Chương 26: Kính trà

Gà gáy sáng sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc lên, hạ nhân của Trầm gia đã bắt đầu một ngày bận rộn.

Tô Vãn Ngưng đến lúc trời rạng sáng mới nghỉ ngơi được một chút, nghe ngoài phòng tiếng bước chân của bọn hạ nhân, lập tức tỉnh ngủ. Nàng thoáng xoay người, nhìn qua chỗ bàn cùng chiếc giường nhỏ của Trầm Tuyệt Tâm.

Chiếc giường kia thật sự rất là ngắn lại nhỏ, nếu Trầm Tuyệt Tâm không cuộn thân thể của mình, nhất định nằm không vừa. Nghĩ đến, một đêm này chắc hắn cũng ngủ không được, nhưng nàng cũng phải chịu dày vò thống khổ cho nên nàng cũng không quan tâm làm gì nữa.

"Tỉnh rồi?" Bốn mắt nhìn nhau, Tô Vãn Ngưng cũng không nghĩ đến sẽ cùng Trầm Tuyệt Tâm ánh mắt chạm nhau? Chỉ là trong lúc vô ý va chạm nhau, hắn liền cũng như chạy trốn vòng vo, giống như rất sợ cùng nàng có điều gì đó liên quan.

"Đã tỉnh, ngươi cũng đừng quay lại giường nữa. Cha mẹ cũng đang ở bên trong đường chờ chúng ta kính trà, rời giường rửa mặt đi." Chỉ nghe một trận âm thanh, Trầm Tuyệt Tâm tựa tiếu phi tiếu, đơn giản xuất hiện ở trước mắt Tô Vãn Ngưng. Gần như vậy, nếu không phải nàng nhanh ý né tránh, sợ là sẽ phải như đêm qua vậy cử chỉ đường đột, tránh không kịp.

"Đi ra!" Thanh âm của Tô Vãn Ngưng khàn khàn, bởi vì một đêm ngủ không yên. Nàng hung hăng đẩy "Ác nhân" trước mắt ra, chỉnh lại vạt áo của mình rồi xuống giường, buồn bực nói "Trầm công tử chớ không phải là đã quên đêm qua chúng ta đã giao ước ba điều sao? Đã giao ước trước, xin Trầm công tử tự trọng thu hồi hành vi hạ lưu của mình lại! ! !"

"Hạ lưu?" Nghe vậy, hai mắt Trầm Tuyệt Tâm nheo lại, nàng tiến lên một bước che ở trước mặt Tô Vãn Ngưng. Trầm Tuyệt tâm nhìn nàng ý cười trêи mặt ngày càng đậm.

"Ta cũng không biết, ta chỉ gọi ngươi rời giường thì bị coi như là cử chỉ hạ lưu! Ở trong lòng Tô đại tiểu đây, có lẽ ngoại trừ Tôn tú tài, thì người bên ngoài chỉ cần liếc mắt ngươi đều nói là hạ lưu chăng?"

"Ngươi!..." Tô Vãn Ngưng khí buồn bực.

Tôn tú tài? Nàng chưa từng đối với Tôn Tri Hạo có nửa điểm ái mộ...? Cũng không phải là vì nàng thưởng thức sắc đẹp của hắn, thì sao lại giống như lời nói của Trầm Tuyệt Tâm ?

Nàng đường đường là thiên kim của tri phủ, lại bị người ta như vậy bịa đặt trào phúng. Trong bụng tràm đầy ủy khuất, xấu hổ hiện rõ trêи mặt.

"Ngươi nói không sai! Tôn Tri Hạo rốt cuộc là tú tài có công danh trong người, ngày khác vào kinh đi thi, tiền đồ đầy triển vọng. Nhưng thật ra Trầm công tử, thì cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết lưu luyến nơi phong nguyệt! Sợ là chỉ có một ngày nào đó sản nghiệp của Trầm gia đều bị hủy trong tay của Trầm công tử đây!"

Một tràn lời nói như vậy, cho dù ai cũng đều thẹn quá hóa giận. Mà Trầm Tuyệt Tâm vẫn cứ như như vậy giống như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tại sao hắn vẫn bình thản như vậy?

Trầm Tuyệt Tâm không buồn, trái lại tay lại vòng qua ôm hông của Tô Vãn Ngưng, cười nói: "Đã lấy chồng thì phải theo chồng, gả cho chó thì phải theo chó. Tô đại tiểu thư, hãy cứ ngóng trông ta đang làm sao phát triển không ngừng Trầm gia sinh ý. Đương nhiên, Tô tiểu thư cũng đừng quên, nếu như ngươi muốn ly khai cũng phải qua sự đồng ý của ta."

"Ah, Trầm công tử bất quá điểm ấy rất bản lĩnh. Đó là quyền của người, ta chưa từng quên, tự nhiên là rõ ràng." Tô Vãn Ngưng lần thứ hai đem Trầm Tuyệt Tâm đẩy ra, hình như chỉ cần bị hắn tới gần người, toàn thân liền không được tự nhiên. Hình ảnh tối hôm qua, vẫn còn vấn vương ở trong đầu.

