Chương 53: Trầm công tử không thể đáng yêu như thế

Lúc này, khí trời ở thành Tô Châu khá là quỷ dị, xuân thu trao đổi không có quy luật, vì vậy bách tính ra ngoài thường thường ăn mặc đơn bạc nhưng phải mang áo đơn theo, để chuẩn bị bất cứ tình huống xấu nào xảy ra.

Sắp đến Trung thu, không ítthư sinh trong thành rất sớm đemtàng thư(*) đi phơi nắng, bởi vì chỉ lo tiết Trung thu ngày ấy trời không tốt, không thể phơi thư, càng lo sẽ chỉ ngắm trăng đêm mà bị mây đen bịt kín, khiến cho người ta mất hứng mà về.

(*)sách vở cất giữ; hồ sơ lưu trữ; văn thư lưu trữ

Trong thành đã treo đầy đèn l*иgto nhỏ khác nhau, những đèn l*иg kia vẫn hướng về thành đông bên chỗ bờ sông kéo dài, cơ hồ đem cầu trêи đình bao vây hết. Chỉ chờ tiết Trung thu đêm đó, mang theo ý trung nhân của mình ở đây thưởng trăng, hoặc phô diễn chút tài nghệ của mình, ở khán đài nơi đối diện với các câu đối, đoán đố chữ, nếu thắng thì đến Túy Nguyệt lâu cung cấp bánh Trung thu đưa cho giai nhân của mình.

Bên trong Trầm phủ, có hạ nhân vì sợ tiết trời nên đem đèn l*иg treo ở cửa, lại bị Trầm quản gia tuổi già ngăn lại, muốn hắn thành thật đem những đèn l*иg kia đều thu hồi đi.

Trêи mặt của lão lộ ra lo lắng cùng bất đắc dĩ, mỗi khi đi qua hậu viện lão đều sẽ dừng lại ngoài phòng thiếu gia...đều đã ba, bốn ngày, tại sao thiếu gia vẫn chưa có tỉnh lại, đại phu không phải nói không phải lo lắng gì sao? Vì sao vẫn là bất tỉnh đây?

Lão là nhìn "Thiếu gia" lớn lên, cũng biết thân thể thiếu gia không tốt lắm, nhưng nếu Tiêu đại phu nói vai trêи cũng không ảnh hưởng nhiều, vì sao. . .

Trong căn phòng mờ tối, Trầm Tuyệt Tâm chỉ mặc mỗi áօ ɭót nằm ở trêи giường, giống như tử thi vậy không nhúc nhích. Tô Vãn Ngưng bồi tiếp nàng, đàng hoàng ngồi ở bên cạnh nàng. Rõ ràng rất buồn ngủ nhưng thỉnh thoảng vẫn mở mắt ra nhìn tới nhìn lui, chỉ lo bỏ lỡ may Trầm Tuyệt Tâm có tỉnh lại.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng tung bay, Tô Vãn Ngưng dùng tay đυ.ng nhẹ vào gò má của Trầm Tuyệt Tâm, sau đó ma xui quỷ khiến làm cho Tô Vãn Ngưng đυ.ng với môi của Trầm Tuyệt Tâm, mặt không tự chủ mà đỏ lên.

Ngày ấy, Trầm Tuyệt Tâm lần thứ hai té xỉu, thực đem nàng sợ đến hết hồn. Dù cho có gặp thổ phỉ, nàng cũng không có sốt sắng như vậy. Có thể bên trong động chỉ có hai người, mà Trầm Tuyệt Tâm lại bất tỉnh, để Tô Vãn Ngưng hiếm thấy mạnh mẽ khóc một lần. Vừa khóc như thế, làm cho nguyên bảnnàng càng thêm chật vật không thể tả nổi, tóc rối bù, thực cực kỳ giống ăn mày chạy nạn.

Nàng không muốn tiếp tục ở trong động mà không hề làm gì, lại không muốn đem Trầm Tuyệt Tâm một người ném ở trong động. Suy nghĩ một chút, nàng cuối cùng quyết định đi ra ngoài thử vận may, nàng không đi xa, chỉ ở lần cận tìm kiếm.

Nếu là vừa vặn gặp phải quan binh hoặc hạ nhântìm đến , các nàng liền có thể dễ như ăn cháo được cứu. Thời điểm bò ra khỏi động, Tô Vãn Ngưng quay đầu lại liếc nhìnTrầm Tuyệt Tâm như ngủ say kia, sắc mặt của nàng trắng xám, xem ra thực tại có chút thê lương.

Trong nháy mắt, trong ngực Tô Vãn Ngưng tuôn ra mộttâm tình tên là "Không muốn đi", nhìn như tâm tình bi thương thực sự mãnh liệt, để ánh mắt của nàng hầu như không có cách nào dời đi khỏi trêи người Trầm Tuyệt Tâm.

