Di Hương Viện từ buổi trưa đã mở rộng cửa đón khách, ban đêm khách tới ngủ cũng không được nhiều lắm. Cho nên các cô nương không thể nói là có tiếp hay không tiếp khách, các nàng che lại quần áo dựa ở lan can nghỉ ngơi một chút.
Như vậy, sắc mặt lười biếng là cả một đạo phong cảnh mê người. Lúc này đến đây, khách nhân cũng không phải nhiều, phong lưu công tử hay thương nhân giàu có, đều có một quy luật duy nhất. Chính là, khi màn đêm buông xuống mới có thể tới, bình thường tuy là muốn tới, nhưng cũng còn có công việc cần làm. Vì vậy, chỉ khi đến đêm mới có thể tự do đi vào.
Khách nhân không nhiều lắm, tú bà ngồi cắn hạt dưa cùng vài tên cường hán thương lượng. Chủ yếu là để hỏi hắn, đến bao giờ thì mới có thể đưa vài nha đầu có tư sắc về đây. Chuyện này là vô cùng quan trọng, nhờ càc nàng mà tú bà sẽ nhận được không ít ngân lượng để tiếp tục phát triển Di Hương Viện này.
Bây giờ, lại mới có thanh lâu gần khai trương, tú bà rõ ràng biết thừa tính háo sắc của những người nam nhân có tiền kia. Người cũ thì chán không muốn động vào, trong lòng chỉ muốn động vào những cô nương mà mình chưa từng được "Hưởng qua".
Lúc này, bọn họ đều ở đây mở to tinh thần, chờ đợi thanh lâu kia mở rộng cửa. Bởi, nghe nói nơi đó chưởng gia mà là một người xinh đẹp, xinh đẹp như "Hồ ly tinh". Còn chưa mở cửa, lại liền đến tận quý phủ phát thiệp mời, chỉ riêng nha đầu đó, liền đem không ít nam nhân mà mê hoặc. Hừ! Đúng là nam nhân! ! !
"Bây giờ, thật sự rất khó tìm, bên ngoài có mấy người là đủ tuổi đâu. Bọn chúng còn quá nhỏ, ma ma thôi hay là đợi thêm một thời gian nữa vậy, chúng ta một chút cũng không dám động đến!" Đại hán cầm đầu chuyển động hai tròng mắt, trong đầu tính toán thế nào mới có thể làm cho tú bà cho hắn thêm môn gia ta xuất lực ngân lượng.
"Cái gì chưa đủ tuổi, cái gì khó tìm! Các ngươi chơi ta có phải không? Ta nghe nói mấy ngày trước đây, các ngươi đưa không ít cô nương tuổi còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp cho thanh lâu sắp sửa khai trương kia có phải hay không?"...............
"Thế nào? Đến ta đây, mà các ngươi cũng dám coi thường sao? Đã muốn coi thường ta, thì ma ma ta cũng không có ý định cưỡng cầu các ngươi nữa. Chúng ta đi.!" Mỗi lần cần giúp đỡ các ngươi đều đến tìm ta, bây giờ giúp ta một việc cỏn con như vậy cũng không muốn. Thật đúng là phí sức.
Tú bà hừ lạnh vài tiếng, đã nhiều năm như vậy tú bà làm sao không hiểu đám nam nhân kia? Nam nhân đến tột cùng, thì cũng đơn giản là tham tài lại ham mê nữ sắc. Chỉ cần nữ nhân có chút nhan sắc cố chịu thiệt thòi một chút, để cho bọn họ thoải mái vài lần thì tiền tự khắc sẽ tới.
"Ah? Tú bà! Lời nói lúc nãy, là có ý gì? Chúng ta lúc nào thì đưa các cô nương cho thanh lâu bên kia? ! Mấy ngày nay, quan phủ đi tuần tra thật sự nghiêm ngặt, các huynh đệ thực sự không dám có hành động mạo muội nha!"
"Hơn nữa, trong viện không phải vẫn còn có mấy cô nương không cần đi tiếp khách sao? Làm cho các nàng treo biển hành nghề mà tiếp khách lần nữa không phải được hơn sao? Chúng ta đầu kia sẽ vẫn tiếp tục đi tìm cho ngươi, còn bên này trước mắt hãy cứ đưa mấy người đó ra tiếp khách trước đã có được không?"
Nhắc tới, các cô nương không cần tiếp trong viện, đầu tiên tú bà liền nghĩ đến đó là Sơ Tình. Nàng nhiều tháng nay đã chưa từng treo biển hành nghề mà tiếp khách. Dáng dấp Sơ Tình không được coi là "chim sa cá lặn", nhưng lại có một phần khí tức nữ tử khuê phòng. Làm cho người ta cảm giác, nàng là một người nữ tử sạch sẽ.
