Chương 1: Lấy chồng(*)

Hỉ hồng đăng lung, long phượng ngọn nến

Kiền tảo quế viên, phô hồng tú sàng(*).

(*) Cái này mình để nguyên văn luôn vì không biết dịch!

Tân nương mặc một bộ hỉ phục cùng mũ phượng, ngồi an tĩnh trêи giường giờ đây chỉ còn chờ tân lang nghênh đón tân khách xong, đến đây vén lên chiếc khăn voan của nàng. Cùng nàng uống rượu giao bôi, từ nay về sau nhập gia tùy tục, coi hắn như phu quân, giúp hắn việc dạy hài tử và quản lý việc vặt trong nhà.

Có tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài phòng truyền đến.

Hai tay của nàng kề sát ở giữa hai chân, một giọt nhiệt lệ từ khóe mắt chảy xuống vạt áo, cuối cùng thấm ướt hỉ đỏ tơ lụa. Nàng lại thở dài cũng là cảm thấy tiếc nuối, không khỏi buồn bã khi phải đưa ra lựa chọn này. . .

Cửa phòng bỗng bị một người thô lỗ đẩy ra, lập tức liền đón một trận gió lạnh cuốn vào, cuồn cuộn làm nổi lên bụi bặm đi vào trong tân phòng. Trêи người còn thoang thoảng mùi rượu, dường như nó đã dính lên luôn cả vạt áo gấm, ngay cả búi tóc cũng có vẻ tán loạn rũ xuống, tóc mai cũng bị gió thổi bay lác đác.

"Nhược Tuyết tỷ!".

Người tới bỗng nhiên lao tới, cầm lấy tay tân nương. Khuôn mặt gầy gò còn chưa khô lệ.

"Cùng ta đi, đừng trở thành tân nương của hắn, cùng ta rời đi khỏi nơi này... Có được không?".

"Tâm nhi ? ! ? Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Khăn voan cuối cùng bị nhấc lên, nhưng không phải do tân lang nhấc.

Tân nương hai mắt đẫm lệ nhìn người trước mặt, đứng dậy gạt tay của người kia ra. Rồi cuống quít đi tới đem cửa phòng đóng lại, miễn cho người khác nhìn thấy cảnh này.

"Ta... Không thể cùng ngươi ra đi, ta đã ở trước mặt cha mẹ cùng hắn bái đường, vì vậy ta đã trở thành nương tử của hắn. Tâm nhi, ngươi nhanh đi đi chớ để cho người khác nghĩ rằng ngươi tới đây quấy rối".

Tân nương quay lưng về người nọ, nhưng tầm mắt vẫn không chủ động lại nhìn người nọ. Nhớ lại thời gian trước, ở mọi thời điểm ở cạnh nhau luôn nhu tình, ôn nhu làm cho mình cảm thấy ấm áp. . .

"Nhược Tuyết tỷ!"

Người nọ lại cố chấp lần nữa cầm lấy tay của nàng, từ trong thân lấy ra một cái ngọc bội đã có vài vết sước, trong lòng chua xót.

"Nàng còn nhớ hay là đã quên, đôi ta từng ở ngoại ô rừng trúc trao đổi tín vật, đã nguyện thề rằng cuộc đời này nàng chỉ có thể làm nương tử của một mình ta. Những chuyện này... nàng...nàng đều đã quên rồi sao?"

Người nọ lại nói tiếp "Nhược Tuyết tỷ cùng ta đi, cùng ta đi, cùng ta rời khỏi nơi này, ta nguyện cùng nàng mà bỏ đi tất cả!"

Nghe đến đây trong lòng của tân nương không khỏi cảm thấy ấm áp.

