Chương 37: Được sưởi ấm

Nương theo ánh sáng của nến,da thịt trắng noãn của Trầm Tuyệt Tâm hoàn toàn bại lộ ở trong tầm mắt của Oản nương. Quần áo cởi ra, một tầng vải bố đang quấn thật chặt bao vây lấy ngực của Trầm Tuyệt Tâm. Trầm Tuyệt Tâm đang đâu đến phát run, bộ ngực theo hô hấp mà trắng trợn phập phòng.

Mặc dù, chưa từng dùng vải bố để quấn ngực, Oản nương thế cũng rõ ràng là nó có hàm nghĩa.

"Nàng chính là. . ." Oản nương giật mình che miệng lại, sợ sơ ý một chút mà phun ra hai chữ cực kỳ trọng yếu này. Tay nàng run rẩy, không thể tin được Trầm công tử lại là nữ nhi. Vì sao, vì sao lại có thể như vậy? !

Sắc mặt của nàng đỏ lên, tay phải nhanh chóng từgiữa hai chân Trầm Tuyệt Tâm lùi về, nàng thật sự cảm thấy chuyện này rất là kỳ quái.

Thống khổ nỉ non không dứt bên tai, Oản nương thấy thế, vội vàng đem vải bố trêи người Trầm Tuyệt Tâm tháo xuống, thay nàng đemchăn bông khô mát đắp kín.

Tựa hồ, chăn bông cũng không thể xua đuổihàn ý trong người của Trầm Tuyệt Tâm, đợi khi Oản nương dấp xong khăn nóng thay nàng chà lau thân thể, thế nhưng trong đó nhiệt độ cơ thể của Trầm tuyệt Tâm không hề thối giảm.

Cũng đều là nữ tử, vậy ở giữa liền không có nói đến điều cố kỵ.

Linh nhi còn đang ở một bên kia ngủ say, giống nhưbất cứ chuyện gì phát sinh đều cùng nàng không có quan hệ. Oản nương tâm tình phức tạp, hai tay do dự mà cởi ra vạt áo của Trầm Tuyệt Tâm.

Dù có ý xấu hổ, nhưng Oản nương vẫn là quyết tâm, dùng thân thể ấm áp của mình mà ôm lấyTrầm Tuyệt Tâm đang bị hàn lãnh dày vò. Băng lãnh theo đó cùng da thịt gần kề mà hợp thời xuất hiện, Oản nương thân thể tựa như hỏa lò ôn như, từng chút từng chút đemthân thể ấm áp của mình sưởi ấm Trầm Tuyệt Tâm.

Thỉnh thoảng hai gò má dán sát, làm cho gương mặt Oản nương càng thêm tao hồng. Trong đầu nàng lại nhớ đến là ngày cũ Trầm Tuyệt Tâm đùa giỡn đối với nàng cười xấu xa, lại có nàng bất cẩu ngôn tiếu(*) "Nói phụ trách như vậy" .

(*) nói có ý tứ; nói năng thận trọng, trang trọng.

Cho tới bây giờ, Oản nương cũng không từng nhìn Trầm Tuyệt Tâm ở một khoảng cách gần như vậy. Hôm nay nhân cơ hội này, Oản nương mới phát hiện, môi của Trầm Tuyệt Tâm, nguyên lai lương bạc; mi của nàng, cũng như nữ tử bé nhỏ.

Mặc dù, không thuộc vềnhóm tuyệt đại giai nhân , nhưng cũng trắng nõn thanh tú. Nếu là mặc trang phục nữ tử, không biết bộ dáng ra sao?

Oản nương đang trong tâm trạng suy đoán, vòng eo lại bị Trầm Tuyệt Tâm ôm thật chặt. Tựa hồ, nàng tìm được nơi ấm áp, liền như nắm được người cứu mạng vậy đem Oản nương ôm thật chặt.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, theo thân thể lại như hấp thu tình cảm ấm áp, Trầm Tuyệt Tâm càng phát muốn đem người trong ngực tiến vào thân thể của chính mình.

