- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phế Đô
- Chương 21
Phế Đô
Chương 21
Trang Chi Điệp nói:
- Em cứ đi, em sẽ biết thế nào là lòng tự tin của em.
Đường Uyển Nhi nói:
- Nhưng em sợ.
Trang Chi Điệp nói:
- Sợ cái gì?
Đường Uyển Nhi nói:
- Liệu chị Thanh có hoan nghênh em không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Chuyện ấy còn xem cách ứng xử của em như thế nào.
Đường Uyển Nhi nói:
- Em tin em có thể ứng xử được, nhưng trong lòng cứ ngài ngại. Hơn nữa, ăn mặc như thế này, chị ấy sẽ cười cho.
Trang Chi Điệp nói:
- Bộ này cũng đẹp đấy. Bây giờ không kịp rồi, không thì anh đưa tiền để em mua một bộ thời trang loại xịn mà mặc.
Đường Uyển Nhi nói:
- Em không tiêu tiền của anh đâu. Em chỉ cần anh ở đây xem em mặc bộ nào hay hơn.
Nói rồi mở tủ, mặc thử tất cả các loại một lượt. Trang Chi Điệp lại tỏ ra sốt ruột, chờ chọn xong bộ váy áo màu đen, liền ôm hôn một lúc, rồi hấp ta hấp tấp ra về trước.
Khi về đến nhà, thì Triệu Kinh Ngũ đã mua xong toàn bộ thức ăn. Bởi khóa cửa nên xếp hẳn một đống ở ngoài, nhưng người thì mất hút. Trang Chi Điệp mở cửa, đang thu dọn thì Ngưu Nguyệt Thanh và vợ Uông Hy Miên đã đến nhà. Nhìn thấy Chi Điệp đang ngồi xổm mổ cá trong bếp, vợ Uông Hy Miên reo lên:
- Ái chà, em hạnh phúc quá! Nhà văn lớn như vậy xuống bếp mổ cá chiêu đãi cô em cơ đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Được rồi, anh đừng ra vẻ nữa. Chị Miên ơi, nhà em bên này không thể bì với nhà chị bên ấy được, chị chọn một chỗ sạch sẽ ngồi chơi, nói chuyện với Chi Điệp, em phải vào bếp mới được.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Hy Miên đâu? Sao không thấy đến nhỉ? Hay là ngồi xe thuê cùng bà mẹ đến hả?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Hôm nay Hy Miên đi Bắc Kinh, vé đã mua từ mấy hôm trước, anh ấy không thể đến được. Bà mẹ tối hôm qua còn nói cười vui vẻ bảo sẽ đi, sáng nay dậy kêu chóang đầu, có thể tối hôm qua vui quá chơi mạt chược tới nửa đêm, nên bị mệt. Bà bảo quả thật bà không thể đi được, có cái gì ngon ngon, cuối cùng đem về cho bà một chút, coi như bà đã đến dự.
Trang Chi Điệp bảo:
- Thế thì tiếc quá, bà chưa đến nhà tôi bao giờ.
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Bà không đến cũng hay, sớm muộn gì mình cũng được tự do, bà già có mặt, bọn mình nói chuyện không tự nhiên.
Ngưu Nguyệt Thanh cười, bảo:
- Hôm nay có một mình ở đây, chị cứ việc tự nhiên thoải mái.
Nói xong tháo giày cao gót, mặc tạp dề, đẩy Trang Chi Điệp và vợ Uông Hy Miên vào phòng sách ngồi nói chuyện.
Trang Chi Điệp mời vợ Uông Hy Miên ngồi vào phòng sách, hỏi:
- Sao gầy đi thế?
Vợ Uông Hy Miên sờ lên mặt bảo, gầy đi đấy, gầy tới mặt chẳng còn ra hình thù gì nữa. Trang Chi Điệp bảo, gầy nhưng mà xinh ra, có lẽ giảm béo nên thon thả ra chăng?
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Người già cây héo còn giảm béo cái gì? Từ đầu năm đến giờ suốt ngày không sao tươi tỉnh lên được, hơi một tí là sợ lạnh, cảm cúm, uống bao nhiêu thuốc cũng không ăn thua. Tháng trước có một thầy thuốc khám bệnh cho và bảo bệnh của em là một nồi nước đun không sôi, uống thuốc gì cũng không có tác dụng, là bệnh hậu sản, phải chửa đẻ, chửa đẻ sẽ làm cho các chức năng của cơ thể được một dịp điều chỉnh lớn mới khá lên được. Nhưng bây giờ còn chửa đẻ cái gì nữa? Có muốn chửa cũng không chửa được!
Trang Chi Điệp nói:
- Người ta thường bảo, năm chín còn bế, sáu mươi còn bồng, chị mới bao nhiêu tuổi? Nếu quả thật định đẻ một đứa con, thì tôi chịu trách nhiệm lo cho một chỉ tiêu!
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Anh còn trẻ hơn chúng em, định sinh con sao không sinh một đứa đi?
Vợ Uông Hy Miên nói một cách vô tình, song Trang Chi Điệp lại đỏ mặt, giữa lúc ấy Ngưu Nguyệt Thanh từ trong bếp sang gian nhà đối diện lấy gia vị ớt hoa nghe được câu chuyện ở bên này, liền mở mành đi vào, bảo:
- Chị Miên ơi, bọn em quyết định phải nuôi một đứa con, trước kia anh Chi Điệp cứ mải với sự nghiệp, sợ có con sẽ phân tán tư tưởng. Bây giờ xem ra không có con hai người lớn ở trong nhà trống vắng lạnh lùng quá. Em khuyên anh ấy, văn chương viết đến bao giờ cho đủ, danh tiếng thì cũng tương đối rồi!
