(*): sinh lòng yêu thương, sinh lòng ái mộ.
Kết quả là Tô Vãn Ngưng vẫn phải đến trù phòng nấu một chút cháo thanh đạm, có điều khi nấu cháo, nàng còn nấu the một phần ngân nhĩ hạt sen và ít táo. Cháo đều là do Tô Vãn Ngưng tự mình nấu, nàng dù sao cũng đã cân nhắc chu toàn, không muốn để cho hạ nhân ở trêи người Trầm Tuyệt Tâm nhìn ra đầu mối.
Dù sao, hiện tại Trầm Tuyệt Tâm chỉ mặc mỗi áօ ɭót, nhìn nàng gém hai chân nhún vai ngồi ở bên giườngdáng vẻ cà lơ phất phơ, thực sự cực kỳ giống khách mời lưu manh trong thanh lâu, gọi người hận không thể đem nàng thu xuống giường đến tàn nhẫn đạp một trận mới tốt.
Có điều, Tô Vãn Ngưng tuy rằng tính tình lạnh nhạt, trong xương nhưng không có quá nhiều ý nghĩ bạo lực tồn tại. Thấy Trầm Tuyệt Tâm tinh thần như thế, lường trước nàng đã không còn đáng ngại, liền gọi nàng đến trước bàn ngồi, đem chén cháo đẩy lên trước mặt nàng, nói,
"Ngươi mới vừa tỉnh, cũng không thể thực sự ăn đồ ăn ngọt quá được. Trong bát cháo này có không ít hạt sen làm cho có vi ngọt nhàn nhàn, lại có táo bổ khí bổ huyết, đối với thân thể ngươi cũng có trợ giúp. Nếu là không muốn ăn, chỉ cần uống canh hạt sen là tốt rồi."
"Ngươi cũng thật là. . ." Trầm Tuyệt Tâm bắt nàng hết cách rồi, đúng là bịvị ngọt nhàn nhạt của canh hạt sen canh tản mát ra dụ, nâng canh bát say sưa uống ngon lành.
Ân, một chén canh vào bụng vào, Trầm Tuyệt Tâm lông mày hoàn toàn giãn ra, nhìn dáng dấp rất là hưởng thụ tư vị trong đó.
Đầu bếp Trầm phủ đại đã số là được mời tới mà khá có danh tiếng sư phụ, trong ngày thường thức ăn tuy không bằng Hoàng Cung Vương Phủ, nhưng cũng khá có tư vị. Trầm Tuyệt Tâm từ nhỏ ăn quen rồi những mỹ vị này rồi, đối với hắn mùi vị đã không cảm thấy kinh ngạc.
Vậy mà, tối nay này bát canh hạt sen này, tuy vẻ ngoài không tốt, mùi vị lại hết sức thanh tân, không ngọt không chán, càng có tia nhàn nhạt hà hương. Canh hạt sen, cũng thật là danh xứng với cái tên canh hạt sen rồi đây! Trầm Tuyệt Tâm xoi mói đủ điều lại bị bát canh rất có mỹ vị này thỏa mãn, nàng đem bát canh đều uống hết, hiếm thấy cười híp mắt nói rằng "Hôm nay, canh này làm không tệ, không biết là vị nào sư phụ nào nấu vậy."
"Làm sao? Hẳn là phải cho nàng chút tiền?" Tô Vãn Ngưng cười hỏi, nhìn đã thấy đáy bát, trêи mặt không khỏi có một tia nhu ý.
Như vậy như gió xuân ấm áp, đúng là để Trầm Tuyệt Tâm hô hấp hơi dừng lại, phảng phất giống như lần đầu thấy mỹ cảnh, đặc biệt bị kinh diễm.
Nói thật, kinh diễm một từ cũng không khuếch đại lên, Tô Vãn Ngưng là thiên kim Tri Phủ, trong ngày thường hầu như nghiêm túc thận trọng, càng là lạnh lùng, trêи mặt càng là không có vẻ mặt này. Hiện nay, lại mỉm cười, cũng như là đông tuyết bên trong một đóa Hồng Mai, làm ấm trời đông giá rét.
"Thưởng tiền, cũng không phải không thể. . ."
Nghe vậy, Tô Vãn Ngưng nụ cười càng sâu, nàng đem canh bát đều thu ở bên trong khay, mang tới áo khoác cho Trầm Tuyệt Tâm, nói. "Vậy ngươi liền đem tiền thưởng cho ta đi."
