Chương 18: Hiếu kỳ

Bị bất ngờ ôm từ đằng sau, thân thể của Oản nương nhất thời cứng còng. Nàng nắm chặt khăn lau trong tay, hai gò má đỏ ửng... ánh mắt trời chiếu qua cửa sổ làm khuôn mặt của Oản nương càng hiện lên rõ ràng.

Trầm Tuyệt Tâm hơi kinh ngạc, cũng vì tiếng hít thở kia vô pháp vô thiên kia, làm lộ vẻ mê người cực nóng...

"Trầm công tử."

Oản nương mím môi, hạ quyết tâm, thoát khỏi vòng tay của Trầm Tuyệt Tâm, nói "Oản nương đêm qua suy nghĩ, Trầm công tử nói rất đúng. Ta chưa từng đọc qua sách vở, cũng không có tài cán gì. May mắn được Trầm công tử hảo tâm thu nhận, nhượng mẹ con chúng ta sống ở đây. Nợ này của công tử ta sẽ từ từ trả, công tử đại ân đại đức, xin nhận một lạy của Oản nương."

"Không cần...."

Có lẽ vì ánh sáng quá chói mắt, hai mắt Trầm Tuyệt Tâm nheo lại càng sâu. Nàng đúng lúc ngăn cản động tác của Oản nương, nắm hai tay nàng , thẳng đến khi Oản nương xấu hổ mà lùi về, mới chịu bỏ ra.

"Ta lưu ngươi ở đây, cũng không phải là để ngươi trả nợ cho ta. Ngươi đã nghĩ thông suốt đó là chuyện tốt. Nếu vậy liền kiên định ở đây đi phàm là ngươi cần, chỉ cần nói với ta một tiếng ta nhất định sẽ đáp ứng. Về phần trả tiền, ta thật ra muốn hỏi ý kiến của ngươi, Oản nương ngươi có muốn tiếp tục nghề bán đậu hũ không? Hay còn muốn làm nghề gì khác?"

"Ta. . . ." Hai mắt của Oản nương lộ vẻ bất đắc dĩ, nói "Ngoại trừ biết bán đậu hũ, ta chỉ là một phụ nhân vô tri, làm sao có thể làm gì chứ? Huống hồ, Linh nhi còn nhỏ, ta còn phải chiếu cố nàng".

"Ah!...Phải?"

Trầm Tuyệt Tâm nở nụ cười, nhấc cằm của Oản nương lên cho khuôn mặt của nàng đối diện với chính mình. Như vậy càng làm cho Oản nương thêm e lệ, xấu hổ ánh mắt cũng không được thoải mái.

Nàng biết rõ trước mặt phụ nhân này có bao nhiêu ý xấu hổ, nhưng nhịn không được liền đem nàng khıêυ khí©h chọc ghẹo "Oản nương không phải con nít ba tuổi , làm sao lại vô tri? Huống hồ, ta đối với đậu hũ hoa Oản nương làm thật là yêu thích. Nếu như đúng thật là vô tri, thì có làm sao?"

"Nếu như Oản nương đã quyết định chiếu cố Linh nhi, vậy liền ở nhà, sau đó cần nhớ kỹ, đậu hũ hoa chỉ có thể làm cho một mình ta ăn, Oản nương có đồng ý không?"

"Trầm công tử?!"

Oản nương chẳng biết làm sao đáp lại lời nói của Trầm Tuyệt Tâm, chỉ tiếp tục nhìn hai mắt Trầm Tuyệt Tâm. Vốn ý tứ trong lời nói nàng cũng không hiểu rõ, chẳng biết là thật hay giả. Đường đường là một phú gia đại công tử, có thật hay không lại thích ăn đậu hũ hoa nàng làm? Như vậy cũng không đúng lắm. Tướng công của nàng cũng không nguyện ăn nhiều, Trầm công tử sao có thể thích như thế được?

Giống như biết được trong lòng Oản nương nghi ngờ, ý cười của Trầm Tuyệt Tâm càng đậm, nói "Thế nào? Oản nương thế nhưng không tin lời ta nói? Oản nương chớ không phải đã quên, từ khi ngươi bày sạp thì ta liền mỗi ngày đều tới. Lời ta nói có thể làm bộ được sao? Thôi ngươi tin hay không cũng được, từ hôm nay, ta mỗi ngày sẽ đưa tới nguyên liệu nấu ăn, ngươi hãy nấu đậu hũ hoa cho một mình ta ăn có được không?."

Nghe vậy, trong lòng Oản nương lại càng phức tạp. Bỗng ở phòng trong tiếng khóc nỉ non của Linh nhi truyền đến. Oản nương vội vội vàng vàng chạy tới đem Linh nhi ôm vào trong ngực, cởi vạt áo để cho nàng bυ" sữa.

Trầm tuyệt tâm chưa từng ɖu͙ƈ tử(*), trong tình huống tự nhiên như vậy tất nhiên là không hiểu rõ lắm. Nàng chỉ là muốn vào nhà nhìn một cái, không ngờ lại nhìn thấy Oản nương mở rộng vạt áo. Ngực của Oản nương tự nhiên lại hiện ra như thế, thân thể của nàng cũng cực kỳ trắng trẻo...

