Chương 32: Trả lời

Một lời nói trắng ra như vậy, đã nằm ngoài dự liệu của Trầm Tuyệt Tâm.

Trầm Tuyệt Tâm nỗ lực lảng tránh ánh mắt cực nóng của Sơ Tình, bất quá cũng tránh không kịp, không thể nào thoát được. Tình yêu này cũng kiên cứng, vững chắc không khác gì nam tử đối với nữ nhân.

Nàng đã vậy, mà nay gặp được Sơ Tình, mối tình thắm thiết luôn một lòng không đổi. Mặc dù, nàng biết rõ là lấy trứng chọi đá, nào có kết quả, bất quá nếu như gặp phải chông gai nàng chưa từng sợ hãi.

Đều là nữ tử, Trầm Tuyệt Tâm tự giác biết được nàng không bằng Sơ Tình. Đương nhiên nếu Sơ Tình có nửa điểm dũng khí nói ra sớm hơn, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh thương tâm như vậy . . .

Chỉ là, Trầm Tuyệt Tâm từ trong lời nói của Sơ Tình sinh ra một tia cảm giác nguy hiểm. Biết được bí mật của nàng chỉ có lão quản gia, иɦũ ɦσα nuôi và mẫu thân ba người.

Nàng mặc dù chẳng biết được Sơ Tình vì sao biết được bí mật của nàng, cũng may mà Sơ Tình cũng không phải là "người ba hoa". Luôn giữ kín bí mật này, bằng không. . . Hậu quả là không thể lường trước được.

Hôm nay, Sơ Tình đã nói ra bí mật vốn chôn dấu đã lâu, đó cũng là ý mơ hồ uy hϊế͙p͙, nếu không lưu lại nàng, sợ là sẽ có tai họa ngầm.

Nếu muốn lưu nàng, liền phải tìm một biện pháp hoán đổi thân phận của nàng. Cho nàng một thân phận mới, đổi trắng thay đen, giống như nàng nữ phẫn nam trang vậy.

Suy nghĩ một hồi, Trầm Tuyệt Tâm mím môi bất động thanh sắc. đây là đại sự, không thể hành động đơn giản. Nàng từ trong quầy lấy ra bộ đồ mới sạch sẽ khoác lên trêи người của Sơ Tình, nói "Trước nghỉ tạm đi, ta sẽ quay trở lại thăm ngươi được không?."

"Đừng!"

Sơ Tình kéo tay nàng, nắm cổ tay của nàng không chịu buông ra. Hai mắt đẫm lệ, cười biết rõ kết cục sẽ vậy còn muốn tự mình đa tình vì Trầm Tuyệt Tâm thâm tình.

"Ngươi có thật không vô tình như vậy sao? Hay là, ngươi chê ta là nữ tử thanh lâu, không xứng mà ở bên cạnh ngươi."

Sơ Tình chậm rãi buông tay ra, tâm tư đã mất, buồn rầu nói "Đã như vậy, Sơ Tình sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa, chỉ mong Trầm công tử khi rảnh lại đến đây thăm ta được không. . .?"

Ngươi còn có thể tới đây thăm ta được sao!..........................

Tuyệt vọng, nàng nói ra như vậy, Trầm Tuyệt Tâm lúng túng trong lòng vô cùng "thương hoa tiếc ngọc", cũng không cự tuyệt Sơ Tình.

Tròng mắt nàng phát sinh, giống như đã nghĩ được gì đó, cũng không nghe thấy tiếng thở dài như ban đầu nữa, khóe môi đã cong lên.

"Sơ Tình thế nhưng oán hận ta sao? Hôm nay, ta đường đột đến đây, tú bà tất nhiên không dám lại trêu chọc ngươi. Ta sở dĩ trở lại, chỉ vì không thể có khả năng giúp ngươi nhiều được. Cũng là tốt cho ngươi, để ngươi có thời gian nghỉ ngơi thật nhiều".

