Chương 48: 48: Chi Bằng Các Vị Đại Nhân Tự Xuất Tiền Tài Lấp Đầy Quốc Khố Đi

Edit: Chary

__________________________________

"Vài trăm người ngoài kia đều là nghĩa quân sao?"

"Đúng, bất quá vì đảm bảo an toàn...!bọn họ không được biết hành động của chúng ta."

"Toàn người Ngu Quốc à?"

"Không hoàn toàn, trừ bỏ người Tiêu Quốc thì tám quốc gia khác đều có."

"Ta thấy đại bộ phận bọn họ là nông dân, tại sao lại tham gia khởi nghĩ?"

"Muốn trách thì trách Tiêu vương triều.

Bách tính bát quốc vừa trải qua chiến loạn, thiên tai nhân họa, mùa màng thất thu.

Khốn nỗi thuế má ngày càng trầm trọng, lao dịch ngày càng nặng nề, đại bộ phận nam tử tráng niên bị bắt đi lao dịch, trong nhà chỉ còn lão phụ ấu tàn, thu hoạch liền ít đến đáng thương.

Quan phủ thất đức đè nặng sưu thuế và cả người Tiêu Quốc ức hϊếp lăng nhục..."

Ngu Nghiêu không nói thêm nữa, bất quá Mộc Tử Khâm có thể tưởng tượng bách tính bát quốc đang sinh sống trong khốn cảnh thế nào.

E rằng so với cảnh tượng y từng chứng kiến ở Mộc Quốc còn thê thảm hơn.

Quan bức dân phản, dân không thể không phản.

Tiêu Chấn Diệp đích thật đủ năng lực đoạt quyền nhưng vô tài trị quốc.

Hắn thống nhất Lăng Phong đại lục nhưng chẳng rõ làm cách nào để quản lý quốc gia, càng chẳng hay biết bách tính bát quốc dưới sự quản lý của quan viên Tiêu Quốc sống thành cái dạng gì.

"Không tốt! Không tốt rồi! Người của cẩu hoàng đế tìm đến đây rồi!" Một tên nghĩa binh hấp tấp xông vào.

"Thao! Đánh tới nhanh thế ư!" Ngu Nghiêu lớn tiếng mắng.

Mộc Tử Khâm nói: "Các ngươi mau rời khỏi đi thôi."

Ngu Nghiêu gật gật đầu: "Cơ mà, vì tránh Tiêu Chấn Diệp sinh nghi đành tạm thời ủy khuất ngươi vậy."

Nói xong, Ngu Nghiêu lập tức giơ tay bổ thẳng vào gáy Mộc Tử Khâm, thân thể y mềm nhũn, ngã xuống.

Ngu Nghiêu đem Mộc Tử Khâm đã ngất xỉu trói chặt trên ghế, sau đó dẫn người ly khai.

Thời điểm tỉnh lại thì Mộc Tử Khâm đang ở hoàng cung.

Vẫn là tỉnh trong lòng ngực đế vương.

Giọng nói của đế vương truyền đến: "Tử Khâm, ngươi tỉnh sao."

Mộc Tử Khâm vòng tay ôm cổ đế vương, mỉm cười đáp: "Ừ"

Đế vương thương tiếc ôm chặt y: "Xin lỗi Tử Khâm, để ngươi chịu khổ, thực xin lỗi, là trẫm vô lực bảo vệ tốt ngươi......"

"Chuyện này có liên quan đến bệ hạ đâu..."

"Ngươi nhìn rõ diện mạo bọn chúng sao?"

Ảnh vệ kia chưa kịp nhìn thấy bộ dáng người kia đã ngất đi, cũng chẳng moi ra được tin tức hữu dụng từ miệng đám nông dân, thế nên đến bây giờ người bắt Mộc Tử Khâm là ai bọn họ còn chả biết chứ đừng nói thu phục bọn chúng.

Mộc Tử Khâm nhu thuận đáp lời: "Không rõ, thần thϊếp tỉnh dậy đã nằm trong lòng bệ hạ rồi."

