo nhiệt chỉ hận ngày đó không thể đến ngay lập tức.
Người người đều nói con gái Tiêu Gia, con lớn gả vào phủ hộ quốc công, con thứ hai gả vào Ngô Vương phủ, con gái út gả vào phủ Đại Tướng quân, từng đứa đứa nào cũng có hôn sự tốt, đứa sau càng tốt hơn đứa trước, khắp nơi ca ngợi. Đương nhiên phương án dự phòng của Ngô Vương phủ lần nữa làm cho người người bất bình, nhưng vì cuối cùng cũng thông gia thành công với Tiêu phủ mới lấy về được chút mặt mũi.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Phế Hậu (Quyển Thượng)
- Chương 33