Không ít khách thương đều vì điểm ấy mà muốn đối với nàng âu yếm. Bất quá, là kiêng kỵ Trầm gia, cho nên chưa từng có hành động nào. Nhưng là, nghe nói Trầm gia công tử mấy ngày trước đã cùng thiên kim Tô tri phủ đính hôn. Như vậy xem ra, sẽ không tiếp tục cấp tiền lưu lại Sơ Tình nữa.
Ừ, nếu là như vậy, không bằng để cho nàng một lần nữa treo biển hành nghề mà tiếp khách, nhất định có khả năng kiếm lời một phen!
Tú bà trong đầu tính toán, xem ra nếu như thành công chắc chắn sẽ lời được không ít ngân lượng. Ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, vẫn cứ tiếp tục cắn hạt dưa xả ra đầy đất, xung quanh thực sự bẩn.
"Đi, đem Sơ Tình gọi tới đây cho ta." Nàng kêu nha hoàn bên người đi gọi Sơ Tình. Đợi đến lúc Sơ Tình đẩy cửa vào, sắc mặt liền trở nên vui vẻ.
Nàng ra vẻ thân thiết kéo tay của Sơ Tình, vuốt vuốt tỏ vẻ quan tâm "Nữ nhân thương yêu của ta, ngươi đã không ít ngày cứ ở lì trong phòng rồi! Ôi! Đây là thế nào? Khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi sao mà tiều tụy vậy, thật là làm cho ma ma thêm yêu thương đấy!"
"Tạ ơn ma ma quan tâm, ta không sao." Sơ Tình thờ ơ nhìn qua chỗ một đại hán đang đứng, hắn nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt của hắn thực khó hiểu. Làm cho nàng rùng mình một cái, trong lòng hình như đã hiểu rõ chuyện gì đó.
Trước đây, nàng bị bọn người cũng giống như vậy là ác hán mạnh mẽ mang đến nơi đây. Hôm nay, nhìn thấy liền nhớ lại, lúc đó ở Di Hương Viện có rất ít người, cho nên tú bà không ngần ngại mà ép buộc nàng. Nhìn vào, thì ai cũng biết nàng khó có thể tránh thoát kiếp nạn này!
"Nghe lời nói của Sơ Tình, ma ma ta cũng không quan tâm là ngươi đang nhốt tâm ai đó!" Tú bà nắm hai tay Sơ Tình trêи mặt lộ vẻ ẩn nhẫn cùng ân cần "Sơ tình nha, ma ma nhìn ngươi mấy ngày nay đem bản thân nhốt ở trong phòng, làm cho tinh thần như vậy sa sút, khả có phải vì Trầm gia công tử bạc tình?"
Sơ Tình không nói, thần sắc trong lúc đó đã cho thấy tinh thần của nàng đã bị hao tổn đến cỡ nào. Mà chính xác là vì ai gây nên. Bạc tình, nếu nói là bạc tình không nên nói Tâm nhi, chỉ đổ thừa rằng nàng đang ở trong phong trần. Không thể có năng giống như người thường, lấy thân phận của người bình thường mỗi ngày làm bạn ở bên cạnh nàng. Mà nay, cũng chỉ có thể bị động sống ở chỗ này, đợi nàng đến.
"Ta chỉ biết! Sơ Tình ngươi là vì cái Trầm công tử bạc tình kia!"
Tú bà thở dài, ánh mắt thủy chung đều là chú ý thần sắc của Sơ Tình. Thấy nàng ánh mắt ảm đạm, không khỏi cất cao giọng, nói "Ngươi đây là tội gì? Đến đây vui vẻ một lúc liền đi, có ai là thật lòng? Nam nhân, có mới nới cũ! Ngươi như vậy tinh thần sa sút, nàng thì lại cùng tân nương tử ôn nhu hương hảo vui vẻ! Chuyện này đối với ngươi coi như chấm hết! ! !"
Nghe vậy, Sơ Tình cũng là sửng sốt. Tân nương tử? Từ đâu bay tới một tân nương tử chứ? Nàng rõ ràng là thấy được thâm tình của Trầm Tuyệt Tâm đối với Nhược Tuyết. Sao nàng lại có thể đi lấy nương tử được?
Sẽ không! Tất nhiên sẽ không! Nàng lắc đầu, thủy chung chưa từng tin tưởng tú bà "Hoang đường nói như vậy".
