Hồ ly và con người vốn là hai đường thẳng song song, Sở Nhất Dạ vì yêu mà không ngại hy sinh tất cả, chống lại thiên mệnh, nhập vào thân xác con người để có thể được ở bên cạnh Diệp Lãnh.
Nhưng có ngờ đâu năm dài tháng rộng sau này, nàng mới thấm thía được câu nói của người đời "Hoa đẹp hoa rơi hoa vẫn tàn, tình đẹp tình sâu tình vẫn tan, rượu đắng rượu say, rượu vẫn hết, người hứa người thề, người vẫn quên!"