"Tâm nhi, ngươi nếu là nam tử, ta đương nhiên gả cho ngươi. Đồng ý với ngươi... Nhưng ngươi giả phượng hư hoàng, ta đã không nói đến. Khối ngọc bội này ta đưa cho ngươi chỉ như tỷ muội chi lễ (*). Từ xưa đều là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn(**). Hiện tại hắn đã là tân khoa trạng nguyên, trở thành nương tử của hắn đó chính là phúc khí của ta. Chúng ta... tất cả liền thôi đi, ngươi hãy quên ta đi!".

(*): Nghĩa là chỉ xem Tâm nhi như muội muội của mình vì vậy ngọc bội không phải là tín vật định tình.

(**): Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.

"Nhược Tuyết tỷ nàng thật sự là đối với ta vô tình? Chỉ bởi vì ta là nữ nhi liền cự tuyệt ta, hôm nay lại qua loa gả cho người khác, trở thành nương tử của hắn. Tình ý của Tâm nhi, chẳng lẽ Tuyết tỷ thực sự không biết sao...?"

"Đôi ta đã trao đổi tín vật cho nhau, hai bên sao lại vô tình được? Mà nếu đã hữu tình, thì làm sao còn phân biệt giả phượng hư hoàng? Nhược Tuyết tỷ, gả cho ta, trở thành nương tử của ta, Trầm Tuyệt Tâm ta thề rằng cả cuộc đời này đều đối nàng một lòng, tuyệt không thay đổi."

Trầm Tuyệt Tâm kéo ôm nàng vào trong lòng, lòng bàn tay chạm trêи mái tóc dài của nàng, thiên ngôn vạn ngữ đều không đánh lại sự ôn tồn của Trầm Tuyệt Tâm lúc này. Vòng tay quen thuộc, mùi hương quen thuộc...

Tân nương ở trong ngực của nàng nhất thời im lặng, hai cánh tay đang muốn đặt lên vai người nọ, khép hờ hai mắt lại nhìn thấy ánh sáng chiếu vào con ngươi đỏ tươi kia.

Tân nương bỗng nghĩ tới điều gì đó...

"KHÔNG!"

Nàng như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, hung hăng đẩy người nọ ra, nói "Tâm nhi, ngươi là nữ tử, ta cũng là nữ tử, nữ tử cùng nữ tử là.... Không thể, không thể được..."

Trầm Tuyệt Tâm bị đẩy ra một cái, lảo đảo ngã về bức tường lạnh lẽo ở phía sau. Nhói một cái nhưng dường như cái đau thân xác đó lại không thể sánh với nỗi đau trong lòng.

Trầm Tuyệt Tâm nhìn khuôn mặt của nàng, đáy mắt là oán hận là trách móc, cũng là yêu là bi thương. Nàng không cam lòng, tiến lên hai bước lại vì nguyên nhân đó mà tân nương luống cuống lui về phía sau.

"Nói cho ta biết, nàng có thật không... có thật không khi nghĩ nữ tử cùng nữ tử là không thể ở cùng một chỗ? Nàng nhất định như vậy, sợ ta?

"Tâm nhi. . ."

Ánh sáng chập chờn, vừa nhìn thấy người nọ sắp chạm vào tường tân nương liền nghĩ muốn đỡ nhưng lại thôi. Trầm Tuyệt Tâm là người nàng yêu thương, nàng nghĩ muốn chặt đứt niệm tưởng của Tâm nhi để cho nàng ấy không sai càng thêm sai. Vì vậy, nguyện ý vì Trầm Tuyệt Tâm mà vô tình.

"Là ta sợ ngươi, sợ cực kỳ, người như ngươi thật kỳ quái. Rõ ràng là thân nữ nhi, lại muốn ra vẻ nam tử, học bọn họ phải nhất định muốn cùng ta sống chung cả đời, nhất định phải cùng ta ở chung một chỗ. Nữ tử cùng nữ tử không chỉ là không thể được mà từ xưa âm dương tương hợp mới là thuận theo tự nhiên, Tâm nhi như vậy thì phải bị trời phạt".