Cũng may nàng chung quy phân định rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ, cũng may vận may của nàng thực không sai. Như nàng suy nghĩ, thật sự sau khi xuất phát không lâu đượcbọn hạ nhânTrầm phủ tìm được. Tuy nói nàng ngay lúc đó dáng dấp hầu như doạ vài tên hạ nhân, nhưng nàng chung quy được cứu, liền với Trầm Tuyệt Tâm, cùng nhau được cứu.

Trầm Tuyệt Tâm là nữ tử, bí mật này chỉ có Trầm phu nhân và vài người quen biết mới biết được. Mà từ khi Tô Vãn Ngưng biết được bí mật này, nàng mới mẫn cảm phát hiện bí mật của Trầm Tuyệt Tâm, liền ngay cả Trầm lão gia đều chẳng hay biết gì. Huống chi là bọnhạ nhân Trầm gia càng không thể nào biết được.

Bởi vì, từ khi Trầm Tuyệt Tâm bắt đầuđược bọn hạ nhân thu xếp ở gian phòng, Trầm phu nhân liền từ chối tất cả những người không liên quan tiến vào thăm viếng, ngoại trừ Tiêu đại phu cùng Trầm quản gia thỉnh thoảng ra vào, Trầm phu nhân đều lấy lý do "Bất tiện tới thăm", từ chối Trầm lão gia vào trong quan tâm.

Mà nàng đây? Tô Vãn Ngưng nhớ tớiánh mắt sắc bén của Trầm phu nhân, nàng tất nhiên hiểu rõ mà, trong lòng không khỏi chìm xuống. Nguyên bản nên là Trầm phu nhân và người bên cạnh phụ trách đem Trầm Tuyệt Tâm chăm sóc.

Aizaa chẳng biết nàng bị cái gì kϊƈɦ thích, càng như vậy quật cường yêu cầu muốn chăm sóc cho Trầm Tuyệt Tâm, thậm chí không muốn dễ dàng đem tầm mắt từ trêи người Trầm Tuyệt Tâm dời đi.

Lần này, không biết có bị phu nhân nhìn ra cái gì không? Tô Vãn Ngưng chưa từng quên khuôn mặt kia của Trầm phu nhân, nhưng nàng vẫn càng muốn đến, muốn chờ cho tới khi Trầm Tuyệt Tâm tỉnh lại. Khi đó, nàng sợ là cũng bị phu nhân gọi đi nói "Chuyện phiếm" mất thôi.

Lại một tiếng thở dài, Tô Vãn Ngưng kéo kéo lại chăn, tựa ở bả vai của Trầm Tuyệt Tâm tự lẩm bẩm "Ngươi đối với bất kỳ người nào đều như vậy đúng không? Làm sao lại làm khó dễ chính mình đây? Vốn nên là một người nữ tử lập gia đình, nhưng phải đổi nam trang cưới vợ nhạc dạo, việc này nếu bị truyền ra ngoài, thật sẽ làm người khác kinh dị. Ta sẽ không nói, ngươi cứu ta, đây chính là ta trả ơn cho ngươi. Trầm cô nương, chuyện đến nước này, ta nên làm gì đối với ngươi đây?"

Làm sao có thể gọi "Phu quân" hai chữ này? Làm sao. . . Trầm Tuyệt Tâm a Trầm Tuyệt Tâm, tại sao rõ ràng mình là nữ tử, ngươi lại đem ta trêu chọc? Gắn bó như môi với răng, nhưng là quen thuộc gặp dịp thì chơi? Cái kia có phải ở nơi khác, ngươi cũng là như vậy, trêu chọc người khác. . . ?

Ai có thể nghĩ tới, trong ngày thường đối với hết thảy sự đều lạnh nhạt mà Tô Vãn Ngưng cũng sẽ như vậy nghi hoặc? Từ khi gặp Trầm Tuyệt Tâm, nàng liền mất đi sự tự nhiên, mà hết thảy nguyên nhân, các nàng như vậy đều do bậc cha tự ý làm chủ, vì bọn họ đã định ra thông gia từ bé mà thôi.

Mang theo lòng tràn đầy suy nghĩ lung tung, Tô Vãn Ngưng cuối cùng cũng ngủ được, nàng cho rằng Trầm Tuyệt Tâm đã hôn mê bốn ngày, sợ là còn muốn cho trong phủ trêи dưới lo lắng một trận nữa mới có thể tỉnh lại.

Không ngờ, ngay ở thời điểm nàng ngủ say, Trầm Tuyệt Tâm vì ho mãnh liệt mà trở mình, sau đó kịch liệt ho khan lên.