Vợ Uông Hy Miên vội nói:
- Phải rồi! phải rồi!
Trang Chi Điệp bỗng chốc ngồi đực mặt ra, chỉ biết cười ruồi. Ngưu Nguyệt Thanh liếc chồng một cái, bảo:
- Anh Chi Điệp, sao ngồi thừ ra thế, chỉ biết nói chuyện suông, không lấy hoa quả ra tiếp chị Miên được sao?
Trang Chi Điệp vội vàng lấy trái cây ra mời vợ Uông Hy Miên. Chợt nhớ ra đi gọi điện cho Triệu Kinh Ngũ, hỏi cậu ta tại sao lại bỏ về, mau mau đến giúp sắp thức ăn.
Giữa lúc ấy, tiếng loa trong sân thổi phù phù ba lần, một giọng nói cất lên oang oang:
- Trang Chi Điệp xuống tiếp khách! Trang Chi Điệp xuống tiếp khách!
Vợ Uông Hy Miên hỏi:
- Ai đang gọi vậy?
Trang Chi Điệp nói:
- Ngán thấy mồ, cái bà Vị gác cổng, tinh thần trách nhiệm thì có đấy, nhưng mà cứng ngắc quá, gọi mình xuống tiếp khách như thế có khác nào mình là một con điếm.
Vợ Uông Hy Miên cười vui vẻ tới mức nét mặt hơi nhăn lại. Trang Chi Điệp định đi ra cửa xuống thì Ngưu Nguyệt Thanh ở trong bếp gọi:
- Hôm nay nhà có khách quí, không tiếp ai nữa đấy, bảo với bà Vị anh đi vắng.
Trang Chi Điệp nói:
- Anh mời cả bọn Mạnh Vân Phòng và Chu Mẫn cũng đến.
Ngưu Nguyệt Thanh im lặng một lát rồi nói:
- Anh giỏi kế hoạch đấy. Thế cũng được, mời cả đến cho vui.
Song khe khẽ nói, Mạnh Vân Phòng cái mồm cứ toang toác, anh ta có mặt thì chẳng nói được chuyện gì đâu, việc mượn tiền nói thế nào nhỉ?
Trang Chi Điệp nói:
- Bây giờ em nói với chị ấy đi.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Gặp khó khăn trục trặc anh lại co vòi vào hả?
Trang Chi Điệp cười bỏ đi. Ngưu Nguyệt Thanh liền xách phích nước sôi đi vào phòng sách, rót nước cho vợ Uông Hy Miên, cười cười nói nói rồi hỏi mượn tiền. Vợ Uông Hy Miên đã vui vẻ đồng ý luôn. Chợt ở hành lang dồn dập tiếng bước chân, rồi nghe giọng Mạnh Vân Phòng sang sảng:
- Chị Miên đâu rồi nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh và vợ Uông Hy Miên thôi nói chuyện, đi ra đón Mạnh Vân Phòng đã bước vào cửa, cất tiếng chào:
- Một năm nay không gặp, cứ bảo chị già đi, nào ngờ chị còn trẻ hơn Hạ Tiệp, chị còn để bọn tôi sống không đấy? Bây giờ tôi đã biết sức sáng tạo của Uông Hy Miên dồi dào như thế, thì ra suối nguồn không già đâu!
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Cái mồm quạ của anh, không dèm pha được em thì không có chuyện để nói hả. Nếu anh lọt mắt em thì đổi cho Hy Miên.
Mạnh Vân Phòng liền nói với Hạ Tiệp:
- Anh bằng lòng,chắc chắn em còn bằng lòng hơn anh. Một bức tranh của Hy Miên bán khoảng một ngàn đồng, sung sướиɠ hơn sống với anh nhiều.
Hạ Tiệp trừng mắt nhìn chồng, cũng cười bảo:
- Uông Hy Miên chẳng để ý đến em đâu. Anh làm đầu bếp cho chị Miên còn được đấy!
Vợ Uông Hy Miên bước tới véo vào miệng Hạ Tiệp, hai người quấn quýt với nhau thân thiết như trẻ nhỏ. Mạnh Vân Phòng ngồi xuống uống trà, mắt vẫn còn nhìn người đàn bà kia, bảo:
- Chị Miên ơi, tôi bảo chị trẻ chị vẫn không tin. Chi Điệp ơi, anh cũng nhìn xem ngọn lửa trên đầu chị Miên cao bao nhiêu?
Vợ Uông Hy Miên giật mình hỏi:
- Trên đầu có lửa ư?
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Động vật nào cũng có ngọn lửa trên đầu, ngọn lửa to hay nhỏ, sáng hay mờ, biểu hiện sự dài ngắn mạnh yếu của sức sống.
Trang Chi Điệp nói:
- Chị không biết anh Phòng hiện giờ đang học khí công hay sao?
Vợ Uông Hy Miên đáp:
- Có nghe nói, quả nhiên là đạo thần.
Mạnh Vân Phòng nói:
- Thế nào là đạo thần? tôi đã thông thạo "Mai hoa dịch số", "Đại lục nhâm", "Kỳ môn độn giáp", "Hoàng cực kinh thế sách ẩn", cũng đã đọc ba lần, ra ngoài báo cáo ba lần "Kinh dịch". Hiện giờ đang đọc "Thiệu tử thần sô". Đây là quyển sách trời thông hiểu quyển sách này, thì biết tường tận kiếp trước mình lột xác từ con gì, sau khi chết lại biến thành con gì, đẻ con trai hay con gái.
Trang Chi Điệp nói:
- Theo anh thì tất cả đều có định số, vậy thì chẳng phải phấn đấu làm gì nữa.
