Làm sao có thể có chấp niệm sâu nặng như vậy đối với người đã chết chứ? Tô Vãn Ngưng chưa từng trải qua, cho nên không thể hiểu được. Chỉ cảm thấy Trầm tuyệt Tâmchấp nhất với chuyện đó như vậy, liền không còn là chấp niệm nữa, mà là si niệm.
"Phàm là thời gian đã quá...Ngươi cần gì phải bận tâm một. . ." Người chết đây?
Người chết, từ này hình dung cũng không phải là vô lý, nhưng có thể đâm bị thương trái tim của người khác. Tô Vãn Ngưng không nói ra được, ngược lại bị Trầm Tuyệt Tâm nhận cái sai của mình, cười khổ nói. "Phàm là quá lâu như vậy, cần gì phải lưu luyến đối với một người đã chết, đúng không?"
"Ta. . . Ta cũng không phải là ý đó." Tô Vãn Ngưng không có ý định đểhai chữ "Người chết" xuất hiện ở trong cuộc trò chuyện của các nàng.
Không phải ý này, lại là cái ý tứ nào đây? Trầm Tuyệt Tâm nở nụ cười, cảm giác dường như nữ tử bên cạnh mình này cùng ngày thường không giống nhau. Không phải là Tô gia tiểu thư lạnh nhạt ngày thường.
Trầm Tuyệt Tâm vô ý đυ.ng nhẹ vào Tô Vãn Ngưng, nhân đó cũng tùy ý đưa tay đặt lên đầu gối Tô Vãn Ngưng, nói "Đêm nay lạnh lẽo, ngươi và ta lại như vậy chật vật, sợ là thật lâu không thể vào giấc. Ngược lại cũng không tồi, ngươi có muốn nghe chuyện quá khứ của ta không?"
Tô Vãn Ngưng không nói, chỉ ở trong bóng tối gật gật đầu, do nàng nghĩ chuyện cũ chỉ là sự cố.
Âm thanh Trầm Tuyệt Tâm suy yếu mà uể oải, hai con mắt nhưng bởi vìquang cảnh ngày xưa tái hiện mà tràn ngập thần thái. Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên biết không nên nói về chuyện giới tính, đem chuyện từ quen biết, đến hiểu nhau, mến nhau sau đó lại xa cách cùng Nếu Tuyết nói một cách hoàn chỉnh cho Tô Vãn Ngưng nghe.
"Đó là lần cuối cùng ta thấy nàng, ta mang theo khốingọc bộibị ngươi đạp nát lén lút lẻn vào phòng cưới của nàng. Ta cho rằng theo như tình, nàng ấy sẽ quên đi tất cả cùng ta bỏ trốn. Vậy mà nàng cũng muốn, đến cuối cùng, đều là ta mong muốn đơn phương...".
"Đã là như thế, ta quyết định không tới gặp nàng nữa, tuy là muốn gặp, nhưng nàng sau hôn lễ hai ngày liền theo phu quân đi kinh thành. Sau đó, nàng và ta mãi mãi cách xa nhau như trời với đất." Trầm Tuyệt tâm cũng giống như không còn rời lệ.
Trầm Tuyệt Tâm chua xót, theo bản năng nắm chặt tay rồi Tô Vãn Ngưng chẳng biết từ lúc nào đặt tay lên tay mình. "Mọi chuyện chính là đã xong. Vốn tưởng rằng ta sẽ không cùng ai nói về chuyện này nữa. Không nghĩ tới, cuối cùng... cuối cùng cũng đưa nó nói cho ngươi nghe. Nói đến cùng, ta nên cảm tạ ngươi khi đó vô tâm một giẫm, cho ta không còn vật nhớ nhung nhi, số lần nhớ nàng cũng ít đi rất nhiều." Tâm, cũng thoáng lạc quan lên.