Đế vương thật sâu nhìn y hồi lâu, chẳng biết có tin hay chưa.

Sau đó hắn càng chặt chẽ ôm y: "Không quan trọng, ngươi bình an vô sự là tốt rồi..."

.........

Giữa triều đường, trên long ỷ, hồng y nam tử nửa lộ vai ngọc mềm mại không xương tựa vào lòng đế vương, đuôi mắt họa dung trang vũ mị câu nhân, mạt chu sa tại mi gian khiến cho cả người y càng toát lên vẻ yêu kiều thiên ban.

Đôi tay ngọc ngà trắng nõn thon dài quấn lấy quanh cổ đế vương.

Ở chốn triều đường vốn nên nghiêm trang, y cư nhiên tự ý trêu ghẹo đế vương, thỉnh thoảng lại khẽ cười kiều mị.

Rành rành một họa quốc yêu phi.

Cả lễ nghi cơ bản cũng không có.

Đại thần phía dưới sớm bất mãn phẫn uất với y, nhưng họ e sợ uy nghiêm đế vương, giận mà chẳng dám ừ hử.

"...!Vi thần cho rằng nên gia tăng thuế má, lắp đầy quốc khố." Đại thần nào đó chậm rãi khởi tấu.

Đế vương chuẩn bị mở miệng, bất chợt nghe thấy người trong ngực lên tiếng cười nhạo.

Đế vương có chút khó hiểu nhìn Mộc Tử Khâm: "Tử Khâm?"

Mộc Tử Khâm thả lỏng cánh tay đang câu cổ đế vương, xoay người về phía đại thần kia: "Dân chúng vừa trải qua chiến loạn, lại gặp phải lũ lụt, thu hoạch vốn không đủ ăn, hoa mầu không người chăm bón, phần đông nam tử tráng niên đều đi lao dịch.

Ý của Đinh đại nhân chẳng phải dồn dân chúng vào nước sôi lửa bỏng, hại bệ hạ thất đức trước toàn dân thiên hạ sao?"

Đinh đại nhân đỏ mặt tía tai, lão muốn mở miệng phản bác thì bị đế vương lạnh lùng quét mắt qua, tức khắc thức thời ngậm miệng.

Đế vương lần nữa đưa mắt về phía người trong l*иg ngực: "Vậy Tử Khâm cho rằng nên làm thế nào mới phải?"

Mộc Tử Khâm đáp: "Thần thϊếp cho rằng, bệ hạ nên giảm thuế má, nhẹ lao dịch, cứ như vậy, hoa mầu có người trông nom, vừa giúp bách tính được vụ mùa bội thu, vừa hiển lộ thánh đức của bệ hạ...."

"Thưa bệ hạ, vi thần thấy nương nương nói có điều chưa hợp lý." Đại khác thuộc phái Đinh đại nhân đột nhiên ngắt lời: "Nếu thật sự giảm nhẹ thuế má, quốc khổ sẽ càng khuyết thiếu, lúc đó tiền không đủ tiếp tế tai họa các nơi, dân chúng mới chân chính lâm vào nước sôi lửa bỏng a...."

Đại thần kia liếc sang Mộc Tử Khâm: "Nương nương luôn sinh hoạt tại hậu cung, không rõ ràng tình hình quốc khố hiện tại nên suy nghĩ chưa thấu đáo về tình có thể tha thứ..."

Nói tới nói lui là đang ám chỉ phi tần hậu cung như y thiếu kiến thức, cái gì cũng không hiểu, chớ nên chen chân chính sự triều đình.

Bọn họ chỉ biết y là phi tần hậu cung, lại quên mất trước kia y cũng là nhất quốc chi chủ.

Thậm chí, những chính pháp hữu ích mà Tiêu triều áp dụng hiện nay đều do chính miệng y ban hành ngày trước, Tiêu Chấn Diệp bất quá rập khuôn làm theo.

Mộc Tử Khâm tán đồng: "Quốc khố khiếm khuyết xác thật là vấn đề cấp bách."

