"Đại tiểu thư đã về." Độc Cô Hà bước lên dẫn ngựa.
"Ừ, sao quản gia lại ra đây?" Từ trên xe ngựa Độc Cô Thiên Nhã thấy Độc Cô Hà đang đứng ở ngoài chờ, thuận miệng hỏi.
"Trong phủ vắng bóng chủ nhân nên cảm thấy không yên lòng." Độc Cô Hà cười nói. Tướng quân và công tử đều không ở trong phủ, nhà không chủ như rắn không đầu, bây giờ đại tiểu thư trở về như nhà có cột, hắn mới yên tâm.
Độc Cô Thiên Nhã nghe vậy trong lòng khẽ nhói một cái. Kiếp trước Độc Cô Hà cũng trung thành tuyệt đối như thế, vừa khi phát hiện điều bất thường, hắn lập tức đánh tráo cháu gái của mình và con gái của đệ đệ trước khi đưa ra ngoài phủ, mới bảo vệ được giọt máu cuối cùng của Độc Cô gia. Về sau không biết Tiêu Cửu Thành dùng biện pháp gì mà tìm được cháu gái của nàng.
"Ta đi tham dự lễ mừng thọ của Tiêu phủ thôi, quản gia đừng lo lắng quá mức. Lần sau không cần nhất nhất đứng ngoài cửa bảo vệ, đêm đã khuya rồi, sương khuya lạnh, quản gia mau mau vào phủ nghỉ ngơi sớm đi. Sự vụ lớn nhỏ trong phủ không thể thiếu quản gia, ngươi nên bảo trọng thân thể." Ngữ khí Độc Cô Thiên Nhã vô cùng ôn hòa, kiếp trước những người đối với Độc Cô gia có ân, kiếp này Độc Cô Thiên Nhã nàng sẽ đối xử tử tế.
"Đại tiểu thư…" Đây là lần đầu tiên đại tiểu thư ôn hòa nói chuyện với hắn như thế. Nói điều này không phải ám chỉ trước kia đại tiểu thư chua ngoa, thực tế đại tiểu thư không phải người khó sống chung, nàng rất ít khi làm khó dễ hạ nhân, nhưng bình thường không thích thân cận. Dù sao tính khí đại tiểu thư vốn cao ngạo, người trong thành đều biết chuyện này. Độc Cô Hà cảm thấy sau khi đại tiểu thư khỏi bệnh, tình tình dường như thay đổi, trở nên thận trọng hơn, cũng biết cảm thông thương xót thuộc hạ hơn. Độc Cô Hà thầm nghĩ, đây có lẽ là đại nạn không chết tất có hậu phúc. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng thay cho tướng quân và đại tiểu thư.
"Sao?" Độc Cô Thiên Nhã nhìn về phía Độc Cô Hà, nàng cảm giác dường như tâm tình Độc Cô Hà có hơi kích động, có lẽ bất ngờ vì mình đột nhiên hòa hợp với hắn chăng. Độc Cô Thiên Nhã nhớ kiếp trước trong mắt nàng ngoại trừ Lý Quân Hạo thì không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào. Có thể nói, kiếp trước nàng vừa đáng thương vừa đáng hận.
"Đại tiểu thư lành bệnh, chúng ta rất cao hứng." Độc Cô Hà chân thành nói.
Độc Cô Thiên Nhã nghe xong hơi cười cười, nàng cũng cảm thấy mình có thể làm lại cuộc đời một lần nữa thật sự rất tốt, kiếp này tuyệt không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên đại tiểu thư nở nụ cười với hạ nhân, nụ cười này đúng nghĩa nghiêng nước nghiêng thành, Độc Cô Hà thầm nghĩ.
"Ta nói nhiều quá, làm lỡ bước đại tiểu thư vào nhà." Độc Cô Hà vỗ đầu một cái tự trách, mau chóng mời Độc Cô Thiên Nhã đi vào.
"Quản gia, ngày mai chừng nào phụ thân trở về, ngươi lập tức cho ta biết." Độc Cô Thiên Nhã giao phó Độc Cô Hà.
"Vâng được, có điều xưa giờ mỗi khi tướng quân tuần thành, ngày về luôn không xác định. Sao đại tiểu thư biết ngày mai tướng quân nhất định sẽ về?" Độc Cô Hà thắc mắc.
"Ta vừa mới hết bệnh, trước giờ phụ thân thương yêu ta, nhất định người sẽ lo lắng, sẽ không lưu lại bên ngoài quá lâu." Độc Cô Thiên Nhã tùy ý tìm cớ trả lời.
"Đương nhiên rồi, người tướng quân thương yêu nhất là đại tiểu thư." Độc Cô Hà ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhất định tướng quân vẫn lo lắng cho đại tiểu thư.