Lấy thận phận người ngoài lúc đó của mình nhớ lại những lý ức trước đây của Trầm tuyệt Tâm, Tô Vãn Ngưng tâm tình so với vừa nãy càng thêm ngổn ngang. Nàng lúc này có yêu có oán càng có bất đắc dĩ, cho dù chưa từng tham dự mọi chuyện trong đó, cũng khá là cảm động lây.
Thương nhưng lại vừa tức Trầm Tuyệt Tâm. Thương nàng ấy si tình, thương nàng ấy phải chịu thống khổ, vừa tức nàng ấy tự mình làm bậy, đang yên đang lành là một cô gái, vì sao phải đối với một cô gái khác sinh tình đây?
Nhưng là, Tô Vãn Ngưng nhưng không biểu hiện ra, bởi vì chính nàng, cũng từng đối với cái người ra vẻ nam tử này động tâm, muốn làm tốt bổn phận thê tử của mình, càng từng hy vọng xa vời được . .
Sủng ái.
"Trầm. . ." Tô Vãn Ngưng mơ hồ cảm giác được Trầm Tuyệt Tâm khắc chế thở dốc, nàng có thể lại đang cố nén để không cho mình rơi lệ.
Tô Vãn Ngưng trong lòng chung quy là bị dao động, nàng kề sát ở bên người Trầm Tuyệt Tâm, đưa toàn bộ thân thể nàng thoáng ôm lấy Trầm Tuyệt Tâm.
"Nếu đã là chuyện xưa, liền nên để nó lưu ở đáy lòng đi. Ngươi nếu thật sự lưu ý nàng, nên để nàng ấy theo lựa chọn của chính mình. Ta nghĩ, nếu nàng còn trêи nhân thế này, cũng không muốn nhìn thấy ngươi vì nàng như vậy mà bi thương. Khổ cực như thế chứ?"
"Người cũ không còn nhưng ngươi ở bên cạnh ngươi vẫn còn và vẫn thương yêu ngươi. Trong lòng ngươi chỉ thương nàng kia, không phải là một loại tàn khốc sao? Chỉ đối với nàng kia có tình, vậy những người còn người sống thì sao đây? Ngươi vô tình, các nàng làm sao đây?"
Nhớ tới ngày ấy ở trong nhà trúc nhìn thấy một người nữ tử, Tô Vãn Ngưng mặt thoáng đông lạnh, "Cái kia ngườiphụ nhân bán đậu hũ, phàm là muốn nàng, liền rất nên đưa nàng thương yêu. . ."
Nói đến lời này thì, Tô Vãn Ngưng trong lòng luôn có chua xót, nàng không nhận rõ Trầm Tuyệt Tâm trong lời nói mấy phần thật giả. Không phải ghi nhớ từ trước sao? Vì sao còn muốn lưu luyến thanh lâu, lại vì sao cùng người bán đậu hũ, đã có trượng phu cùng hài tử phụ nhân có liên quan? ! Lẽ nào, nàng vốn là người phong lưu, như vậy sự cố này, sợ là đã đối với vô số nữ tử đã nói ấy chứ? ! Nghĩ như vậy,trái tim Tô Vãn Ngưng . . . thật có chút khổ sở.
"Oản nương a!" Có lẽ là tâm tình chưa kết thúc, Trầm Tuyệt Tâm cũng không kiêng kịyêu cầu Tô Vãn Ngưng , trái lại thoải mái nói rằng.
"Oản nương là cái nữ nhân tốt, thân thế của nàng đau khổ, thực tại làm người ta muốn đi thương yêu. Có điều, nàng ấy rất tuân thủ nữ huấn chi trách, ta tuy là có oai nghĩ muốn, sợ cũng không thể đây!" Nàng suy yếu nở nụ cười, đối với tự mình ăn nói linh tinh không hề tân trang.
