Mặt trời đã lên đến cao điểm, trêи đường phố xá truyền đến thật nhiều tiếng động lớn rất ồn ào, ầm ĩ. Đêm qua, đều là vì uống đến say mèm mà Trầm Tuyệt Tâm phải trằn trọc mệt mỏi tỉnh lại. Nàng xoay người khẽ phát ra tiếng động nhẹ, đầu nàng hơi đau làm cho nàng không cách nào có thể tiếp tục ngủ nữa.
Lúc thức dậy, Sơ Tình đã ngồi trước bàn trang điểm yên tĩnh tô vẽ hàng mi nhỏ mảnh. Nàng rất chuyên chú, đến nỗi nàng cũng không chú ý đến Trầm Tuyệt Tâm trêи giường đã tỉnh lại hay chưa.
"Sơ Tình..." Trầm Tuyệt Tâm cúi người đeo giày vào đem vạt áo hơi xốc xếch hỗn độn của mình sửa sang lại cho chỉnh tề.
Bộ y phục vẫn còn nguyên như đêm qua chưa từng bị người nào cởi ra cũng như thay đổi. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân Trầm Tuyệt Tâm nguyện ý nhiều lần ngủ lại trong phòng Sơ Tình. Trầm Tuyệt Tâm ngước mắt nhìn Sơ Tình, nàng luôn cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nàng lại không rõ là quen thuộc ở chỗ nào.
Trầm Tuyệt Tâm không rõ ràng lắm là Sơ Tình có hay không biết được bí mật nàng là nữ tử. Nàng cũng không biết các nữ nhân ở đây là do cuộc sống quá khốn khổ mà phải bán thân hay là do các nàng tự nguyện. Nàng chỉ biết Sơ Tình cũng là vì bất đắc dĩ cho nên mới dấn thân vào thanh lâu này, tự dựa vào "mình" để kiếm ngân lượng nuôi sống chính mình.
Nhiều lần nàng tới thăm, Sơ Tình luôn hướng nàng chào hỏi giống như là bạn bè đã quen biết nhiều năm. Lúc đầu, nàng đến đây bất quá cũng chỉ là tới uống rượu để giải tỏa tâm trạng không vui của mình...
"Công tử, ngươi đã tỉnh".
Sơ Tình đứng ở một bên cười nói. Trêи lông mi chưa được vẽ hoàn toàn, Sơ Tình đang muốn dừng bút để hầu hạ Trầm Tuyệt Tâm rửa mặt, kế đó Trầm Tuyệt Tâm liền cầm mi bút lên kéo Sơ Tình vào trong lòng, trầm giọng nói "Đừng nhúc nhích, bên mi kia liền nhượng cho ta vẽ nốt được không?".
"Công tử một phen tâm ý, Sơ Tình sao có thể cự tuyệt. Bất quá..."
"Cũng không thể nói như thế, Sơ Tình không nghi ngờ tài năng họa mi của ta sao?... Thế nào, ngươi rất khẩn trương sao?" Sơ Tình ở trong lòng Trầm Tuyệt Tâm cúi cúi đầu, nàng liên tục cắn môi dưới, làm sao để Trầm Tuyệt Tâm chuyên tâm được.
"Mi của nàng tốt như vậy nếu không vẽ bằng tâm ý thì sao có thể được?" Nghĩ đến, Trầm Tuyệt Tâm thế nhưng đang ôm bên hông Sơ Tình để cho nàng an tọa ngồi trêи đùi mình, Sơ Tình không khỏi cảm thấy ấm áp.
Bốn mắt nhìn nhau, Trầm Tuyệt Tâm cầm bút chậm rãi nhẹ nhàng vẽ mi cho Sơ Tình. Rất tỉ mỉ, nhẹ nhàng, dường như rất sợ mi của Sơ Tình chính vì mình mà bị phá hư.
"Tâm nhi không biết việc họa mi chỉ khi là tình nhân thì mới có thể làm cho nhau sao? Ta vốn là cự tuyệt, ngươi cũng hiểu mà..." . Nhìn Trầm Tuyệt Tâm dụng tâm mà họa mi cho mình, tầm mắt của Sơ Tình có thể nhìn kỹ được dung nhan của người trước mặt này. Trong lòng Sơ Tình càng thêm chua xót, nghĩ tới chuyện tối hôm qua có lẽ Trầm Tuyệt Tâm cũng không thể nhớ được.
"Được rồi" Buông mi bút, Trầm Tuyệt Tâm đứng dậy bên môi đều là mang theo ý cười, trong mắt không để ý tới hai gò má của Sơ Tình đang phiếm hồng.
