Chương 51: Tưởng niệm qua về

Ngày Nếu Tuyết phải gả chồng...

Hôm nay phi thường náo nhiệt. Chén rượu đυ.ng nhau, tiếng nói không ngừng. Vô số người thật lạ mặt lại ở đây, chung quy tất cả cũng không thể làm bớt đi sự nổi bật của hai nhân vật chính. Nam tử thần thái sáng láng, tuấn lãng phi phàm, trong lúc nói cười đều cùng một phong thái.

Người bình thường người khi nhìn vào tự nhiên nói người này xứng đáng là nam tử của tân nương, thanh lịch hiền lành.

"Lễ thành!" Một trận hô lớn, tân nương tử mỉm cười cười yếu ớt, nàng được tân lang chăm chú dắt đi.

Trầm Tuyệt Tâm nhắm mắt trong mắt là sự nhớ nhung không thể nói nên lời.

Nguyên lai, nàng ấy hạnh phúc như thế.

Nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Bởi vì, lúc nãy tân nương tử cùng một người khác bái đường thành thân.

Còn nhớ nơi rừng trúc nàng ấy đã tặng ta chiếc ngọc bội, lúc ấy ánh mắt nàng thâm tình đến cỡ nào...

"Mãi mãi không rời."

Chung quy mà nói, chính là lời hứa hẹn sẽ sống với nhau cả đời. Lúc ngọc bội vô tình rơi xuống đất, chính là lúc mang theo những tình cảm vụn vặt ngày xưa cùng nhau tiêu biến.

Khói đen bao phủ, đến cuối cùng tưởng niệm đứt đoạn.

Từng trận đau nhức ở bên vai kéo tới, Trầm Tuyệt Tâm cuối cùng lấy lại ý thức tỉnh lại. Nàng chậm rãi mở mắt ra, nước mắt vẫn còn sót lại chạy xuống lung tung không có mục đích đến tai nàng. Kéo theo sau đó là một trận khó chịu trong lòng.

Nguyên lai, nàng cùng Nếu Tuyết tình cảm này đã sớm đứt đoạn mất, lưu lại, chỉ có chấp niệm mà thôi. Nàng không cam lòng, nàng không muốn, nàng oán hận, đều vì chấp niệm bên trong nàng càng lưu luyến lại càng sâu, không chịu siêu thoát.

"Aa!. . ." Trầm Tuyệt Tâm giật giật môi, cảm giác được lạnh lẽo ở đầu ngón tay khi chạm đến khóe mắt của nàng. Đơn giản là nhắm mắt lại, tùy theo nó nhợt nhạt lau đi nước mắt còn xót lại. Vai vẫn còn cảm giác đau đớn, nàng thoáng di chuyển thân thể, dừng lại chốc lát, một lần nữa đem con mắt mở ra. Theo tầm mắt rõ ràng, Tô Vãn Ngưng tóc tai bù xùdáng dấp chật vật cũng theo chiếu vào trong mắt của Trầm Tuyệt Tâm.

Nơi này là nơi nào?

Nàng chuyển động tầm mắt của mình, lúc nãy phát hiện tự mình cũng không phải là rơi vào đất hoang, mà là nằm ở bên trong một hốc đá nhỏ.

Từ trước có nghe nói qua, không ít ăn mày lo lắng không có chỗ an nghỉ, cho nên ở sườn núi hẻo lánh bên biên giới đào những hốc đá để có chỗ tạm ngủ qua ngày. Bởi vì hốc đá quá mức nhỏ hẹp, cho nên người bên trong ngồi hoặc nằm thực sự vẫn hạn chế vô cùng.

Có điều, phải cảm ơn hốc đá này. Nhờ có hốc đá này, bằng không theo tình hình này, các nàng hai người sợ là liền cái chỗ che chắn gió bão đều không có, chỉ có thể gắn bó với thiên nhiên, vô cùng chật vật.

Bỗng dưng, Trầm Tuyệt Tâm nhớ tới cái gì sau đó giống như nhẫn nhịn đau nhức để ngồi dậy. Tự mình nhìn quần áo vẫn còn, có điều ngổn ngang một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào vách động để đứng lên liền phát sinh tiếng thở dốc gian nan.