Mạnh Vân Phòng nói:
- Định số đương nhiên là có nhưng cũng không có nghĩa sống trên đời không cần phấn đấu. Mình đã nghiền ngẫm rồi, chính là nhấn mạnh phấn đấu trong định số mới làm cho cuộc sống được trọn vẹn đầy đủ. Cuốn "Thiệu tử thần số" nguyên bản, lưu truyền trong ngoài nước rất hiếm, mà chìa khóa để mở cuốn sách này, vốn có một quyển, hiện nay có thể nói đã mất tích trong đó có sáu chữ số, mình coi như chuyển dịch được hai chữ số. Chuyện này xin đừng có cười, đại sư Trí Tường ở chùa Dựng Hoàng cũng phải bó tay. Hiện giờ những người nghiên cứu quyển sách này như điên.
Ngưu Nguyệt Thanh liền đi vào nói:
- Vân Phòng ơi, anh đừng thao thao bất tuyệt ở đây nữa, nhiệm vụ của anh hôm nay vẫn là làm đầu bếp đấy nhé!
Mạnh Vân Phòng nói:
- Xem nhé, đấy là định số của mình, sau này có làm chủ tịch nước cũng phải nấu cơm.
Nói rồi đi xuống nhà bếp. Thấy Mạnh Vân Phòng đã đi khỏi, vợ Uông Hy Miên nói với Trang Chi Điệp:
- Chi Điệp này, sao anh không nói với em chuyện ấy nhỉ?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Chuyện gì?
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Còn chuyện gì à? Nếu hôm qua nói ở nhà em, thì có phải hôm nay đã đem đến không nào!
Trang Chi Điệp nói:
- Chuyện ấy hoàn toàn do Ngưu Nguyệt Thanh cầm trịch. Nhờ chị giúp đỡ nhé!
Hạ Tiệp không hiểu chuyện gì, hỏi:
- Có chuyện gì mà lấp la lấp lửng thế?
Trang Chi Điệp im lặng, vợ Uông Hy Miên nói:
- Ám hiệu như cũ!
Trang Chi Điệp cũng nói:
- Ám hiệu như cũ!
Hạ Tiệp bĩu môi:
- Cứ tí toáy với nhau đi! Mình sẽ mách với Ngưu Nguyệt Thanh cho mà xem!
Nói xong thấy buồn lòng, biết bọn họ cố ý nói đùa đánh lạc hướng, coi mình là người ngoài, liền hỏi sao vợ chồng Chu Mẫn không đến, trong nhà có cờ năm quân không. Đường Uyển Nhi mà đến, nhất quyết lần này phải thắng cô ta. Vừa dứt lời, thì có người gõ cửa. Người đàn bà vừa đứng dậy đi mở cửa vừa chửi đổng:
- Con ranh này ra bộ gớm nhỉ, những người làm thầy giáo, làm sư mẫu đều đã đến, bọn bay còn nhởn nhơ bây giờ mới vác mặt đến, chắc là còn đú đởn ở nhà một chầu mới chịu đi chăng?
Cửa mở ra lại là Triệu Kinh Ngũ đứng lù lù, đằng sau còn có một cô gái xinh đẹp xách một cái túi to mặt đỏ ửng, lập tức che miệng chạy vào gọi Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp đi ra, cũng hết sức sửng sốt. Cô gái xinh đẹp lên tiếng:
- Thưa thầy giáo Điệp, em đến xin nhận việc.
Ngay tức thì Trang Chi Điệp tỏ ra lúng túng, đứng trơ ra như phỗng. Triệu Kinh Ngũ liền nói:
- Liễu Nguyệt vừa sang tìm em, bảo là đã thôi việc ở gia đình bên ấy, định đến đây. Em bảo để hôm khác, hôm nay nhà thầy giáo Điệp mời cơm khách. Nhưng Liễu Nguyệt vừa nghe đã hớn hở bảo, chẳng phải lúc này đang cần em có mặt hay sao? em nghĩ cũng đúng, liền dẫn cô ấy đến.
Trang Chi Điệp liền một tay xách túi to, một tay dẫn Liễu Nguyệt xuống bếp gặp Ngưu Nguyệt Thanh, bảo:
- Ngưu Nguyệt Thanh này, em xem ai đây? Mấy hôm trước anh đã nói với em tìm một người giúp việc trong nhà, thì hôm nay Triệu Kinh Ngũ đã dẫn đến.
Ngưu Nguyệt Thanh nhìn cô gái liền cười bảo:
- Hôm nay thế nào ấy nhỉ? Định mở hội nghị người đẹp ở gia đình mình ư?
Chỉ một câu nói này đã làm Liễu Nguyệt thấy nhẹ nhõm cả người liền cất tiếng:
- Thưa cô Thanh, từ nay trở đi xin cô luôn luôn chỉ bảo.
Đôi mắt lúng liếng nhìn bà chủ mới của mình có dáng người tầm thước, hơi béo, để kiểu tóc ngắn thời thượng, song lại dùng cái cặp tóc nhựa rẻ tìền, khuôn mặt vuông to, sống mũi thẳng, đôi mắt to tròn, chỉ có điều trên mặt thấp thoáng những chấm tàn hương.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Em tên gì?
Liễu Nguyệt đáp:
- Thưa Liễu Nguyệt ạ!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Ta là Ngưu Nguyệt Thanh, em là Liễu Nguyệt, khéo quá cùng một chữ Nguyệt.
Liễu Nguyệt nói:
- Như vậy em vào ở nhà ta đây là phải lắm!