(*) sinh con

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, làm cho Trầm Tuyệt Tâm lúng túng cùng xấu hổ. Trong ngực đưa trẻ còn đang an tĩnh bυ" sữa, thì Oản nương rối ren che lại vạt áo, hai gò má thấu hồng. Nàng làm sao có thể đột nhiên đối mặt với chuyện như vậy, bỗng nhiên có người tiến đến mà người đó lại là một nam tử.

Nàng cuối cùng cũng là một nữ tử, bất luận là ngoài ý muốn, nhưng thân thể bị "Nam tử" nhìn thấy tất nhiên là chịu ủy khuất. Nước mắt tùy ý rời xuống, Oản nương cũng giống như bao nữ nhân khác ý thức về chuyện này thực sự rất giống nhau.

Trong miệng luôn lẩm bẩm xin lỗi người trượng phu đã chết. Thẳng đến khi tiếng khóc ngày càng lớn, Trầm Tuyệt Tâm mới có dũng khí bỏ qua sự xấu hổ đi lên trước vỗ vỗ vai Oản nương. Mang theo áy náy mở miệng, nói "Mới vừa rồi ta thật sự không biết, thầm nghĩ tiến tới xem Linh nhi một cái, không ngờ nhìn thấy như vậy. Thật sự đường đột....ta xin lỗi. Trượng phu của ngươi đã chết, ngươi sẽ không có lỗi gì đối với hắn".

"À...Nguyên liệu nấu ăn và đệm chăn những vật này ta đã vì ngươi đưa tới, ngươi có thể yên tâm ở đây."

Trầm Tuyệt Tâm thở dài, đi ra tới cửa nàng nghĩ ra gì đó lại quay về.

"Nếu ta đã làm ngươi phải ủy khuất, ta nguyện ý chịu trách nhiệm đối với ngươi. Ngươi, trước nghỉ ngơi đi, ta tới cửa hàng nhìn một cái, ngươi cũng đừng để ý đến chuyện này nữa, chiếu cố tốt Linh nhi."

Nói xong, Trầm Tuyệt Tâm lại không thể nói thêm cái gì. Nàng nghe tiếng khóc của Oản nương chưa từng thuyên giảm, lại một lần nữa thở dài, rời khỏi phòng cùng Trầm Từ ly khai trúc viện.

Trêи đường, bất luận Trầm Từ cùng nàng nói cái gì, nàng cuối cùng đều là trầm mặc không nói. Đây là lần đầu tiên Trầm Tuyệt Tâm im lặng như vậy, nàng phe phẩy chiết phiến cứ như thế liên tục bước về phía trước không chịu nói chuyện. Vì vậy Trầm Từ không khỏi cảm thấy lạ.

"Thiếu gia, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trầm Từ cẩn thận đi theo phía sau Trầm Tuyệt Tâm, trêи mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng. Hắn đã đi theo bên người thiếu gia nhiều năm như vậy. Không có gì có thể làm cho thiếu gia im lặng như vậy trừ hôm Nhược Tuyết cô nương lập gia đình. Còn lại ngày thường thiếu gia không bao giờ như hiện tại như vậy không muốn nói chuyện.

"Vậy. . . "Trầm Từ nghi ngờ "Thiếu gia, rốt cuộc có chuyện gì?

Một đường chưa từng có chuyện, thẳng đến khi có tiếng động lớn từ phố xá truyền đến, Trầm Tuyệt Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại như thường "Trầm Từ ngươi có biết, hiếu kỳ hại chết mèo không?."

Nàng nhìn Trầm Từ không hiểu, cho nên trêи mặt lại lộ ra một nụ cười khổ, "Nếu không có hiếu kỳ, thì sao lại gặp phải sự cố như vậy ? Haizz..."

"Hiếu kỳ? Thiếu gia, Trầm Từ không hiểu, thiếu gia gặp phải loại sự cố nào? Trầm Từ vẫn luôn đứng ở bên cạnh thiếu gia, cũng không nhìn thấy có chút ngoại sự phát sinh. Làm sao thiếu gia gặp phải chuyện không tốt được?"

"Ha ha, Trầm Từ ngươi thật đúng là. . ." Trầm Tuyệt Tâm quả nhiên vui vì Trầm Từ như thế nhưng là một tùy tùng ngây ngô trong sáng, không thể nào phù hợp với dáng dấp của hắn, thật đúng là vui mừng.

Trêи đường đi tới, Trầm Tuyệt Tâm đột nhiên dừng bước, khóe môi mang theo ý cười rồi xông tới mặt hai người đằng trước.

"Thiếu gia?" Trầm Từ theo sau Trầm Tuyệt Tâm, nhưng thấy Tôn Tri Hạo cùng một vị thanh tú công tử đứng ở đằng trước mấy cửa hàng nói giỡn. Mà vị công tử kia không ai khác chính là người đã cùng Trầm Tuyệt Tâm định ra hôn ước thiên kim của Tô gia "Tô Vãn Ngưng".