Bản thân Thiên Nhã chỉ mới mười bảy tuổi nên đối với hài tử mười tuổi cũng không có hào hứng gì, sau khi dùng cơm trưa xong liền tìm cớ về hậu viện.
"Nàng là mẫu hậu sao?" Tiểu hoàng đế thấy Thiên Nhã rời đi mới mở miệng hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Không phải, chỉ là rất giống nàng mà thôi." Tiêu Cửu Thành nhàn nhạt hồi đáp.
Mẫu hậu đã nói không phải vậy thì là không phải, tiểu hoàng đế cũng không chút hoài nghi nào, dù sao trước đây Độc Cô hoàng hậu đối với hắn và mẫu hậu cũng sẽ không có vẻ mặt ôn hòa như thế, vừa rồi nhìn bộ dáng của mình tựa hồ cũng không nhận ra.
"Nếu Thái phó đã cho ngươi nửa ngày nghỉ, vậy ngươi đi tìm Thanh Dạng chơi đi." Tiêu Cửu Thành ngữ khí dịu dàng nói với Lý Thừa Tuấn. Thanh Dạng, Độc Cô Thanh Dạng, là nữ nhi của Độc Cô Thành, là chất nữ của Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành cố ý cho con mình cùng Thanh Dạng bồi dưỡng tình cảm là muốn Độc Cô Thanh Dạng trở thành hoàng hậu của Lý Thừa Tuấn, đây cũng là đền bù tâm lý mà Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã.
"Tạ mẫu hậu ân chuẩn." Dưới sự quản giáo nghiêm ngặt của Tiêu Cửu Thành, Lý Thừa Tuấn có được nửa ngày vui chơi liền rất vui vẻ, mặc dù một lòng muốn trở thành Hoàng đế tốt như trong suy nghĩ của mẫu hậu nhưng đến cùng hắn cũng mới mười tuổi, vẫn còn tính ham chơi.
Tiêu Cửu Thành khẽ vuốt cằm liền để Lý Thừa Tuấn rời đi.
Tiêu Cửu Thành đi vào hậu viện thấy Thiên Nhã đang ngồi bên bàn trà, cung nhân đã chuẩn bị tốt bánh và trà ngon, hiển nhiên là chờ mình đến nói chuyện đã qua.Tiêu Cửu Thành dù trí nhớ có tốt đến đâu thì chuyện cũ nói mãi cũng sẽ xong, cho nên từng ngày trôi qua, mỗi lần cùng Thiên Nhã ở chung càng vui vẻ thì nàng càng cảm thấy bất an, nàng không thể nào thoát khỏi cảm giác dần bước gần đến bóng tối.
Có lẽ vừa rồi cảm nhận được cử chỉ quan tâm của Tiêu Cửu Thành, cho nên Thiên Nhã có cảm giác chắn chắn rằng buổi chiều Tiêu Cửu Thành sẽ đến nói cho nàng nghe những chuyện đã qua, vì thế nàng mới cho cung nữ chuẩn bị trà cùng bánh chờ Tiêu Cửu Thành tới. Quả nhiên, Tiêu Cửu Thành không để nàng chờ quá lâu liền tiến đến, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, nội tâm cảm thấy vui vẻ, loại vui vẻ được người coi trọng,
"Vừa rồi đã ăn no chưa? Hôm nay nàng ăn không nhiều lắm." Sức ăn của Thiên Nhã được Tiêu Cửu Thành rõ như lòng bàn tay, hôm nay Thiên Nhã chỉ ăn hai phần ba lượng cơm so với ngày thường, mặc dù mình trấn an cảm xúc của nàng nhưng bất quá Thiên Nhã vẫn bị ảnh hưởng khi bị vắng vẻ.
"Đã ăn no rồi." Thiên Nhã có chút ngoài ý muốn khi Tiêu Cửu Thành vậy mà chú ý mình so với bình thường ăn ít hơn, bất quá dù nàng không có hoàn toàn ăn no nhưng nàng cũng sẽ không nói đói.
"Ừm." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng lên tiếng, liền ngồi đối diện Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành cầm lấy chén trà, nhẹ khẽ nhấp một miếng liền chậm rãi kể chuyện.
Lực chú ý của Thiên Nhã cứ như vậy tự nhiên đặt trên người Tiêu Cửu Thành. Hiện tại Tiêu Cửu Thành thành thục, ưu nhã, khí uyển, thông mình, nữ nhân như thế Thiên Nhã chưa từng tiếp xúc qua. Linh hồn Thiên Nhã là từ một thế giới khác tới, chỉ có mười bảy tuổi, giờ phút này Tiêu Cửu Thành ngoài ba mươi đối với nàng mà nói tương đương với tuổi của nữ nhân đã làm mẹ. Nàng chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân như vậy, nếu có cũng chỉ là mẫu thân được nhắc tới trên miệng của phụ thân, dịu dàng thanh tao lịch sự, lan tâm huệ chất rất nhiều ưu điểm. Trong nháy mắt Thiên Nhã cảm thấy, nếu mẫu thân còn tại thế hẳn sẽ có dáng vẻ của Tiêu Cửu Thành như thế này.
Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành phong thái hơn người, bất tri bất giác sinh ra cỗ ý nghĩ muốn thân cận, tình cảm quấn quýt mà cũng có thể là cái khác nhưng thế nào thì Thiên Nhã nói không ra. Thiên Nhã trước kia sẽ không nghĩ quá nhiều, nàng cảm thấy mình như thế là đã rất khá rồi, nhưng đôi khi nhìn Tiêu cửu Thành, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy Tiêu Cửu Thành mới là nữ nhân tốt đẹp nhất dáng vẻ. Đương nhiên nàng biết mình vĩnh viễn sẽ không trở thành nữ tử như Tiêu Cửu Thành, bởi hai người các nàng là hoàn toàn trái ngược.
Tiêu Cửu Thành đặc biệt thích Thiên Nhã an tĩnh nhìn mình, nghe mình nói chuyện, khi đó nàng sẽ có một loại ảo giác, chính là trong mắt Thiên Nhã tựa hồ chỉ có bản thân mình.
Buổi chiều như vậy hài lòng, thời gian liền trôi qua rất nhanh, mặt trời dần trôi xuống phía xa.
Tiêu Cửu Thành đem chuyện kể ngày hôm nay kết thúc sau đó đứng lên, đi tới trước cửa sổ nhìn trời bên ngoài đang chuyển về chiều. Ánh dương chiều chiếu xéo trên mái hiên, rọi vào hoàng cung, tựa như cung điện được phủ lên một lớp lá vàng, tựa điều trân quý cuối cùng trong ngày, trong lòng Tiêu Cửu Thành không khỏi hiện lên một tia thất lạc.
Thiên Nhã nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy Tiêu Cửu thành giống như có tâm sự nặng nề, Thiên Nhã thật sự muốn hỏi Tiêu Cửu Thành đang suy nghĩ điều gì nhưng Thiên Nhã không hỏi, nàng nghĩ cho dù có hỏi thì Tiêu Cửu Thành cũng sẽ không nói, vậy thì hỏi chi để chuốc nhục nhã, mà nàng ưu sầu cái gì cũng có mắc gì đến mình đâu, nhiều chuyện làm gì. Thiên Nhã làm sao biết, sự tình làm Tiêu Cửu Thành ưu sầu vựa vặn cùng nàng có quan hệ.
Dùng qua bữa tối Tiêu Cửu Thành liền rời đi, Thiên Nhã có chút không nỡ bởi nàng không muốn ở lại một mình nhưng lại không tiện mở miệng lưu lại Tiêu Cửu Thành.
Ban đêm đến giờ Tuất (từ 7 giờ đến 9 giờ tối), thời điểm Thiên Nhã tắm rửa xong đang chuẩn bị nằm ngủ, thì Tiêu Cửu Thành người vừa rời khỏi hai canh giờ đột nhiên tiến đến.
"Ngươi đến trễ như vậy, còn có việc gì sao?" Thiên Nhã hỏi, nàng căn bản liên quên đi hôm qua đã đáp ứng Tiêu Cửu Thành đêm nay cùng nàng ấy một chỗ ngắm trăng.
"Đêm qua nàng nói đêm nay cùng ta một chỗ ngắm trăng, ta muốn hỏi nàng có đi không?" Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã khẳng định đã quên đi, bất quá, nàng uyển chuyển hỏi.
Thiên Nhã nhìn trăng ngoài cửa khuyết một nửa, trong lòng liền buồn bực, bình thường ngắm trăng đều là thưởng trăng tròn, còn nửa mặt trăng thì thưởng cái gì đây, bất quá Tiêu Cửu Thành có ý mời mình ngắm trăng, mình cũng nhàn rỗi vậy thì liền đi chứ sao.
"Được a." Thiên Nhã đem áo ngoài vừa cởi ra mặc vào lại.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã vui vẻ đồng ý, trong lòng chợt nhảy cẫng lên.
Ra ngoài cung điện, Tiêu Cửu Thành nhìn thấy trăng khuyết nửa cũng cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá tự bào chữa đối với nàng mà nói cũng quá đơn giản rồi.
"Ta cảm thấy trăng tròn sẽ khuyết sẽ không quá cát tường, ngược lại ưa thích từ mùng tám đến rằm, trăng dần tròn lên liền trở nên viên mãn." Tiêu Cửu Thành ngữ khí tự nhiên nói.
Thiên Nhã mặc dù cảm thấy Tiêu Cửu Thành nói có chút đạo lý, nhưng lại cảm thấy Tiêu Cửu Thành buồn lo vô cớ, ngắm trăng thôi mà, chỉ cần hướng đến trăng tròn đẹp mắt là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Tiêu Cửu Thành không để cung nhân đi theo, nhưng mặt trăng không quá tròn nên dù không đến mức đen kịt một màu cũng là không đủ sáng, cho nên Tiêu Cửu Thành rất tự nhiên đưa tay đỡ Thiên Nhã cánh tay, sợ Thiên Nhã không thấy rõ sẽ té.