"Không bằng Sơ Tình, ta là lần đầu tiên họa mi, quả nhiên là không đẹp bằng, cần phải tập luyện thêm". Ánh mắt của Trầm Tuyệt Tâm lại bắt đầu buồn bã, nàng chưa bao giờ quên Nhược Tuyết tỷ đã từng đồng ý cả cuộc đời này chỉ chờ một mình nàng họa mi. Mà nay người đã không còn, lời hứa này sẽ không có khả năng hoàn thành được.
"Công tử vẽ rất tốt, Sơ Tình cũng rất thích".
Nàng muốn nói nói ngày sau đều là mong Tâm nhi có thể vì nàng mà họa mi, lời đến khóe miệng, cuối cùng lại bị nàng nuốt sâu vào trong bụng. Nàng làm sao có thể đường đột như vậy nói ra, há là lại hù dọa Trầm Tuyệt Tâm.
"Ngươi thích là tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, ta..."
Chưa kịp nói hết câu, đã có tiếng đập cửa điên cuồng. Trầm Từ la to, cơ hồ là đem toàn bộ những người xung quanh đánh thức hết.
"Thiếu gia, không tốt rồi! Lão gia biết ngài đi Di Hương viện trắng đêm không về, lúc này rất là giận dữ. Lão gia kêu toàn bộ hạ nhân tới đây buộc ngài hồi phủ. Phu nhân muốn ta tới đây trước gọi thiếu gia hồi phủ, phu nhân còn đang khuyên can lão gia. Nếu thiếu gia không quay về chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn".
Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm còn chưa lên tiếng trả lời, Sơ Tình lộ ra vẻ lo âu.
"Công tử, ngươi..."
"Haha, Trầm Từ ngươi tới nhưng lại vừa đúng lúc" Trầm Tuyệt Tâm dùng nước thấm ướt khăn mặt sau đó xoa xoa mặt, nói "Không sao".
Đến khi bước ra khỏi gian phòng, liền quay đầu lại nói "Trước ta liền về phủ, Sơ Tình hôm qua quả thật là rượu ngon lần sau gặp lại phải uống hết một vò mới tốt. Chỉ là trà thì vị không được tốt lắm".
"Đến lúc này, thiếu gia còn tư tưởng đến chuyện trở lại được sao?" Trầm Từ thay thiếu gia nóng ruột, cũng là mặc kệ người bên ngoài có lời muốn nói với thiếu gia, lôi ống tay áo của nàng chạy đi.
"Thiếu gia, người mau hồi phủ đi, thiếu gia không biết sắc mặt của lão gia tệ như thế nào đâu"
"Thời gian còn sớm, trước hãy đến quầy bán đậu hũ của Oản Nương đã" Lời tuy như vậy nhưng sắc mặt của Trầm Tuyệt Tâm đã đông lạnh rồi. Đa phần từ trước tới giờ Trầm lão gia đều đối với nàng thật sựu rất hà khắc, lần này tất nhiên là không tránh khỏi bị ăn đánh.
"Thật sự là nghìn vạn lần không nên uống rượu say đến nỗi ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh, có lẽ Oản nương cũng không thấy được hình bóng đâu, sợ là đã bán xong đậu hũ và về nhà rồi".
Cửa Trầm phủ mở rộng, vừa lúc Trầm Tuyệt Tâm bước vào cửa liền có hạ nhân chạy tới nói ""Thiếu gia, lão gia đang ở trong từ đường chờ ngài".
"Đã biết, trước ngươi liền lui xuống đi" Trầm Tuyệt Tâm đáp.
Từ đường là nơi bày bài vị tổ tông, trong lòng Trầm Tuyệt Tâm không bao lâu liền như là gặp ác mộng. Bởi vì nàng nhớ rất rõ, lúc còn nhỏ nàng chỉ vô ý làm rớt cái nghiên mực mà cha hết mực quý trọng, liền chọc giận đến hắn. Đêm hôm đó nàng bị phạt quỳ gối cả đêm trong từ đường, trời lạnh đến thấu xương. Từ đó, nàng không bao giờ quên được nào là từ đường tổ tông, từng cái bài vị, tất cả đều như là đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng bị phạt.
Từ ngoài bước vào lòng Trầm Tuyệt Tâm đã hơi có khϊế͙p͙ sợ, nàng không biết cách nào mà đi tới, Trầm phủ lớn như vậy , mà từ đường lại bị xây ở một nơi đơn độc, rõ ràng là không nhớ ra được phương hướng, lại cứ tùy theo ký ức cũ mà chậm rãi đi đến.