Trầm Tuyệt Tâm không chú ý tới Tô Vãn Ngưng ánh mắt dị dạng, chỉ nhìn nàng như vậy mặt mày xám xịt, trong mắt có thêm một tia cảm tạ, chậm rãi nói. "Làm khó ngươi rồi, ngươi có thể đỡ để chúng ta đi tiếp tìm đường trở lại không?."

"Vậy về thôi!" Tô Vãn Ngưng âm thanh không nóng không lạnh, nhưng dường như giống như cùng một người xa lạ nói chuyện.

"Trời sắp tối, những kẻ xấu kia sớm đã có kế hoạch, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Nơi đây đến tột cùng là nơi nào, chúng ta ai cũng không biết. Chi bằng nghỉ ngơi một đêm,. . . Chờ ngươi hoàn toàn dưỡng cho tốt tinh thần, thì chúng ta đi tìm người cầu cứu."

Sắc mặt của nàng xám xịt, mỗi khi chạm đếnánh mắt Trầm Tuyệt Tâm, đều sẽ cực nhanh tránh ra, tràn ngập phức tạp. Cũng không phải là nàng muốn xin lỗi Trầm Tuyệt Tâm, nếu nói là có, cũng nên là Trầm Tuyệt tâm. Trầm gia đối với nàng ẩn giấu một bí mật động trời.

Hoang đường! Thực sự là hoang đường!

Mỗi khi nhìn khuôn mặt suy yếu của Trầm Tuyệt Tâm, Tô Vãn Ngưng liền có một luồng muốn cảm giác muốn rơi lệ. Mà những cảm giác này, đều chỉ là bởi vì khi Trầm Tuyệt Tâm hôn mê nàng có lòng tốt muốn kiểm tra thương thế của hắn.

Dày trường quấn ngực lại, người này cùng nữ tử bình thường ngực phòng. Có điều, vì chuyện đó Tô Vãn Ngưng suýt chút nữa nghẹt thở hôn mê. Nàng không nghĩ tới, cũng chưa từng có nghĩ đến phu quân của mình dĩ nhiê lại là nữ tử. Nàng càng không nghĩ đến, cái này làm cho nàng suýt nữa rít gào chuyện hoang đường sẽ phát sinh ở trêи người mình.

Nữ tử, nữ tử. . . Tô Vãn Ngưng trong đầu cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đó và muốn khẳng định lại. Nàng thậm chí, thậm chí che miệng đồng thời đưa tay mò về phía giữa hai chân của Trầm Tuyệt Tâm.

Nàng cho rằng đáp án sẽ là không giống nhau, có thể sự thực là như thế nhưng lại càng thêm tuyệt vọng, làm cho nàng trong nháy mắt rơi vào kẽ băng nứt, không chạy trốn được.

Nàng nên làm gì đây? Nàng nên làm như thế nào bây giờ? Tô Vãn Ngưng trong đầu điên cuồng tuôn ra những hình ảnh liên quan đến Trầm Tuyệt Tâm. Liền ngay cả mấy lần ngượng ngùng hôn môi, cũng không ngoại lệ tránh thoát khỏi trí nhớ của nàng ở nơi sâu xa, hoàn toàn bày ra.

Nữ tử, Trầm Tuyệt Tâm chính là nữ tử. . . Cùng chính mình hôn môi là nữ tử, chính mình là chia tay với nữ tử, chăm sóc mình chính là nữ tử, châm chọc mình là nữ tử, tất cả đều là nữ tử. . .

Trầm Tuyệt tâm, Trầm gia. . . Sao lại gan to như vậy, vì lợi ích mà dám lừa gạt quan phủ, để một đứa con gái ra vẻ nam tử đón dâu!

Tô Vãn Ngưng tâm loạn như mưa, nàng còn nhớ tới cha lúc trước khuyên nhủ. Mà nàng vì lẽ đó đã đáp ứng hôn sự này, cũng là bởi vì Tô gia sau đó. . .

Có phải là, cha cùng nương sớm biết bí mật này? Không, sẽ không đâu! Bọn họ sẽ không lừa nàng! Tô Vãn Ngưng cắn răng không ngừng đem những ý nghĩ không nên có trong đầu trục xuất. Nàng đã không biết làm sao, thì làm sao có thể như thường ngày hờ hững đối với Trầm Tuyệt Tâm đây? Nên làm như thế nào, rốt cuộc nên làm như thế nào đây?

