14/02/2022
Edit: Chary
Tóm tắt chương 26:
Mộc Tử Khâm theo Hạ Vân Dương trở về Mộc Quốc, chứng kiến cảnh dân chúng lầm than mà y lòng đau như cắt.
Tại đây, y gặp lại Mạnh Hào – vị tướng quân dưới trướng y năm ấy.
Giờ đây Mạnh Hào cũng mang kiếp nô ɭệ bị lăng nhục chà đạp, tướng quân từng nhiệt huyết bừng bừng trở thành kẻ tâm can chết lặng, lòng ôm oán hận.
Cho tới khi Vương của hắn trở về thức tỉnh hắn, y nói: "Ngươi có nguyện ý cùng ta trọng chỉnh sơn hà?"
____________________________
"Vậy ngươi có nguyện ý cùng ta trọng chỉnh sơn hà, cộng cử phục quốc đại kế hay không?"
"Phục......!quốc?" Cơ thể Mạnh Hào chợt cứng ngắc, song nhãn khuếch đại, hơn nữa ngày mới hiểu Mộc Tử Khâm nói gì, nháy mắt hỏa quang bập bùng, càng cháy càng lớn rồi dần dần sáng như sao trời.
Sau đó, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh sáng ảm đạm vụt tắt, mi mắt rũ xuống, mang theo trào phúng cùng cô đơn: "Công tử đang thăm dò tiểu nhân có tâm mưu phản hay không sao?"
Mộc Tử Khâm nhìn thẳng Mạnh Hào: "Ngươi cảm thấy ta giống đang nói giỡn?"
Mạch Hào chăm chú thật sâu vào mắt Mộc Tử Khâm, nơi đó chứa một mảnh trong suốt và kiên định, mạc danh khiến người ta an tâm tin phục.
Mạnh Hào có hơi hoảng hốt mà dời tầm mắt: "Thế nhưng Mộc Quốc do tự thân công tử giao ra, các chiến sĩ chết đã chết rồi, thương cũng bị rồi, người còn sống tâm can rét lạnh từ lâu, hoặc rời đi, hoặc chết lặng, hiện tại chút binh lực cũng chẳng có, nói gì đến phục quốc?"
Mạnh Hào nói nhưng kì thật lòng đã bắt đầu tin tưởng Mộc Tử Khâm, hắn từng vô số lần chờ mong Vương của bọn họ có thể trở về dẫn dắt bọn họ chiến đấu, không ai so với hắn khát vọng được nghe chính Mộc Tử Khâm nói câu "Phục quốc" này hơn.
Mộc Tử Khâm bắt gặp vi quang lay động tại con ngươi Mạnh Hào: "Chẳng phải còn có Vân Nhai các sao?"
Mạnh Hào bổng trừng to hai mắt: "Giang hồ đệ nhất thế lực Vân Nhai các?!"
..........
Ba canh giờ sau.
"Mạnh Hào nghe lệnh!" Mộc Tử Khâm tay cầm ngọc bài khắc chữ Khâm, hướng về phía Mạnh Hào đang quỳ gối trên đất.
Đây là tín vật tượng trưng cho thân phận của Mộc Tử Khâm, thấy vật như thấy người, cả Lăng Phong đại lục chỉ tồn tại khối duy nhất này.
"Có mạt tướng!" Mạnh Hào quỳ một gối, hai tay ôm quyền, ngẩng đầu ngắm ngọc bài trong tay Mộc Tử Khâm, mắt hàm chứa lệ quang kích động.
Mộc Tử Khâm giơ cao ngọc bài: "Trẫm lệnh ngươi mang theo ngọc bài, đi triệu tập bộ hạ cũ phân tán khắp nơi, hãy đến nói cho bọn họ, Vương của họ, không hề vứt bỏ họ!"
"Mạt tướng......!Lĩnh mệnh!" Mạnh Hào quỳ thẳng tắp, hai tay cung kính tiếp nhận ngọc bài Mộc Tử Khâm đưa tới, thanh âm xúc động xen lẫn nghẹn ngào.
Mộc Tử Khâm nâng Mạnh Hào dậy, nặng nề vỗ vỗ vai hắn: "Chuyến này hung hiểm, thỉnh quân tất phải cẩn thận, tùy thời cùng Vân Nhai các bảo trì liên hệ, vạn sự lấy an toàn làm đầu."
"Vâng, chủ thượng yên tâm, mạt tướng nhất định không làm nhục sứ mệnh!"
"Mạt tướng cáo lui." Mạnh Hào lui ra ngoài.
Mộc Tử Khâm thất thần dõi theo bóng dáng hắn, tâm hồn bay bổng nơi nào.
"Hắn ta, có thể tin được không?" Một cái tay ngọc như du xà bất ngờ quấn quanh eo Mộc Tử Khâm, còn tận tình xoa nắn thịt mềm bên hông y, hưởng thụ mà phát tiếng kêu thoải mái cực kì kiều mị "A ~", chọc người khác nổi từng trận gai ốc.
Mộc Tử Khâm lạnh lùng liếc xéo móng heo của Hạ Vân Dương, không biết có phải tập mãi thành quen với việc hắn tao lãng tiện hay không, y thế mà chưa nổi giận, chỉ lạnh nhạt đáp lời: "So với ngươi đáng tin hơn.", liền trực tiếp gạt bỏ tay hắn, ngồi xuống thư trác, nghiêm túc chấp bút viết phê chú lên đồ chỉ trải ra trên bàn.
