Chương 24: Say tình(*)

Trầm Tuyệt Tâm nói ra mà không có một chút che giấu nào, Trầm lão gia liền nhíu mày. Trầm lão gia thận trọng chú ý đến bên người Tô đại nhân, xem sắc mặt của hắn làm sao, phát hiện hắn chỉ là theo mọi người mà cười ồ lên, liền cũng yên lòng, ho khan một tiếng, nói "Tâm nhi! Giờ lành đã đến, còn không mau cùng tân nương bái đường!"

"Dạ." Trầm lão gia bộ dáng nghiêm túc như vậy, Trầm Tuyệt Tâm cũng không có tâm tình tiếp tục vui đùa ầm ĩ. Ánh mắt nàng nhìn về hướng Trầm phu nhân, theo bản năng nàng nắm chặt tay của tân nương.

Hành động của Trầm Tuyệt Tâm như vậy đã chọc cho người trong lòng nàng căm tức, nàng một chút cũng không biết. Tân nương tùy ý người bên cạnh cẩn thận đi về phía trước, miễn cho lại ngã sấp xuống trước mặt mọi người, nàng cũng không thể cự tuyệt Trầm Tuyệt Tâm nắm tay mình. Một mu bàn tay lạnh lẽo, một lòng bàn tay hơi nóng, như vậy tiếp hợp, ngược lại cũng tương hổ sưởi ấm, coi như ôn hòa.

"Ôi, chúng ta nhìn một cái liền biết tân lang cùng tân nương giao thủ(*) tức là thổ lộ tình cảm, thực sự là ao ước của người ngoài, một đôi bích nhân yêu nhau!" Thấy vậy bà mối liền nịnh hót nói, làm cho mọi người lại một trận cười đùa. Khuôn mặt của Trầm phu nhân không khỏi lộ vẻ buồn rầu, Trầm Tuyệt Tâm cũng đang âm thầm cười khổ, chuyển hướng nhìn đến bên người tân nương, thì thào một tiếng "Nếu là ngươi, thì tốt biết bao..."

(*) Đánh nhau

Còn nhớ kỹ thiếu niên hết sức lông bông, nắm tay của người cũ đã thề rằng "Tâm nhi nhìn trời thề, cuộc đời này không phụ Nhược Tuyết. Cùng Nhược Tuyết sống đến bạc đầu, nhưng sự thật không như nàng nghĩ!"...

"Nhược Tuyết tỷ, khả nguyện cùng ta hiểu nhau tương tùy? Gần nhau dữ hợp, tuyệt không phân ly!"

"Khả nguyện cùng ta hiểu nhau tương tùy? Gần nhau dữ hợp, tuyệt không phân ly!" Từ trong lời nói của Trầm Tuyệt Tâm làm cho cả sảnh đường đang ồn ào huyên nào bỗng nhiên yên lặng.

Trầm Tuyệt Tâm lúc này ôn nhu như nước, lời nói dịu dàng. Nàng đã ba phần mê say, nhìn người trước mặt mặc áo đỏ thẫm khuôn mặt đã bị khăn voan che mất. Vì vậy, Trầm Tuyệt Tâm liền đem con người mới tác thành người cũ, ngay cả bàn tay lạnh lẽo lúc nãy cũng đã mang theo tình cảm ấm áp truyền tới tay người bên cạnh. Tiếng chiêng trống đã đình, tiếng nhạc đã dừng, chỉ vì lời nói của Trầm Tuyệt Tâm. Mọi người đều ngừng thở, chỉ đợi tân nương trả lời.

"Ngươi nói. . ." Cái gì? Tô Vãn Ngưng tất nhiên là không hiểu, phần thâm tình này đột nhiên từ đâu mà đến, chỉ là nữ tử cuối cùng cũng chỉ là nữ tử mà thôi, không có tự do chọn lựa người mình thích.

Nhớ lúc nhỏ, nàng đã nghĩ muốn nếu một ngày kia mình bái đường thành thân thì nên có quang cảnh gì, muốn gả cho người lang quân như ý thì như thế nào. Mà nay những chuyện xảy ra trước mắt, vốn là không được như ý mình, lại nghe thấy lời nói của Trầm Tuyệt Tâm. Nếu như mình không đồng ý thì có thể sao?

Nên nói cái gì? Bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn nàng, nàng làm sao có thể không nguyện; bái đường đã định, nàng sao có thể cự tuyệt?

Vốn là trong lòng nàng cũng chẳng ưa gì Trầm Tuyệt tâm, bỗng bàn tay có một giọt lệ rơi xuống!. Lệ từ đâu tới, chớ không phải là Trầm Tuyệt Tâm...?

"Ta nguyện ý." Nàng trả lời, Tô Vãn Ngưng chính là lời nói không lạnh không nhạt, lại đem hôn sự này đẩy lên cao trào. Tiếng vỗ tay liên tiếp, tiếng chiêng trống tiếng động lớn đến điếc tai. Lão gia cười khanh khách vuốt râu bạc trắng, nói: "Giờ lành đã đến, nhị vị tân lang tân nương mời đến đường lâu bái đường!"

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường! ! !"

"Phu thê giao bái!"

"Đưa vào động phòng! ! !"

Nến đỏ đốt say, không giải thích được phong tình, đêm đẹp mỹ cảnh.

Cuối cùng mắt nhìn đến một thân đỏ tươi, tân nương bị đưa vào tân phòng. Trầm Tuyệt Tâm nhìn về nơi xa bóng lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ, ký ức rối loạn, mất trật tự.