Ngưu Nguyệt Thanh vui thích bảo:
- Quả là duyên phận! Liễu Nguyệt này, bây giờ em đã biết nhà chúng tôi thế này, nếu bảo nặng nhọc thì không nặng nhọc đâu, chỉ có điều khách khứa nhiều, biết trông coi, biết tiếp khách là được, khi chưa vào cửa thì là người ngoài, vào cửa rồi thì là người trong nhà, thầy giáo Điệp của em suốt ngày bận mải với sự nghiệp ở bên ngoài, hai chị em mình sống với nhau.
Liễu Nguyệt nói:
- Chị cả nói như thế thì Liễu Nguyệt em được rơi vào tổ ấm hạnh phúc. Chỉ có điều em xuất thân nhà quê, thô vụng cả người lẫn nết, chỉ e đối xử với khách có sai sót, người ta mắng em không sao, song ảnh hưởng đến thanh danh của gia đình lớn. Chị cứ coi em là đứa em gái hoặc là bố mẹ của em, chỉ bảo mọi điều. Em làm không được, chị cứ nói mắng cũng được, đánh cũng được.
Liễu Nguyệt nói một thôi, càng làm cho Ngưu Nguyệt Thanh thêm vui sướиɠ. Rồi cô lấy chiếc cặp tóc vấn mái tóc ra phía sau thành đuôi ngựa và xắn tay áo lên đi rửa rau. Ngưu Nguyệt Thanh ngăn lại, bảo:
- Hượm đã nào, vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, mồ hôi chưa kịp khô, ai bắt em làm việc ngay cơ chứ?
Liễu Nguyệt đáp:
- Chị tốt quá, em không thể so bì với khách được, sở dĩ hôm nay em đến là biết có đông người, cần làm việc. Nếu không em lấy lý do gì mà đến mới được chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Thế thì cũng phải nghỉ lấy hơi đã chứ.
Trang Chi Điệp liền dẫn Liễu Nguyệt đi làm quen với những người khách thường lui tới. rồi xem nhà ở. Liễu Nguyệt nhìn phòng khách rất to, trên bức tường "Thượng Đế vô ngôn" do ông chủ viết được đặt trong khung kính rìa đen treo ở giữa, cảm thấy đã từng đọc câu này ở đâu, nghĩ mãi mới nhớ ra là trong quyển sách của Trang Chi Điệp mà mình đã đọc. Nguyên văn câu nói ấy là "Trăm ma hung dữ, mà thượng đế cứ nín thinh". Ở đây đã lược bỏ bốn chữ đầu tiên, một là thích hợp treo ở phòng khách hơn, hai là để con người suy nghĩ nghiền ngẫm, trong lòng cảm thấy rút cục nhà văn khác hẳn người thường. Trên tường sát cửa vào dựng bốn bức bình phong chạm hoa phượng bay. Trước bình phong là một chiếc bàn gỗ đen hình bầu dục kiểu Hồng Kông, hai bên có hai chiếc ghế tựa cao màu đen. Dưới tấm biển "Thượng đế vô ngôn", đặt một dãy ghế xa lông lượn góc bằng da thật của Iltalia. Góc phía nam có một bộ giàn loa bốn mảnh màu đen, bên cạnh là một cái giá thấp bằng thép thuỷ tinh, ở trên là chiếc tivi, ở dưới là đầu video cassette. Chiếc tivi được phủ bằng một chiếc khăn lụa hoa màu nhạt, bên cạnh để một bình sứ Diệu Châu bụng lồi màu đen cắm một bó hoa nhựa rất to, trông vui mắt, làm nổi sự trang nhã giữa bưc tường màu trắng và đồ đạc trong nhà màu đen. Liễu Nguyệt thốt lên, suy cho cùng thì gia đình có tri thức thanh cao hơn, đâu có giống như gia đình coi trẻ kia đầy nhà hoa lá tầm thường. Phía nam phòng khách là hai gian buồng, một gian là buồng ngủ của chủ nhân, nền nhà trải thảm len màu vàng nhạt, hia giường đệm mυ"ŧ cá nhân, mỗi đầu giường có một cái tủ thấp. Sát tường chính là cái tủ tổ hợp màu đồng cổ, sát cửa sổ lại là một dãy tủ thấp, rèm cửa sổ nhung the màu hoa hồng chùng chấm đất, máy điều hoà nhiệt độ lắp ở sàn cửa sổ. Trên tường giữa hai cái giường là một bức ảnh quần áo cưới rất to, còn sau cửa ra vào lai là một khung kính rất đẹp, bên trong lắp bức tranh màu cá mỹ nhân. Điều Liễu Nguyệt cảm thấy thích thú là trong phòng ngủ của vợ chồng tại sao lại kê hai cái giường cá nhân, cặp mắt nhìn Trang Chi Điệp một cách nghi ngờ. Trang Chi Điệp hiểu ý, nói:
- Giường này có thể tách có thể gộp lại làm một.
Liễu Nguyệt liền cười khanh khách. Tiếng cười này đã làm cho vợ Uông Hy Miên và Hạ Tiệp ở phòng khách chạy ra. Liễu Nguyệt ngượng đỏ mặt. Trang Chi Điệp giới thiệu xong, Hạ Tiệp liền kéo luôn Liễu Nguyệt vào phòng sách ngắm nghía rồi nói:
- Đây là một công chúa chứ đâu phải người giúp việc, - hỏi tiếp – em quê ở đâu?
Liễu Nguyệt đáp:
- Thưa người Thiểm Bắc ạ.
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Tôi biết ở đấy có hai câu "Đá suối trong than lò nguội, gái Mễ Chỉ, trai Tuy Đức", em chắc chắn là người Mễ Chỉ.