Nàng đừng oán hận trời xanh sao lại chọc ghẹo, có oán thì cũng là oán Trầm phu nhân khi ấy đã ngầm đến tìm ta, nói rằng ta phải cự tuyệt khi Trầm gia cầu hôn. Lại càng oán rằng Tâm nhi người thanh mai trúc mã đã đính ước với nàng thật ra là nữ nhi.

"Hắc, hahaha..."

Trầm Tuyệt Tâm đột nhiên cất tiếng cười to, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

"Nói cái gì kiếp này nguyện vì quân mài mực, dắt tay cùng người sống đến già. Hôm nay nàng biết được ta là nữ tử, vật đính ước được giờ chỉ được coi là tỷ muội chi lễ... Trời phạt sao, ta không sợ?"

"Nàng không muốn gả cho ta, không muốn cùng ta rời đi, liền nói âm dương tương hợp! Hảo, hảo, hảo nàng không theo ta, ta càng không muốn thua kém hắn. Ta khuyên nàng không nên đến cũng không hội ép nàng. Thế nhưng, ta sẽ để nàng nhìn thấy nữ tử cũng có thể cưới được nữ tử, Trầm Tuyệt Tâm Ta phải cưới được, cùng nam tử nhất định phải giống nhau, thê thϊế͙p͙ không thiếu!"

"Nhược Tuyết Tỷ, có câu này ta chỉ nói một lần.... Từ nay về sau... Tâm nhi trước đây coi như đã chết rồi, sẽ không còn nữa...!".

Tâm đã mệt, lệ trêи mặt hãy còn chưa khô, Trầm Tuyệt Tâm đưa lưng về phía tân nương rồi đi ra ngoài.

Mang theo oán hận mà không có cách nào giãi bày, ra vẻ tiêu sái, nói "Thủa nhỏ ta thích nàng , hôm nay lớn lên liền từ thích thành yêu. Nàng có thể không biết, Tâm nhi nghĩ người mà mình muốn cứu chỉ có Nhược Tuyết ngươi.

Đáng tiếc "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình". Tuy Tâm nhi đối với nàng hữu tình nhưng nàng lại chỉ có vô tình.

"Thôi thôi Nhược Tuyết tỷ, nàng cần phải nhớ kỹ còn nhiều thời gian Trầm Tuyệt Tâm ta nói được thì phải làm được. Thiên hạ này nữ tử có rất nhiều, thiếu đi nàng ta cũng chỉ mất đi một người, ta cũng có thể tìm được người khác tốt hơn..." Chỉ là tâm tình sẽ không còn được như lúc ban đầu rất là đơn thuần.

Một phen vì tức giận mà nói ra những lời đó, hai gò má của Trầm Tuyệt Tâm đã dính đầy nước mắt. Nàng không muốn quay đầu lại, lại càng không nguyện nhìn thấy long phượng hỉ chúc. nhưng nàng vẫn quay lại lần nữa. Cửa phòng một lần nữa mở ra, kéo tới trận gió làm rét lạnh hai gò má của nàng.

"Hôm nay nhân ngày vui của Nhược Tuyết tỷ, Tâm nhi chưa thể đưa quà tới hạ lễ thực sự thất lễ. Ngày mai ta liền sai hạ nhân đưa tới hạ lễ, xin Nhược Tuyết tỷ hãy thông cảm. Thời gian cũng không còn sớm, ta nên trở về rồi... "

"Hồi phủ!"

Trước mắt là không thấy được biểu tình của tân nương, càng nghe không được nàng có gọi mình hay không? Cửa tân phòng đã bị nàng chậm rãi đóng lại, giống như một cái lá chắn đem các nàng cách trở ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

---------------------------------------------------------------------------------------

"Tâm nhi..., Tâm nhi...."

Bên tai truyền đến từng tiếng gọi khẽ "Tâm nhi, tỉnh, tỉnh... Tâm nhi, Tâm nhi".