Chương 70 [Hết]

Tiêu Cửu Thành mơ một giấc mơ rất dài, lúc giấc mơ bắt đầu, Tiêu Cửu Thành nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồ cổ trang, trông giống mình thuở thiếu nữ y như đúc, hình như đang tham gia tiệc cưới nhà ai, bởi vì xung quanh rất vui vẻ náo nhiệt, chỉ có tâm trạng của cô gái kia dường như hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh, cô ấy không vui vẻ như những người khác. Tiêu Cửu Thành cảm giác cô ấy chính là mình, lại cảm giác cô ấy không phải mình. Tiêu Cửu Thành không biết mình đang đứng đâu, cô giống như một người đang đứng xem giấc mơ này, cô thấy cô gái ấy chìm trong biển người, đồng thời kích động đi theo đám người về hướng nào đó.

Cô gái theo đám người đi vào trong sảnh chính của ngôi nhà này. Tiêu Cửu Thành vừa nhìn đã thấy được, Thiên Nhã mặc áo cưới đỏ thẫm, tuy rằng gương mặt của cô dâu kia giấu dưới khăn voan đỏ, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn nhận ra người kia chắc chắn chính là Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành nhìn về phía chú rể, phát hiện chú rể lại vẫn là Lý Quân Hạo, chuyện này làm cho Tiêu Cửu Thành cực kỳ không thoải mái. Tiêu Cửu Thành nhìn về phía cô gái mặc đồ cổ trang kia, ánh mắt cô gái nôn nóng dán trên người cô dâu, quả nhiên, trong giấc mơ này Tiêu Cửu Thành cũng yêu Thiên Nhã, mà Thiên Nhã lại vẫn gả cho Lý Quân Hạo.

"Thiên Nhã..." Rõ ràng chỉ là giấc mơ, Tiêu Cửu Thành lại cảm thấy rất khó chịu, Tiêu Cửu Thành không muốn tiếp tục giấc mơ này nữa, cô cố ý gọi lớn, cô muốn ngăn cản giấc mộng này lại, cho dù ở trong mơ, cô cũng không cho Thiên Nhã lại cưới Lý Quân Hạo. Nhưng cô phát hiện mình thật sự chỉ là một người đứng xem giấc mơ, dường như không có bất kì ai nghe được tiếng của cô, cũng không thể nhìn thấy cô.

Cô gái chỉ buồn bã ủ rũ nhìn Thiên Nhã và Lý Quân Hạo bái đường thành thân, giống hệt như ngày trước mình nhìn cảnh tượng Thiên Nhã mặc váy cưới trắng gả cho Lý Quân Hạo, ngoại trừ áo cưới không giống nhau, tất cả đều giống như đã từng xảy ra.

Cô gái trẻ tuổi chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn cô dâu và chú rể rời khỏi đại sảnh, dường như cô ấy chỉ có thể miễn nặn ra một nụ cười vui vẻ để an ủi bản thân, giống như đang chúc phúc cho người kia có một cuộc sống vui vẻ. Từ mỗi một ánh mắt, mỗi một phản ứng của cô gái ấy, Tiêu Cửu Thành đều biết cô ấy đang nghĩ gì.

Cảnh tượng thay đổi, biến thành cô gái mặc áo cưới đỏ, gả cho Lý Quân Hạo, ngày hôm ấy, cô vừa khó chịu lại vừa vui vẻ, cô tưởng rằng từ giờ cô đã có thể ở gần Thiên Nhã hơn một chút, có thể âm thầm bảo vệ chị ấy. Nhưng một là người vợ ghen tuông, một là người thϊếp dịu dàng chu đáo, Thiên Nhã là vợ, không thể giấu nổi căm ghét và khinh miệt đối với Tiêu Cửu Thành - người thϊếp mới của chồng. Những lúc người thϊếp mới kính trà cho nàng, nàng đều liên tục không nhận, mặc cho cô gái ấy khó xử. Cô gái nhận ra, mình vĩnh viễn cũng không thể tới gần chị ấy, vì không để cho chị ấy không căm ghét mình hơn nữa, cô gái yên phận không dám tới gần nửa bước. Tiêu Cửu Thành hiểu cảm giác đè nén cẩn thận từng li từng tí này, hiểu thứ chờ mong hèn mòn như một hạt bụi ấy, như thể trái tim bị rắc đầy tro tàn, cô độc, hiu quạnh, ngột ngạt mà chẳng ai hay.