"Lần này bản các chủ ban ngươi đại ân như thế, ngươi xem muốn báo đáp ta thế nào?"
Giọng nói khàn khàn từ tính chợt vang bên tai, đầu lưỡi ẩm ướt hữu ý vô ý lướt qua thùy tai, tê tê dại dại, đôi tay trắng nõn trắng trợn vói vào ngực y, linh hoạt dao động.
Thân thể Mộc Tử Khâm cương cứng hết cả, con ngươi tức khắc thâm trầm: "Ngươi muốn cái gì?"
Hạ Vân Dương vùi đầu tại gáy Mộc Tử Khâm, đầu ngón tay thon dài trên ngực y vẽ loạn, hơi thở nóng bỏng phun ở cổ y: "Ngươi nói xem?"
Âm thanh từ tốn trầm thấp từ môi mỏng thoát ra, mang theo mị hoặc không nói nên lời nện bên tai Mộc Tử Khâm, ý tứ ẩn bên trong chẳng nói cũng biết.
Mộc Tử Khâm chả mở miệng, chỉ hơi nghiêng đầu, mi mắt tựa cánh bướm khép hờ, tạo thành đạo bóng mờ, khiến người ta xem không thấu biểu tình, không rõ y nghĩ cái gì.
Hạ Vân Dương nheo mắt, như con mèo lười lẳng lặng chờ đáp án của Mộc Tử Khâm.
Hai người liền duy trì trạng thái trầm mặt.
Thật lâu sau, khi Hạ Vân Dương ý thức chính mình đùa quá trớn mà tính toán chấm dứt, Mộc Tử Khâm đột nhiên nói một chữ: "Được"
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Vân Dương cứng đờ người, có chút bất khả tư nghị trông về phía Mộc Tử Khâm.
Chữ "Được" kia Mộc Tử Khâm nói rất nhỏ rất khẽ, nhưng hắn vẫn nghe.
"Ta nói.
Được." Mộc Tử Khâm đứng dậy, tay ngọc đặt tại yêu gian, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vân Dương trút bỏ từng kiện từng kiện y phục chính mình.
Kiện y sam cuối cùng rơi xuống đất, thân thể trắng nõn kiều mĩ lập tức bại lộ trước mặt Hạ Vân Dương.
Hai mắt Hạ Vân Dương tức thì giống như bị câu dính chặt hai khỏa nhô lên tại da thịt tựa ngọc kia, hô hấp dần trở nên nóng rực, sau khi ý thức Mộc Tử Khâm đang làm cái gì, cỗ lửa giận mạc hừng hực bốc cháy.
Hắn buộc bản thân dời lực chú ý khỏi ngực Mộc Tử Khâm, nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của y, con ngươi áp chế lửa giận: "Ngươi biết chính mình đang làm cái gì sao?"
Mộc Tử Khâm khẽ cười, mang chút kinh miệt cùng khinh thường: "Đây chẳng phải điều ngươi muốn ư? Đến đi."
Nghe vậy, ngọn lửa trong lòng Hạ Vân Dương càng mãnh liệt, đốt ngón tay siết kêu kẽo kẹt, "Có phải ai cũng có thể, chỉ cần giúp ngươi đạt được mục đích?"
Mộc Tử Khâm chẳng rõ Hạ Vân Dương vì cái gì bỗng nhiên thốt ra câu không đầu không đuôi thế này, cũng chẳng rõ đầy mắt lửa giận kia từ đâu mà đến, nhưng y lười nghiên cứu nhiều, tùy tiện đáp lời: "Đương nhiên......."
"Tốt.
Rất tốt!" Nộ hỏa ngập trời cuồn cuộn lao ra, khuôn mặt Hạ Vân Dương nguyên bản tà mị nháy mắt biến thành cực hạn âm trầm.
Mộc Tử Khâm còn muốn nói thì đạo bóng đen cao lớn thình lình hạ xuống, chờ y hồi phục tinh thần, cả người đã bị Hạ Vân Dương gắt gao áp trên nền đất.
Lúc này đây Hạ Vân Dương tựa như báo săn sắp đánh mất lý trí, song nhãn đỏ tươi, nộ hỏa nơi con ngươi cơ hồ triệt để thiêu đốt hắn.
Chưa đợi Mộc Tử Khâm cẩn thận suy nghĩ sao Hạ Vân Dương lại mất khống chế, liền thấy khóe môi đối phương gợi lên mạt ý cười chói mắt, kế đó là trận đau đớn kịch liệt từ xương quai xanh truyền đến.
"Shh ~"
Răng nanh sắt bén hung hăng cắn xương quai xanh y, khí lực cực lớn như muốn cắn nát xương thịt của y.
Đồng tử Mộc Tử Khâm bất giác chứa đầy hàn mang, vừa chuẩn bị xuất thủ đánh xuống gáy Hạ Vân Dương, bỗng nghĩ tới cái gì, dần dần từ bỏ phản kháng.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Cửa phòng thình lình bị người ta mở ra, đi kèm là tiếng nộ hống âm lãnh cuốn theo gió lạnh.
Mộc Tử Khâm quay đầu, liền thấy Tiêu Chấn Diệp vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa, toàn thân bộc phát hơi thở âm u, phảng phất như ác ma trở về từ địa ngục.
.