Đã là đêm khuya, trù phòng các sư phó đã về sớm phòng nghỉ ngơi, nơi nào sẽ có ai tiếp tục ở trù phòng chứ? Tô Vãn Ngưng không muốn hiện tại bị người trong phủ biết được Trầm Tuyệt Tâm đã tỉnh lại, cho nên đơn giản là tự mình ở trong phòng bếp bận bịu nấu. Cũng may nàng từng hướng qua mẫu thân lĩnh giáo làm sao nấu cháo nấu canh, tuy sẽ không được như những người đầu bếp trong phủ, nhưng đủ khiến Trầm Tuyệt Tâm có thể ấm bụng.
"Hả?" Trầm Tuyệt Tâm có chút khó hiểu, đợi nàng nghĩ thông suốt, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, nói "Canh này là ngươi nấu sao? Ngươi. . . Ngươi biết nấu đồ ăn?" Nguyên tưởng rằng Tô Vãn Ngưng là thiên kim của Tri phủ đại nhân nuôi dưỡng ở khuê phòng, không ngờ nàng có thể tự mình ở trù phòng nấu cháo nấu canh? Mà mùi vị này không sai, thực sự là. . .làm cho người khác khó mà tin nổi.
Tô Vãn Ngưng đối với sự kinh ngạc của Trầm Tuyệt Tâm cũng không có quá nhiều phản ứng, che miệng ngáp một cái, đơn giản không để ý tới bát không rêи bàn, ngược lại để cho bọn hạ nhân sáng mai tiến vào thu thập, nàng không cần làm thêm gì nữa .
"Nghỉ ngơi đi, sáng mai khi trời vừa sáng, phu nhân sẽ đến xem ngươi." Nàng ngồi ở mép giường đối với Trầm Tuyệt Tâm nói, nhưng Tô Vãn Ngưng chậm chạp không chịu nằm trêи giường. Ý kia rất rõ ràng, chính là phải đợi Trầm Tuyệt Tâm cùng nằm.
Trong ngày thường hai người chia đôi giường mà ngủ sớm thành quen thuộc, hiện nay Trầm Tuyệt Tâm tỉnh rồi, tự nhiên là không chịu cùng nàng cùng giường cộng miên.
Do dự một lúc, Trầm Tuyệt Tâm khoác quần áo lên người, nói. "Ngươi ngủ đi, ta qua giường bên kia chấp nhận ngủ một lúc."
"Ngủ cùng ta đi." Trầm mặc một lúc lâu, Tô Vãn Ngưng cuối cùng mở miệng mời.
Cân nhắc đến Trầm Tuyệt Tâm vừa tỉnh lại, lại biết rõ nàng là nữ tử, Tô Vãn Ngưng há có thể nhẫn tâm làm cho nàng chấp nhận ngủ giường bên kia?
Nhỏ như vậy, thân thể cuộn lại bên trong mới có thể ngủ yên, Trầm Tuyệt Tâm thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, làm sao chịu nổi ủy khuất như vậy?Bầu không khí tốt đệp đột nhiên rơi xuống đến băng điểm, Trầm Tuyệt Tâm không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn nàng, hầu như không nhận ra những chuyển biến này đến tột cùng là vì lý do gì? Nàng, có phải là đã phát hiện cái gì đó hay không? Trầm Tuyệt Tâm sắc mặt hơi lạnh, nàng cảnh giác đánh giá Tô Vãn Ngưng, nỗ lực dựa vào nét mặt của Tô Vãn ngưng tìm đáp án.
Giống như thấu được suy nghĩ của Trầm Tuyệt Tâm, Tô Vãn Ngưng mặt không thay đổi, thản nhiên nói "Ngươi vừa tỉnh lại, vẫn cần nghỉ ngơi. Ta không muốn phu nhân sáng mai đi vào nhìn thấy ngươi ở giường trêи oan ức, đến lúc đó phu nhân lại phải trách cứ ta. Trầm Tuyệt Tâm, ngươi biết ta là thê tử của ngươi, phu thê cùng giường, có gì không thích hợp chứ?"
"Nếu không có ngươi ngày ấy liều mình bảo vệ ta, thì người cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, về tình về lý, ta đều nên chăm sóc cho ngươi. Phu quân, vẫn là tới nghỉ ngơi đi." Nói xong lời cuối cùng, Tô Vãn Ngưng âm thanh càng mang theo một tia bất đắc dĩ cùng ôn nhu.
Nàng cũng không biết những câu nói này có hay không có thể giải trừ nghi ngờ trong lòng của Trầm Tuyệt Tâm, chỉ là phu quân hai chữ này, thực tại khó chịu, lại có chút. . . xấu hổ.