Nhưng Tiêu Cửu Thành nhanh chóng phát hiện, bi kịch chỉ vừa mới bắt đầu, theo cảnh tượng dần chuyển hóa từng màn, cô nhìn thấy Thiên Nhã trở thành Hoàng hậu, sau đó từ trên đỉnh vinh hoa phú quý ngã xuống vực sâu, cuối cùng bị ép điên ban chết. Tiêu Cửu Thành thấy chính mình trong mơ không còn trẻ nữa ôm lấy thi thể Thiên Nhã, khóc đến tan nát cõi lòng, Tiêu Cửu Thành cũng rơi lệ đầy mặt, hoàn toàn tuyệt vọng, một cục diện tăm tối thê thảm, nỗi tuyệt vọng cùng cực, niềm hối hận vô hạn như vực sâu thăm thẳm mà chẳng cách nào bù đắp nổi, Tiêu Cửu Thành hoàn toàn có thể đồng cảm giống như đó là mình, giống như mình từng trải qua tất cả. Giờ khắc này, thậm chí Tiêu Cửu Thành còn không phân biệt được, đây cảnh trong mơ, hay là những gì mình đã từng trải qua.

"Thiên Nhã... Thiên Nhã..." Từng tiếng gọi lớn tê tâm phế liệt vang lên.

Đang ngủ, Thiên Nhã bị gọi tỉnh dậy, Thiên Nhã nhìn thấy Tiêu Cửu Thành ngủ mơ nước mắt đầy mặt, khóc đến mức gối đầu cũng ướt một mảng lớn, nhưng dường như Tiêu Cửu Thành cũng không có ý định tỉnh lại, Tiêu Cửu Thành nhắm mắt, chau mày, biểu cảm rất đau thương, đồng thời vô cùng thê lương gọi to tên mình.

Quả nhiên Tiêu Cửu Thành gặp ác mộng, Thiên Nhã lo lắng muốn mau chóng đánh thức Tiêu Cửu Thành.

"Chị ở đây, em mau tỉnh dậy đi..." Thiên Nhã không ngừng lặp lại hai câu này, đồng thời lay lay thân thể Tiêu Cửu Thành, muốn mau chóng đánh thức Tiêu Cửu Thành.

Thiên Nhã gọi vài tiếng, Tiêu Cửu Thành tỉnh dậy từ trong mơ.

Tiêu Cửu Thành mở mắt, nhìn Thiên Nhã ôm lấy mình, nhất thời không phản ứng lại, cô còn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ cơn mơ vừa rồi, cô không phân biệt được đây là mơ hay là thực, cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, nhưng cô vẫn theo bản năng ôm chặt lấy Thiên Nhã.

Tiêu Cửu Thành ôm rất chặt, chặt đến mức làm cổ Thiên Nhã có chút khó chịu.

"Chị ở đây, em mơ thấy ác mộng à?" Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Cửu Thành, dịu giọng hỏi.

Ngây ra một lúc, Tiêu Cửu Thành mới ý thức được, hóa ra vừa rồi tất cả chỉ là mơ, cô thấy may mắn vì đây chỉ là một giấc mơ, nhưng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong mơ liền cảm thấy cực kỳ cực kỳ khó chịu.

"Vâng ạ, là một giấc mơ, mơ thấy chúng ta đều ở thời cổ đại, chúng ta cùng gả cho Lý Quân Hạo, chị là Hoàng hậu, em là phi tử, em cũng yêu chị giống như bây giờ, nhưng chị yêu Lý Quân Hạo sâu đậm, rất căm ghét em, thậm chí chỉ ước gì em chết đi..." Tiêu Cửu Thành nói, nước mắt lại rơi xuống, giấc mơ này quá thê thảm, quá tuyệt vọng.