"Chồng của nàng không biết tự nhiên đột tử, khi còn sống lại là chơi bời đánh bạc, uống rượu, ăn đồ ngon, trong nhà tài sản đã bị hắn tiêu xài một cách hoang phí. Oản nương bất đắc dĩ, liền dẫn con gái của nàng bán mình táng phu, sao biết cái tên không biết điều Hồ viên ngoại, đối với thân thể nàng sinh lòng không an phận, ta sợ Oản nương bị hắn bắt nạt, cho nên đưa nàng thu xếp ở ngoại thành trúc viện. Có điều, con gái nàng thực ngoan ngoãn đáng yêu, ta a, rất thích."
Càng là như vậy sao? Tô Vãn Ngưng không chú ý tới Trầm Tuyệt Tâm càng ngày càng suy yếu, nàng chỉ là đối với câu trả lời kia bỗng nhiên tỉnh ngộ. Oản nương thân thế làm sao nàng chưa từng biết được chứ, chỉ rõ ràng Oản nương bán đậu hũ hoa xa gần đều nghe tên.
Hiện nay, nghe Trầm Tuyệt Tâm đơn giản nói đến, Tô Vãn Ngưng cũng sinh ra tâm ý thương hại, thái độ đối với Trầm Tuyệt Tâm, cũng pha một chút không nói rõ được cũng không tả rõ được tâm tình quái dị lúc này.
Thấy nàng thật lâu không nói, Trầm Tuyệt Tâm cũng không cần phải nhiều lời nữa. Nàng tìm tòi chỗ nằm nghiêng hạ xuống, sau đó kéo kéo ống tay áo Tô Vãn Ngưng, cười giỡn nói. "Nương tử, sắc trời đã tối, liền do vi phu ôm lấy ngươi để yên giấc được không? Ban đêm trời rất lạnh, hai người ôm lấy nhau ngủ mới không bị nhiễm phong hàn đấy!"
Nghe vậy, Tô Vãn Ngưng hơi có chút dở khóc dở cười. Nàng thấp giọng giận một câu "Nói nhiều quá!", coi là thật cũng tiến vào trong ngực của Trầm Tuyệt Tâm, gối lên cánh tay của Trầm Tuyệt Tâm cùng với khuôn mặt đối lập nhau.
Lúc này không giống ngày xưa,sau khi biết được "Bí mật" của Trầm Tuyệt Tâm, Tô Vãn Ngưng trong lòng đã không còn "Nam nữ thụ thụ bất thân" ràng buộc, trái lại còn hào phóng cùng nàng ở chung, tựa bạn thân ở chốn khuê phòng, lại tựa. . . Nhiều năm phu thê.
Tô Vãn Ngưng tự nhiên, Trầm Tuyệt Tâm trái lại lòng có kinh ngạc, liền hô hấp đều trở nên không lại quy luật. Một lúc sau, Trầm Tuyệt tâm rốt cục nghĩ thông suốt, đại khái là các nàng cùng làm nhau cực khổ, lại vì uể oải cùng đói bụng, cho nên đã không còn như ngày xưa đứng đắn cùng lạnh lùng.
Thêm nữa các nàng lúc nãy cũng từng mở rộng cửa lòng, quan hệ lẫn nhau đã không còn xơ cứng, dù có ước pháp tam chương, cũng dần dần có đổi mới. Xem ra, Tắc Ông thất mã ai biết cũng là phúc lời này, coi như là thật chứ không giả!
Gió đêm hiu quạnh, bên trong động hay ngoài động đều là đen kịt một màu. Dù có hoảng sợ tới quấy phá, như là lúc hai người ôm nhau ngủ tình cờ hàn ý kéo tới, lại tản đi tụ tập thì cũng không sao cả.
Vai Trầm Tuyệt tâm có cảm giác đau đến nóng rực nhưng có thể thấy trong chốc lát đã an bình cùng nghỉ ngơi, đó đã là hiếm thấy, cần gì phải khổ sở nhớ vết thương trêи người?