"Không! Nàng sẽ không thành thân! Có lẽ là, có lẽ là gần đây sinh ý bận rộn, cũng có lẽ là. . . Có lẽ là Trầm lão gia để cho nàng ở trong phủ không được xuất môn. . ." Sơ Tình bắt đầu nói năng lộn xộn, bừng tỉnh uống mấy vò rượu khổ sở, say đến chuếnh choáng đau khổ.
"Nha đầu ngốc! Ma ma sao gạt ngươi chứ! Trước đó vài ngày, ngươi ở trong phòng cho nên không biết là chuyện đương nhiên. Ta tận mắt chứng kiến, còn không phải sự thật sao? ! Nghe nói, người hắn thú(*) chính là thiên kim Tô tri phủ. Ôi! Ngươi cũng không biết, chuyện như vậy! Ngoại trừ Trầm gia, không có người nào có thực lực để làm như vậy!"
(*) lấy
"Ma ma vì sao phải nói cho ta biết những điều ... này." Sơ Tình cúi đầu mặt không biểu tình, vì sao phải nói cho nàng biết những điều... này chứ? Ngày ấy đón dâu, đội khua chiêng gõ trống thực sự náo nhiệt, tuy là nàng ngây ngô ở trong phòng, nhưng cũng có thể nghe được âm thanh.
Nguyên lai, đúng là đội ngũ đón dâu của Tâm nhi, Tâm nhi nàng. . . Có thật hay không đã buông bỏ tình xưa, có người mới sao? Vì sao, vì sao? !
"Ai da! Ma ma ta không đành lòng thấy ngươi như vậy tinh thần sa sút! Nữ nhi, ma ma biết ngươi đối với nàng chung tình, nhưng ngươi cũng đừng quên, chúng ta thân ở trong chốn phong trần, có người nam nhân nào nguyện ý cho chúng ta danh phận chứ?"
"Miễn cho tương lai không chỗ nương tựa, sao ngươi không chuyên tâm kiếm tiền, cũng có một bảo đảm tốt cho mình về sau? Nữ nhi nếu là nghe ta nói, hiện tại đi rửa mặt, chải đầu, thay đổi trang phục một phen. Buổi tối treo biển hành nghề mà tiếp khách, nhất định có không ít phú quý công tử nguyện đưa ngân lượng vui vẻ cùng ngươi!"
Tú bà ngôn từ uyển chuyển có, người bên ngoài nghe được chắc chắn nghĩ rằng tất cả đều vì Sơ Tình. Ai có thể biết rõ ràng? Có được ngân lượng, đại bộ phận đều vào túi tiền của tú bà! Những người tiếp khách, có mấy ai là được nhiều tiền.
"Không! Ma ma, ta không nên treo biển hành nghề tiếp khách! Ta đã bị Trầm công tử mua, nên chỉ vì một mình nàng mà chờ. Tuy là nàng có thê thất, ta tin tưởng, nàng sẽ không quên ta."
Nàng không nên treo biển hành nghề! Không nên lại trở lại lúc đó, ngày ngày chịu dày vò! Thân thể của nàng, lòng của nàng, cũng chỉ là thuộc về Tâm nhi một người, ai cũng không được động vào, ai cũng không được.
"Cái gì sẽ không quên ngươi! Ma ma ta nói nhiều như vậy, ngươi sao còn là cứ chấp nhất như vậy chứ! Cái kia Trầm công tử thú chính là thiên kim tri phủ, nhân gia cao quý xinh đẹp tuyệt trần. Sao có thể còn nhớ tới ngươi, ngươi chỉ là một nữ tử trong chốn phong trần mà thôi! Nghe ta nói, hôm nay treo biển hành nghề lại đi!"
"Không! Ta không muốn!" Sơ Tình cự tuyệt.
Quả nhiên là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tú bà Vô Tâm không muốn cùng nàng nói tiếp. Nói tiếp chỉ thêm phí lời, tú bà hai mắt trợn tròn, giống như người đàn bà chanh chua vậy chống nạnh mà đứng, nói.
"Ngươi thật đúng là đem mình làm kiêu mà đúng không! Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là một công cụ của các nam nhân thôi! Không treo biển hành nghề mà tiếp khách? ha ha ha"
"Ngươi tưởng Di Hương Viện là nơi cung cấp miễn phí ăn uống cùng chỗ ở sao! Ngươi không phải là không nguyện ý treo biển hành nghề sao? Hảo!"
Tú bà lôi cánh tay Sơ Tình đem nàng tiến đến bên người đại hán, nói: "Ma ma ta thưởng cho các ngươi một việc tốt đây! Hảo hảo cùng .... nàng một phen, cũng tốt để cho nàng rõ ràng, chúng ta ở Di Hương Viện, rốt cuộc là đang làm gì!"