Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phất Tụ Hồng Trang

Chương 3: Chuyện xấu bị bắt gặp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói đến đậu hũ hoa ở bên trong thành Tô Châu liền có hai nơi tương đối nổi danh. Một là chỗ ở kinh thành, liền một đường xuống mở chi nhánh tới Tô Châu làm "Tố phường". Danh tiếng cũng không tệ bên ngoài thành hay trong nội thành mọi người đều khen không dứt.

Một chỗ khác là từ một người nữ tử đã kết hôn, nàng bày bán đậu hũ hoa, danh gọi là "Oản nương". Mỗi buổi sáng sớm đều bày bán ở phía đối diện Trầm phủ, người ta vì bộ dáng của nàng, liền đến đó ăn rất đông. Đa số là nam nhân, bởi vì tính tình của nàng vừa ôn nhu lại vừa dịu dàng khiến ai cũng mê say. Vì vậy có mấy lần liền bị kẻ xấu khi dễ, ý muốn ăn bớt...

Như thường lệ, hôm nay quầy đậu hũ của Oản nương thường tập trung rất nhiều nam tử, nhưng bộ dáng tất cả thường là không đồng nhất. Có khi là tư văn nghèo kiết, có khi lại là viên ngoại hay phú thương, cũng là có người đến đây vì náo nhiệt, thật sự là tốt cho quầy đậu hũ của Oản nương.

Trầm Tuyệt Tâm phe phẩy chiết phiến(*) không một chút hoang mang đứng đợi cùng đoàn người bên ngoài. Trầm Tuyệt Tâm cũng không lo lắng rằng đậu hũ hoa đã bán xong chưa. Xếp hàng cùng đoàn người, tầm mắt của nàng xuyên thấu qua đám người nhìn người nữ tử đang bận rộn kia. Nàng mặc một thân đều là quần áo từ vải bố, tóc cũng là đơn giản dùng chiếc đũa trúc kẹp lại, không cẩn thận làm tản ra, lại dùng mảnh vải bố quấn chặt, một bộ y phục đều là kiểu ăn mặc của thôn phụ.

(*) Là cái quạt

Nói nàng là thôn phụ nhưng nàng thật ra lại thật xinh đẹp đặc biệt là vừa mới qua tháng ngày sinh nở nhưng tư thái lại có chút lả lướt, từng cử động trong lúc đó lại làm lộ ra bộ dạng thùy mị thướt tha. Làm cho ai nấy nhìn vào đều bị ngẩn người...

Bỗng nhiên có người lên tiếng.

"Hắc hắc... Ta nói Oản nương, đậu hũ của ngươi trong này bỏ không có đủ đường nha!"

Trong đoàn người, liền như có người "rình" nàng đã lâu đường đột nói lên. Trong tay hắn vừa cười vừa bưng bát đậu hũ hoa, khuôn mặt béo ú lại còn lộ ra vẻ háo sắc!

Trầm Tuyệt Tâm liền nhận ra hắn chính là Hồ viên ngoại, hắn thường kinh doanh và buôn bán gạo trong thành Tô Châu. Hồ viên ngoại trời sinh bản tính háo sắc, trong nhà hết thảy cũng đã có lục phòng thê thϊế͙p͙ đều là do hắn cưỡng bức lợi dụng mà có được. Vì vậy ở trong thành danh tiếng hỗn độn, những người muốn lấy lòng hắn mà nịnh bợ cũng không ít. Trong đoàn người chỉ có riêng hắn là nhìn Oản nương như là "con mồi".

Trầm Tuyệt Tâm nhìn ánh mắt của Oản nương nàng liền biết hắn đã nổi lên ý biếи ŧɦái đối với Oản nương.

"Hồ viên ngoại chờ đi, ta đây liền cho ngươi thêm đường nữa".

Một giọng nữ nhẹ nhàng thanh vu trong không khí mà phiêu tán, Oản nương buông xuống tấm biển để búi lại tóc dài ra sau đầu, sau đó liền đưa cho Hồ viên ngoại thêm bát nước đường.

Cũng vì có dụng ý khác nên tuy Oản nương đã cho Hồ viên ngoại thêm bát nước đường nhưng hắn vẫn không chịu yên, vẫn là chủ động đưa bát đậu hũ hoa đến gần Oản nương, nói.

"Oản nương có thật hay không keo kiệt vậy, thêm đường lại thêm ít như vậy, nào có thể thấy được vị ngọt đây? Không tin nàng liền thử một ngụm, nào nàng thử đi..."