Thiên Nhã căn bản không phát hiện được Tiêu Cửu Thành có pha tâm tư khác, vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành quá trận trọng.
Tiêu Cửu Thành kéo Thiên Nhã, tâm tình vô cùng phấn khích, mặt ngoài tuy là bất động thanh sắc nhưng nội tâm đã sớm dâng trào mãnh liệt. Lúc đầu đầu là nàng đỡ lấy Thiên Nhã vì sợ Thiên Nhã trượt chân, nhưng lại không nghĩ đến bản thân vì loạn tâm tư cho nên không có hảo hảo nhìn đường, không cẩn thận liền bước hụt bậc thang, cả người hướng về phía trước ngã xuống. Cùng vì nàng vịn Thiên Nhã nên khi ngã xuống trong nháy mắt nắm chặt cổ tay Thiên Nhã, cũng may Thiên Nhã thân thể đã khôi phục rất nhiều nên theo bản năng đưa tay bắt lấy Tiêu Cửu Thành, rất tự nhiên liền tóm lấy eo Tiêu Cửu Thành.
Biến hóa một chút, rất tự nhiên liền biến thành Tiêu Cửu Thành nắm chặt tay Thiên Nhã, Thiên Nhã vuốt eo Tiêu Cửu Thành, thân thể hai người thϊếp lên nhau.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được tay Thiên Nhã đang đặt trên eo của mình, hai người giữ nguyên tư thế ôm nhau, thậm chí nàng còn cảm giác được phần đầy đặn của Thiên Nhã mềm mại đỡ lấy bản thân mình, mặt nàng lập tức liền đỏ lên, đặc biệt thời điểm nàng ngửi được khí tức đặc hữu trên người Thiên Nhã, nhịp tim liền không phanh mà đập cuồng loạn. Thân thể Tiêu Cửu Thành dán lên thân thể Thiên Nhã, không muốn rời bỏ, thậm chí nàng chủ động ôm lấy Thiên Nhã, giả bộ như bản thân kinh hãi nên chưa lấy lại tinh thần, nàng tham luyến giờ khắc này, Thiên Nhã mềm mại cũng ấm áp, thể xác lẫn tinh thần đều xao động muốn ép xuống đều không thể.
Thiên Nhã ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy may mắn chính mình đỡ lấy Tiêu Cửu Thành, nếu không thì Tiêu Cửu Thành đã ngã sấp xuống, coi như thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn thì cũng tốt hơn thân thể nhu nhược của Tiêu Cửu Thành một chút, nhìn vòng eo mảnh khảnh trong tay mình, Thiên Nhã nghĩ chỉ cần dùng lực một chút thì liền bị bản thân mình vặn gãy, nhìn đến thế, Thiên Nhã không khỏi có chút tự đắc vì nàng vẫn có phương diện mạnh hơn Tiêu Cửu Thành.
"Ngươi không sao chứ?" Thiên Nhã buông hai tay trên eo Tiêu Cửu Thành ra, bởi vì trời tối nên nàng không thấy được Tiêu Cửu Thành đỏ mặt, chỉ là Tiêu Cửu Thành còn ôm chặt bản thân mình vì vậy nàng nghĩ Tiêu Cửu Thành bị kinh hãi, nghĩ thầm, nữ tử nhà quan văn vẫn là nhu nhược nhát gan.
"Ta không sao, chỉ là quá đột ngột." Tiêu Cửu Thành lúc này mới chậm rãi buông Thiên Nhã ra, nhẹ nói.
"Cẩn thận một chút." Thiễn Nhã nói, sau đó thay vì Tiêu Cửu Thành đỡ lấy tay nàng thành nàng đỡ lấy tay Tiêu Cửu Thành, bày ra tư thế người bảo vệ.
Tiêu Cửu Thành đương nhiên chú ý tới động tác biến hóa của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành sắc mặt đỏ lên, cảm giác có chút xấu hổ nhưng nhiều hơn chính là vui vẻ, nàng rất thích Thiên Nhã thế này.
Đến đình nghỉ mát, Thiên Nhã nhìn lên nửa mặt trăng trên trời, thực sự không thấy có gì đẹp mắt, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Thành chỉ gặp Tiêu Cửu Thành một mực nhìn lên trời, thật sự là ngắm trăng.
Lúc này, Tiêu Cửu Thành lại đưa tay bắt lấy tay Thiên Nhã, có trời mới biết nàng có bao nhiêu dùng khí, thậm chỉ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị rút ra.
Thiên Nhã kỹ thật không quá quen thuộc loại cử chỉ thân mật này, nhưng lại không có cự tuyệt, nàng chỉ suy nghĩ đạu khái đây là cử động bình thường của hai nữ tử, nhưng nội tâm có chút cảm giác là lạ. Thiên Nhã quy ra là do bản thân không quen người khác thân cận mà thôi.