Trầm lão gia ở bên trong chờ nàng, chỉ nhìn bọn hạ nhân đang tràn đầy sợ hãi, nàng liền biết lão gia vẫn còn đang tức giận, thậm chí chỉ có tăng chứ không giảm.
Từ đường là không cho ngoại nhân bước vào, Trầm Tuyệt Tâm xua tay nhượng Trầm Từ ra ngoài, do dự bước vào từ đường. Nàng nhìn bóng lưng của Trầm lão gia, cung kính kêu một tiếng.
"Cha".
Tầm mắt của nàng đảo qua trước bài vị, vẫn là giống những ký ức lúc nhỏ tất cả đều đang nhìn nàng, như là chuẩn bị xem nàng sẽ bị phạt như thế nào.
"QUỲ XUỐNG!" Trầm lão gia cũng chưa từng quay đầu lại, đứng chắp tay ở đó. Hắn nhìn lên bài vị trong lòng lại không kìm được lửa giận, cuối cùng hắn cầm chiếc roi điều triều mà đánh Trầm Tuyệt Tâm.
"Nghịch tử! Trầm gia ta chỉ vì ngươi mà mất hết cả thanh danh" Trầm lão gia hạ thủ không nhẹ đánh cho Trầm Tuyệt Tâm kêu lên một tiếng vì đau đớn, ngươi đánh tất nhiên cũng là cảm thấy đau lòng nhưng tuyệt nhiên không nói ra tiếng nào.
"Môt năm, ta dúng túng ngươi, rồi hai năm, ba năm, rất nhiều năm... chỉ mong ngươi khôi phục lại diện mạo như cũ. Ngươi lại không có ăn năn trái lại ngày càng thêm trầm trọng, hôm nay lại dám cả gan ở trong thanh lâu đến trưa cũng không chịu về. "
"Ngươi không có tai để nghe sao? Người bên ngoài đã nói Trầm gia ta đến cái gì rồi? Bại gia tử, phong lưu thành tính, tiêu tiền như nước. Ngươi là hậu nhân của Trầm gia tại sao lại trầm luân đến như vậy! Ngươi như thế bảo ta làm sao có thể giao sản nghiệp Trầm gia này lại cho ngươi."
"Nghịch tử a, thật là một nghịch tử mà, hôm nay trước mặt tổ tông ta liền muốn giáo huấn ngươi một phen. Người của Trầm gia ta tuyệt đối không tham luyến nữ sắc, vô năng bất tài, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy ta thà phế đi người. Cho ngươi cả đời đều ở trong từ đường này không bao giờ được ra khỏi phủ nửa bước".
Cây roi cứ thế mà đánh vào người Trầm Tuyệt Tâm, bởi vì đau mà lông mày của nàng đã nhăn lại, mô hồi lạnh đều ứa ra cả. Nghe được thanh âm lão gia đánh thiếu gia như thế bọn hạ nhân không khỏi sợ hãi, bởi nếu lão gia hạ thủ quá nặng thiếu gia cũng vì vậy mà không chịu được thì phu nhân chỉ có thương tâm tới chết mà thôi.
"Lão gia!"
Thanh âm của Trầm phu nhân đột nhiên cất lên, thế nhưng là vẫn chưa thấy người đâu. Trầm phu nhân tất nhiên là lo cho hài tử thân thể không tốt, khi nghe nói nàng bị lão gia ra sức đánh liền lập tức từ trong phòng chạy tới, che cho Trầm Tuyệt Tâm.
Trêи người nàng đã toát ra đầy mô hôi lạnh, Trầm phu nhân trách cứ "Lão gia, ngươi sao có thể hạ thủ nặng như vậy. Tâm nhi trong người thế nhưng là mang hàn chứng, thân thể vốn là yếu ớt đâu có thể chịu được người đánh như vậy. Tuy là nàng sai nhưng chung quy nàng cũng là hài tử của chúng ta, ngươi thật quá nhẫn tâm".
Mắt nhìn Trầm Tuyệt Tâm trêи người đều các là vết hồng hồng, Trầm phu nhân không khỏi thương tâm mà rơi lệ "Lão gia, ngươi đánh nàng thế nhưng lại đau nhức ở tâm ta, ngươi đem Tâm nhi đánh thành như vậy có phải đây là không muốn ta sống nữa đúng không?".
"Tâm nhi con không sao chứ?" Trầm phu nhân ra sức ôn tồn hỏi
Bị ra sức đánh dữ dội như thế sắc mặt Trầm Tuyệt Tâm đã trắng bệch không ngớt, nàng gắng gượng cười, da thịt bị đánh đều là bong tróc, nàng rốt cuộc đã sai ở đâu?