Nói đến đây cánh tay của Hồ viên ngoại cũng không an phận muốn vòng qua eo của Oản nương. Hắn cố ý tính toán như vậy cư nhiên là vô cùng tốt, chung quanh cuối cùng thì cũng bất lực đành phải để cho hắn như ý nguyện, đoàn người sẽ từ tản ra rồi thưa dần.

Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên là nhìn thấu được tâm tư của hắn, động tác của nàng cư nhiên là nhanh hơn hắn một bước. Khi cánh tay mập mạp của hắn gần như chạm đến Oản nương, thì Oản nương như lùi một bước đạp phải váy sam liền ngã ra sau. Trầm Tuyệt Tâm ở đằng sau đưa hai tay ôm Oản nương vào lòng cố hết sức giữ nàng.

Trầm Tuyệt Tâm nhìn nàng lộ ra vẻ trêu đùa làm cho Oản nương tự nhiên đỏ mặt.

"Ah? Oản nương sao vậy, không cẩn thận đạp phải sam y, chút nữa liền có thể đạp phải ta rồi..!".

Oản nương bị hành động liều lĩnh vừa rồi làm kinh hãi, sau khi nghe thấy lời của Trầm Tuyệt Tâm nàng như bừng tỉnh liền ly khai vòng tay của Trầm Tuyệt Tâm. E lệ Oản nương cúi đầu, không dám nhìn Trầm Tuyệt Tâm chung quy là cảm thấy một ngày này cùng nàng nhìn như mê say, cặp mắt của nàng đích thực là đào hoa, liền như bị mê hoặc.

"Trầm công tử, mới vừa rồi ta chẳng hay là ngươi ở sau lưng ta, là ta thất lễ, xin Trầm công tử thứ lỗi".

Thanh âm của nàng vẫn là nhẹ nhàng nhưng hô hấp lại có vẻ hơi gấp gáp. Sợ là mới vừa rồi đường đột ôm nàng làm cho nàng kinh sợ, cũng là làm cho nàng phải xấu hổ.

"Ta còn cho là người nào vô ý từ đâu tới, nguyên lai là Trầm công tử. Thế nào, nhìn ngươi như vậy là không cần dùng đến thần sắc, sợ rằng vừa mới cùng mỹ nữ ở Ôn nhu hương đi ra, hay hoặc là... Muốn đi thanh lâu rồi vung tiền như cỏ rác mà vui sướиɠ đi?"

Hồ viên ngoại đối với chuyện hắn bị phá hỏng chuyện tốt liền không có hảo cảm đối với Trầm Tuyệt Tâm, huống hồ từ ban đầu hắn không hề muốn gặp Trầm Tuyệt Tâm. Hắn nhìn nàng liền cảm thấy khó chịu, hắn ước gì người khác biết vị Trầm Gia công tử này thật sự là nổi tiếng ăn chơi, ham ăn lại biếng làm, lại vừa ham mê tửu sắc...

Hắn bưng bát đậu hũ qua bên đoàn người cố tình đề cao âm lượng, nói.

"Bên trong thành Tô Châu này có ai không biết thiếu gia Trầm phủ mỗi ngày đều là ngày vui, say rượu hưởng biết bao kɧօáϊ lạc ở thanh lâu phường. Nếu mặt trời không lên cao quyết không ly khai..."

Hồ viên ngoại tiếp tục nói "Trầm lão gia còn có bao nhiêu tài sản cũng đủ cho vị đại thiếu gia này tiêu xài, quả nhiên là không kiếm được tiền, dùng tiền cùng đổ nước là giống như nhau mà"

Mọi người đều cười vang ngay sau đó nhưng Trầm Tuyệt Tâm thật ra không cho đó là đúng. Hơn một năm qua nàng đã sớm bị lời đồn trong thành vây quanh, truyền những việc như thế... Mà từ tứ phương đều dồn đến, đến nỗi đồn đãi ép tới thở dốc không được.

"Người khác cười ta quá khùng điên , ta cười người khác nhìn không thấu!" Nàng chưa bao giờ để ý đến ngoại nhân nói nàng ra sao, vì nàng chỉ quan tâm người mà từ lâu thân đã về hoàng thổ. Nếu là người có năng lực để đi vào lòng của nàng thì những lời nói đó của ngoại nhân làm sao là thật?.

"Haha..."

Trầm Tuyệt Tâm cầm chiết phiến trêи tay, không cho là đúng cũng liền nói.

