Chương 43: Giải vây

Mới vừa bước vào tửu lâu, liền đúng như dự liệu có tiếng tranh chấp ồn ào truyền đến. Bên trong tửu lâu người đến người đi, tiếng người ồn ào là chuyện bình thường. Trong ngày thường, tình cờ nhìn thấy tranh chấp cũng chẳng lạ lùng gì.

Trầm Tuyệt Tâm đối với chuyện này cũng không hứng thú, đón âm thanh đi lên lầu, lại nghe thấy tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non chen lẫn ở tiếng ồn ào bên trong. Tựa hồ, cảm thấy không ổn. Nàng giẫm cầu thang cất bước mà lên, quả nhiên ở phòng riêng của nàng nhìn thấy mọi người vây quanh xem trò vui.

Người không phận sự, cũng qua ở khe hở bên trong mà nhìn thấy Oản nương đang ôm Linh nhi chật vật cùng một bóng lưng của một người nam nhân tha lôi, lếch thếch. Mặc nàng trước sau vô lực với tên nam nhân thô bạo kia. Không một ai tới giúp đỡ nàng.

Bách tính vây xem hò hét bát nháo, không ít người đều quay về tên nam nhân chỉ chỉ chỏ chỏ, cũng có thể là muốn để hắn buông tay ra. Nhưng bọn họ làm chung quy không thể để cho nam nhân thu lại động tác.

Trái lại, lại làm trầm trọng thêm, càng lúc càng thêm sức tha lôi Oản nương. Một hồi lâu sau, chờ nam nhân vị trí chuyển đổi, Trầm Tuyệt Tâm khóe môi lộ ra một tia cười lạnh. Trêи mặt rõ ràng là đang tức giận.

Nàng dùng sức cầm quạt giấy đánh vào lòng bàn tay, cách mọi người đang vây xem ra cao giọng nói.

"Ban ngày ban mặt, ta thật ra lại không nghĩ tới đến nói này ăn uống cũng sẽ phát sinh chuyện đồϊ ҍạϊ như vậy. Hồ viên ngoại, ngươi đối với Oản nương cũng thật là chưa từ bỏ ý định sao! Như vậy dây dưa, có phải muốn ta báo lên quan phủ ngươi mới bằng lòng?"

"Phi! Đi chỗ nào đều gặp con mà đen đủi nhà ngươi! ! !" Nam nhân lôi kéo tay của Oản nương nhưng có kiêng kỵ cho nên khí lực liền giảm hẳn so với trước. Quay đầu lại tìm bóng người Trầm Tuyệt Tâm.

Quả nhiên, nhìn thấy Trầm Tuyệt Tâm đang đứng bên kia. Ngoại trừ Hồ viên ngoại còn có thể là ai? Không dễ dàng tìm thấy Trầm Tuyệt Tâm được, Hồ viên ngoại ở trong túi móc ra một tấm đại ngạch ngân phiếu, thần khí nói.

"Ngày đó ngươi bỏ ra thỏi bạc liền nói mua lại Oản nương, hôm nay cái ta trả gấp mười lần, Oản nương. . . theo ta. . . A! ! !"

Một tiếng gϊếŧ lợn rít gào truyền đến, Trầm Tuyệt Tâm cười giẫm lên trênngón chân của Hồ viên ngoại. Nàng đem ngân phiếu xé thành từng mảnh, ở trước mặt mọi người mà ném lại vào trước mặtHồ viên ngoại, cười trêu nói.

"Hồ viên ngoại ngày gần đây nhưng là kiếm lời được chút ngân lượng? Ra tay phóng khoáng như vậy, cũng không biết ngài có thể hay không đau lòng một chút phiếu này?"

Nàng gỡ bỏ tay Hồ viên ngoại đang lôi kéo Oản nương, đem Oản nương chăm chú ôm vào trong ngực.

"Hôm nay, Trầm Tuyệt Tâm ta ở ngay trước mặt mọi người đem lời trong lòng nói ra, Oản nương là người của Trầm Tuyệt Tâm ta cũng là người mà Hồ viên ngoại không được động vào. Càng là người mà những người có ý định cướp đoạt trong đầu đυ.ng vào không nổi".

"Dám động vào một cọng tóc của nàng, liền khỏi ở lại trong thành Tô Châu này nữa! Nói ta ỷ vào chính mình bắt nạt người cũng được, nói ta có chỗ dựa quan phủ cáo mượn oai hùm cũng được. Lời nói, hôm nay cái ta rơi xuống, tửu lâu là nơi ăn cơm uống rượu. Phòng riêng này là do Trầm Tuyệt Tâm ta thanh toán. XIn mời chư vị, còn có Hồ viên ngoại, tất cả giải tán đi!"

Từ trước đến giờ chỉ biếtTrầm gia thiếu gia ăn chơi chè chén lại tàn nhẫn. Những người bách tính đứng xem cuộc vui đều giật mình không ít, cúi đầu về các vị trí, rồi làm như chuyện này bọn họ không hề nghe thấy, càng không nhìn thấy.

Đợi mọi người tản đi, Hồ viên ngoại lại tổn thất một mớ ngân phiếu, bị Trầm Tuyệt Tâm như vậy âm lãnh cười "Đe dọa". Giấu ở trong lòng ý muốn đánh nhau....

Ánh mắt của hắn dừng lại ở trêи người Trầm Tuyệt Tâm đang ôm ấp đứa trẻ mới sinh cùng Oản nương. Bị vướng bởi thế lực Trầm gia, Hồ viên ngoại thực sự không có can đảm đểtrêu chọc nhiều hơn.

Chỉ là phẫn hận hướng trêи đất nhổ một bãi nước bọt, kêu bọn hạ nhân đến bên người. Sau đó, thì thầm vài tiếng rồi lại nháy mắt..... Một lúc lâu sau mới rời đi.

Trò vui đã tàn, tất cả mọi người cũng đều tản đi rồi, Trầm Tuyệt Tâm lôi kéo Oản nương tiến vào phòng riêng, đem cửa đóng lại cho tốt.

Trầm Tuyệt Tâm nhìn Oản nương hai bên má ửng hồng, ánh mắt đảo qua nàng hình như có bị lưu lại vết hồng ngân. Cuối cùng mặt không chút biến sắc nhìn Linh nhi trêи người, đem Trường Mệnh Tỏa mua được đeo ở cổ cho Linh nhi.

"Thích không? Đeo nó lên, ngày sau bình an, Trường Mệnh Vô Ưu."

Nghe không hiểu lời nói của Trầm Tuyệt Tâm, sự chú ý của Linh nhi đều bị vật sáng bóng đang đeo ở trêи người hấp dẫn. Nàng dùng tay nhỏ thao túng, trong miệng phát sinh tiếng "ê a" nhìn bộ dạng như vậy, chắc chắn là rất thích.

"Trầm công tử, ngươi?" Vật quý như thế, nàng làm sao dám nhận?

Oản nương cuống quít muốn đem Trường Mệnh Tỏa từtrêи người Linh nhi cầm lấy, lại bị Trầm Tuyệt Tâm ngăn lại. Trầm Tuyệt Tâm ôn nhu lấy khăn lau đi nước mắt còn đọng lau trêи mặt của Oản nương. Cực kỳ ôn nhu, cực kỳ nhẹ nhàng.

"Hôm nay là sinh nhật tròn tuổi của Linh nhi, vốn nên có trường mệnh tỏa làm bạn. Có cái tốt ngụ ý, cũng có thể làm cho nàng ngày sau hài lòng mà lớn lên. Ta tuy không biết việc lúc nãy làm sao phát sinh, nhưng có một câu, Oản nương không nên lại như vậy mềm yếu, để người khác bắt nạt".

"Trượng phu tạ thế cũng không phải là đáng sợ, đáng sợ chính là tâm tư của ngươi. Không nên quá tuân theo tam tòng tứ đức, trước sau bị hại đều là ngươi thôi."