"Trầm Tuyệt Tâm ở đây đảm bảo, chắc chắn sẽ chuộc ngươi xuất môn, như ngươi mong muốn. Về phần cái khác, mong Sơ Tình thông cảm, ta cũng không phải là chê xuất thân của ngươi, ta thực sự là khó quên Nhược Tuyết. Một ngày kia, nếu có thể buông tay Trầm Tuyệt Tâm ta. . . Nguyện ý thử một lần." .

Nghe vậy, hai mắt Sơ Tình đột nhiên khôi phục thần thái, nàng đứng dậy lần thứ hai nắm tay của Trầm Tuyệt Tâm. Nhìn Trầm tuyệt Tâm giống như bất cần đời, lại cũng hoài nghi muốn khẳng định điều đó là sự thật.

"Có thật không? ! Lời ngươi nói, đều là thật sao? Ngươi. . . Ngươi chớ gạt ta, Sơ Tình một lòng vì ngươi, không thể chịu nổi nếu như ngươi lừa dối, gạt ta." .

"Ta đảm bảo, sẽ không gạt ngươi. Làm sao, ta lại có thể gạt ngươi được? Trầm Tuyệt Tâm ta từ trước đến nay nói luôn giữ lời, nhất định sẽ không nuốt lời. Sơ Tình, nghỉ tạm đi cho tốt. Bây giờ, ta cho ngươi uống trà an thần, cũng là tốt cho ngươi có thể yên giấc. Chớ để suy nghĩ nhiều, sau này sinh ý Trầm gia ta còn phải nhờ ngươi tương trợ."

"Ta biết rồi, Sơ Tình cam tâm tình nguyện!" Mặt Sơ Tình mừng rỡ, dù có lệ ngân, nhưng cũng vẫn mỹ lệ.

"Nghỉ tạm đi." Trầm Tuyệt Tâm chẳng biết mình hành động như vậy là đúng hay sai, nàng xoay người lại vì Sơ Tình mà đắp kín mền, lại thích đóng kỹ cửa. Trong lòng tràn đầy tâm sự, rồi xuất môn. .

Hôm nay khí trời âm u bất định, lúc vừa ra cửa trời trong nắng ấm, đến khi hồi phủ, đã mây đen rậm rạp, gió thổi áo ạt. Rốt cuộc, điều không phải phủ đệ của chính mình, Trầm Tuyệt Tâm vô tâm đi dạo mà thưởng ngoạn.

Thầm nghĩ, khi trở về phòng làm sao đem chuyện hôm nay làm rõ ràng. Trầm Từ một mực đứng ở ngoài cửa sau, thấy hắn, Trầm Tuyệt Tâm hỏi "Thiếu phu nhân thế nhưng đã trở về?"

"Đã quay về, thiếu gia, Thiếu nãi nãi thế nhưng đã trở lại, lúc này đang ở hậu viện mà ngồi ở chòi nghỉ mát!"

Trầm Từ mừng rỡ, đối với chuyện thiếu gia vừa hồi phủ, chuyện thứ nhất mà hỏi lại hỏi Thiếu nãi nãi "Thiếu gia, chuyện ngài phân phó ta, ta cũng đã làm, Hạnh hoa tô đưa cho Thiếu nãi nãi rồi." .

"Cái này. . . Cũng không cần phải biết sao?." Trầm Từ thành thật trả lời. .

----------------------------------------------------------------------------------

Có ăn hay không đều không có tư vị, Trầm Tuyệt Tâm cũng không thèm để ý Tô Vãn Ngưng hội xử lý Hạnh hoa tô này như thế nào, tự suy nghĩ trong chốc lát, nàng lại nói.

"Trầm Từ, ngươi thay ta chạy một chuyến, đi về phía Tây nhìn một cái có hay không có cửa hàng ngoại đang rao bán, nhưng phải là mặt tiền".

"Được rồi, Lương bá thế nhưng đã về quê chưa?"

"Đã trở về." Trầm Từ nói

"Thiếu gia, tiệm của chúng ta đã nhiều ngày không thể mở rộng cửa mà, nếu để cho lão gia biết, lại trách cứ ngài thì không nên."