"Khát...." Đại khái là cho rằng mình vẫn cứ ở trong động, Trầm Tuyệt Tâm bẹp bẹp miệng, đem thân thể hướng về Tô Vãn Ngưng.

Một trận mùi thơm ngát đập tới, Trầm Tuyệt Tâm ôm lấyngười ngủ say không ngừng cọ cọ, lúc nãy không an phận hạ xuống, cổ nói.

"Chờ một lúc chúng ta liền đi tìm đường, thuận tiện tìm chút đồ ăn và nước uống. A, thực sự là khát đây....!"

Nguyên bản,tiếng ho khan của Trầm Tuyệt Tâm đã để Tô Vãn Ngưng đang ngủ cảm giác quái dị, sau đó liên tiếp mấy hành động thân mật, càng là đem nàng từ giấc ngủ trong hoàn toàn lôi ra.

Trầm Tuyệt Tâm tỉnh rồi!

Nhìn thấy mình cùng Trầm Tuyệt Tâm ở tư thế gối lên cánh tay người kia, sự buồn ngủ của Tô Vãn Ngưng hoàn toàn biến mất, đột nhiên ngồi dậy đến. Nghe thấy Trầm Tuyệt Tâm nói khát, nàng vội vàng xuống giường lấy chén nước lại đây, đỡ đầu của Trầm tuyệt Tâm đem nước đưa đến bên miệng, nói. "Nước ở chỗ này, ngươi nếu khát? Nhanh tỉnh lại uống đi."

Có nước sao!

Trầm Tuyệt Tâm môi cảm nhận được nước mát mẻ, vội vàng hé miệng đem nước trong chén hoàn toàn uống cạn. Một chén nước vào bụng, nàng ý thức cũng thoáng tỉnh táo hơn.

"Còn nữa không?" Nàng chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Tô Vãn Ngưng ngay ở bên cạnh nàng, lại phát hiện chu vi không giống, đầu óc lại quay cuồng.

"Đây là ở nơi nào?" Nàng ngồi dậy tựa ở đầu giường, phát hiện tự mình chỉ ăn mặc áօ ɭót, Trầm Tuyệt Tâm nhất thời sốt sắng, chỉ lo bí mật của chính mình bị Tô Vãn Ngưng biết.

"Vì sao lại là ngươi bồi ở đây? Nương đâu rồi?"

Nguyên lai, Trầm Tuyệt Tâm cũng sẽ căng thẳng sao?

Nhìn Trầm Tuyệt Tâm một bộ tràn đầy phòng bị, Tô Vãn Ngưng cố nén cười cho nàng thêm chén nước.

"Ta sợ phu nhân quá mức vất vả, liền thế nàng chăm sóc ngươi. Lại nói, ta vốn là thê tử của ngươi, không phải ta chăm sóc ngươi, e sợ sẽ chọc cho người khác nói chuyện phiếm. Đem nước uống đi, nếu đói bụng, ta sẽ dặn dò trù phòng nấu cho ngươi chút cháo thanh đạm."

"Đúng là thật sự có chút đói bụng." Trầm Tuyệt Tâm vuốt cái bụng như thật nói.

Đại khái là hôn mê nhiều ngày, tuy có thuốc bổ cung cấp, nhưng vẫn như cũ làm cho nàng trong bụng trống rỗng. Thêm nữa ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vào lúc này Trầm Tuyệt Tâm cũng cực kỳ giốnghài đồng ngoan ngoãn, bị Tô Vãn Ngưng ngăn ngắn vài câu mang, liền ở trong lòng đầu cảm thán một tiếng "Nghĩ đến là ngực mình vẫn bị bố quấn ngực cho nên không làm sao phát ɖu͙ƈ được, mới không bị Tô Vãn Ngưng nhìn ra" .

Như vậy than thở, nàng liền đã không còn kiêng dè gì, trái lại kéo kéo tay áoTô Vãn Ngưng, nói "Chúng ta tại sao lại trở về được? Aizaa, ngươi đi dặn dò trù phòng nấu một chút cháo ngọt đưa tới, ta nghĩ muốn ăn ngọt một chút."

"Ngươi muốn ăn cháo ngọt sao? Hiện tại nhưng là buổi tối. . ."

"Buổi tối thì lại làm sao? Ngươi phân phó chính là, ta. . . Khụ khụ khụ. . ." Trầm Tuyệt Tâm ho khan một cái, lông mày nhíu lại, nói.

"Ngươi vừa gả vào Trầm gia, nên lấy phu làm đầu. . ." Phía sau Tô Vãn Ngưng đã chẳng muốn tiếp tục nghe, liền nghe Trầm Tuyệt Tâm vô lực ở trong phòng ồn ào.

"Ta là phu quân của ngươi! Nhớ tới nói để bọn họ thả chút đường phèn vào! Muốn cháo ngọt, cháo ngọt!"