Trời gần đến hừng đông, Tô Vãn Ngưng có một giấc mơ mà cũng không phải là giấc mơ mà là một giấc mơ quái dị. Nghiêm chỉnh mà nói, cái kia cũng không phải là giậc mơ, chỉ là một hồi trải qua tình cảnh, liên tục nhiều lần dằn vặt thần kinh nàng.
Trong mộng, nàng thành một người trong suốtđứng xem, nhìn người mặc khăn quàng vai thân mình bị Trầm Tuyệt Tâm cầm cố tại người để, điên cuồng hôn.....
"Không được! Trầm Tuyệt Tâm, ngươi là nữ tử! Ta cũng là nữ tử, chúng ta không thể!" Làm một người đứng xem Tô Vãn Ngưng muốn tiến lên lôi kéo, nàng cực kỳ xấu hổ đối với cảnh tượng lúc nãy, nhưng ở thời điểm đó, lại rơi vào một cái vòng xoáy khác.
Nàng chóng mắt! Nàng xoa đầu, sau đó ngẩng đầu, Trầm Tuyệt Tâm chính là đang dùng hai tay vòng lấy thân thể của nàng, cả người đều chịu đựng xóc nảy xuống dốc chống đỡ che chở cho nàng, mãi đến tận vai của Trầm Tuyệt Tâm mạnh mẽ va chạm ở tảng đá cứng nhọn kia. Tô Vãn Ngưng nghe được, âm thanh Trầm Tuyệt Tâm vang vọng ở đầu óc của nàng: "Ta sẽ không để cho ngươi có việc gì! Ta nói rồi, sẽ không để cho ngươi có việc gi!"
"Không!" Lại không nên bịđoạnquá khứ ngắn như vậy dằn vặt, Tô Vãn Ngưng thực sự không muốn để cho chính mình trở thành một "chính mình" khác đứng xem. Nàng ép buộc chính mình tỉnh lại từ trong mộng, mang theo một thân mồ hôi lạnh, từ trong l*иg ngực Trầm Tuyệt Tâm tránh thoát lên.
Trời bên ngoài đã sớm sáng choang, ánh sángdựa vào lọt vào bên trong động, Tô Vãn Ngưng lúc này mới phát hiện người bên cạnh còn nặng nề ngủ, hô hấp trong lúc đó đặc biệt trầm trọng. Nàng thật giống rất mệt, nếu như không phải nàng còn có hô hấp, dựa vào khuôn mặt tái nhợt cùng hơi mang lạnh lẽo không có nhiệt độ kia. Tô Vãn Ngưng nhất định sẽ coi nàng là thi thể. Cũng may, nàng còn sống sót, mà chính đang say ngủ. Nhưng là, nàng thật giống ngủ quá . . .
"Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!" Tô Vãn Ngưng sợ sệt thật sự sợ sẽ có chuyện gì, cũng mặc kệ hành động như vậy sẽ làm cho Trầm Tuyệt Tâm sinh khí, không ngừng lắc thân thể của nàng, âm thanh cũng theo càng lúc càng lớn: "Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại! Trầm Tuyệt Tâm! Mau tỉnh lại!"
Rốt cục, trong lúc Tô Vãn Ngưng bởi vì sợ sệt như muốn khóc, Trầm Tuyệt Tâm giống như không có chuyện gì tự mở mắt ra, âm thanh khàn khàn. . . Mà so với hôm qua càng thêm suy yếu: "Ồn ào cái gì đây? Ta còn chưa có chết đây! Ồ, thật giống trời đã sáng nhỉ? A. . . Vẫn cảm thấy mệt mỏi đây, Tô đại tiểu thư, để ta ngủ một chút đi, ngủ một chút. . . Chúng ta lại đi tìm đường. . . Nói không chắc, người trong phủ sẽ đến. . ." Âm thanh càng ngày càng yếu, cuối cùng, hoàn toàn biến mất, lần này. . . Là thật sự xảy ra vấn đề rồi. . .