Oản nương không biết tại sao tâm tư của mình lại nhộn nhạo, xao động, thân thểcủa nàng không ngừng ma sát với thân thể Trầm Tuyệt Tâm. Hai người gắn bó như môi với răng(*), Oản nương kinh ngạc chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu nàng, trong đầu một mảnh mơ đồ. . . .

(*) khắng khít, gắn bó; gắn bó như thịt với xương

"Không!"

Một giọt lệ tựa từ khóe mắt lặng yên chảy xuống, Oản nương chẳng biết mình tại sao rơi lệ, cũng không phải là xin lỗi người trượng phu đã chết, cũng không cảm thấy quá ghét hành động của Trầm Tuyệt Tâm.

Nhưng, nàng là nữ tử, mình cũng là. . . Nữ tử a! Vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, không tự chủ được cứ đập loạn lên? Tưởng tượng giống như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Nàng, nàng tại sao lại cảm thấy như vậy? Đáp án, có thể không khó mà suy đoán.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi dần giảm nhỏ, phòng trongđộng tác của Trầm Tuyệt Tâm cũng từ từ hòa hoãn. Nhiệt độ của thân thể nàng cũng chậm rãi khôi phục, Oản nương đột nhiên cảm giác thật sự mệt mỏi quá, nhắm mắt lại. Tâm tình mâu thuẫn vẫn như cũ tồn tại.

Tâm tư phức tạp dường như vòng xoáy, đem Oản nương ép đến sắp hít thở không thông. Nàng tin vào số mệnh hơn là tin vào duyên phận. Mà chuyện hôm nay phát sinh là số mệnh hay là duyên phận? Nàng chẳng biết, chỉ biết chuyện này có chút đường đột làm cho nàng không biết làm sao. Nàng nguyện đem tất cả thành giấc mộng, ngày mai tỉnh lại, ánh mặt trời lại như trước.

Hàn chứng tới bất ngờ, làm cho Trầm Tuyệt tâm không kịp xoay sở. Trời sáng, ánh mặt trời đem Trầm Tuyệt Tâm dần dần chuyển tỉnh, Oản nương còn đang trong ngực của nàng ngủ say. Giống như là sợ nàng bị lạnh, hai tay Oản nương ôm cả thân thể của nàng, kề sát đối diện với nàng.

Thần chí mơ hồ đã chậm rãi rõ ràng, Trầm Tuyệt Tâm không nghĩ tới "Bí mật" của chính mình lại bị bại lộ trong tình cảnh như vậy. Mặt nàng lên đỏ lên, sau đó lại lập tức lạnh đi, trong đầu mờ mịt một mảnh.

Thất thần ngắn ngủi qua đi, Trầm Tuyệt Tâm tỉ mỉ hồi tưởng tất cả chuyện hôm qua phát sinh. Tâm còn đang mơ hồ bị đau, thân thể cũng xen lẫn nhè nhẹ cảm giác mát.

Hôm qua, mình đã đi đến mộ chôn quần áo và di vật của Nếu Tuyết, sau đó liền đi tới đây sao, lúc nào? Mưa to , cho nên mình đã đáp ứng với Oản nương ở lại đây qua đêm. . .

Nhìn tình cảnh này, có lẽ là hàn chứng đột phát.

Thân thể Oản nương vì nàng mà truyền nhiệt. Nghĩ đến đó, nếu không có Oản nương, vậy cái mạng này của nàng, sợ là không còn.

"Oản nương, tỉnh tỉnh. . . Tỉnh tỉnh. . ."

Nhẹ nhàng lay tỉnh Oản nương, Trầm Tuyệt Tâm tiện tay lấy vải bố cầm lên, quấn quay lưng nàng cẩn thận quấn chặt. Thanh âm huyên náo truyền đến, Oản nương tỉnh dậy, ngượng ngùng khi nhìn thấy da thịt trắng nõn của Trầm Tuyệt Tâm.

Thấy nàng đã quấn xong vải bố, lúc này mới cầm lênxiêm y của chính mình, đem nó mặc vào.

"Trầm. . ." Thanh âmOản nương nghẹn lại ở trong cổ họng, nàng không biết nên xưng hô như thế nào với người trước mắt. "Trầm công tử" sao? vậy rõ ràng là không thích hợp. Được rồi, ngoại trừ xưng hô như vậy, nàng có thể gọi Trầm Tuyệt Tâm là cái gì?

Nghĩ như vậy, Oản nương chợt cảm thấy sầu não, nguyên lai, nàng cho tới bây giờ đều là Trầm công tử. trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

"Ngươi đều đã biết . . ."

Trầm Tuyệt Tâm mỗi chữ mỗi câu nói, cũng không phải là nghi vấn, thật sự là trần thuật. Nàng đem nội sam mặc vào, lại bởi vì ngoại sam còn ẩm ướt, không thể khoác lên người.

"Ta. . . Ta cũng không phải là cố ý. Chỉ là ngươi tối hôm qua. . ."

Oản nương muốn giải thích, nói đến phân nửa mà, lại bị Trầm Tuyệt Tâm cắt đứt. Nàng xoay người nhìn Oản nương, trêи mặt tái nhợt hơi có huyết sắc.

"Đêm qua khuya như vậy rồi, mà ngươi còn cho ta sưởi ấm, chiếu cố ta. Nếu không có ngươi, tính mệnh Trầm TuyệtTâm ta thật sự khó bảo toàn. . . Ngươi cũng đã biết bí mật của ta, ta mong ngươi có thể giữ kín bí mật này cho ta, chớ để nhượng người khác biết được."

Nàng thở dài, một lúc lâu mới mở miệng nói "Bí mật này, từ khi ta sinh ra liền có, trừ mẫu thân, иɦũ ɦσα em, quản gia, không còn người khác biết. Phụ thân trọng nam khinh nữ, nếu không có phương pháp này, ta vô pháp(*) tiếp quản sinh ýTrầm gia . Sự tình xảy ra bất đắc dĩ, mong rằng Oản nương vì ta bảo vệ bí mật này, nếu không cẩn thận bị người khác phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

(*) không có cách gì.

Nữ phẫn nam trang, vốn là bất đắc dĩ. Oản nương hiểu được bất đắc dĩ của Trầm tuyệt Tâm. Huống hồ, nàng vốn không phải là người lắm lời, sao có thể đi chung quanh truyền bá bí mật chứ?

Nàng nhìn cặp mắt mê ly của Trầm Tuyệt Tâm, lại thấy đầu nàng quá mức tán loạn, liền thúc nàng đến trước gương đồng, vì nàng mà chải đầu. Nhìn thấy trước gương đồng đã khôi phụchình tượng ngày xưa, Oản nương mím môi.

"Trầm công tử, Oản nương cũng không phải là người lắm miệng, ngươi nếu muốn ta giữ kín bí mật, Oản nương sẽ lấy tính mệnh bảo đảm, bí mật này sẽ không bị người thứ hai biết được."

"Ta biết ngươi cũng không phải là ngườilắm miệng ."

Trầm Tuyệt Tâm giật giật thần, nói. "Được rồi,việc cửa hàng ngươi chớ nên sốt ruột, ta. . ."

Lời nói chưa dứt, lại có hổn độn tiếng bước chân từ xa truyền đến.

"Thiếu gia!"

Thanh âm của Trầm Từ xuất hiện ở trước cửa gian phòng, đợi hai người quay đầu lại, Tô Vãn Ngưng một thânquần dài đạm sắc đứng ởphía sau Trầm Từ. Ánh mắt của nàng đối với Trầm Tuyệt Tâm và Oản nương trong lúc đó qua lại. Như vậy chiếu cố, như vậy ăn ý, thực nhượng cho Tô Vãn Ngưng mặt lạnh.

P/s: Chết rồi, sao nhìn giống như là bắt gian tại trận vậy nè. ^^