Đại thần kia thầm đắc ý, đang định ra oai phủ đầu thì bất chợt nghe Mộc Tử Khâm chuyển đề tài: "Nhưng mà dân chúng không thể chi, vậy phải làm sao bây giờ?"

Mộc Tử Khâm mi đầu nhíu chặt, tựa hồ đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Trong lòng quần thần ở đây bỗng dâng lên dự cảm bất hảo, sau đó họ nghe y tiếp tục nói: "Chi bằng các vị đại nhân tự xuất một phần tiền tài, dùng để sung doanh quốc khố, giúp triều đình vượt qua cửa ải khó khăn này đi.

Dù sao các vị ở đây ai mà chẳng phải gia cảnh hùng hậu, xuất ít tiền tài cùng lương thực chắc hẳn không thành vấn đề."

Mọi người chấn động tại chỗ, xôn xao từ chối.

"Bảo các vị lấy ra chút tiền đã khước từ đủ kiểu, kêu khổ thấu trời, các ngươi dựa vào đâu trưng thu canh cao thuế má từ dân chúng vừa hứng chịu thiên tai nhân họa? Hay là nói..."

Mộc Tử Khâm chợt nở nụ cười đầy vũ mị, con ngươi lại trở nên quỷ quyệt kì hàn: "Chư vị đại nhân muốn nhân cơ hội vơ vét tài sản của dân chúng, lấp vào tư khố bản thân?"

"Hồ ngôn loạn ngữ!" Chúng đại thần thẹn quá hóa giận vì bị trọc thủng tư tâm, những lời mắng chửi bình thường ém nhẹm giờ đây đều phun toẹt cả ra.

"Một phi tần chỉ biết hồ mị hoặc chủ như ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho rằng chính vụ triều đình là việc loại người chuyên đi hầu hạ nam nhân có thể tùy tiện nhúng tay sao?"

"Còn chẳng phải cậy sủng mà kiêu à? Bằng không ngươi hồ ly tinh này có khả năng bước chân lên triều ư?"

"Ngươi là yêu phi hại nước hại dân! Chớ nên ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc Thánh Thượng!"

"Ngươi..."

Ngươi một câu ta một câu, mắng đến thật hăng say.

"Ầm!" Tay đế vương nặng nề vỗ xuống long ỷ, lôi đình vạn quân khiến cho bọn đại thần lập tức câm miệng.

Lần nữa quan sát sắc mặt đế vương, âm trầm tựa mây đen che thành, con ngươi cuồn cuộn sát ý thí huyết.

Chúng đại thần run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh thay tuôn trào, bấy giờ họ mới ý thức được bản thân vừa bị Mộc Tử Khâm kí©h thí©ɧ bất cẩn để lộ toàn bộ tâm tư.

Đế vương nổi cơn thịnh nộ: "Người đâu, đưa bọn họ..."

Đế vương trừng phạt đám đại thần, mà đương sự là Mộc Tử Khâm chẳng hiện chút biểu tình, phảng phất như chả hề lưu tâm.

Y thủy chung treo lên mặt diệu cười vũ mị, bất quá ý cười không chạm tới đáy mắt.

Hồ mị hoặc chủ? Hại nước hại dân?

Hồ mị hoặc chủ y nhận, họa quốc y nhận nốt, mỗi ngày khiến đế vương quấn quýt lấy mình không phải họa quốc thì là cái gì?

Thế nhưng Mộc Tử Khâm y chưa từng làm bất cứ chuyện gì gây hại cho dân chúng.

Thậm chí rất nhiều lần, những chính pháp lợi dân đó đều do y đề xuất.

Người trong thiên hạ chỉ nhớ họa quốc yêu phi Mộc Tử Khâm mà lãng quên đi quá khứ, y từng là quốc chủ thống trị Mộc Quốc trở nên vô cùng cường đại, cường đại đến nỗi bát quốc còn lại kiêng kỵ vạn phần, âm thầm liên hợp hòng đối phó y.

Mộc Tử Khâm cười nhạt, y lần nữa nâng tay câu lấy cổ đế vương, cánh môi dán bên tai hắn, đầu lưỡi hữu ý vô ý chạm vành tai, mị nhãn như tơ: "Bệ hạ, thần thϊếp muốn..."