Tô Vãn Ngưng không biết, nàng đã tâm loạn như ma, cái kia mấy lần ký ức hôn môi còn chưa phai, đáy lòng mấy cái dự định muốn phải cực kỳ làm con dâu Trầm gia, lúc này lại làm nàng khó chịu. . .

Ngoài động gió lạnh thổi tới làm hai người đều cảm thấy run lập cập, đã là mùa thu, nhiệt độ ban đêm đặc biệt rất thấp. Cách đó không xa tiếng gió sào sạt, Trầm Tuyệt Tâm che một tự mình cài lại vạt áo, thấy Tô Vãn Ngưng vẻ mặt rất là xoắn xuýt. Nghĩ rằng nàng lo lắng con đường phía trước, cho nên ho khan vài tiếng, trấn an.

"Tô cô nương không cần lo lắng, bọn hạ nhân chắc chắn sẽ hồi phủ báo cho cha mẹ, bọn họ sẽ phái người đến tìm chúng ta. Coi như chưa kịp ở đây, chỉ cần chúng ta ngày mai. . ."

Lời còn chưa dứt, Tô Vãn Ngưng đột nhiên quay đầu nhìn Trầm Tuyệt tâm, như vậy đường đột, đúng là làm cho Trầm tuyệt tâm cảm thấy lúng túng, không khỏi ngừng miệng, không tiếp tục nói nữa.

"Trầm. . ." Tô Vãn Ngưng không biết nên xưng hô như thế nào cho nàng, mỗi khi nghĩ đến lối ăn mặc này dưới lớp áo đó Trầm Tuyệt Tâm thật ra là nữ tử, Thì nàng liền có cảm giác tuyệt vọng, liên thanh âm đều trở nên nghẹn ngào: "Ngươi nhưng là cảm thấy tốt hơn một chút?"

"Đừng lo lắng." Trầm Tuyệt Tâm âm thanh vẫn là suy yếu, vai nơi vết thương chắc là không chảy máu nữa, vào lúc này chỉ là đau rát.

"Không có chuyện gì là tốt rồi." Tô Vãn Ngưng cúi đầu, khá là bất lực tự ôm lấy mình, nhìn ngoài động dần dần sắc trời hạ dần không nói nữa.

Ngoài động gió thổi lá cây không ngừng vang vọng, bên trong động hai người nhưng không có đôi câu trả lời, miễn cưỡng chờ hai người khuôn mặt bị Hắc Ám nuốt chửng. Làm như có chút sợ sệt, Tô Vãn Ngưng theo bản năng hướng về bên người Trầm Tuyệt Tâm dựa vào dựa vào, ngược lại bị Trầm Tuyệt tâm lao lực lấy cánh tay ôm đồm, ôm với bên người.

"Ban đêm rất lạnh, không có đệm chăn, chúng ta liền chấp nhận ngủ đi." Dừng lại một chút, Trầm Tuyệt Tâm làm như đã quên đau đớn, tiện hề hề trêu ghẹo nhi nói.

"Ngược lại ngươi và ta đã có phu thê danh phận, ôm nhau ngủ, cũng sẽ không tổn sự trong sạch của ngươi. Hắc, tối nay có hương trong ngực, cũng vẫn có thể xem là một đêm...! Tê. . ." Vai lại bắt đầu đau. . .

Nghe vậy, Tô Vãn Ngưng không dễ chịu giật giật, thấp giọng nói rằng "Trong lòng ngươi từ lâu đã coi Nếu Tuyết làm vợ thất, làm sao cùng ta danh phận phu thê? Buồn cười! ! !"

"Nếu Tuyết. . ." Chấp niệm trước đây bị chạm đến, Trầm Tuyệt Tâm biểu hiện không khỏi âm u. Nàng quay về Tô Vãn Ngưng phát sinh một tiếng thở dài, có lẽ là bóng đêm tĩnh lặng thích hợp cùng người kể ra, Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên thu lại ngụy trang, thương tiếc nói.

"Đã qua rồi, chỉ có thể ở trong lòng ghi nhớ, có thể nào mà chờ đợi? Nếu Tuyết nàng, đã sớm lập gia đình, thành tân nương của người khác, cũng theo người kia đi tới Hoàng Tuyền. Sợ là, nàng ấy cũng chẳng còn nhớ ta là ai. . ."