Đến đây, bạn bè đều nâng cốc hẹn nhau, ỷ coi mình như là có tửu lượng cao, Trầm Tuyệt Tâm tiếp được một chén lại một bồi một hảo tửu, thẳng đến vạt áo bị rượu dính thấp. Sau đó, nàng được bà mối dẫn tới trước cửa tân phòng, một tiếng hai tiếng ba tiếng, nàng đã từng ở đây mở cửa phòng, bán thị mê say trong tầm mắt. Vị vén khăn voan của tân nương ngồi ở bên giường khẩn trương mà an tĩnh.

Nhìn Trầm Tuyệt Tâm vẫn không nhúc nhích cứ sững sờ đứng ở cửa, bà mối nghĩ nàng chưa quen vì việc hôn nhân mà kϊƈɦ động, nhắc nhở "Tân lang mời ngài vén khăn voan của tân nương !"

"Ừ." Hai tay Trầm Tuyệt tâm vén khăn voan lên, nhìn dung nhan của tân nương , không thắng cảm thán. Quá mức mỹ, xinh đẹp đạm mạc tất, tuy là chẳng phải kinh tâm động phách, lại có thể nói là không thể làm cho người ta "bất vi sở động". .

Bà mối đưa rượu giao bôi cho tân lang cùng tân nương, đợi các nàng uống xong, không khỏi thở dài một hơi thật to, nói "Hai vị tân lang tân nương, việc hôn nhân đã thành, chúng ta không quấy rầy hai vị nữa, hai người thay y phục rồi đi ngủ." Dứt lời, bà mối đem khăn lụa màu trắng đặt ở trêи sàng trung. Cười mà không nói nhưng trong đó là có dụng ý.

Bà mối mang theo nha hoàn lui ra ngoài, lại đem cửa phòng đóng lại, lưu lại tân lang cùng tân nương bên trong phòng, hai người trầm mặc phi thường.

Hồi lâu sau, Trầm Tuyệt Tâm ngắm nghía tắt đi ánh sáng, cố ý nghiêng thân đẩy Tô Vãn Ngưng, chén rượu rơi xuống, hai tay của nàng vòng qua người Tô Vãn Ngưng. Nàng chỉ muốn trêu chọc Tô Vãn Ngưng một chút "Đường đã bái xong. Chuyện kế tiếp..., tân nương rõ ràng chứ? Ha ha ha ha."

"Tránh ta xa một chút!" Tô Vãn Ngưng cực sợ khoảng cách như vậy, như vậy gần kề, gần đến mức có thể cảm thụ được hô hấp cực nóng của đối phương, cùng với ánh mắt thâm tình của người nọ. Thâm tình? Tô Vãn Ngưng cảm giác mình nhất định là nhìn sai rồi, như vậy một đăng đồ tử, trong mắt của nàng, làm gì có cái gọi là thâm tình? !

"Không!" Chỉ nghe thấy Trầm tuyệt Tâm cố chấp không muốn thối lui, ánh mắt mê ly, tựa hồ chính là ánh mắt năm xưa, vừa khẩn trương vừa sợ. Đúng là nàng! Đúng là Nhược Tuyết, là Nhược Tuyết của nàng ! Nhược Tuyết của nàng đã trở về, nàng trông mong như vậy, chờ lâu như vậy, Nhược Tuyết của nàng cuối cùng đã trở về!

"Ngươi có biết, ta đợi giờ khắc này đã bao lâu không?" Lâu lắm đã quá lâu, lâu đến nỗi nàng cũng đã quên đi hình dáng của Nhược Tuyết.

"Ngô. . . Ngô. . ." Tô Vãn Ngưng càng không hiểu lời của Trầm Tuyệt Tâm, đang muốn đặt câu hỏi, môi đã đột ngột ngăn chặn, không thể nói. Môi Trầm Tuyệt Tâm mang theo run rẩy ngậm vào môi của nàng. Tô Vãn Ngưng rốt cục thấy rõ Trầm Tuyệt Tâm khẩn trương, nguyên lai một người nam tử, cũng có thể giống như nữ tử... khẩn trương sao?

Một trái tim chưa từng thích ai, cho phép ai, đột nhiên bị hôn môi. Rồi tự nhiên nàng cũng cam tâm tình nguyện theo người trước mắt, cùng nhau sống đến già được sao?

Trước ngày thành thân một đêm, nàng nghĩ nếu như cuối cùng nàng phải trải qua những việc đó nhất định sẽ không thỏa hiệp. Nàng không muốn thỏa hiệp, thậm chí nàng đã chuẩn bị chùy thủ. Nếu Trầm Tuyệt Tâm có điều gây rối, nàng sẽ dùng chùy thủ để cho hắn thu liễm.

Chỉ là trước một khắc kia, nàng rốt cuộc minh bạch, là nữ tử, sớm muộn gì đều phải trải qua cái chuyện vừa dằn vặt vừa thẹn thùng kia. Nàng chỉ nguyện người trước mắt có thể đối đãi với nàng ôn nhu một chút, dù cho chỉ là một chút nhu tình, nàng cũng thỏa mãn.

Vạt áo bị nhẹ nhàng cởi ra, lộ ra cái yếm đỏ tươi. Da thịt trắng nõn, mang theo run rẩy, chọc người trìu mến, chờ người ngắt lấy. Ánh mắt giống như thật sự thâm tình, Trầm Tuyệt Tâm nhẹ vỗ về đối phương, khẽ cắn cằm của nàng, cởi dây lưng áo của nàng ra.

"Ta yêu ngươi, Nhược Tuyết." Một tiếng lời tâm tình, âm thanh cái tát cũng từ đó làm vang vọng phòng trong.

Âm thanh ấy làm thanh tỉnh người say, cũng lại vũ nhục người nguyện ý...

P/s: Tô Vãn Ngưng bây giờ cũng thật tội nghiệp quá đi. Haizzzz.......