"Tử Khâm, đừng nháo." Đế vương nghiêng đầu đi nơi khác, nhẹ giọng khiển trách.

Hắn đang nghiêm trị đám thần tử không biết trời cao đất rộng này đây, lúc này y quậy loạn gì cơ chứ?

Nhưng Mộc Tử Khâm nào có ý định buông tha, y khẽ cười rồi vươn lưỡi liếʍ lộng vành tai hắn, thuận đường trượt xuống gặm cắn yết hầu, đồng thời vói tay......

Đế vương giật nảy người hấp tấp bắt lấy cái tay làm loạn của Mộc Tử Khâm, giọng hắn khàn khàn, mâu sắc thâm trầm, tựa hồ gắng sức kìm nén: "Tử Khâm, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?"

Mộc Tử Khâm kề sát tai hắn thổi một hơi, động tác trên tay càng thêm táo bạo, thanh âm tựa yêu tinh dụ hoặc: "Bệ hạ thõa mãn ta đi......"

Đồng tử đế vương co rút kịch liệt, thế này ai nhẫn nhịn được? Hắn một tay ôm lấy Mộc Tử Khâm, vứt bỏ quần thần đi vào nội điện.

Chốc lát sau, liền vang lên tiếng nam tử kiều thanh rêи ɾỉ, chúng đại thần bên ngoài nghe thấy đều đỏ mặt hồng tai.

"Vô liêm sỉ, tổn hại nhân luân!"

"Hồ ly tinh chuyển thế, hồ mị hoặc chủ......"

"Họa quốc yêu phi, quốc gia bất hạnh a......"

Triều đường ngập tiếng chửi rủa.

.........

Chung quy đế vương vẫn nghe theo đề nghị của Mộc Tử Khâm mà giảm sưu thuế, nhẹ lao dịch, buộc quần thần xuất ra một phần tài sản lấp đầy quốc khố.

Quần thần kháng nghị, song kháng nghị vô hiệu, đành chấp nhận quyết định của đế vương.

Tuy nhiên trong lòng họ càng thêm oán hận Mộc Tử Khâm.

Mộc Tử Khâm một đường hồi Huyễn Hoa cung, bước chân có chút tập tễnh nhưng y nhất mực ưỡn ngực thẳng lưng, từng bước từng bước trở về.

"Nương nương, ngài đã trở lại." Linh Tuyết vội tiến lên hầu hạ, Mộc Tử Khâm lại phất tay bảo nàng lui xuống, tự mình đi vào phòng.

Cửa phòng vừa đóng, thân thể y liền thoát lực trượt xuống.

Bộ dáng vô sự lúc nảy hoàn toàn là giả vờ, thực tế y đau đến mức đứng dậy cũng cực kỳ khó nhọc.

Nội điện trong triều chẳng chuẩn bị thứ gì, y chỉ có thể cứng rắn chịu đựng thống khổ xé rách.

Xong việc, y dứt khoát cự tuyệt sự trợ giúp từ đế vương cùng cung nữ thái giám, một mình điềm nhiên như không mà về tới Huyễn Hoa cung.

Y không muốn bất luận kẻ nào chứng kiến dáng vẻ yếu ớt của mình.

Tuy rằng dáng vẻ này đã sớm phơi bày trước mắt nhiều người.

Đau đớn từ chỗ kia truyền đến chẳng thể nào xem nhẹ, y ngồi dưới đất thở dốc hồi lâu mới khôi phục chút khí lực.

Tiếp đó chậm rãi đứng dậy, từ từ trút bỏ y sam trên người bước về phía dục trì rồi giấu mình vào màn nước.

Y ngồi dưới đáy ao, chẳng thèm cọ rửa thân thể, đơn giản lấy hai tay ôm gối cuộn mình thành một đoàn nho nhỏ, gắt gao chôn đầu xuống gối, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối.

Cũng chỉ những lúc thế này, y mới dám thả lỏng mà bại lộ dáng vẻ yếu ớt nhất..........