Liễu Nguyệt gật đầu nói:
- Chị Miên quả thật có tri thức.
Vợ Uông Hy Miên nói:
- Người có tri thức là chủ nhân của em, em xem phòng khách của người ta đây này.
Liễu Nguyệt quay đầu nhìn, gian phòng không lớn, ngoài cửa chính và cửa sổ, phàm là những chỗ có tường đều là giá sách cao tận trần nhà, hai tầng trên xếp đầy những đồ cổ cao thấp to nhỏ. Liễu Nguyệt chỉ nhận ra siêu đất đời Tây Hán, kho lương gốm, bếp gốm, bình gốm đời Đông Hán, ngựa ba màu, tượng màu đời Đường. Những thứ khác chỉ biết là lọ cổ, bát cổ mâm đồng đầu Phật, không biết là đồ cổ thời nào. Bảy tầng dưới đều là sách, không có cánh cửa kính chốt ngầm, sách cũng không có một quyển bọc da, xanh xanh đỏ đỏ trông rất đẹp. Mỗi tầng tấm giá sách thò ra bốn tấc bỏ trống lại xếp từng thứ gồm các loại ngói điểm mái, rìu đá, hòn đá quái lạ các màu, khắc gỗ, tượng đất, tượng bột, đồ đan bằng tre, đồ ngọc, đèn chiếu, giấy cắt và đồ chơi mười hai con vật khắc bằng gỗ đào hạt, còn có một đôi giày cỏ. Rèm cửa sổ đóng kín, trước cửa sổ là chiếc bàn làm việc rất to, ở giữa bàn cho một bức tượng điêu khắc chủ nhân bằng đồng, hai bên xếp sách báo thành chồng cao cao. Dưới giá sách sát vào cửa ra vào kê một chiếc bàn vuông, bên trên xếp đầy bút, mực và giấy, gầm bàn có một chậu sứ to. Thanh hoa cắm đầy những tờ tranh chữ cuộn lại với kích thước dài ngắn khác nhau. Giữa phòng, cũng tức là trước bộ ghế xa lông đặt một chiếc bàn nhỏ dân gian, chất gỗ hảo hạng, công nghệ cầu kỳ, trên bàn có một hòn gạch tường thành sù sì. Trên hòn gạch là chiếc lư hương to bằng đồng thau dầy nặng. Bên cạnh lư hương đặt một bức tượng người hầu gái đời Đường, tóc búi cao vυ"t lên, nét mặt ửng đỏ, mắt phượng mày ngài, thân hình béo tốt, mặc chiếc áo ngắn chật màu đỏ, khoác chiếc khăn màu tím nhạt, hai tay bắt chéo trước bụng, nên khuôn mặt xinh đẹp muốn cười mà chưa cười, chưa cười mà ngậm cười. Liễu Nguyệt vừa nhìn thấy bức tượng người hầu gái đời Đường này đã vui vẻ nói:
- Hình như cô ta đang cựa quậy.
Trang Chi Điệp lập tức hớn hở bảo:
- Liễu Nguyệt có cảm giác tốt đấy, lập tức nhìn ra được ngay!
Liền đốt một nén nhang trong lư hương, từ lỗ lư hương bốc lên ba luồng khói mảnh, bay thẳng lên nóc nhà như mây trắng đang bay, nói:
- Bây giờ lại nhìn xem!
Mọi người ai cũng bảo:
- Càng nhìn cô ta càng bồng bềnh tối đến với anh đấy.
Hạ Tiệp liền nói:
- Quả tình là duyên số. Các bạn nhìn xem cô hầu đời Đường này giống Liễu Nguyệt không? Cặp mắt đôi mày quần thật nặng theo Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt nhìn kỹ, cũng cảm thấy giống lắm, liền nói một câu:
- Em đẻ theo dáng người ta chăng?
Nói xong xấu hổ nép vào khung cửa im lặng.
Trang Chi Điệp nói:
- Liễu Nguyệt này, ngày thường em và chị em ở nhà. Lúc nào rảnh có thể vào phòng này đọc sách.
Hạ Tiệp nói:
- Ở phòng sách của anh là điện kim loan của hoàng đế, người thường không được vào. Hôm nay tôi được nhờ vinh dự của chị Miên, mới vào ngồi đây được một lúc. Liễu Nguyệt vừa mới đến đã được ưu đãi lớn như thế.
Trang Chi Điệp cũng đỏ mặt đáp:
- Từ nay trở đi Liễu Nguyệt là người nhà tôi mà!
Hạ Tiệp càng bám rịt không buông, nói:
- Ái chà, nói thân mật quá nhỉ, người nhà anh phải không? – bước đến ghé sát vào tai Trang Chi Điệp khẽ bảo – Thuê mướn người giúp việc, nhưng không phải vợ bé đâu nhé. Anh đừng có phạm sai lầm đấy.
Trang Chi Điệp ngượng chín mặt. Liễu Nguyệt không nghe thấy họ nói gì song biết rõ có liên quan đến mình nên chủ nhà xấu hổ, liền nói:
- Cho em xem sách, em không học làm nhà văn được đâu. Hàng ngày vào đây quét dọn vệ sinh, hít thở không khí ở đây cũng đủ rồi.
Ngoài cửa lại nghe có người đang nói:
- Quét dọn vệ sinh nhưng không được đánh chết muỗi dâu nhé, muỗi hút máu của thầy giáo Điệp thì muỗi cũng là trí thức, để chúng tôi đến, đốt chúng tôi, chúng tôi cũng thành trí thức rồi.