" Thật ra là kết bạn chứ cũng không có ý gì khác nhưng trước đây ngược lại cũng biết ở trong thành có người tên Mễ Thương được nạp làm thϊế͙p͙. Ta nhớ kỹ, ah Mễ Thương là Hồ viên ngoại ngài cưới về? Nhưng thật ra là chân thật nàng cùng Hồ viên ngoại là cùng một dòng họ".

Nói xong, Trầm Tuyệt Tâm đi gần về phía Oản nương nàng làm như mập mờ tiến gần lại Oản nương, dồn hết tâm trí về Hồ viên ngoại đẩy ra ngoài, nói "Hôm nay xuất môn chậm không biết Oản nương có để lại đậu hũ hoa cho ta không?"

Ý của Trầm Tuyệt Tâm rất rõ ràng, nói ra việc đó là giả nhưng cũng là ám chỉ việc Hồ viên ngoại nạp thϊế͙p͙ do đó là chuyện có liên quan tới thanh lâu. Nguyên lai mọi người vây quanh xem Trầm Tuyệt Tâm, lúc này tiếng cười "Ầm, Ầm" còn lại đều nói Hồ viên ngoại là "Kỹ nữ tiểu thϊế͙p͙".

Chung quy Hồ viên ngoại cảm thật thật khó chịu nhưng lại không có khả năng bạo phát. Liền buông bát đậu hũ hoa phất tay áo liền đi "Tâm tình đang tốt đẹp cứ như vậy mà bị phá hư, thực xui xẻo!".

Hồ viên ngoại vừa đi, người tới xem náo nhiệt cũng giảm hơn phâm nửa. Còn Oản nương thì từ trong thùng gỗ lấy ra một chén đậu hũ hoa, ở phía trêи còn gắn thêm cọng rau thơm nhìn trông rất bắt mắt đưa cho Trầm Tuyệt Tâm, nói.

"Trầm công tử, ngươi là muốn đậu hũ hoa, không có hành thái!".

"Oản nương cũng có thể nhớ được ta thích gì sao?"

Trầm Tuyệt Tâm cũng không có tiếp cập bát đậu hũ hoa, mà dùng muốn từ từ nhấm nháp, Trầm Tuyệt Tâm chỉ cảm thấy lưỡi như đang có nước bọt tràn ra, thật là sướиɠ miệng.

"Không sai, tay nghề Oản nương ngày càng tốt".

Nàng gọi Trầm Từ, từ trong đoàn người tới đưa cho Oản nương miếng bạc vụn.

"Đây là trả cho nàng, nghĩ đến khi nãy Hồ viên ngoại còn chưa có trả tiền".

Coi như là tiền của chén đậu hũ hoa là được rồi! Giá của bạc vụn cũng có chút nhiều Oản nương khổ sở nhìn bạc vụn trêи tay của Trầm Tuyệt Tâm. Nàng cũng không hiểu rõ tính tình của vị "Trầm gia công tử" này vì vậy bạc của hắn khó có thể nhận được. Oán nương có chút do dự nhìn Trầm Tuyệt Tâm nâng tay lên lần nữa cũng may là giờ quầy cũng không còn đông khách như trước. Oản nương hơi nhếc môi đang muốn di chuyển đi liền bị Trầm Tuyệt Tâm thoáng cố sức ôm vào trong lòng.

"Oản nương không muốn biết vì sao ta nhiều lần cấp bạc cho nàng sao?"

Trầm Tuyệt Tâm nói nhẹ bên tai Oản nương, môi không tự chủ nhếc lên, hai mặt híp lại ôm vòng eo đối phương càng thêm chặt, tay lại không an phận cầm lấy tay của Oản nương, mặc dù hơi thô ráp nhưng ngược lại rất có cảm giác.

"Ha ha... Oản nương không cần khẩn trương, ta cũng không phải con mãnh thú hay dòng nước lũ, không đả thương ngươi được đâu".

"Trầm công tử...! Nam nữ thụ thụ bất thân, ta chung quy cũng đã có phu gia, nữ nhi cùng phụ nhân, ngươi như vậy..."

Lời còn chưa dứt, liền có nhu âm từ xa truyền đến thanh âm ấy mang theo một tia trách cứ, tinh tế mà nghe, thật ra là tiếng nói của nữ nhân.

"Ban ngày ban mặt khinh bạc cô gái đàng hoàng, quả nhiên là người khoác hoa nhưng mục đích vô lại, tiện đây ta đem báo quan nghiêm trị mới đúng...!".
« Chương TrướcChương Tiếp »