Bị Trầm Tuyệt Tâm nói như vậy, Oản nương mím môi môi không biết làm làm sao mở miệng. Tam tòng tứ đức, là nàng tự biết được làm con dâu là phải như thế.

Được nuôi từ bé bắt đầu liền bị bức ép bối dưới, khi đó nàng không được đọc sách biết chữ, chỉ có thể ngày ngày sống chung với bà. Nếu như không nghe lời liền không có cơm ăn hoặc bị đánh đập bằng roi mây.

Bà bà luôn nói, nữ tử không tài mới chính là đức, đọc sách biết chữ, đó là chuyện của nam nhân. Nàng nghe, cũng nhớ rồi, trong đầu nhưng không dễ chịu.

Tam tòng tứ đức, nàng cũng biết điều gì mình có thể làm, điều gì không thể, nhưng phải làm sao đây? Nàng chỉ một người nữ tử bình thường, từ nhỏ đã là tiện phụ, làm sao vươn mình được?

Nàng không phải Trầm Tuyệt Tâm, không học thức như vậy, càng không có gia thế giống như của nàng. Cái gọi là tùy theo từng người, có lẽ là như thế.

Thấy Oản nương không nói, Trầm Tuyệt Tâm dùng chiếc đũa gắp miếng thịt gà vào trong miệng

"Nếm thử đi, xem cái này mùi vị làm sao? Tửu lâu này nhưng là có danh tiếng tốt nhất ở thành Tô Châu chúng ta, thừa dịp món ăn còn chưa nguội, Oản nương sao không cùng ta uống một chén?"

Như vậy đường đột cử động thực sự để Oản nương vừa thẹn có vui, nàng cúi đầu đem thịt gà trong miệng hoàn toàn nhai : nghiền ngẫm, trong tay vẫn nắm chặt khăn tay của Trầm Tuyệt Tâm.

"Trầm công tử, ta. . . Sẽ không uống rượu." Ánh mắt của nàng rơi vàotrường mệnh tỏa trước ngực Linh nhi. Trong lòng lan tràn cảm xúc chính là cảm động cùng cảm tạ.

Cảm xúc ấm áp mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ có được bỗng ập tới.

"Sẽ không uống cũng có thể nhấp môi, cũng có thể coi như uống một chén, cứ theo ta được rồi."

Lời nói nói như vậy, Trầm Tuyệt Tâm đã đem rượu ngon châm trong chén rượu đưa đến trước mặt Oản nương. Chỉ chờ nàng thừa thế xông lên uống sạch rượu trong, trong đó cay độc đến nỗi nàng ho khan không ngớt, mặt cũng vì ho khan mà đỏ lên.

"Sao uống như thế gấp vậy!" Trầm Tuyệt Tâm nhẹ nhàng đánh nàng, tiếp đến lại nhận lấyLinh nhi sắp ngủ, ôm nàng ngồi xuống, nói: "Linh nhi ta giúp ngươi ôm, dùng bữa đi."

"Trầm công tử, cảm tạ ngươi." Oản nương nhỏ giọng nói, không biết làm làm sao cảm tạ cho nàng.

Nàng không dám chính mặt nhìn Trầm Tuyệt Tâm, tuy rằng trong đầu biết nàng cùng mình như thế đều là nữ tử, vẫn là sẽ không tự chủ được sản sinh một chút ngượng ngùng.

Có lúc ngẫm lại, nàng như vậy ôn nhu, lại đối với mình như vậy tốt. Nếu có một người trượng phu như nàng. . . Nên tốt bao nhiêu.

"Không nên cảm ơn ta, ta chỉ là một người ăn không vô nhiều món ăn như vậy, liền gọi ngươi tới cùng hưởng dụng mà thôi. Ngươi vừa biết bí mật của ta. ở đây cũng có thể nói năng thoải mái, không cần kiêng dè gì."

Nàng đem món ăn giáp đến trước mặt Oản nương, tất cả đều đẩy gần lại.

"Một người mang theo Linh nhi ở nhà trúc sinh hoạt, đã quen thuộc hay chưa?"