Mọi người quay đầu nhìn, một thiếu phụ xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng sách, đàng sau thiếu phụ và Chu Mẫn, nụ cười tươi rói, xách một túi quà. Trang Chi Điệp đứng phắt dậy, đứng lên rồi nhưng không nói gì. Người thiếu phụ liếc anh một cái thật nhanh, cười hì hì, nói:
- Thưa thầy giáo Điệp, chúng em đến muộn, thầy giáo không giới thiệu cho chúng em sao?
Trang Chi Điệp lập tức hoạt bát hẳn lên, nhận gói quà của Chu Mẫn, mời hai người vào phòng sách lần lượt giới thiệu từng người. Khi nói đến, đây là phu nhân của Uông Hy Miên một hoạ sĩ lớn, thì chị Miên liền bảo:
- Có giới thiệu thì giới thiệu tôi, chứ tôi không bám vào vinh quang của Uông Hy Miên đâu nhé!
Liền đưa tay ra bắt tay Đường Uyển Nhi trước và nói:
- Dưới gầm trời này lại có người trắng như trứng gà bóc như thế này, nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ lao vào cướp lấy em, không tiếc phải bỏ mạng đâu nhé!
Câu nói ấy làm cho Đường Uyển Nhi ấp úng, nét mặt bỗng dưng tiu nghỉu, cho đến khi Trang Chi Điệp giới thiệu chị ta với Liễu Nguyệt, mới dần dần tươi tỉnh lại, nhưng không bao giờ nhìn thẳng vào vợ Uông Hy Miên, chỉ ríu ra ríu rít nói chuyện với Liễu Nguyệt, thậm chí còn kéo tay Liễu Nguyệt năn nắn bóp bóp, lại còn rút một chiếc cặp tóc màu đỏ trên đầu mình cặp lên đầu Liễu Nguyệt, bảo:
- Sao mình vừa mới gặp Liễu Nguyệt đã thân thế này nhỉ, cứ cảm thấy đã gặp nhau ở đâu rồi. Cô em bé bỏng ơi, em phải nhớ chị nhé, sau này chị có đến xin gặp thầy giáo Điệp, em chớ có đóng kín cổng đấy nhé!
Liễu Nguyệt nói:
- Chị là đồng hương, là bạn của thầy giáo Điệp, nếu em không mở cổng, thì chị kiện lên thầy giáo Điệp thì khuôn mặt này hoàn toàn do chị bóp.
Từ nãy đến giờ Hạ Tiệp vẫn im lặng, cuối cùng đã lên tiếng:
- Nói xong chưa hả con ranh? Tôi luôn chờ chơi cờ với cô đấy.
Đường Uyển Nhi nói:
- Xin chị chớ sốt ruột, em còn phải đi gặp mặt cô đã chứ!
Liễu Nguyệt nói:
- Em cũng xuống bếp đây, em dẫn chị cùng đi.
Xuống bếp, Liễu Nguyệt nói:
- Thưa chị, có khách đến, chị nghỉ tay đi tiếp chuyện, để em giúp việc cho thầy giáo Phòng.
Chu Mẫn vội vàng giới thiệu Đường Uyển Nhi với Ngưu Nguyệt Thanh. Ngưu Nguyệt Thanh hấp tấp phủi tro bụi trên người, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người tươi rói đang đứng trước mặt chợt sững người. Liễu Nguyệt xinh thì xinh thật không tìm ra chỗ nào không thoả đáng trên nét mặt, còn Đường Uyển Nhi mắt nhỏ và sâu, trán cũng hơi hẹp, song da thịt thì như tẩy trắng, nhẵn bóng một cách vô hình. Ngưu Nguyệt Thanh nhìn mái tóc chải vấn đàng sau, chân tóc dày đặc, cứ tưởng là tóc giả, khi nhìn rõ là mái tóc đẹp trời cho, liền cất giọng:
- Đường Uyển Nhi đấy à, tuy mình mới gặp lần đầu, nhưng tên em thì tai nghe gần như đã thành kén! Cứ bảo để thầy giáo Điệp của em dẫn mình đi thăm em, song chẳng làm sao đi nổi, sống theo vị danh nhân này, anh ấy bận từ sáng đến tối, mình cũng bận, song cũng không biết bận những gì! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mình là con cua không càng, không bận mải phục vụ người ta, thì còn làm được gì? Người đời vẫn bảo, đàn bà sống nhờ đàn ông, ăn cơm của người ta, chạy theo người ta mà!
Mạnh Vân Phòng nói:
- Câu ấy chưa nói hết, ăn cơm của người ta, chạy theo người ta, đêm sờ đạn pháo của người ta.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Anh chỉ được cái nói tục, chẳng cần nói Đường Uyển Nhi gọi anh là thầy giáo, người ta cũng là đàn bà con gái còn son trẻ, không sợ mất thể diện sao?
Mạnh Vân Phòng nói:
- Lúc mới quen nhau gọi là thầy giáo, chị cứ tưởng mình là thầy giáo thật sao? Dăm ba hôm quen rồi, thì hằm bà lằng cho mà xem! Khi Chi Điệp chưa nổi tiếng, chẳng phải cũng cung kính gọi tôi là thầy giáo đó sao? Hiện giờ thế nào? Năm kia gọi ông Phòng, năm ngoái gọi Vân Phòng, lúc này là thằng đầu bếp nấu nướng đó thôi! Chị bảo Đường Uyển Nhi là con gái son trẻ, Đường Uyển Nhi chưa từng trải cái gì nào? Tháng trước tôi đi giảng "kinh dịch" ở huyện Hoa Mùi dưới chân núi Hoa, dọc đường dài xe chạy liên tục, lâu lắm xe mới đỗ lại, mọi hành khách trong xe dồn cả xuống đi tiểu tiện, một chàng trai vừa bước xuống cửa xe đã vén ra tương luôn, đàng sau có hai mẹ con bước xuống, bà mẹ ngăn con gái lại liền bảo, cậu này chẳng ra sao cả, có đái thì cũng tránh người chứ! Chàng trai đáp, mẹ ơi, mẹ ngần ấy tuổi rồi, trước mặt mẹ, con chẳng phải là đứa trẻ con hay sao? Có gì đâu cơ chứ? Cô gái kia liền bũi môi, bảo, anh mà là trẻ con ư? Anh đánh lừa ai vậy? Anh nhìn xem cái của nợ kia màu sắc gì? Anh coi tôi là kẻ ngoài nghề phải không nào?