Nàng, là đang thẹn thùng sao? Trầm Tuyệt Tâm nhìn chằm chằm nàng, tuy có nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn không cự tuyệt nàng nữa, chậm rì rì bò lên giường, đem áo ngủ bằng gấm che ở trêи người của hai người, nói.
"Ngủ đi, mấy ngày này, ngươi nếu là lạnh, liền để hạ nhân sớm chút đem lửa tha tới, cũng tốt cho chuyện trục xuất hàn ý."
"Ân. Ngươi ngủ đi. . ." Dặn dò nửa câu, Tô Vãn Ngưng nằm sát bên thân thể Trầm Tuyệt Tâm nhắm hai mắt lại.
Nàng không nói nhiều, Trầm Tuyệt Tâm cũng không nói thêm. Hai người hô hấp liên tiếp, không lâu sau, cả hai đều ngủ thϊế͙p͙ đi. Đêm khuya kéo dài, may nhờ hai người cùng giường mà giấc ngủ mới yên được, sự ấm áp như được tỏa ra.
Trầm phu nhân mới sáng sớm đã qua phòng để xem Trầm Tuyệt tâm, biết được Trầm Tuyệt Tâm tỉnh lại mà cũng không lo ngại gì nữa. Căng thẳng mấy ngày liền đã hạ xuống được Thấy Tô Vãn Ngưng đem Trầm Tuyệt Tâm hầu hạ rất tốt, lại thấy các nàng hai người mấy phần ngọt ngào, hai con mắt hơi trầm xuống.
"Mấy ngày nay cha ngươi cùng ta cũng không thể an nghỉ, đều đang lo lắng thân thể của ngươi. Bây giờ ngươi tỉnh lại, lão gia hồi phủ tất nhiên là hài lòng. Tâm nhi, nha môn đã phái người điều tra lai lịch của kẻ xấu, những ngày tới ngươi nên ở trong phủ dưỡng thương, không nên dễ dàng ra ngoài. Chờ quan phủ bên kia có tin tức, khi đó ra ngoài cũng không muộn."
"Tâm nhi rõ ràng." Rõ ràng tâm có không muốn, Trầm Tuyệt Tâm cuối cùng vẫn nghe Trầm phu nhân.
Dù sao, nàng cũng không muốn phát sinh việc nguy hiểm như mấy ngày trước. Chỉ là đã như thế, chuyện làm ăn việc liền gác lại trước. Trầm Tuyệt Tâm chân mày hơi nhíu lại, bỗng nhiên nghĩ đến Sở khanh, không khỏi có một chút ý nghĩ.
Đơn giản là cùng hài tử mình hàn huyên vài câu, phu nhân đưa mắt chuyển sang ởtrêи người Tô Vãn Ngưng . Nàng nắm tay Tô Vãn Ngưng, nụ cười nhàn nhạt.
"Ngưng nhi chăm sóc Tâm nhi thực tại khổ cực, trước đó vài ngày có người đưa ta chút đồ trang sức, Ngưng nhi cùng ta đi vào chọn mấy thứ yêu thích như thế nào?"
Quả nhiên, phu nhân chung quy là muốn tìm nàng nói "Chuyện phiếm". Tô Vãn Ngưng không có từ chối, theo Trầm phu người đi tới gian phòng. Mấy thứ tinh xảo đồ trang sức liền đặt tại trước bàn trang điểm, Trầm phu nhân đem một cái ngọc trâm đưa cho Tô Vãn Ngưng, nói: "Ngưng nhi, ngươi gả vào Trầm gia cũng đã nhiều ngày, Tâm nhi đối với ngươi có tốt không?"
"Phu quân đối với ta rất tốt, làm phiền nương quan tâm."
"Ân, tốt với ngươi là tốt rồi." Trầm phu nhân giật giật môi, bỗng nhiên nhìn thẳng Tô Vãn Ngưng mặt.
"Ngưng nhi, có một số việc, ngươi so với ta rõ ràng. Nguyên bản ta làm trưởng bối chính là không muốn hỏi đến chuyện của tiểu bối, nhưng ngươi cũng phải rõ ràng, từ xưa Âm Dương kết hợp lại mới là phải luân thường. Không được cho rằng chuyện không làm được là do chính mình là không thể có. Ngươi gả vào Trầm gia, phu nhân ta tự giác thấy thẹn đối với ngươi, chắc chắn sẽ bồi thường. Nhưng, ta không thể không cho ngươi một câu lời khuyên, không nên đối với nhưng người không nên động tình lại động chân tình." Trầm phu nhân ý tứ rõ ràng. Bởi vì Trầm Tuyệt Tâm chính là không bao giờ động tình với mình mà mình cũng không thể động tình với nàng.