"Đình Nhi, ngươi mau cho người chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa." Độc Cô Thiên Nhã dặn dò Đình Nhi. Nàng muốn về nhà tắm rửa từ sớm rồi, hận không thể lập tức rửa sạch khí tức Tiêu Cửu Thành nhiễm trên người mình. Trên người Tiêu Cửu Thành có loại hương vị ngọt mà không ngán, tuy khí tức này làm nàng không chán ghét nhưng trong nội tâm luôn có ý thức bài xích mùi vị của Tiêu Cửu Thành. Nàng nhớ lần trước Tiêu Cửu Thành tặng mình túi thơm cũng có mùi hương giống với trên người Tiêu Cửu Thành vậy. Chẳng biết Tiêu Cửu Thành xuất phát từ tâm trạng thế nào mà lại tặng người khác hương liệu chẳng khác gì mình, nàng thích hương, chẳng lẽ người khác cũng thích hay sao? Đã vậy Thiên Nhã quyết định sẽ chán ghét thứ mùi này. Mà lần trước cái túi thơm kia cũng bị nàng tùy tiện vứt qua một bên, không biết ném đi đâu rồi, nàng không thèm để ý.
"Vâng tiểu thư, ta sẽ cho người chuẩn bị nước nóng ngay." Đình Nhi lập tức đi ra ngoài sai khiến.
Độc Cô Thiên Nhã nhìn vầng trăng treo ngoài cửa sổ, hôm nay không phải mười lăm nên trăng không tròn mà khuyết mất một mảnh, chẳng còn trọn vẹn. Thời gian nàng bị giam ở lãnh cung, trăng của lúc đó và trăng bây giờ không hề khác gì nhau, đối với tương lai Độc Cô Thiên Nhã vẫn có cảm giác mịt mờ bất an. Kiếp trước nếu không phải Tiêu Cửu Thành đến thăm nàng rồi nàng cào trầy mặt nàng ta, còn suýt nữa bóp chết Tiêu Cửu Thành thì có lẽ Lý Quân Hạo sẽ không tức giận đến mức ban chết cho nàng. Có lẽ nàng vẫn sẽ bị giam ở lãnh cung đến khi phát điên mới thôi. Mà kỳ thật lúc đó nàng cũng đã sắp điên rồi, so với thù hận, cảm giác ăn năn còn hao mòn lòng người biết bao nhiêu. Đến bây giờ mỗi khi Độc Cô Thiên Nhã hồi tưởng vẫn còn cảm giác khó chịu trong lòng.
Chẳng bao lâu nước nóng đã chuẩn bị xong, Đình Nhi hạ lệnh cho hạ nhân lui xuống, nhìn thấy đại tiểu thư đang đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng người sao có vẻ cô đơn tịch mịch quá. Nàng không hiểu vì sao đại tiểu thư so với các tiểu thư khác trong thành luôn luôn thuận buồm xuôi gió hơn lại có dáng vẻ phiền muộn cô tịch đến thế.
"Tiểu thư.." Đình Nhi khẽ gọi.
Độc Cô Thiên Nhã thu hồi tâm tư, xoay người vào phòng.
Đình Nhi đóng lại cửa sổ, sau đó đến bên cạnh Thiên Nhã giúp nàng cởi xiêm y. Thiên Nhã đứng nguyên một chỗ để Đình Nhi hầu hạ, động tác mỹ miều bước vào thùng nước nóng, sau đó nhắm mắt lại để Đình Nhi giúp nàng tắm rửa. Kiếp này cũng như kiếp trước, đều là Đình Nhi hầu hạ bên người.
"Đình Nhi, có chuyện gì ngươi muốn làm hoặc có tâm nguyện gì không?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi, nàng không biết tâm nguyện kiếp trước của Đình Nhi là gì, thầm nghĩ muốn giúp nàng hoàn thành.
"Đình Nhi là cô nhi, không có tâm nguyện gì, một lòng chỉ muốn hầu hạ đại tiểu thư. Cho dù ngày sau đại tiểu thư lập gia đình, ta vẫn muốn ở cạnh bên người." Đình Nhi hồi đáp. Lúc nàng còn bé bị phụ thân đem bán, trước khi bị bán cuộc sống rất cực khổ, sau này được đại tiểu thư mua, tuy chỉ là hạ nhân nhưng cơm áo đầy đủ, thậm chí còn tốt hơn so với người bình thường. Đại tiểu thư vừa là chủ nhân vừa là ân nhân của nàng, nàng vẫn nghĩ sẽ cùng tiểu thư cả đời.
"Có bao giờ ngươi nghĩ đến việc lập gia đình không?" Thiên Nhã hỏi. Đình Nhi cho đến phút giây cuối cùng vẫn ở cạnh nàng không rời không bỏ, thậm chí sau khi nàng được ban chết, Đình Nhi còn tự sát theo chủ, kiếp này nàng muốn trao cho Đình Nhi một cuộc đời khác.
"Không, Đình Nhi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình. Từ nhỏ đại tiểu thư đã được tướng quân thương yêu nên không biết nữ tử bên ngoài đa số rất khổ cực." Đình Nhi nhớ đến mẫu thân của nàng bởi vì không sinh được con trai, nên ở nhà bị mẹ chồng trượng phu đánh chửi, ngay cả con gái cũng không gánh nỗi. Số mệnh nữ tử so với nam tử khổ hơn nhiều lắm, hầu hạ cả một gia đình không bằng hầu hạ duy nhất một mình tiểu thư. Tuy đại tiểu thư không gần gũi hạ nhân nhưng xưa nay chưa bao giờ tùy ý đánh chửi, là một người rõ ràng minh bạch.
"Sao lại khổ?" Thiên Nhã hỏi.
"Sau khi lập gia đình phải hầu hạ cả gia đình phu quân, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nếu như mẹ chồng khó ở chung thì thật sống không bằng chết, nếu không sinh được con trai thì khổ càng thêm khổ.." Hôn nhân của mẹ nàng chính là một bằng chứng xác thực nhất.
"Xem ra đúng là ta chưa biết cái khổ của dân gian." Thiên Nhã cảm thán.
"Lần này sau khi tiểu thư trải qua bạo bệnh, thật là khác với trước kia." Đình Nhi biểu lộ tâm tình.
"Khác ở đâu?" Thiên Nhã hỏi.
"Đây là lần đầu tiên tiểu thư chủ động hỏi chuyện Đình Nhi, hôm nay còn chủ động quan tâm Hà quản gia, còn cười với với Hà quản gia nữa. Nụ cười kia thật đẹp, thật ấm áp nhân tình." Nàng rất thích đại tiểu thư của bây giờ, tuy rằng đại tiểu thư trước kia cũng rất ổn nhưng làm người ai chẳng thích được gần gũi quan tâm. Có lẽ bởi vì cảm giác đại tiểu thư thay đổi, nên nàng mới to gan nói ra cảm giác trong lòng.
"Vậy sao." Độc Cô Thiên Nhã nhẹ nhàng đáp. Bản thân nàng kiếp trước đích thực không hay quan tâm đến người khác, nàng xem họ ở bên cạnh mình vốn là điều hiển nhiên, giờ nghĩ lại thật sự bản thân quá chủ quan rồi. Có thể nói không phải tất cả mọi người ở Độc Cô gia đều giống như Độc Cô Hà và Đình Nhi trung thành tuyệt đối, cũng có không ít người bất trung bất nghĩa.
"Tiểu thư, có phải Đình Nhi quá càn rỡ, lời nói ra làm người mất hứng không?" Mặc dù đại tiểu thư hiện tại dễ thân cận hơn nhiều, nhưng nàng cũng không được phép nói lung tung.
"Không sao." Độc Cô Thiên Nhã thản nhiên trả lời. Nàng cảm thấy như vậy rất tốt.
Đình Nhi thấy tiểu thư thật sự không để ý mới yên tâm. Hiếm thấy đại tiểu thư đồng ý nói chuyện với mình, trong lòng Đình Nhu càng có nhiều lời muốn nói với Thiên Nhã.
"Hôm nay tiểu thư cứu tam tiểu thư Tiêu gia, nàng ta là có tâm muốn giao hảo với tiểu thư, nhưng dường như tiểu thư không thích nàng ấy." Đình Nhi cảm thấy tiểu thư luôn cho mình cảm giác nàng rất cô đơn, nhất định là rất rất cô đơn. Tiểu thư nhà người khác đều có bạn tâm giao, nhưng tiểu thư một người cũng không có. Tam tiểu thư Tiêu gia kia, Đình Nhi chỉ nhìn qua là biết đây là một nữ tử rất tốt, nàng cảm thấy tam tiểu thư luôn làm người ta có cảm giác đặc biệt dễ chịu, khiến người ta có hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng ấy chủ động giao hảo với tiểu thư, nàng cảm thấy rất tốt, nhưng dường như đại tiểu thư không tiếp nhận tình cảm này.
"Không thể nói là yêu quý nhưng cũng không phải là không thích, chỉ là người không thân thôi." Độc Cô Thiên Nhã nhàn nhạt nói. Tiêu Cửu Thành không tính là kẻ thù của nàng, thậm chí mà nói đối với nàng còn có ân tình. Nhưng có lẽ kiếp trước Tiêu Cửu Thành may mắn và thành công càng làm nổi bật tình cảnh thê thảm của nàng, đây mới là lý do làm sự kiêu ngạo của nàng không thể chịu đựng. Kiếp này nàng chú ý đến Tiêu Cửu Thành, mới phát hiện kiếp trước Tiêu Cửu Thành không phải chỉ là may mắn, so với nàng tưởng tượng Tiêu Cửu Thành còn cẩn mật thận trọng hơn nhiều, hơn nữa quả thật có vốn liếng làm người. Cảm giác mơ hồ so với cảm giác ở dưới người ta càng làm nàng không thích hơn.
"Vì sao tiểu thư muốn công tử cưới nàng vậy?" Đình nhi tò mò hỏi, nàng nhớ lúc chuẩn bị hồi phủ, tiểu thư nói muốn Tiêu tiểu thư gả vào Độc Cô gia.
Độc Cô Thiên Nhã không trả lời, Đình Nhi cũng không dám hỏi lại.
Lời tác giả:Độc Cô Thiên Nhã: Đến Đình Nhi cũng cảm thấy Tiêu Cửu Thành tốt, quả nhiên là nữ chính, sáng trưng.Tiêu Cửu Thành: Ngươi thấy sáng là tốt rồi, còn không qua đây mau.