Ngưu Nguyệt Thanh giơ ngay cái cán chổi gõ vào đầu Mạnh Vân Phòng, kéo Đường Uyển Nhi ra khỏi bếp nói:
- Kệ anh ta, anh càng nói càng được thể.
Hai người ngồi xuống ghế xa lông, Ngưu Nguyệt Thanh liền cám ơn Đường Uyển Nhi tặng vòng tay, chợt nhớ đến Trang Chi Điệp đã từng nói trên mặt Đường Uyển Nhi chưa hề có một nếp nhăn, liền nhìn xem, quả nhiên không có, bèn hỏi thường ngày dùng loại kem bôi mặt nào, bôi son phấn nào và nói:
- Em đã gặp chị Miên bao giờ chưa? Chị ấy bảo mình ban ngày lấy dưa chuột thái ra từng miếng đắp lên mặt mươi lăm phút để da hút lấy nước cất dưa, ban đêm đi ngủ bôi lòng trắng trứng lên mặt, lòng trắng trứng khô đi, sẽ kéo da mặt căng ra, như vậy sẽ có ít nếp nhăn.
Đường Uyển Nhi nói:
- Em không làm thế! Có nhiều dưa chuột và trứng gà như thế em để ăn vẫn hơn, đấy là cách làm của người ta có tiền có thì giờ, em chỉ dùng một số mỹ phẩm vớ vẩn ấy mà.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Bây giờ chị đã biết, em có sắc đẹp trời cho. Chị làm sao bì với em được. Hơn nữa trong nhà này chị bận mải mọi việc đối nội đối ngoại, chẳng còn tâm tính, cũng chẳng có thì giờ đâu mà ngồi xoa mặt bóp chân.
Đường Uyển Nhi liền cất to giọng:
- Chị Thanh quả là người thảo hiền, chị luôn luôn nói sống cho thầy giáo Điệp, thật ra ở ngoài ai chẳng biết có người nội trợ tài giỏi như chị mới có thành tựu của thầy giáo Điệp. Đi ra ngoài, ai cũng bảo đây là phu nhân của Trang Chi Điệp, đó là người ta tôn trọng và khen ngợi chị đấy!
Lời nói của Đường Uyển Nhi đương nhiên vọng vào phòng đọc sách. Vợ Uông Hy Miên nghe lọt vào tai từng câu từng chữ, nét mặt sa sầm lại, khẽ hỏi Hạ Tiệp:
- Con đành hang mỏ đỏ này đang chê cười mình đấy, mình đâu có làm phật lòng nó chứ?
Hạ Tiệp cười, ghé tai nói rõ chuyện Chu Mẫn và Đường Uyển Nhi bỏ chạy ra thành phố, vợ Uông Hy Miên liền kêu lên:
- Trời ơi, vừa nãy mình nói câu đó quả là vô tình, cô ta đã thù mình như vậy sao? Con người tai ác vậy bỏ đi thì bỏ đi, tay đàn ông thì khỏi nói, chứ đứa con liền khúc ruột mà cuối cùng cũng bỏ được kia ư?
Cứ thế nói nhiều chuyện chẳng đâu vào đâu, chuông đồng hồ tự động điểm mười bốn tiếng, Ngưu Nguyệt Thanh kéo bàn ăn ở phòng khách, Mạnh Vân Phòng đặt lên bàn tám món nóng, tám món nguội, bốn món thịt, bốn món rau, các loại rượu và nước uống, bảo mọi người rửa mặt rửa tay ngồi vào mâm. Mạnh Vân Phòng không uống rượu, không ăn thịt cá, tuyên bố một mình anh bận xào nấu ở dưới bếp, cuối cùng xào ít rau tự ăn, bèn không ngồi vào mâm. Mọi người liền bảo "Vậy thì vất vả cho anh quá", rồi bảo nhau nâng cốc. Trang Chi Điệp chạm ly với vợ Uông Hy Miên trước, rồi đến Hạ Tiệp, sau đó là Chu Mẫn, Đường Uyển Nhi, Triệu Kinh Ngũ, cuối cùng là Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt hỏi:
- Chạm cả với em ư? Em phải chúc rượu ông chủ chứ!
Trang Chi Điệp nói:
- Trên mâm cỗ không phân biệt tuổi tác, cấp chức.
Liễu Nguyệt nói:
- Như thế cũng chưa đến phiên em, anh chạm ly với chị đã, rồi em mới chạm.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Quả thật chúng tôi chưa cụng ly bao giờ.
Mọi người liền bảo:
- Thế thì hôm nay hai người chúc rượu nhau đi ngoặc tay nhau cùng uống.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Nào thì ngoặc tay, chồng già vợ già chúc nhau một chén cho mọi người cùng vui.
