Chương 1: Xuyên về

Trong căn phòng thấp bé lọt gió khắp nơi chỉ có một chiếc giường tre cũ kỹ, trên giường có một nữ nhân vô hồn.

Thái giám Vương Hoài Đức bưng rượu độc tiến lên khuyên nhủ: “Nương nương, đây là bệ hạ thưởng cho người, người hãy uống rồi lên đường. Kiếp sau chọn một nhà bá tánh bình thường, đừng đi lại con đường sai lầm đời này nữa.”

Nữ nhân nghe vậy ngẩng đầu, cười. Nàng mặc một bộ y phục tả tơi, không trang điểm, tóc tai rối tung. Do ăn uống không đầy đủ trong thời gian dài khiến cho làn da vàng như nến nhưng không che lấp được ngũ quan tinh tế xinh đẹp của nàng. Một loại xinh đẹp rách nát ốm yếu.

Nàng chống đỡ cơ thể suy yếu lung lay mà đứng lên, nụ cười xinh đẹp nhưng đầy châm chọc: “Đúng vậy, sai lầm lớn nhất mà đời này ta phạm phải là yêu quân vương bạc tình quả nghĩa kia!”

Dứt lời nàng bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.

“Haizz!” Vương Hoài Đức thở dài một tiếng, giọng nói sắc bén: “Ai kêu ngươi quên đi thân phận của mình, cứ một hai phải cấp đối nghịch với hoàng thượng đâu, hắn mới là vua trên vạn người!”

Nhưng không ai phát hiện khi rượu độc phát tác, khóe môi nữ nhân hơi hơi gợi lên, lộ ra nụ cười. Cuối cùng nàng cũng được giải thoát rồi! Tạm biệt thế giới chết tiệt này! Tạm biệt cẩu nam nhân ngu ngốc! Vĩnh viễn không gặp lại! Có trời mới biết nàng chờ đợi ngày này bao lâu rồi.

Nàng vốn là người của một thế giới khác, một lần ngoài ý muốn không thể hiểu được bị quấn vào thế giới này. Ở đây, nàng là đích trưởng nữ của hào môn thế gia, xuất thân tôn quý. Nàng cũng là đối tượng liên hôn của nam chính hoàng đế, là Thái Tử Phi được nam chính danh chính ngôn thuận cưới về, khi nam chính đăng cơ nàng được thăng lên làm Hoàng Hậu.

Gia tộc cường đại, nàng lại là người đứng đầu hậu cung, theo lý thuyết thân phận như vậy đủ để cho nàng nằm thắng. Nhưng vấn đề là đây là một thế giới trong tiểu thuyết, mà nàng chỉ là nữ phụ pháo hôi không hơn không kém trong cuốn tiểu thuyết này.

*Nhân vật pháo hôi là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Nàng bắt buộc phải đi theo cốt truyện mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Một khi OOC sẽ bị đánh trở lại điểm bắt đầu, sau đó một lần nữa đi lại cốt truyện.

*OOC: Out Of Character - mô tả những hành động, lời nói hoặc suy nghĩ của nhân vật không phù hợp với tính cách đã được định trước của họ. (Nguồn: Xaydungso.vn).

Trong tiểu thuyết gốc, nàng là đích trưởng nữ xuất thân danh môn vọng tộc, cầm kỳ thư họa gì đó đều không biết, chỉ biết yêu nam chính đến chết đi sống lại. Nàng phải sống vì hắn, chết vì hắn, đâm đầu vào tường tự sát vì hắn, vì hắn ghen tuông, thâm tình tựa hải.

Tần Kiểu bị cốt truyện chết tiệt này làm cho shock. Vốn dĩ kỹ thuật diễn xuất của nàng đã chẳng ra gì, còn dùng loại tình tiết ghê tởm này tới tra tấn nàng. Loại nhập vai nhân vật này không chỉ kiểm tra kỹ thuật diễn mà còn kiểm tra tố chất tâm lý. Sau N lần, cuối cùng Tần Kiểu tu thành chính quả, nàng buông bỏ chấp niệm trong lòng, hoàn thành vai diễn.

“Vương công công, nàng đã tắt thở!” Tiểu thái giám kiểm tra hơi thở nữ nhân, đã hoàn toàn tắt thở.

“Vậy kéo nàng đi thôi!” Vương Hoài Đức thu lại vẻ giả nhân giả nghĩa kia, tựa như phân phó hạ nhân ném rác rưởi đi vậy.

Hai tên tiểu thái giám nhanh nhẹn trải chiếu rơm lên mặt đất, cuốn nữ nhân vào bên trong, chỉ qua loa như vậy rồi kéo ra ngoài. Bầu trời âm u, toàn bộ hoàng cung bị mây đen bao phủ. Hoàng cung rộng lớn giống như một mê cung, một bên là không khí vui vẻ, ca hát nhảy múa, một bên lại bẩn thỉu bụi bặm, tử khí âm u.

Hạt mưa lớn từ trên trời rơi xuống, tiểu thái giám vội vã ném chiếu rơm xuống bên cạnh hào nước ở góc Đông Nam cung điện. Đây là bãi tha ma nổi tiếng kinh thành, cất giấu rất nhiều oan hồn và bí mật không thể cho người khác biết.

Mưa càng ngày càng lớn, súc rửa thế giới bẩn thỉu này.

*

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành cốt truyện, đã phát xong khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ. Bắt đầu đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một.”

“Từ từ……”

“Hoàn thành giải trừ, tích tích ——”

Sau đó... không có sau đó nữa. Âm thanh máy móc trong đầu cô biến mất, ngay cả hệ thống mỗi khi cô tưởng tượng đều sẽ xuất hiện bây giờ cũng không thấy nữa. Tần Kiểu còn muốn hỏi tình trạng hiện giờ của thế giới, không ngờ hệ thống lại đi quá nhanh.

Cô mở mắt ra, trước mắt là một không gian hình tứ giác rộng không đến một mét vuông, bên ngoài vách ngăn còn có tiếng nước chảy ào ào…… Dù tính tình cô có tốt cũng không nhịn được muốn mắng một câu, sao lại là WC? Hệ thống lừa đảo này quả nhiên không đáng tin cậy, thế mà lại cho cô dịch chuyển đến WC.

Tần Kiểu đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, người đang rửa tay bên ngoài bỗng nhiên mở miệng: “Văn Văn, hình như Vương tổng có ý với Tần Kiểu?”

“Cái người chỉ thích làm bạch liên hoa, ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh kia quyến rũ không biết bao nhiêu người đàn ông rồi? Này, không phải Vương tổng cũng bị quyến rũ rồi đó chứ.”

Tần Kiểu: ……

Ăn dưa ăn đến dưa của nhà mình, cánh tay đang mở cửa của cô cũng dừng lại.