Tiếng cười của Trầm Tuyệt Tâm lại vang lên, nàng lơ đãng vòng qua bên người Tô Vãn Ngưng. Trầm Tuyệt Tâm tới bên giường cầm chùy thủ lên...(*)

(*) chắc mọi người cũng biết là Trầm Tuyệt Tâm muốn làm gì chứ nhỉ. ^^

Từng hành động của Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên là bị Tô Vãn Ngưng nhìn ở trong mắt, nàng không hỏi, Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên cũng không muốn giải thích.

Chỉ là động tác kế tiếp, Tô Vãn Ngưng đã hiểu, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cứ mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Trầm Tuyệt Tâm dùng chùy thủ cắt nhẹ ngón tay mình. Vết cắt chỉ sâu một chút, cũng không tính là quá thu hút, tránh để cho người ngoài chú ý.

Nàng cầm chiếc khăn trắng mà hôm qua bà mối đã đem nó để ở trêи giường lên, đem máu nhỏ vào. Sau đó, một lần nữa ném lên giường. Nàng cố ý cởi ra ngoại bào đêm qua, đem nó ném rơi lả tả trêи mặt đất, tiếp tục nói: "Giờ đi rửa mặt thay y phục rồi qua chỗ cha mẹ kính trà."

Dứt lời, Trầm Tuyệt Tâm không hề cố kỵ mở cửa phòng, gọi bọn hạ nhân ở ngoài vào "Người đâu, thay Thiếu nãi nãi rửa mặt thay y phục đi."

Thiếu nãi nãi, một từ xưng hô xa lạ như vậy, tự trong miệng Trầm Tuyệt Tâm nói ra. Có thể nói, làm cho trong lòng Tô Vãn Ngưng vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.

Tô Vãn Ngưng nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào Trầm Tuyệt Tâm đã ra ngoài. Ngồi ở trước gương đồng, nhìn bọn nha hoàn đang hầu hạ mình búi tóc lên. Điều này cho thấy mình đã trở thành nữ nhân rồi sao? Trong lòng Tô Vãn Ngưng đột nhiên phức tạp. Nguyên lai, nữ tử khi thay đổi trở thành nữ nhân chỉ có như vậy thôi, đơn giản như vậy, nhanh như vậy...

Sau khi Tô Vãn Ngưng rửa mặt thay y phục hoàn tất, Trầm Tuyệt Tâm cũng đã thay đổi quần áo sạch sẽ xuất hiện ở cửa. Trầm Tuyệt tâm nhìn nàng đánh giá, đúng là một người nữ tử phong vận lãnh đạm, bởi vì cách ăn mặc của nàng.

"Nương tử, trước liền đi tới chỗ cha mẹ kính trà." Trầm Tuyệt Tâm tiến lên dắt Tô Vãn Ngưng, cầm tay nàng nếu không có mở lời, sợ là Tô Vãn Ngưng vẫn ngồi ngẩn ở đó.

Mới vừa rồi là Thiếu nãi nãi, lúc này lại nương tử, như vậy hai người xưng hô. Người ngoài nhìn vào chắc chắn biết được quan hệ hai người. Làm trò trước mặt bọn hạ nhân mặt, Thiếu gia và Thiếu nãi nãi cùng dắt tay nhau đi ra khỏi phòng, làm cho những người đứng xem phải ước ao. Đúng là một đôi phu thê ân ái!

Trầm lão gia và Trầm phu nhân đã ngồi đàng hoàng ở nội đường chờ hai người đến, thấy các nàng dắt tay nhau sóng vai mà đến, đáy mắt Trầm phu nhân lộ ra một chút ưu sầu. Nàng sợ nhất, chính là chuyện của Trầm Tuyệt Tâm, nếu như thích Tô Vãn Ngưng giống như thích Nhược Tuyết. Vậy lần thứ hai Trầm Tuyệt Tâm lại thích một nữ tử, như vậy tổn thương chắc chắn khó diễn tả được.

Chỉ là, nàng quản không được, nếu như so sánh gia nghiệp và Trầm Tuyệt Tâm thì gia nghiệp mới là trọng điểm, nó quan trọng hơn.

Ở bên cạnh, hạ nhân đã đem nước trà đưa cho hai người "Bà bà(*), uống trà" ; "Công công(*), uống trà".

Tô Vãn Ngưng mang theo ý xấu hổ đem nước trà lần lượt kính lão gia và phu nhân. Đợi hai vị trưởng bối mang theo thoả mãn quay về cho nàng tiền lì xì, Trầm Tuyệt Tâm cũng đem nước trà kính cho bọn họ. Sau đó, Trầm phu nhân đỡ Tô Vãn Ngưng để cho nàng đứng lên.

(*) mẹ chồng và cha chồng.

"Tâm nhi, Ngưng nhi. Hôm nay khó có được dịp người nhà cùng đoàn tụ, chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng." Trầm phu nhân nói.

Không đợi Tô Vãn Ngưng trả lời, Trầm Từ chẳng biết từ chỗ nào chạy tới, ở bên tai Trầm Tuyệt Tâm nhỏ giọng nói cái gì đó. Đợi hắn nói xong, Trầm Tuyệt Tâm bất đắc dĩ thở dài, nói "Cha mẹ, Ngưng nhi. Cửa hàng đột nhiên có việc, con trước đi qua một chuyến, một chút liền quay về."