Thân mình một trận đau nhức ập đến, tâm lại không đau, nàng một lần nữa liếc nhìn bài vị vô lực nói "Con để mẫu thân lo lắng rồi!". Nói xong, trước mắt nàng tối sầm lại, liền ngất ngay ở trong lòng Trầm phu nhân.
"Tâm nhi...!" Cứ như vậy Trầm Tuyệt Tâm đột nhiên ngất đi, Trầm phu nhân hoảng loạn ôm chặt hài tử trong lòng, cũng vì như vậy mà Trầm lão gia bắt đầu luống cuống. Những tức giận trong lòng ít nhiều gì cũng giảm được hơn phân nửa, giọng nói lại càng giảm đi ba phần
"Phu nhân, ta cũng không phải cố ý hạ thủ nặng như thế, chỉ là nàng không nên thân, nếu không giáo huấn nàng chỉ sợ là sau này nàng lại cứ tiếp tục sai càng thêm sai... Phu nhân Tâm nhi... nàng!".
"Ngươi thôi đi!" Trầm phu nhân nói to, nàng chưa bao giờ đối với Trầm lão gia như thế, hôm nay trong lúc tức giận liền nhân lúc Trầm lão gia hoảng loạn mới như vậy. Nàng không chịu để cho người khác đỡ Trầm Tuyệt Tâm, иɦũ ɦσα nuôi tình nguyện chạy tới cùng đỡ Trầm Tuyệt Tâm.
Trầm phu nhân liền gọi Trầm Từ "Nhanh đi kêu Bả đại phu tới đây, nhanh đi!". Thân phận của Tâm nhi cũng bất tiện để cho hắn biết được, y thuật cũng rất giỏi lại tuyệt đối giữ bí mật của Tâm nhi. Bằng không, bí mật này sao có thể giấu diếm lâu như thế.
Thiếu gia bị lão gia đánh ngất xỉu, trong phủ trêи dưới đều là ngạc nhiên phi thường.
Trầm lão gia ở bên ngoài phòng, chỉ còn chờ đại phu khám xong liền đi vào. Chỉ là chưa trông thấy người liền bị Trầm phu nhân ngăn cản ở cửa, oán trách.
"Ngươi lại muốn làm gì, Tâm nhi bị ngươi đánh còn chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục đánh nàng nữa hay sao?"
"Haizz... Phu nhân ta đây cũng không có ý định hạ thủ nặng như thế, chỉ là nàng làm cho ta quá thất vọng không thể thay ta quán lý sản nghiệp của Trầm gia thì thôi, mỗi ngày lại chạy đến Di Hương viện. Ngươi cũng biết bên ngoài đồn đãi như thế nào mà..."
"Phu nhân Tâm nhi thật sự là không còn nhỏ nữa, nàng cứ tiếp tục như vậy ta làm sao giao sản nghiệp này lại cho nàng được!".
"Thì ra là như vậy, ngươi đem nàng đánh thành như vậy chỉ vì như thế thôi sao? Tâm nhi dù có như thế nào đi nữa thì đều là hài tử của ta, việc làm ăn ngươi giáo nàng cho tốt, còn nữa chuyện bên ngoài không phải một ba hôm là có thể vơi xuống, ngươi đánh nàng như thế thì có ích lợi gì?".
Đối với việc Trầm Tuyệt Tâm vào thanh lâu Trầm phu nhân cũng là một mắt nhắm một mắt mở, bởi vì nàng biết Tâm nhi bất quá cũng chỉ là tham gia náo nhiệt, nàng cũng không thể làm được chuyện đại sự gì(*). Nàng biết Tâm nhi thông minh tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết được bí mật này.
(*) ai nói lại không làm được gì chứ hehe.
Nghe vậy, Trầm lão gia lại thở dài nói "Phu nhân nói cũng có lý, vậy nếu Tâm nhi thành gia lập thất rồi chắc chắn sẽ thay đổi. Người ta nói nam nhi trước chính là thành gia sau đó lập nghiệp. Khi nàng đã thành gia lập thất tất nhiên sẽ thu liễm tính nết, nghĩ đến thiên kim của Tô phủ đã đến tuổi xuất giá. Đợi khi thương của Tâm nhi khỏi hẳn ta sẽ đến Tô tri phủ cầu hôn, nếu có thể cùng Tô tri phủ kết thành thân gia, đối với Trầm gia chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại.