Chương 48: Giả chết

Nói đến phú thương của thành Tô Châu phải kể đến Trầm gia chính là phú quý hào thương hàng đầu. Bây giờ, Trầm lão gia lại giữ vị trí đầu não của thương hội. Cho nên khi Trầm gia tổ chức yến khách, tự nhiên tân khách ngồi đầy, không người dám thất lễ mà không tới.

Tuy là mời tiệc thương chúng, nhưng Trầm lão gia chỉ mời những người có thể là "Thương gia Hữu dụng", đối với những tiểu thương nhà nghèo kia, hắn tự nhiên lười hỏi tên.

Khách quý đông đảo, lại có nhạc phụ Tô tri phủ ở đây, Trầm Tuyệt Tâm không thể không thu hồi tự lộ phong lưu bất kham trong ngày thường, thực tại ẩn ở trong đám người, ngoan ngoãn hơn không ít.

Tô Vãn Ngưng tự nhiên lấy thân phận Thiếu nãi nãi Trầm gia, hầu ở bên người Trầm Tuyệt Tâm. Rõ ràng hai người xưa nay không có chỗ nào liên quan, nhưng hiện nay phải ở trong đoàn người giả ý ân ái. Bất đắc dĩ, càng khó mà diễn tả bằng lời hoang đường cùng cay đắng.

Giả phượng hư hoàng, như vậy việc kết hôn hữu danh vô thực, nàng không thể báo cho người nhà, càng không thể đểngười bên ngoài biết được.

Cũng may Trầm Tuyệt Tâm cử chỉ thản nhiên, giống như trong ngày thường không có quan tâm cùng săn sóc cho nên cũng làm cho người ngoài cảm thấy tự nhiên biểu lộ, không có chút nào giống như ra vẻ giả bộ.

Không những đến Tô tri phủ vui mừng, càng được các trưởng bối khen, nói nàng từ sau khi kết hôn trầm ổn không ít. Mà Tô Vãn Ngưng, chính là nhân vật mà không thể không kể công.

Trong lúc tiến hành yến khách, Trầm Từ cầm một phong thư với vẻ mặt hoang mang đưa tới trong tay Trầm Tuyệt Tâm. Giống như lo lắng tự mình hành vi quá mức rêu rao, Trầm Từ cúi người trốn ở bên cạnh Trầm Tuyệt Tâm, thì thầm nói.

"Thiếu gia, tin này là từ Di Hương Viện người quen biết Sơ Tình cô nương đưa tới, nói là vạn phần khẩn cấp, nói ngài mặc kệ dù đang phải làm gì đều cần phải lấy tin này làm đầu."

Nghe hắn nói như vậy, Trầm Tuyệt Tâm không khỏi lông mày căng thẳng, nói thầm một tiếng "Gay go", ngay ở trước mặt trêи bàn tân khách mở thư ra.

Sơ Tình đối với thư pháp cũng tính là hiểu biết chút ít, mặc dù vài chữ ít ỏi cũng chuyên tâm đề bút, khiến người ta liếc nhìn vui tai vui mắt.

Chỉ là, Trầm Tuyệt Tâm nhìn trong thư một câu nói, liền không cách nào vui tai vui mắt được. Nàng trách Sơ Tình quá mức nôn nóng, lại càng không vui. Vì sao lại đúng vào hôm nay uống thuốc. Nếu như nàng bị bỏ vào bãi tha ma để chó hoang tha mất trở thành sự thật thì nàng không thể nào tưởng tượng nổi...

Xem qua loa đem thư nhìn xong, nàng cũng không còn tâm trạng đi lo được trường hợp sẽ chọc người khác nghi ngờ làm Trầm lão gia trách phạt. Không quan tâm mọi chuyện xung quanh mau mau mang tới vài tên hạ nhân đi theo, rồi vội vàng chạy tớibãi tha mangoài thành .

Cũng may Trầm Từ đưa tin đúng lúc, để Trầm Tuyệt Tâm chạy đi thời gian cũng chưa từng chậm trễ chút nào. Chờ bọn họ hấp tấp đến bãi tha ma, cũng đúng lúc nhìn thấy hai tên thô lỗ của Di Hương Viện cùng tú bà đi vào bãi tha ma.

Muốn nói Sơ Tình "Chết" cũng không phải không đúng lúc, vốn là Hồng Tụ Hiên khai trương liền cướp đi hơn nửa số khách của Di Hương Viện. Cho nên nếu như Sơ Tình không giả chết có lẽ còn bị tú bà ép tiếp khách dài dài...

Cũng may, Sơ Tình được Trầm Tuyệt Tâm bao xuống chỉ bồi một mình nàng, nàng được Trầm Tuyệt Tâm bồi rất nhiều ngân lượng. Thêm nữa, vì như vậy mà được các cô nương khác ra sức lấy lòng, chuyện làm ăn miễn cưỡng duy trì.

Bây giờ Sơ Tình đang yên đang lành ở trước mặt tú bà miệng sùi bọt mép chết đi, bỗng chốc mất cái "Công cụ"kiếm tiền , như thế bảo tú bà tâm tình làm sao thoải mái.

"Liền vứt chỗ ấy đi!" Xuống xe, tú bà dường như tránh ôn dịch tự né ở một bên, để hai gã thô lỗ đem thi thể Sơ Tình ném đi.

Trong tay nàng đầu cầm một xấp giấy vàng cùng mấy cây hương đem đốt, vội vàng hướng về chỗ ấy ném một cái, hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu bái nói.

"Sơ Tình nha, khi còn sống ngươi muốn được tự do, bây giờ ngươi chết rồi, cũng coi như thật sự tự do. Chỉ mong kiếp sau không nên làm nghề này nữa, miễn cho số mệnh mình không được nắm giữ trong tay mình!"

"Tuy nói ta khi còn sống làm chút dằn vặt với ngươi, nhưng ta đây cũng là bất đắc dĩ, ngươi không nên ghi nhớ trong lòng. Sơ Tình nha, ngươi liền cẩn thận đi thôi, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ."

Một phen nhắc tới,trong lòngtú bà thực tại cảm giác khó chịu, người có thể kiếm tiền chỉ có một người, Di Hương Viện cũng không biết có thể chống đỡ đến khi nào.

"Ai! Ta trở về đi thôi!"

Nàng chỉ lo tính toán ngày sau còn có thể kiếm lời mấy cái tử nhi, vẫn chưa chú ý xung quanh có hay không có người khác xuất hiện. Coi như là có, cũng không giống được như Sơ Tình, bên trong thành Tô Châu mỗi ngày đều có người sẽ chết, mua không nổi quan tài cho nên có khối người bị đưa đến bãi tha ma, cũng coi như là một loại khác an ủi.

Trầm Tuyệt Tâm mắt nhìn xe ngựa tú bà rời đi, mau mau ở vừa nãy tú bà quăng chỉ địa phương tìm được Sơ Tình. Vào lúc này dược hiệu vẫn còn, Sơ Tình vẫn còn nằm ở trạng thái giả chết. Trầm Tuyệt Tâm không có cách gì chỉ có thể chờ thời gian để Sơ Tình tỉnh lại.

Trầm Tuyệt Tâm để hạ nhân đem nàng nhấc đến lâu không mở cửa trong cửa hàng. Không khỏi chọc người chê trách nàng để hạ nhân đem Sơ Tình đã sớm ở trong bao tải cất vào bên trong, người bên ngoài thấy, chỉ nói là hàng hóa, cũng không hoài nghi.

Cửa hàng nội đường có giường nghỉ ngơi, là người từ trước dùng tiền của mình tự mua. Tuy nói đơn sơ, nhưng ngược lại cũng rất có cảm giác của phòng ngủ.

Trầm Tuyệt Tâm một mình canh giữ ở bên người Sơ Tình, dùng khăn mặt lau đi khóe miệng còn sót lại bọt. Sơ Tình hiện tại còn chưa có hô hấp, Tiêu đại phu nói đúng, dược hiệu tùy theo từng người, sợ là đến nhọc lòng chờ thêm một hai canh giờ.

Nghĩ đến còn chưa cho Sơ Tình thay đổi xiêm y, Trầm Tuyệt Tâm không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng đem đồ nên mua đều mua trở về, lúc này mới an tâm lẳng lặng đợi Sơ Tình tỉnh lại.

Nội đường quá mức yên tĩnh, Trầm Tuyệt Tâm không có việc gì, càng là giơ tay nhẹ nhàng phác hoạ Sơ Tình đường viền. Theo đầu ngón tay ở nàng ngũ quan không ngừng qua lại, Trầm Tuyệt Tâm đáy lòng càng có một tia dị dạng tồn tại.

Nàng nhớ tới Nếu Tuyết, nhớ tới các nàng từ trước thân mật không ngày nào xa nhau, cũng nhớ tới năm ấy ban đêm phượng quan khăn quàng vai cỡ nào trào phúng. Nhưng là, ở cái kia đoạn pha tạp vào thống khổ trong trí nhớ, kết hợp với người con gái trước mắt này lớn mật thông báo cũng thuận theo xuất hiện.

Sơ Tình đã nói, biết rõ mình là nữ tử, nàng cũng đồng ý cùng với mình; nàng đã khóc, nói mình chỉ cần để nàng ở một góc nơi đáy lòng cũng nguyện ý; nàng cũng thật khổ tâm, nói chỉ cần có thể hầu ở bên cạnh mình, nàng đồng ý vì mình làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần. . . Có thể hầu ở bên cạnh mình, chỉ cần như vậy là tốt rồi.

"Nếu là, Nếu Tuyết có thể có một dũng khí như vậy, thì tốt biết bao nhiêu?" Trầm Tuyệt Tâm tay vỗ trêи trán của Sơ Tình, trong giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào.

"Thế gian này sự tình, thật sự không khỏi còn là kỷ niệm đẹp. Nhưng nếu một mực không chiếm được thứ mình muốn, hương tiêu ngọc vẫn, hóa thành bụi bặm, lưu lại chỉ còn là ký ức. Đều nói, phải quý trọng người trước mắt, ngươi tốt như vậy, Trầm Tuyệt Tâm thực sự không biết, có hay không là trời cao cảm động vì tình yêu của ta dành cho Nếu Tuyết mà đưa nàng bồi thường cho ta."

"Sơ Tình, ta vốn là người không được tự do, hiện nay ngươi được tự do, thật là làm ta ước ao. Chỉ mong sẽ có một ngày ta có thể như ngươi vậy, có thể lựa chọnviệc mình mong muốn. Ngươi như vậy toàn tâm toàn ý vì ta, Trầm Tuyệt Tâm nếu như không chấp nhận, chính là có chút lập dị. Chỉ mong ngươi cẩn thận, khỏe mạnh."

Lời nói đến ở đây, Trầm Tuyệt Tâm khóe môi nở một nụ cười. Nàng nên cảm tạ Tô Vãn Ngưng, nếu không có nàng "Không cẩn thận" để chotín vật Nếu Tuyết tặng hoàn toàn biến mất, thì mình liền cái để nhớ nhung đều không có.

Tuy không lắm quen thuộc, nhưng chí ít sự tự dằn vặt cũng ít đi, làm cho mình tỉnh táo không ít. Cũng được, có một số việc, mặc kệ là Oản nương nói hay là Sơ Tình khuyên nhủ. Tất cả mình đều nên rõ ràng, quá khứ tình chung quy không còn tồn tại nữa.

Ngày đó, Nếu Tuyết đáp ứng gả với người kia, cũng không phải là xuất phát từ bị ép. Cho tới nay, cũng chỉ có một mình nàng ở hồi ức dày vò bên trong khổ sở truy đuổi. Bởi vì, một phần ký ức trước đây ngọt ngào, mà không phải chân chính có được. Đúng rồi, từ đầu tới cuối, thật buồn cười mà, trước sau đều là bản thân nàng mê muội.

Một tiếng ho nhẹ truyền vào trong tai Trầm Tuyệt Tâm, nét mặt Trầm Tuyệt Tâm lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng đưa chén nước đã rót đầy đến bên miệngSơ Tình vừa ngồi dậy, nói.

"Ngươi tỉnh rồi, mau uống chén nước này." Tiêu đại phu đã từng căn dặn, muốn Sơ Tình sau khi tỉnh lại phải uống thật nhiều nước, tuy không biết dụng ý là như thế nào, nhưng Trầm tuyệt tâm phải làm theo như đúng căn dặn.

Mới từ trạng thái giả chết trong khôi phục như cũ, Sơ Tình ý thức vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Nàng nhận biết Trầm Tuyệt Tâm nói nàng uống nước, mãi đến tận có cảm giác chống đỡ, lúc này mới khôi phục ý thức.

"Tâm nhi, ta đây là. . . Ở nơi nào vậy?" Nàng hiếu kỳ nhìn bốn phía đơn giản bố trí, nhất định nơi đây cũng không phải là Trầm phủ, vậy sẽ là chỗ nào? Sơ Tình không biết, nhưng tâm có thỏa mãn. Chỉ cần Trầm Tuyệt Tâm ở bên cạnh nàng, nàng ở đâu thì có gì quan trọng?

"Sơ Tình, đây là cửa hàngngọc sức Trầm gia , cũng là nơi mà ngày sau ngươi sẽ chăm nom." Trầm Tuyệt Tâm cười nói.

"Nguyên bản nội đường không nên bố trí như vậy, bởi vì ngày trước Lương bá để cho tiện trông coi nơi này, cho nên mới có bố trí như vậy. Đúng lúc lại có không ít thuận tiện cho ngươi ngày sau ở lại. Sơ Tình, bây giờ ngươi cũng coi như thoát khỏi nơi cũ, nếu là cảm thấy đã thoải mái hơn, liền đem này xiêm y này thay đổi, từ đây chính là tiên sinh thu chi mà Trầm gia mời tới. Còn nơi ở, ngươi. . ."

Lời còn chưa dứt, liền có tiếng gõ cửa đột nhiên đến, Trầm Tuyệt Tâm đang buồn bực ai lại ở thời điểm này mà gõ cửa, quen thuộc mà mê hoặc âm thanh không khỏi làm cho nàng có tâm ý né tránh.

"Trầm công tử, ngươi ở trong cửa hàng sao? Ta lúc nãy hình như nhìn thấy ngươi tiến vào đây, ngày hôm trước ngươi người tặng lễ vật cho ta, ta trong lòng rất cảm kϊƈɦ, muốn yêu Trầm công tử nâng cốc trò chuyện với nhau đây! Trầm công tử, ngươi còn đang bận kiểm kê hàng hóa sao? Ta cũng muốn vào nhìn một chút, cũng không biết công tử có thể hay không mở cửa, để ta đi vào mua mấy thứ hợp mắt vật được không đây?"

P/s: Trở lại rồi đây mấy bữa nay bận quá! Xin lỗi mọi người.....