Từ lúc Lương bá chủ động cáo lão hồi hương, cửa hàng vẫn đóng cửa không mở. Thiếu gia không có đi tới sinh ý, nhưng thật ra mỗi ngày lại thanh nhàn. Nếu tiếp tục như vậy, cửa hàng sớm muộn gì muốn đóng cửa luôn.

Trầm Từ trong lòng suy nghĩ có hay không khuyên thiếu gia chiêu tiên sinh về, quản lý. Lại sợ thiếu gia trách mắng hắn nhiều chuyện. Nghĩ đến, thiếu gia thông minh như vậy, chắc chắn tự có tính toán. . .

Đúng là, cửa hàng lâu lắm chưa từng mở rộng cửa mà, bây giờ cũng nên là thời gian chiêu một tiên sinh. Suy nghĩ một hồi, Trầm Tuyệt Tâm hơi khơi mào bên mà khóe môi, nói.

"Trầm Từ, việc tìm cửa hàng mặt tiền liền gác lại đã, thay ta đem Tiêu thúc bá mời tới, ta có chuyện quan trọng muốn cùng hắn nói chuyện, nhanh đi mau rồi trở về."

Dứt lời, Trầm Tuyệt Tâm cười khanh khách vòng vo phương hướng, chắp tay hướng sau này viện mà bước đi. .

Hậu viện Tô phủ không so sánh được với Trầm phủ. Trầm Tuyệt Tâm vòng qua giả sơn, cước bộ theo bóng người ở xa xa kia, nàng ngừng lại. Tô Vãn Ngưng tựu đứng ở cách đó không xa, nàng đang đứng trong lương đình, nàng đưa lưng về phía Trầm Tuyệt Tâm. Một thân đơn bạc quần áo đang nhìn con cá trong hồ trước mặt.

Trêи bàn đá Hạnh hoa tô chưa từng động qua, Tô Vãn Ngưng tròng mắt nhìn bọn cá đang tương hỗ tranh đoạt thức ăn, ước ao được giống như bọn chúng vô ưu vô lo, không có buồn phiền.

Nàng chẳng biết Trầm Tuyệt Tâm vì sao nhượng Trầm Từ đưa Hạnh hoa tô cho nàng, nếu đã tặng, nàng nghĩ cũng chờ hắn trở lại cùng dùng. Âm gió thổi tới, nàng không tự chủ được mà xoa xoa cánh tay của mình, lại chậm chạp không chịu trở về.

Nàng có chút sợ, sợ trở lại, lại nhìn thấy khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của Trầm Tuyệt Tâm, mỗi khi mở miệng, hắn luôn luôn đùa cợt. Những ngày như vậy ngày, sở khổ sở buồn, chỉ có một mình nàng biết, nào có thể giải bày cùng ai.

Trầm Tuyệt Tâm đem cử động của nàng để ở trong mắt, nàng trở về phòng mang tới nhất kiện ngoại sam của chính mình. Lại phân phó nha hoàn đem đưa đi cấp Tô Vãn Ngưng mặc thêm vào.

Tiểu nha hoàn tâm tư đơn thuần, ôm ngoại sam liền đi thẳng đến chỗ ở chòi nghỉ mát Tô Vãn Ngưng, nàng đem ngoại sam mặc thêm cho Tô Vãn ngưng.

Đem lời nói của Trầm Tuyệt Tâm nói không sót một chữ, truyền đạt lại "Tiểu thư, cô gia vừa để ta đem cái này xiêm y này cho ngài mặc thêm. Hắn nói, lúc này bên ngoài trời rất lạnh, bảo ta mau lập tức đưa ngài trở về làm cho thân thể ấm áp. Còn nói khả năng là trời sẽ mưa, nếu là tiểu thư phải xuất môn, nhớ kỹ mang theo dù. Tiểu thư, cô gia đối ngài thật đúng là săn sóc tỉ mỉ nha!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta nói thêm một chút, Tiêu thúc bá đã từng xuất hiện ở chương Trầm Tuyệt Tâm bị đánh, là đường huynh của mẫu thân nàng, hắn là một đại phu. P/s hoàn tất.