"Mọi chuyện trong mơ đều là giả, tên cặn bã Lý Quân Hạo sao mà tốt số cưới được cả chị lẫn em chứ, cho dù cưới được chắc chắn cũng phải giảm thọ chết sớm..." Thiên Nhã dỗ dành Tiêu Cửu Thành.

Thiên Nhã dỗ dành rất lâu, tâm trạng của Tiêu Cửu Thành mới tốt lên nhiều, nhưng cô vẫn cứ ôm chặt lấy Thiên Nhã, cứ sợ như thể chỉ cần buông tay một cái Thiên Nhã sẽ ngay lập tức biến mất, thật ra cô càng sợ giờ phút này của cô và Thiên Nhã mới là một giấc mơ, vì thế, thậm chí Tiêu Cửu Thành còn lén hung hăng véo mình một cái, lúc này cảm giác đau đớn xuyên qua thân thể mới làm cho nội tâm Tiêu Cửu Thành có một chút cảm giác an toàn.

Cả đêm ấy, Tiêu Cửu Thành không ngủ tiếp nữa, cô sợ lại mơ thấy giấc mơ kia, Thiên Nhã cũng không ngủ, nàng ôm Tiêu Cửu Thành, ôm suốt một đêm.

Sau giấc mơ đêm hôm ấy, cuộc sống của Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành dần dần trở lại bình thường. Chỉ là mỗi khi Tiêu Cửu Thành nhớ tới giấc mơ kia thì lại càng muốn đối xử với Thiên Nhã tốt hơn, cô muốn bảo vệ Thiên Nhã, cô và chính mình ở trong mơ đều có cùng tâm trạng ấy.

Thiên Nhã cũng cảm nhận được, Tiêu Cửu Thành càng ngày càng dính lấy mình, cũng dường như càng ngày càng yêu mình hơn, Thiên Nhã cũng hưởng thụ tình yêu ngày một nồng nhiệt hơn của Tiêu Cửu Thành, nàng cảm thấy trên đời này có lẽ cũng chỉ có Tiêu Cửu Thành mới chấp nhận được du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt cùng tình yêu cuồng nhiệt của nàng, trấn an được nội tâm cực kỳ ghen tuông của nàng.

Tô Thanh Trầm nói các nàng là một đôi cực kỳ hiếm có, đã ở bên nhau lâu như vậy mà cứ giống như vẫn còn trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, cuồng nhiệt vô hạn.

Tiêu Cửu Thành và Thiên Nhã cũng nhất trí cho rằng, Tô Thanh Trầm sống quá nhạt nhẽo, đáng thương cho cô họa sĩ lúc nào cũng phải kiềm nén kia, chỉ có thể theo sau tiếp tục nín nhịn.

KẾT THÚC.

---

Đôi lời

Chúc mọi người Valentine vui vẻ và hôm nay xin dành tặng mọi người chương cuối, một dấu chấm kết thúc mỹ mãn, khép lại hành trình tình yêu của Thiên Nhã và Cửu Thành.

Sau thời gian lười biếng nhây nhuốc bao lâu thì cuối cùng mình cũng đã hoàn thành xong bộ truyện này, cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ mình suốt thời gian qua. Thực ra truyện còn 20 phiên ngoại hoàn toàn chỉ về cặp đôi Tô Thanh Trầm và Lục Ngưng Tuyết, tuy nhiên mình không quá hứng thú với đôi này nên mình sẽ tạm dừng lại, sau này nếu nổi hứng thì có thể mình sẽ quay lại edit nốt, còn nếu không thì có lẽ mình sẽ kết thúc bộ này tại đây, mọi người có thể tìm QT để đọc nốt phần phiên ngoại.

Sau chương cuối này mình sẽ tiến hành beta dần lại truyện từ chương đầu để cải thiện trải nghiệm đọc truyện cho các bạn. Bên cạnh đó mình sẽ bắt đầu lấp hố mới, nếu mọi người quan tâm thì có thể ghé qua bộ Thoắt Đã Vạn Năm (tác giả Cô Hải Thốn Quang) để ủng hộ và tiếp tục đồng hành với mình trong chiếc hố mới này.

Hẹn sớm được gặp lại mọi người trong tác phẩm mới.

14/2/2022