Liền ngoặc luôn tay cầm cốc vào cánh tay Trang Chi Điệp. Mọi người lại cười vui vẻ. Đường Uyển Nhi cũng cười, nhưng không thành tiếng, đưa mắt nhìn Liễu Nguyệt, trách cô ta lắm mồm nhiều lời lấy lòng chủ. Liễu Nguyệt cười hớn hở, cũng đưa mắt nhìn Đường Uyển Nhi. Đường Uyển Nhi lại tỉnh bơ, quay đầu đi chỗ khác, nhìn một con ruồi bay lên từ chậu hoa ở bệ cửa sổ. Con ruồi ấy đến đỗ trên đỉnh vành tai của Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp một tay nâng ly rượu, tay kia lại bị Ngưu Nguyệt Thanh luồn vào không động đậy được, liền lắc đầu đuổi ruồi, song con ruồi không bay đi, Đường Uyển Nhi nói thầm trong lòng, nếu là ý trời, thì con ruồi có thể từ tai anh ấy bay đỗ lên đầu ta, quả nhiên con ruồi bay đi, đậu trên đỉnh đầu Đường Uyển Nhi. Người đàn bà này biết ý mỉm cười, ngồi yên không hề động đậy. Nhưng Chu Mẫn đã nhìn thấy, thổi một cái. Con ruồi bay qua bay lại trên mâm cỗ, Đường Uyển Nhi bực tức lườm chồng. Hạ Tiệp đã nhìn thấy tất cả, liền bảo:
- Thấy hai vợ chồng già người khóa tay nhau uống rượu, hai anh chị son trẻ này cũng ngứa ngáy rồi đây!
Đường Uyển Nhi cười gạt phắt luôn:
- Đừng có thêm thắt nữa, để cho thầy giáo và cô Thanh uống nào – liền giơ tay đập con ruồi đậu trên đĩa móng giò. Cái đập ấy đã làm con ruồi rơi thẳng vào ly rượu của Ngưu Nguyệt Thanh.
Khi Ngưu Nguyệt Thanh luồn tay vào cánh tay chồng sắp sửa uống ly rượu, thì vùng trên hai lông mày Đường Uyển Nhi tối sầm lại, trong lòng chua xót cay đắng. Chị ta suy nghĩ, Ngưu Nguyệt Thanh tuy có cao tuổi, song ngũ quan không có cái nào là không tiêu chuẩn, xứng đáng là cái tướng có phúc sung sướиɠ, người ta đồn đại gần xa phu nhân Trang Chi Điệp xinh đẹp cũng là danh bất hư truyền. Nhưng Đường Uyển Nhi cảm thấy năm giác quan cái nào cũng tiêu chuẩn của vị phu nhân này, bố trí trên khuôn mặt kia, lại ít nhiều có phần cứng nhắc, chẳng khác nào toàn là món ăn sang xào lẫn với nhau, chưa hẳn sẽ có vị ngon. Thế là lại nghĩ, ngoài làn da trắng ra, mắt mình không to bằng mắt chị ta, mũi không thẳng như chị ta, mồm cũng hơi to hơn, nhưng phối hợp lại với nhau, thì cảm giác tổng thể của mình lại hay hơn chị ta. Lúc này, nhìn thấy con ruồi rơi vào ly rượu, ai nấy bỗng chốc ngẩn người, im lặng, trong lòng Đường Uyển Nhi mừng rơn, nhưng nét mặt lại cười, bảo:
- Cô Thanh ơi, có uống thì uống chén to đổi cho em nhé!
Rồi đưa ly rượu của mình cho Ngưu Nguyệt Thanh, đổi ly rượu của Ngưu Nguyệt Thanh, hất nhẹ xuống gầm bàn. Trang Chi Điệp và Ngưu Nguyệt Thanh đã uống xong ly rượu ngoặc cánh tay, Ngưu Nguyệt Thanh rất cám ơn Đường Uyển Nhi, đích thân cầm chai rượu, rót đầy cho Đường Uyển Nhi, nói:
- Đường Uyển Nhi này, ở đây đều là người quen, mình cũng chẳng cần mời mọc nữa, em và Liễu Nguyệt mới đến còn lạ nước, lạ cái, không nên.
Đường Uyển Nhi nói:
- Ở nhà cô đây, em không thật làm gì? Mượn hoa dâng Phật, em xin được chúc cô một chén, lần trước cô không đến nhà em, mấy hôm nữa em sẽ mời cô đến nhà em uống nữa.
Hai người lại uống một chén. Ngưu Nguyệt Thanh không uống được rượu, hai chén vào mặt đã đỏ bừng bừng, định vào buồng trong soi gương.
Đường Uyển Nhi nói:
- Đỏ mặt càng xinh đẹp, còn đồng đều hơn đánh má hồng là đàng khác.
Xong ba tuần rượu, chỉ còn Chu Mẫn, Triệu Kinh Ngũ và Trang Chi Điệp là uống được. Đàn bà con gái không ai còn uống được nữa. Trang Chi Điệp nói:
- Hôm nay đến đây là để uống rượu, các bạn không uống nữa không được, chúng mình phải chơi tửu lệnh mới được, cứ theo luật lệ cũ, luân phiên nhau đọc thành ngữ nhé!
Liễu Nguyệt nói:
- Quả thật em đã được mở rộng tầm mắt!
Đường Uyển Nhi hỏi:
- Mở rộng tầm mắt thế nào?
Liễu Nguyệt trả lời:
- Trước khi đến đây, em nghĩ gia đình tri thức này son như thế nào? Sau khi đến thấy anh chị chuyện gì cũng nói, giống y như người thường, nhưng đã ngồi vào mâm cỗ thì lại khác. Trước đây em thấy trên mâm cỗ, nếu không oản tù tì, thì chơi trò đánh hổ, đâu có chuyện đọc thành ngữ. Đọc thành ngữ như thế nào cơ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phế Đô
- Chương 21